"Ai đấy?"
Vụ Nguyệt đang đi thì thình lình bên chân nàng xuất hiện một bóng người ngã xuống.
Nàng vội vàng lui về phía sau, làn váy dưới chân bị hắn nắm lấy như đang nắm lấy trái tim nàng.
Vụ Nguyệt kinh hoảng, mắt trừng lớn nhìn vết máu trên váy, mặt nàng trắng bệch, nàng đưa tay giằng lại váy từ tay đối phương, vừa lúc kẻ kia ngẩng mặt lên nhìn nàng.
Bốn mắt nhìn nhau, Vụ Nguyệt giật mình, kêu lên thất thanh: "Sao lại là nguơi?"
Vụ Nguyệt còn định giận dỗi tiếp không thèm để ý hắn nhưng vết máu trên mặt hắn làm nàng kinh hãi không thôi, ngay cả trong mí mắt hắn cũng có máu, thành từng giọt chảy xuống.
Sao lại chảy nhiều máu như vậy, hắn bị thương nặng như vậy sao, hắn lại bị người ta đánh ư.
Vụ Nguyệt chưa kịp tức giận cũng không kịp nghĩ nhiều, nàng vội ngồi xổm xuống, vươn tay muốn đỡ hắn nhưng lại không dám, lắp bắp hỏi: "Ngươi... ngươi làm sao vậy?"
Hai mắt tiểu thái giám vô thần, một lúc sau hắn mới giật mình bừng tỉnh, giả vờ không biết người hắn giữ là nàng, vội vã buông tay, mắt rũ xuống, lắc đầu, "... Ta không sao"
Tạ Vụ Hành rũ mắt, áy náy nhìn tà váy bị dính vết máu, ánh sáng quỷ dị lúc ẩn lúc hiện trong mắt hắn.
Vấy bẩn rồi.
Tạ Vụ Hành cố gắng chống người dậy, thân thể lảo đảo, lại một lần nữa ngã xuống người Vụ Nguyệt.
Lưng hắn hơi cong, đầu hắn dựa vào vai nàng, máu từ trên mặt hắn chưa kịp khô, liền có giọt theo mặt hắn chảy vào cổ nàng, lướt qua xương quai xanh qua lớp cổ áo liền biến mất. Vết máu đọng trên cổ nổi bật trên nền tuyết trắng trông thật chói mắt.
Nhìn máu mình từng chút một vấy bẩn làn da trắng như ngọc của tiểu công chúa, ác ý trong mắt Tạ Vụ Hành càng đậm.
Hắn hơi quay đầu, Vụ Nguyệt không chú ý đến, nàng vẫn rất khẩn trương nhìn hắn, lông mi run rẩy, trong mắt tràn ngập lo lắng, "Ngươi đứng vững một chút, đừng ngã, đừng làm ta sợ."
Vụ Nguyệt muốn dìu hắn.
Nàng dựa sát vào hắn, mùi máu tanh bị hương thơm mềm ngọt trên người nàng che lấp đi làm Tạ Vụ Hành có chút đình trệ.
Âm u trong mắt nhanh chóng bị hoà tan, Tạ Vụ Hành chớp mắt, xoay người tránh đi tay Vụ Nguyệt, hắn lảo đảo rời đi.
Vụ Nguyệt thấy hắn đẩy nàng đi, ngẩn người, lại đuổi theo chắn trước mặt hắn, "Rốt cuộc ngươi lại làm sao vậy?"
Nàng nâng cao giọng, có chút uỷ khuất. Hắn lại cố ý trốn tránh nàng.
Tạ Vụ Hành nhìn thẳng vào mắt nàng, thấy hình bóng hắn phản chiếu trong mắt nàng, gian nan nói: "Ngươi cách xa ta một chút, ta không thể để bọn họ cũng bắt nạt ngươi."
Vụ Nguyệt không hiểu ý của hắn.
Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng giải thích, "Bọn họ phát hiện mỗi ngày ta đều lén đến chỗ người, ta không muốn bọn họ gặp được ngươi... như vậy sẽ chỉ có mình ta bị bắt nạt thôi..."
