Đôi mắt Vụ Nguyệt lấp lánh như ánh sao, cảm thấy hắn hỏi như vậy nàng liền giống như ăn trộm, nàng cũng rất khẩn trương.
Tạ Vụ Hành giơ tay khẽ chạm lên gò má phiếm hồng của nàng, khó hiểu hỏi: "Sao còn đỏ mặt?"
Cái chạm nhẹ như có như không khiến trái tim Vụ Nguyệt khẽ run, nàng cũng không biết dạo này mình làm sao; trước đó đã có thói quen thân mật với hắn nhưng bây giờ lại cảm giác không đúng, nàng thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Vụ Hành.
Vụ Nguyệt khẽ giật giật cánh môi, nhỏ giọng nói: "Nhanh một chút."
Giải quyết nhanh chút để mọi việc trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Tạ Vụ Hành nhướng mày, nhanh? Việc này... sao có thể nhanh được?
Ánh nến le lói trong phòng chiếu lên dung nhan mềm mại của tiểu công chúa, tươi đẹp ướt át, ngón tay dán trên má nàng dần trượt xuống, chạm nhẹ vào khoé môi, không giống như hai lần trước, mà cực kì dịu dàng miêu tả hình dáng viền môi nàng.
Cánh môi này từng được hắn ngậm qua, từng được hắn ngang ngược liếm hôn, những kí ức cũ từng chút một tràn vào đầu.
Thân thể so với suy nghĩ phản ứng còn nhanh hơn, Vụ Nguyệt cơ hồ là trong nháy mắt thấy khó thở, nàng hơi hé môi, gian nan hít từng ngụm khí.
Tạ Vụ Hành chớp mắt nhìn chằm chằm hai cánh môi khẽ mở, dụ hoặc vô cùng, khe hở khiến người trầm luân.
Động tác vuốt ve của tay hắn càng nhanh hơn, ngón tay hơi dùng sức, giống như muốn xem xem hắn càng day nghiền thì cánh môi nàng có thể đỏ đến mức nào.
Âm thanh hắn hỏi tiểu công chúa cũng nhẹ nhàng hơn: "Hôm nay Công chúa đi gặp Hoàng thượng?"
"Ừm..." Vụ Nguyệt đầu váng mắt hoa, hỏi gì đáp nấy.
Tạ Vụ Hành nói tiếp: "Hoàng thượng dạo này thường xuyên tái phát bệnh đau đầu, vui buồn thất thường, Công chúa ít đến vẫn hơn, miễn lúc nào sơ sẩy, chọc Hoàng thượng tức giận."
Vụ Nguyệt rũ mắt, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở tay hắn, môi cũng bị hắn xoa đến mức mẫn cảm. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, khẽ gật đầu.
Tạ Vụ Hành cười, "Ngoan~"
Âm thanh cưng chiều làm lỗ tai Vụ Nguyệt nóng lên, ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào hắn, con ngươi u ám của hắn in rõ bóng hình nàng, hai má ửng hồng, đôi mắt sũng nước, cánh môi khẽ mở.
Xấu hổ, Vụ Nguyệt bị hình dáng của chính mình doạ, ngay lúc nàng muốn lùi lại, Tạ Vụ Hành chậm rãi cúi đầu, tiểu công chúa không dám cử động, hơi thở nóng bỏng như gần như xa.
"Đúng rồi." Tạ Vụ Hành nhìn miệng nhỏ gần trong gang tấc, khẽ di chuyển qua vành tai nàng: "Lúc ta đi ngang qua vườn sen, hoa sen bên trong đã có nụ, chỉ chờ nở."
Mỗi một chữ hắn nói là một lần hắn tới gần hơn, mà mỗi lần như vậy Vụ Nguyệt đều tưởng hắn muốn thân mật với nàng nhưng lại không có gì xảy ra cả, trái tim cứ lên rồi lại xuống, trong lòng rất nóng nảy, cổ họng nàng hơi khát, tiểu công chúa thẹn quá hoá giận.
"Ngươi nói xong chưa?"
"Công chúa không muốn nghe à?" Tạ Vụ Hành đưa miệng hắn chạm tới khoé môi nàng, chỉ cần hắn nói chuyện sẽ va chạm một chút nhưng lại không ngậm vào, trêu chọc như có như không.
