Tuyên triều năm thứ 35, Hoàng đế mắc bệnh nặng, biên giới hỗn loạn, triều đình nhiều lần phái binh trấn áp. Vương gia khác họ Tiêu Lâm dấy binh tạo phản, Thái tử đương triều cầm quân nghênh chiến, dù người bị trúng mấy mũi tên cũng kiên cường đến giây cuối cùng. Sau khi chết bị quân địch chặt đầu ném vào đội quân, lòng quân đại loạn.
Khí thế phản quân tăng mạnh, một đường phá thành, tiến quân thần tốc về kinh đô, máu nhuộm đỏ Kim Loan điện sau một đêm, Tiêu Lâm dẫm lên từng xác chết bên trong, khoác long bào bước lên ngôi vị hoàng đế, sửa triều đăng cơ.
Sau khi đăng cơ, Tiêu Lâm vì củng cố ngôi vị hoàng đế, tàn sát bốn phương quần thần, Tạ gia vì bảo toàn tính mạng đã chủ động dâng lên binh quyền nhưng vẫn không tránh được một kiếp.
Hoàng đế lên ngôi một năm, Tạ gia bị mưu hại, trong một đêm, 179 người đều bị giết, chỉ có mẫu thân ôm theo hắn còn trong tã lót chạy thoát.
Mà 180 người trong lời mẫu thân bao gồm cả tiểu muội.
Hắn không có kí ức về tiểu muội, chỉ nhớ rõ mẫu thân mỗi lần phát bệnh đều sẽ gọi nàng, khi thì đột nhiên phát cuồng, khi thì đột nhiên kêu to, nói đừng cướp nữ nhi của nàng, muốn liều mạng đi tìm nữ nhi.
Có lẽ năm đó mẫu thân dẫn theo hắn cùng tiểu muội chạy trốn, một người phụ nữ yếu đuối sao có thể bảo vệ hai đứa trẻ, cuối cùng chỉ còn hắn và mẫu thân.
Tiểu muội hoặc là bị lạc mất hoặc là đã chết, không ai rõ.
Mẫu thân trước khi chết nói 180 mạng người, chính bà cũng không còn hy vọng tiểu muội còn sống.
Mà tính cả mẫu thân đã chết của hắn, tổng cộng 181 người.
Tạ Vụ Hành nhớ lại chuyện cũ, thần sắc bình tĩnh như thể không liên quan tới mình, đến ánh mắt cũng không gợn sóng.
Chỉ có nhìn kĩ mới phát hiện, là hắn che giấu quá tốt, thâm tàng bất lộ, ẩn sau ánh mắt đó là vực sâu không thấy đáy.
Khi còn bé chịu nhiều cực khổ, hắn vẫn luôn nghĩ mẫu thân hắn sẽ điên điên khùng khùng đến hết đời, nhưng không ngờ trước lúc bà chết lại tỉnh táo như vậy, tỉnh táo đẩy hắn vào vũng bùn khiến hắn không thể xoay mình.
Tạ Vụ Hành rũ mắt cười thành tiếng.
181 người... bao nhiêu cái bánh bao mới đổi được đây.
***
Sáng sớm, Vụ Nguyệt đến thỉnh an Vân Hề Nhi, đút bà uống thuốc, xong xuôi mới ra khỏi Trường Hàn cung.
Nàng rảo bước thật mau, hôm qua không đến chỉ lo tiểu thái giám bị đói bụng.
Vòng qua sau núi giả, Vụ Nguyệt liếc mắt đã thấy Tạ Vụ Hành chờ ở hành lang, nàng càng vội vàng đi nhanh hơn.
Mái đình che mất đi nửa phần ánh sáng, Tạ Vụ Hành đứng trong bóng râm, biểu cảm trên mặt không thấy rõ, nhưng hình dáng của Vụ Nguyệt trong mắt hắn lại rất rõ ràng, làn váy bay bay, mặt mũi đầy vui mừng, tâm trạng tiểu công chúa rất tốt.