Vụ Nguyệt không nghĩ tới lại như thế này, hoá ra đây là lý do hắn không xuất hiện, nhìn vết máu trên mặt hắn, nàng cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Tạ Vụ Hành nâng mắt, thật cẩn thận nhìn Vụ Nguyệt, "Ngươi còn muốn ta không..." Hắn dừng lại, mấy câu đang định nói đều nuốt xuống, sửa lời, "Ngươi đừng đến gần ta."
Vụ Nguyệt vỗ ngực, "Không ai có thể bắt nạt ta, ta chính là..." Hai chữ công chúa nấn ná ở bên miệng, lại bị nàng nuốt trở vào, "Tóm lại ngươi đừng lo lắng, cũng đừng sợ, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi."
Tạ Vụ Hành cố gắng mỉm cười, "Qua một thời gian nữa, ta sẽ bị phái đi nơi khác, chỉ là ở trong tay Lưu công công..."
Tạ Vụ Hành càng nói càng làm Vụ Nguyệt thấy không ổn, nàng còn muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy bước chân từ xa, vội cảnh giác xoay người lại, không thấy ai nhưng khi quay đầu về đã không thấy bóng dánh tiểu thái giám đâu nữa.
Vụ Nguyệt đuổi theo tìm hồi lâu cũng không thấy hắn, nàng nhụt chí đứng lại, cúi đầu nhìn vết máu trên váy, mặt mày nàng đầy lo lắng.
Vụ Nguyệt thất thần ngồi xổm bên hồ nước giặt váy, tiểu thái giám kia vừa nói hắn đắc tội Lưu công công, nếu như Lưu công công không có ý định buông tha thì hắn ở trong cung sẽ ngày càng gian nan, thậm chí không giữ được mạng.
Vụ Nguyệt bất giấc siết chặt tà váy trong tay, theo cử chỉ của nàng tà váy ướt nhanh chóng nhăn nhúm như chính suy nghĩ phiền muộn của nàng lúc này.
Nàng nghĩ mãi nhưng vẫn không có biện pháp nào khả thi, nếu nàng có bản lĩnh hơn thì tốt rồi.
Vụ Nguyệt vừa nghĩ vừa đứng lên, váy còn ướt đột ngột dính vào chân khiến nàng rùng mình vì lạnh. Vụ Nguyệt không rảnh đi lau, nàng không có cách nhưng có thể tìm người giúp.
***
Phú Thuận kinh ngạc nhìn Vụ Nguyệt công chúa đột nhiên đến thăm, lại nhìn sắc trời cũng không còn sớm, hắn hỏi, "Công chúa tới tìm nô tài là có chuyện gì quan trọng sao?"
Vụ Nguyệt bất an nắm lấy ngón trỏ, tươi cười nói, "Ta tới là muốn nhờ Phú Thuận công công giúp đỡ."
Phú Thuận thấy nàng không giống như có việc gấp, cũng cười đáp lại, "Mời công chúa nói."
"Công công có thiếu tiểu đồ đệ không?" Vụ Nguyệt sợ hắn không đồng ý, tiếp tục nói: "Hắn mới tiến cung không lâu, rất hiểu chuyện, cũng nghe lời lắm, ngày sau nhất định hiếu thuận với công công."
Phú Thuận nghe được một chút, hắn bắt được trọng điểm hỏi lại, "Làm sao công chúa biết được tên thái giám đó?"
"Ta nhìn thấy hắn bị người khác bắt nạt, thấy hắn đáng thương, nên muốn giúp hắn." Vụ Nguyệt khẩn khoản nói.
Phú Thuận không trực tiếp đồng ý, có lẽ tên thái giám kia hiểu được công chúa đơn thuần nên muốn dựa vào nàng tìm đường lui.
"Công chúa cho ta biết tên người này, hôm khác ta đến Viện thái giám quan sát xem."
Vụ Nguyệt gật đầu, đột nhiên nàng nhận ra nàng chưa biết tên của tiểu thái giám kia.
Vụ Nguyệt hơi đỏ mặt, "Ta không biết tên hắn."
Nàng nghĩ nghĩ, nói thêm: "Hay ta đưa công công đến chỗ hắn."
"Không vội" Phú Thuận vội vàng ngăn lại nàng, chỉ trời đã dần tối, "Cũng không còn sớm nữa, công chúa mau trở về cung đi không Lan ma ma lại đi tìm."
Vụ Nguyệt lúc này mới nhớ đến giờ giấc, thầm nghĩ không xong rồi.