Hơi thở của Vụ Nguyệt hoàn toàn rối loạn, cánh môi trơn bóng khẽ nói: "Ngươi đến gần một chút, hôn xong lại nói..."
"Đã biết."
Thanh âm trầm thấp khiến lồng ngực nàng khẽ siết lại, ngay sau đó môi hắn liền đánh tới.
Vụ Nguyệt không nhớ rõ hai người đã hôn trong bao lâu, nàng chỉ biết khi tách ra suy nghĩ của nàng hoàn toàn trống rỗng, cánh tay vòng sau lưng đột nhiên thả lỏng, cả người đều yếu ớt vô lực một cách dị thường, nàng nắm lấy quần áo trên người hắn, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, hơn nữa không phải là từ bên ngoài mà từ sâu trong thân thể lộ ra, cảm xúc như bị phóng đại qua từng giác quan.
Tiểu công chúa bất lực ngửa đầu nhìn Tạ Vụ Hành, đôi mắt đen của hắn hơi nheo lại không nhìn rõ thần sắc, ngoại trừ đuôi mắt có chút hồng, còn lại trạng thái đều tốt hơn nàng nhiều.
"Ngươi... thấy thế nào?" Vừa mở miệng, thanh âm mềm mại, khiến Vụ Nguyệt ngây ngẩn, cảm giác xấu hổ xông thẳng lên đại não.
Tạ Vụ Hành điều tức khí nóng toàn thân, hắn so với tiểu công chúa quả thực không khá hơn nhưng hắn có thể khống chế, cũng biết che dấu.
Con mắt tĩnh lặng cười cười, nói ngắn nhưng hàm ý nhiều: "Rất tốt."
Vụ Nguyệt không xác định nhìn hắn, tại sao nàng lại không tốt lên, ánh mắt lấp lánh di chuyển xuống cánh môi hồng một cách bất thường của hắn, nàng còn muốn hắn thân mật thêm chút nữa.
Vừa nghĩ vậy, cả người đều phát run, Vụ Nguyệt hốt hoảng cúi đầu, hô hấp rối loạn.
Tạ Vụ Hành mười phần khéo léo hiểu lòng người, tiếp tục dụ dỗ nàng: "Có lẽ Công chúa người nhỏ nhưng nghiện nặng, thử nhiều một chút, sẽ tốt lên."
Sao có thể tốt lên chứ, một khi mở ra tầng bí mật này, sẽ chỉ có thể giống như hắn, không ngừng khát cầu nhiều hơn.
Đói khát đến mức gần như sụp đổ lại gặp cảm giác giao hoà tương hợp, là cảm giác vui sướng kịch liệt đến mức nào, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến Tạ Vụ Hành nảy sinh ma tâm.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Lúc Tạ Vụ Hành rời khỏi Chiếu Nguyệt lâu đã là đêm khuya, Trọng Cửu từ gó tối đi ra, thấp giọng nói: "Chưởng ấn."
Tạ Vụ Hành khẽ ừ một tiếng, cất bước đi phía trước.
Trọng Cửu theo phía sau, nhỏ giọng tiếp tục: "Người được sai đi tra xét đã có tin tức."
Ánh mắt Tạ Vụ Hành khẽ động: "Nói!"
"Ám vệ tra ra được quê của bà mụ đỡ đẻ cho Tạ phu nhân, bà ta đã chết từ lâu, con cái cũng không biết chuyện gì."
Trọng Cửu không rõ tại sao Chưởng ấn lại muốn tra chuyện của Tạ gia, hắn cũng vì vậy mà biết được mấy chuyện râu ria năm xưa. Lúc trước Tạ gia một đêm diệt môn, trừ Tạ phu nhân ngày đó tiến cung, ai cũng chạy không thoát.
Khi đó Tạ phu nhân đã mang thai mười tháng, trên đường xuất cung về Tạ gia thì đột nhiên chuyển dạ, bởi vậy đi vòng đến nhà bà mụ, nên mới có cơ hội đào tẩu, về phần bây giờ sống chết ra sao, không ai rõ.
Tạ gia, Chưởng ấn cũng họ Tạ, Trọng Cửu cúi đầu không dám đoán nhiều.