Vụ Nguyệt đến gần hắn, bởi vì chạy nhanh quá mà thở dốc, ngửa đầu nhìn người trước mắt, chưa nói lên lời.
Tạ Vụ Hành nói trước, "Ta cho rằng ngươi sẽ không tới."
Lông mi dài che mất tầm mắt hắn, giọng điệu nhẹ nhàng theo gió thổi vào tai nàng.
"Ta... hôm qua ta có việc quan trọng, cho nên mới không tới." Vụ Nguyệt điều chỉnh hô hấp, vội vàng giải thích. "Không phải cố ý thất hứa với ngươi."
"Thất hứa cũng không sao." Tạ Vụ Hành nhìn về phía Vụ Nguyệt, hắn nở nụ cười, như cố lấy lòng nàng, "Ngươi tới là được rồi."
Vụ Nguyệt chưa bao giờ thấy hắn cười như vậy, thậm chí còn không thấy các biểu cảm khác của hắn, mặc kệ nàng nói gì, hắn đều trầm mặc lắng nghe, như không hề có cảm xúc.
Lúc này, hắn cố ý cười như vậy, vì sợ nàng sẽ không tới nữa sao.
Vụ Nguyệt càng áy náy hơn, đem lồng cơm trong tay giơ ra trước mặt, "Mau ăn đi."
Tạ Vụ Hành thong thả ăn bánh bao, ánh mắt thất thần nhìn về phía trước, "Đã rất lâu rồi không có ai đối tốt với ta như vậy."
Vụ Nguyệt nghiêng mặt nhìn hắn, tiểu thái giám này vừa cô đơn vừa đáng thương làm nàng mềm lòng, "Sao ngươi lại tiến cung?"
Tạ Vụ Hành cũng nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh phảng phất có gợn sóng, "Bởi vì người nhà của ta đều chết rồi."
Vụ Nguyệt giật mình, nàng hơi hé môi, một lúc sau mới rụt rè hỏi, "Vậy chỉ còn mình ngươi thôi sao?"
Tuy rằng mẫu phi của nàng đã qua đời, nhưng nàng vẫn còn ma ma cùng Vân nương nương bên cạnh, còn hắn không có người nhà nào hết.
Nhìn Vụ Nguyệt không đành lòng làm Tạ Vụ Hành suýt nữa cười thành tiếng.
"Còn có một muội muội, nhưng thất lạc từ khi còn nhỏ, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều."
Vụ Nguyệt không nghĩ còn có chuyện như vậy, vô cùng nghiêm túc nhìn hắn, "Nàng nhất định còn sống, ngươi sẽ tìm được nàng thôi."
Còn sống?
Sống không bằng một con chó như hắn sao? Vậy thì chết sẽ tốt hơn.
"Hy vọng vậy." Tạ Vụ Hành nhìn nàng, ánh mắt ảm đạm loé lên một tia sáng. "Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?"
Vụ Nguyệt còn đắm chìm trong cảm xúc thương xót hắn, không nghĩ ngợi nhiều liền gật đầu.
"Từ khi tiểu muội mất đi, ta có thói quen mỗi tháng sẽ ở trong hồ nước thả một con hạc giấy, hy vọng nàng có thể bình an, càng hy vọng nàng nhìn thấy sẽ biết ta đang tìm nàng." Tạ Vụ Hành kéo kéo khoé miệng, "Ta biết điều này rất xa vời nhưng lại không thể từ bỏ."
Vụ Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Tạ Vụ Hành nhợt nhạt bật cười, "Ta nghe nói trong cung có một con sông chảy ra bên ngoài, nhưng ta bây giờ chỉ là thái giám hạng bét, không thể đi lại tuỳ tiện."
(Editor: Bắt đầu có chút ngược T.T)
***
Ở trong vọng lâu bên hồ Huyền Kim, Thái tử Tiêu Diễn khoanh tay đứng ở trước lan can, ánh mắt nghiêm nghị, "Ngươi chắc chắn đã phát hiện có người lợi dụng đường sông ra ngoài cung để truyền tin?"