"Chờ ngày mai ta đi hỏi tên hắn rồi đến nói cho công công."
Vụ Nguyệt vội vàng nói xong liền nâng váy chạy đi, hoàng hôn dần buông sau lưng nàng.
Vụ Nguyệt vừa chạy vừa thở hổn hển, nhìn ánh trăng dần cao trên đầu, lúc nàng trở lại Trường Hàn cung, trời đã tối hẳn.
Lan ma ma đứng ở cửa cung, thần sắc nôn nóng nhìn xunh quanh, thấy Vụ Nguyệt trở về mới thoáng yên tâm, bà vội đi về phía nàng.
"Ta nghe Vân phi nói công chúa đến chỗ Thái tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lan ma ma đè thấp giọng nói, ngữ khí nghiêm khắc.
Vụ Nguyệt cũng không muốn gạt Lan ma ma, định là từ cung Thái tử trở về sẽ nói cho bà nhưng lại bị tiểu thái giám trì hoãn, Lan ma ma mãi không thấy nàng trở về nhất định sẽ lo lắng.
Vụ Nguyệt vội vàng mồm năm miệng mười kể hết cho bà nghe, tất nhiên lược bỏ đi chuyện liên quan tới tiểu thái giám kia.
Lan ma ma nghe nàng nói xong, lông mày nhăn chặt lại. Vụ Nguyệt biết ma ma sợ nàng bị bắt nạt, ngoan ngoãn cười, "Ma ma đừng lo lắng, Thái tử ca ca còn gọi con là Ngũ muội."
Lan ma ma giật mình nhìn nàng.
Vụ Nguyệt bị bà nhìn, lời nói ra đến miệng bị nuốt trở lại, cũng không cười nữa, bộ dáng như trẻ con nhận sai, muốn đáng thương liền có đáng thương, lông mi cũng không dám chớp nhiều.
Lan ma ma hít sâu một hơi, "Không còn sớm nữa, công chúa về phòng đi."
Vụ Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Sau bữa tối, Lan ma ma đến tây phòng tìm Vân Hề Nhu, Vụ Nguyệt ngồi một mình trong thùng tắm, dùng tay vốc nước lên vai.
Nàng không biết ma ma cùng Vân nương nương nói gì.
Vụ Nguyệt suy tư rũ mắt xuống, tầm mắt làn hơi dừng ở ngực nàng, gò b ồng đảo có đường cong mê người nhưng trên đấy lại có vết máu khiến nàng kinh hoảng.
Vụ Nguyệt mím môi, hô hấp cũng vội vàng, run rẩy, nàng rất muốn khóc.
Nàng cảm thấy không bình thường chút nào, chỗ này của nàng ban đầu vừa trắng vừa mềm, mấy ngày trước liền bắt đầu vừa đau vừa trướng, còn ngày càng lớn lên, ma ma nói không sao. Nhưng nếu không có việc gì thì sao lại chảy máu.
Vụ Nguyệt hoảng hốt, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, nàng nâng tay sờ lên vết máu khô trước ngực.
Dòng nước ấm áp nhanh chóng rửa trôi vết máu, Vụ Nguyệt lấy tay cọ cọ, hoá ra không phải máu của nàng. Vụ Nguyệt nhìn lại một lượt trên người nàng, trên xương quai xanh cũng có vết máu mờ mờ.
Nhớ lại lúc nãy tiểu thái giám dựa vào vai nàng, Vụ Nguyệt giật mình nhận ra, hình như là máu của hắn.
Vụ Nguyệt vừa giận dữ vừa thương cảm, thôi cũng may nàng đã tìm cho hắn một đường lui, đi theo Phú Thuận công công hắn sẽ không còn bị bắt nạt.
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, biết ma ma đã trở về, Vụ Nguyệt vội vàng vốc nước dội đi vết máu trên người.
Lan ma ma bước qua bình phong đến gần nàng, Vụ Nguyệt không biết nàng đã rửa sạch chưa liền vội vàng lấy tóc che đi phần vai cổ của mình.
Lan ma tiến lên trước, cầm lấy khăn treo trên giá giúp nàng lau mình.
Vụ Nguyệt có chút chột dạ, ngón tay quấn lấy tóc, càng làm nó che chắn kĩ hơn trước ngực mình.