Trên mặt Tạ Vụ Hành nhìn không ra cảm xúc, bà mụ đã chết, bà ta là người duy nhất có lời nói xác thực không thể nghi ngờ, cũng là người từng nhìn thấy tiểu muội, nói cách khác, muốn tìm một đứa bé lạc từ khi mới sinh, thậm chí có thể đã chết, không nghi ngờ gì chính là mò kim đáy bể.
Không sao, tìm không thấy tức là đã chết, hắn nhất định sẽ tính sổ.
"Từ kinh thành đến Kỳ huyện, miễn là thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi mà không có cha mẹ ruột, đều tra một lượt."
*
Vụ Nguyệt cứ như thể ngây ngốc tin tưởng lời dụ dỗ của Tạ Vụ Hành mà thử thêm vài lần, mỗi khi nàng phát giác ra cảm xúc của mình không đúng, Tạ Vụ Hành đều sẽ khẳng định chắc chắn với nàng, là vì thân mật chưa đủ.
Mãi cho đến một đêm, tiểu công chúa bừng tỉnh từ trong mộng.
Trong phòng không có ánh nến, ánh trăng cũng mơ hồ chiếu lên giường, Vụ Nguyệt xoã tóc ngơ ngác ngồi đó, bàn tay nhỏ bất giác siết chặt chăn đệm, cả người đầy mồ hôi, hai chân khép chặt, trong mắt tràn đầy hơi nước.
Nàng vậy mà... vậy mà lại mơ thấy Tạ Vụ Hành rải từng nụ hôn lên người nàng, sau đó còn cởi y phục, toàn thân ẩm ướt, chân bị đẩy lên, sau đó...
Vụ Nguyệt vội vàng khép chân lại chặt hơn, mặt đỏ như muốn nhỏ máu.
Nhưng có một điều, trong mộng nàng không nhìn thấy chỗ đấy, bởi lẽ, hoạn quan không trọn vẹn...
Không được! Vụ Nguyệt vội vàng đình chỉ suy nghĩ, hiện tại chuyện đáng sợ hơn là, nàng vậy mà lại nằm mơ thấy Tạ Vụ Hành...
Vụ Nguyệt bị doạ không nhẹ, cứ trừng mắt nhìn đỉnh màn cho đến tận hừng đông, nàng cũng không biết nên làm gì, người duy nhất nàng có thể nói chuyện này cùng chỉ có Hạ Lan Loan, trừ biểu tỷ, nàng không dám tiết lộ với bất kì người nào, cho nên chỉ có thể đi tìm nàng ấy.
Mà cùng lúc đó, Hạ Lan Loan đang nghĩ hồi cung cũng được một thời gian rồi, không biết Vụ Nguyệt nghĩ thế nào, đang muốn đi tìm thì kết quả người lại tự mình đến cửa.
Nàng ấy vội vã kéo tay Vụ Nguyệt vào phòng, đóng cửa lại rồi lặng lẽ nói: "Muội đến báo tin gì cho ta đúng không?"
Vụ Nguyệt cúi thật thấp, mặt như đưa đám: "Càng ngày càng hỏng."
Hạ Lan Loan cảm thấy không ổn trong lòng, giục nàng mau nói.
Vụ Nguyệt không dám ngẩng đầu lên, lẩm bẩm kể lại từ đầu, chỉ là về phần giấc mộng kia, nàng thật sự không thể mở miệng, đành phải chịu đựng không nói.
Hạ Lan Loan nghe xong chỉ cảm thấy vội không kịp thở, muốn rút roi trên thắt lưng đi tìm Tạ Vụ Hành tính sổ.
"Biểu... biểu tỷ." Vụ Nguyệt thấy thế liền cuống quít giữ chặt nàng.
Hạ Lan Loan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dùng ngón tay chọc trán nàng, "Tên thái giám chết bầm kia lừa muội để chiếm tiện nghi đấy!"
Cái gì gọi là giải trừ vọng niệm, nàng muốn chém đầu hắn!
Hạ Lan Loan đằng đằng sát khí muốn đi tìm Tạ Vụ Hành, doạ Vụ Nguyệt sợ tới mức không dám buông lỏng tay, "Là muội chủ động!... Hơn nữa... hắn là hoạn quan mà, cũng... không tính là chiếm tiện nghi..."