Thái giám Thường Hỉ cúi đầu trả lời: "Bẩm điện hạ, người nọ ẩn nấp rất kĩ, nhưng chỉ cần hắn lại xuất hiện, nô tài nhất định có thể bắt được."
Tiêu Diễn vuốt ngọc ban chỉ (1) trên ngón cái, "Ngươi đừng làm cô (2) thất vọng."
Lời nói lạnh lùng làm Thường Hỉ cứng người, "Vâng."
***
Sắc trời dần tối, Vụ Nguyệt vẫn luôn đợi Lan ma ma trở về phòng mới đem hạc giấc Tạ Vụ Hành đưa ra nhìn, nàng lặng lẽ chuồn khỏi Trường Hàn cung.
Tạ Vụ Hành ẩn nấp ở góc tối, vô thanh vô tức đi theo nàng.
Hắn thấy tiểu công chúa dùng đôi tay thật cẩn thận nâng niu hạc giấy, như sợ làm nó bị nhàu nát.
Đi qua một loạt các cung điện, đi thêm một đoạn về phía trước là có thể thấy Huyền Kim hồ thông qua bên ngoài, Vụ Nguyệt cúi đầu nhìn hạc giấy trong tay.
Nàng không ngờ một tiểu thái giám lại có thể gấp hạc đẹp đến như vậy, đều là nữ tử, nàng cũng rất thích, suốt đường đi đều ngắm mãi không chán.
Vụ Nguyệt nhẹ nhàng chọc vào cánh hạc giấc, chân thành nói: "Ngươi nhất định phải tìm muội muội hắn trở về nha."
Tạ Vụ Hành đứng ở chỗ tối, khoé môi không nhịn được nhếch lên, đôi mắt không gợn sóng cầm một viên đá nhỏ lên. Động tĩnh rất nhỏ nhưng đánh vỡ hoàn toàn sự bình tĩnh của hắn. Vụ Nguyệt tiếp tục hướng về phía trước, chỉ nghe bang một tiếng, hạc giấc trên tay nàng như bị thứ gì đánh trúng, tuột khỏi tay rơi xuống vũng bùn dưới chân.
"A!"
Vụ Nguyệt bất ngờ, vội vàng ngồi xuống đem hạc giấy nhặt lên, nhưng đã muộn rồi.
Vụ Nguyệt nhìn hạc giấy dính bẩn, lòng tự trách, chân mày cũng nhăn lại, nàng thật không cẩn thận, sao có thể làm rơi cơ chứ.
Vụ Nguyệt uể oải ngồi xổm trên mặt đấy, hạc giấy hỏng rồi chỉ có thể trở về.
Nàng cầm hạc giấc quay đầu.
Tạ Vụ Hành nhìn nàng rời đi, cũng xoay người đi mất.
Thôi... coi như nể tình mấy cái bánh bao.
Vụ Nguyệt lại không vì hạc giấy bị hỏng mà từ bỏ ý định, nàng trở lại trong cung, tìm mấy tờ giấy, dựa theo trí nhớ mà gấp lại hạc giấy.
Chỉ là nàng gấp mãi cũng không thể đẹp như cũ, thử rất nhiều lần, cuối cùng được một con gần giống, tuy rằng không thể đẹp như tiểu thái giám gấp nhưng cũng nhìn ra đâu là cánh, đâu là đầu mà.
Vụ Nguyệt vừa lòng nhìn thành quả của mình, lại lần nữa đi về phía hồ Huyền Kim.
Lần này Vụ Nguyệt thuận lợi đi đến bên hồ, nàng kéo tay áo, đem hạc giấy thả xuống nước, đầu ngón tay vừa chạm xuống mặt nước, sau lưng có một lưỡi kiếm tuốt ra khỏi vỏ hướng về nàng.
"Ai ở đó?"
Hạc giấy theo dòng nước trôi đi, Vụ Nguyệt hốt hoảng quay người lại, là một thái giám biết võ công cầm kiếm chỉ vào nàng, thần sắc lạnh lùng."