Nghe Vụ Nguyệt vẫn kiếm cớ cho hắn, Hạ Lan Loan đen mặt, nàng ấy nâng mặt tiểu công chúa lên nhìn trái nhìn phải, tiểu muội mềm mại ngoan ngoãn của nàng lại bị một tên thái giám chiếm tiện nghi, nàng ấy đau lòng: "Muội bị hắn dụ dỗ nhảy vào bẫy rồi!"
Vụ Nguyệt cũng không biết có phải là bẫy hay không, nức nở nói bằng giọng mũi: "Rơi... cũng rơi vào rồi... làm sao bây giờ~~~"
Hạ Lan Loan nhìn muội muội rối rắm liền không thoải mái, nhưng cũng không nghĩ ra kế sách gì, lại ngồi xuống hỏi: "Vậy... muội có nguyện ý rơi vào không?"
Vụ Nguyệt không đáp ngay lập tức, nàng cũng không biết bản thân mình sợ hãi điều gì, chỉ là cố chấp cảm thấy chuyện này không đúng; như vậy hẳn là... nàng cũng không nguyện ý.
Tiểu Vụ Nguyệt chần chừ lắc đầu.
Nhận được câu trả lời, Hạ Lan Loan liền cảm thấy tốt hơn, "Tạ Vụ Hành không phải nói muốn giúp muội giải trừ vọng niệm sao, muội liền nói cho hắn biết, vọng niệm của muội không còn nữa rồi, như vậy có thể thuận lợi thoát thân."
Hạ Lan Loan nhìn muội muội thật lâu không đáp, ánh mắt lộ rõ vẻ hoài nghi, rõ ràng lúc cự tuyệt Lục Bức Nghiễn quả quyết như vậy, bây giờ lại do dự.
Giọng nói Hạ Lan Loan âm u, "Để xem muội có đồng ý với ta hay không!"
Ánh mắt Vụ Nguyệt chợt loé, giống như bị nói trúng tâm sự, trái tim đập chậm nưa nhịp.
Nàng phản bác ngay lập tức: "Muội sao có thể không đồng ý chứ!"
Vụ Nguyệt siết chặt tay, nàng đương nhiên phải đồng ý rồi, sở dĩ thân mật với Tạ Vụ Hành như vậy cũng chỉ vì để mọi việc trở lại đúng quỹ đạo của nó.
Hạ Lan Loan vốn cũng không phải người quá cổ hủ, sau khi tức giận Tạ Vụ Hành vì lừa gạt Vụ Nguyệt xong, liền nghĩ ngợi, nàng ấy nhìn Vụ Nguyệt không nói gì, nâng má khẽ hừ một tiếng.
Vụ Nguyệt khẩn cấp chứng minh bản thân, nàng dựng thẳng sống lưng, khẳng định: "Biểu tỷ cứ chờ mà xem!"
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Vụ Nguyệt trước mặt Hạ Lan Loan chém đinh chặt sắt, xoay người hồi cùng liền ngơ ngẩn.
Biểu tỷ nói đúng, Tạ Vụ Hành không phải đã giải trừ được vọng niệm rồi sao, chỉ cần nàng nói nàng đã tốt rồi, liền cứ thế không cần tiếp tục, trừ phi nàng không muốn.
Nhưng không muốn thì chẳng phải chính là nói nàng thật sự thích Tạ Vụ Hành sao.
Vụ Nguyệt miết đầu ngón tay, lòng đầy hỗn loạn trở về Chiếu Nguyệt lâu, vòng qua Ngự hoa viên, mơ hồ nghe thấy tiếng hai cung nữ nói chuyện. Hình như còn nhắc đến hai chữ "Chưởng ấn", Vụ Nguyệt hiếu kì nhìn qua.
Hai người họ không phát hiện ra nàng, càng nói càng hăng, thanh âm không tự chủ cũng lớn hơn.
"Chưởng ấn có vẻ ngoài đẹp như vậy, lại quyền thế, đáng tiếc là hoạn quan, không thì bao nhiêu nữ tử đã giao trái tim ra rồi."
"Aiii, vừa rồi mới liếc mắt có một cái, trong đầu ngươi đã tích cực nhỉ?"
"Ngươi không nghĩ vậy chắc? Tuy là hoạn quan, bất quá nhìn bộ dáng, chỉ ngắm thôi, trong lòng cũng thấy thoải mái."
"Ta nói này, ngươi cũng thật gan dạ, chờ hắn áp giải ngươi đến Tây xưởng chịu phạt roi, ngươi tha hồ ngắm."
"Nha đầu chết tiệt này!"
Nghe hai người nói chuyện, Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, sau lưng Thuận Ý liền ho một tiếng, mắng: "Cái gì cũng dám nói, không muốn sống nữa à!"
Hai cung nữ hoảng sợ nhìn Vụ Nguyệt, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống xin tha thứ: "Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ không dám hồ ngôn loạn ngữ nữa, thỉnh Ngũ công chúa thứ tội."
Hai người tràn đầy hối hận, nói vài câu chuyện phiếm lại bị Ngũ công chúa bắt gặp, nếu truyền đến tai Chưởng ấn... làm gì có chuyện tốt chứ...
Kẻ nói năng lỗ mãng kia trực tiếp giơ tay lên tự vả miệng mình, "Nô tỳ nói bậy... Nô tỳ đáng chết."
"Thôi!" Vụ Nguyệt bảo nàng ta dừng lại, "Không có lần sau."
Hai cung nữ như được đặc xá, liên tục tạ ơn cáo lui.
Thêm chuyện này, trong lòng Vụ Nguyệt càng phiền muộn, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, nàng đem hết thảy quy kết lên đầu Tạ Vụ Hành, rầu rĩ nghĩ, chờ tối nay hắn đến, nhất định phải cùng hắn nói rõ ràng.
Nhưng mãi cho đến tận khuya, Tạ Vụ Hành vẫn không xuất hiện, Vụ Nguyệt nằm ở giường mềm, mắt díp lại đến khó chịu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng cửa cót két, nhưng đã mệt đến không còn sức mở mắt nhìn xem.
Tạ Vụ Hành tra án đến tận bây giờ mới xong, là những kẻ mưu hại Tạ gia lúc trước, hắn đích thân xem thi hành án, lồng ngực phấn khởi, cho tới bây giờ vẫn chưa hết hưng phấn.
Nhìn tiểu công chúa ngủ say ở giường mềm, cảm giác kích động trong lòng hắn càng bị phóng đại lên mấy lần, hắn đi qua, không khách khí ngậm lấy môi nàng.
Vụ Nguyệt ngủ mơ mơ màng màng, lưỡi bị cuốn lấy, thân thể không phòng bị tiếp nhận hắn, thậm chí đáp lại theo bản năng.
Mãi cho đến khi hắn dùng nhiều sức hơn, môi lưỡi ẩm ướt, tiếng nước tràn ngập quanh thân, Vụ Nguyệt mới chịu không nổi khẽ ngân ra tiếng, chỉ là nàng chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ màng khiến giác quan như phóng đại ra.
Nàng lại nằm mơ sao? Hô hấp nóng bỏng bao trùm lấy nàng, chạm đến từng tấc da thịt, rục rịch thăm dò, khiến trái tim trong lồng ngực như bị câu dẫn.
Vụ Nguyệt khẽ cuộn người lại, càng ngày càng khó chịu, mũi chân khẽ cọ cọ, đá phải một góc giường làm nàng tỉnh táo lại.
Tạ Vụ Hành đứng trong bóng đêm, bởi vì nhìn không rõ nên càng có cảm giác áp bức, mà giờ phút này đầu lưỡi nàng vẫn bị hắn cây lấy, cảm giác khô nóng cả người chưa từng rút đi, Vụ Nguyệt cuộn tròn ngón chân, miễn cưỡng tìm về một chút lý trí.
Nàng còn có lời muốn nói với hắn.
tiểu công chúa vội giơ tay đẩy đầu vai Tạ Vụ Hành, đồng thời rụt lưỡi lại.
"Tạ Vụ Hành!" Hơi thở Vụ Nguyệt lộn xộn, cố gắng để thanh âm của mình thật rõ ràng, "... Ta có lời muốn nói."
Tạ Vụ Hành hôn đến mê muội, tiểu công chúa rụt lưỡi lại, hắn liền liếm môi nàng, "Công chúa nói đi."
Như vậy sao nàng nói được, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo, Vụ Nguyệt muốn đẩy hắn ra.
Tạ Vụ Hành bắt lấy hai tay vô lực của nàng, từ cổ họng khẽ ngâm: "Ta nghe."