Thanh kiếm toả ra hơi lạnh làm tim Vụ Nguyệt đập không ngừng, lòng bàn tay nàng cũng lạnh, trong đầu trống rỗng, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Diễn từ bên cạnh xuất hiện, Thường Hỉ hướng hắn xin chỉ thị, "Điện hạ."
Vụ Nguyệt hoảng hốt mà nhìn theo hắn, nàng thấy một nam tử mặc quần áo màu tím đen, bên hông có đeo ngọc bội, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.
Tiêu Diễn rũ mi nhìn về phía Vụ Nguyệt, tiểu cô nương còn ngồi xổm trên mặt đất, thân hình nhỏ xinh co rúm lại, tay áo bị cuộn lên còn chưa kịp buông xuống, lộ ra một cánh tay trắng như tuyết, trông như bị doạ sợ.
Tiêu Diễn nhìn kĩ mặt nàng, một đôi mắt đong đầy nước nhìn lại hắn, trên mặt đầy vẻ hoảng loạn.
Vụ Nguyệt không dám cử động, thân thể cứng đờ nhìn hắn, nàng thấy nam tử trước mắt có chút quen mắt, có một lần nàng trốn ở góc khuất từng nhìn thấy hắn trong cung yến, lại nhớ vừa rồi tên nội thị gọi hắn là điện hạ.
Vụ Nguyệt suy nghĩ, môi nàng hé mở, thử thăm dò gọi, "Thái tử ca ca."
Nghe nàng xưng hô làm Tiêu Diễn và Thường Hỉ đều ngẩn người.
Tiêu Diễn nhẹ nhíu mày, lại đánh giá gương mặt sợ sệt của Vụ Nguyệt một lần nữa, gương mặt vẫn còn nét trẻ con nhưng đã có thể nhìn ra đường nét xinh đẹp, nhưng trang phục cùng cử chỉ nhìn thế nào cũng không giống công chúa.
Hắn cũng không nhớ mình có muội muội nào trông như này.
"Ngươi gọi ta là gì?" Tiêu Diễn hỏi.
Vụ Nguyệt có chút khó xử, thấp giọng giải thích, "Vụ Nguyệt là do Ninh quý phi sinh ra."
Ninh quý phi? Tiêu Diễn nhíu mày như có điều suy nghĩ, lại nhìn gương mặt của Vụ Nguyệt, một lúc sau như nhớ ra, lại cười nói, "Hoá ra là Ngũ hoàng muội."
Hắn liếc mắt nhìn Thường Hỉ, Thường Hỉ lập tức thu kiếm lại, cúi người đưa tay hướng đến trước mặt Vụ Nguyệt, ý muốn đỡ nàng dậy "Nô tài vụng về mạo phạm công chúa, xin công chúa thứ tội."
Vụ Nguyệt thả lỏng hô hấp, nhưng vẫn cảnh giác nhìn thanh kiếm trong tay hắn, lông mi khẽ chớp, tránh tay hắn mà tự mình đứng lên.
Bởi vì ngồi xổm lâu, lại vội vàng, nên cử chỉ có chút vụng về.
Tiêu Diễn vẫn luôn mỉm cười, thần sắc ôn hoà, không hề cười nhạo cũng không thể hiện sự mất kiên nhẫn.
Vụ Nguyệt thấy hắn không có địch ý đối nàng, liền nắm chặt tay, lấy hết can đảm hỏi hắn: "Sao Thái tử ca ca lại ở đây vậy ạ?"
Nàng quay đầu tìm Thường Hỉ, lúc nãy vẫn đứng ở đây, loáng cái đã không thấy đâu.
Vụ Nguyệt nhất thời có chút ngây ngốc.
Tiêu Diễn nói: "Trùng hợp đi qua, người hầu nghe thấy có tiếng động nên cảnh giác."
Vụ Nguyệt gật gật đầu, thì ra là hiểu nhầm.
Chỉ là nàng bị doạ sợ không ít, cũng không dám ở lại lâu, đang định rời đi thì lại nghe Tiêu Diễn hỏi.