Vụ Nguyệt cảm giác nàng bị tra tấn đến điên rồi, nàng khống chế suy nghĩ, bật thốt lên: "Ta đã tốt lên rồi, ta... giải trừ vọng niệm rồi."
Tạ Vụ Hành dừng động tác, nhưng lại không rời môi ra, trong bóng đêm nhìn nàng.
Tiểu công chúa e là không biết, bộ dáng của nàng lúc này trông như thế nào, mới vừa rồi ở dưới thân hắn như tiểu yêu tinh cọ tới cọ lui, lại dám đưa lưỡi ra thăm dò miệng hắn, vậy mà lại nói ra lời như vậy.
Tạ Vụ Hành trầm mặc không nói, trong khoảng thời gian đấy, Vụ Nguyệt cảm giác chưa bao giờ dài đến vậy, nàng cố gắng kéo cánh môi, nói tiếp, Tạ Vụ Hành đã đi trước một bước: "Thật sao?"
Tiếng của hắn không lạnh không nóng, khàn khàn, lẩm bẩm như đang thì thầm, dứt lời không đợi Vụ Nguyệt đáp, lại tiếp tục mút lấy môi nàng.
Sau đó liền chầm chậm lui ra, phảng phất như huyết mạch trong kinh lạc khó mà tách ra, ngay khoảng khắc đó, liền đứt đoạn, hơi thở của nàng cũng đình trệ.
Đột nhiên Vụ Nguyệt cảm giác như mình rơi vào khoảng không, không tự chủ liền nhướn người về phía trước tìm kiếm môi hắn.
Tạ Vụ Hành cười: "Công chúa nói một đằng nghĩ một nẻo."
Cảm giác xấu hổ và giận dữ xông thẳng lên đầu, Vụ Nguyệt không biết là giận hắn hay là giận chính mình, nàng che miệng, nói: "Biểu tỷ nói, đây là bẫy, ngươi lừa ta thành như vậy..."
Quả nhiên là Hạ Lan Loan.
Đối mặt với Vụ Nguyệt đang kích động, Tạ Vụ Hành không phản bác, ngược lại thừa nhận: "Không thì nô tài phải làm sao..."
Tiếng nói trầm thấp khiến ngực Vụ Nguyệt như chìm xuống.
"Công chúa không thừa nhận thích nô tài, vậy thì không phải là thích, công chúa muốn lấy nô tài là thuốc giải, cũng được thôi." Tạ Vụ Hành chua xót cười, tiếp tục nói: "Cái gì mà giải trừ vọng niệm, đều là nói dối, nô tài đối với Công chúa, cả đời này không thể giải được."
Vụ Nguyệt không nghĩ đến hắn lại dứt khoát thừa nhận như vậy, từng câu từng chữ đâm vào lòng nàng, tâm trí vốn đã hỗn loạn nay lại gợn sóng tầng tầng lớp lớp.
Vụ Nguyệt cắn chặt môi, cảm giác run sợ lan tràn toàn thân.
"Nhưng hiện tại Công chúa đã giải trừ vọng niệm rồi, nô tài quả thật cũng không còn biện pháp nào, thân phận nô tài thấp, lại là hoạn quan, quả thật không xứng với Công chúa, kế tiếp Công chúa chuẩn bị làm gì?" Tạ Vụ Hành phảng phất giống như để nàng tuỳ ý xử lý, nhưng động tác lại không hề thu liễm, hắn dùng má mình cọ lên mặt Vụ Nguyệt: "Lại tìm cho nô tài một đối thực, đuổi nô tài đi?"
Vụ Nguyệt nhớ lại lời nói lúc ban ngày của hai cung nữ kia, trong lòng khó chịu, suy nghĩ không chịu khống chế nghĩ, Tạ Vụ Hành sẽ cùng một cung nữ khác kề má áp tai nói chuyện, sẽ hôn giống như với nàng...
Trong lòng lại càng khó chịu hơn, không nói hai lời, liền giơ tay "Chát" một cái vỗ lên miệng Tạ Vụ Hành.
Tạ Vụ Hành còn chưa kịp nói nốt nửa câu sau.
Hắn rũ mắt nhìn cánh môi nàng, ánh mắt khẽ nâng lên, đôi mắt sũng nước của tiểu công chúa nhìn hắn, gò má ửng hồng, miệng cũng vểnh lên, vừa tức giận vừa tủi thân nói không nên lời...