"Ngũ hoàng muội sao lại đến đây?"
Vụ Nguyệt theo bản năng nhìn hạc giấy trong hồ, bởi vì trời tối, nàng chỉ thấy mặt nước khẽ lay động, không thấy hạc của nàng đâu cả.
Nếu nàng nói là giúp tiểu thái giám kia, nếu bị Thái tử ca ca trách phạt thì không tốt, Vụ Nguyệt cắn môi, không biết nên trả lời như nào mới phải.
Hàm răng cắn môi để lại một vết hằn nhạt nhạt, Tiêu Diễn nhìn thấy khẽ chớp mắt, chuyển hướng lên mắt nàng.
"Muội đến thả hạc giấy, là muốn ước nguyện trong dịp sinh nhật." Lông mi Vụ Nguyệt khẽ run rẩy, che đi đôi mắt ngấn nước, vừa thấp thỏm vừa sợ hãi, tiếng nói nhỏ như tiểu hài tử làm sai bị phát hiện, "Muội sẽ không làm thế nữa."
"Sinh nhật của Ngũ hoàng muội là ngày nào?" Tiêu Diễn hỏi.
Vụ Nguyệt ngước mắt nhìn hắn, lại nhanh chóng cúi xuống, thành thật nói, "Ngày mùng 3 tháng sau."
Tiêu Diễn không nói gì, Vụ Nguyệt vẫn giữ tư thế cúi đầu, không biết hắn có tin hay không. Nhưng nàng cũng chỉ đi thả hạc giấy, không hề vi phạm cung quy. Suy nghĩ trong đầu nàng đảo lộn hết cả, nhỡ bị ma ma biết...
Thường Hỉ quay lại, đến bên cạnh Tiêu Diễn, hắn hạ giọng nói gì đó.
Tiêu Diễn nghe xong, quay sang Vụ Nguyệt cười nhẹ, "Nếu đã thả xong thì về đi, đừng ở lại lâu."
Vụ Nguyệt nhún người hành lễ, đi hai bước lại quay lại, do dự nói: "Thái tử ca ca có thể giả vờ như không biết chuyện hôm nay không ạ?"
Nếu ma ma biết nàng nửa đêm chuồn ra ngoài, còn bị người khác chĩa kiếm vào người nhất định sẽ bị doạ sợ, sẽ tức giận với nàng.
Ánh mắt lo sợ, so với lúc nãy còn vội vàng hơn, có lẽ là sợ người khác biết sẽ trách phạt.
Rốt cuộc ở trong cung này mà không được sủng ái thì dù có là công chúa cũng sẽ không có địa vị gì cả.
Tiêu Diễn gật đầu, "Trở về đi."
Đợi Vụ Nguyệt đi xa, Tiêu Diễn mới hỏi Thường Hỉ bên cạnh, "Xem kĩ chưa?"
"Đã xem kĩ, lấy lửa hơ qua, cũng cầm dao rạch thử, chỉ là một tờ giấy bình thường."
Tiêu Diễn thong thả gật đầu, ánh mắt lạnh lùng liếc Thường Hỉ, "Rút dây động rừng."
Thường Hỉ lập tức quỳ xuống, "Nô tài biết tội, xin điện hạ thứ tội."
Tiêu Diễn hừ một tiếng, không nhìn hắn, ánh mắt đưa về hướng Vụ Nguyệt rời đi, nhẹ vân vê ngọc ban chỉ trên tay.
"Ngũ hoàng muội ư!"
(1) Ngọc ban chỉ: một loại nhẫn ngọc đeo ở ngón tay cái
(2) "Cô" là cách xưng hô của thái tử, hoàng tử thời xưa với người dưới. Mình khá phân vân không biết nên giữ nguyên hay edit hết thành "ta". Mọi người đọc có thể góp ý thêm nhé.
Editor: Huhu sao chương nào cũng dài ngoằng hơn 2600 từ vậy T.T
Mọi người đọc đừng mắng nam9 nhé :(( tui vẫn rất là thương ảnh