Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 42: Ngươi đẹp hơn nhiều




Tiếng động từ trong phòng vẫn truyền ra không dứt, âm thanh ngày càng lớn lại có cảm giác kiều diễm uỷ mị.

Cả người Vụ Nguyệt nóng như lửa đốt, hận không thể biến mất ngay tại chỗ, nhưng nhất thời lại không biết phải làm gì nên cứ cứng đờ đứng đó, hô hấp rối loạn cùng Tạ Vụ Hành bốn mắt nhìn nhau.

So sánh với Tạ Vụ Hành, trong mắt hắn không hề gợn sóng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào nàng, khuôn mặt nàng lúc này đỏ bừng từ cổ đến mang tai, lông mi cũng đang run rẩy.

Sợ Tạ Vụ Hành hiểu ra chuyện gì ở bên trong, Vụ Nguyệt liền buông bàn tay đang che ở tai hắn ra, sau đó nắm lấy cổ tay hắn, kéo người chạy thẳng ra bên ngoài.

Đến tận khi chạy ra đến thềm đá bên ngoài Đông Cung, Vụ Nguyệt vẫn rất gấp gáp, trái tim cũng bởi vì vội vàng mà đập thình thịch.

"Thở đi." Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Vụ Nguyệt dần dần bình ổn lại hô hấp, nhưng thế nào cũng thấy hoảng hốt vô cùng, vội mở miệng hít ra thở vào mấy hơi, một lúc lâu sau trái tim nhỏ bé trong lồng ngực mới bình tĩnh lại.

"Sao tự nhiên công chúa lại chạy ra?"

Tạ Vụ Hành bâng quơ, trong thanh âm ẩn giấu ý đồ nguy hiểm không rõ.

Vụ Nguyệt lại đỏ mặt, nhớ tới âm thanh vừa nãy, hốc mắt cũng dần phiếm hồng.

"Ta..." Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng gặp phải loại chuyện này, khó xử không biết nên giải thích như thế nào.

"Cũng không biết bên trong đang làm gì." Tạ Vụ Hành như suy tư, nghiêng đầu nhìn vành mắt thấm nước của Vụ Nguyệt, hỏi rất nghiêm túc: "Nghe giống như có tiếng khóc."

Vụ Nguyệt khẽ nắm chặt ngón tay dưới vạt áo, trái tim đập loạn, nàng phải trả lời như thế nào, không thể để Tạ Vụ Hành biết được.

Vụ Nguyệt nghẹn nửa ngày, mới ngập ngừng nói ra được một câu, "Đánh... chắc là đánh nhau..."

Đôi mắt tiểu công chúa ngập nước, lông mi thấm nước ướt sũng, hồng từ đuôi mắt đến vành tai, tai nàng đỏ lên như sắp nhỏ máu.

Bộ dáng yêu kiều của nàng khiến Tạ Vụ Hành cảm thấy hắn sắp không thể kiềm chế nổi, mở miệng nói: "Chúng ta đến nhìn một chút, khóc thảm thiết như vậy rốt cuộc là có chuyện gì."

Vụ Nguyệt gấp sắp khóc oà lên rồi, cố tình trấn định nói: "Chúng ta phải trốn xa một chút, bị ngộ thương thì sao bây giờ?"

Tạ Vụ Hành hơi nín cười.

Vụ Nguyệt nói tiếp: "Hơn nữa ta còn phải đi tìm hoàng tẩu."

Ở bên trong có người làm chuyện không đứng đắn, hoàng tẩu nhất định không ở bên trong.

Nghe nàng nói, Tạ Vụ Hành bỗng thu lại ý cười trong mắt, hắc liếc về phía Đông cung ở đằng sau như có điều suy tư.

Mới vừa rồi bên trong có nhắc tới chuyện tế điển, chứng tỏ bọn họ cũng ở hiện trường ngày ấy, trời giáng dị tượng, e là điềm không lành, hoảng loạn là khó tránh, nhưng trong ý tứ của người kia, tựa hồ đang nói nữ tử cùng hắn là đang hổ thẹn trong lòng.

Nếu như vậy thì có thể phỏng đoán, rốt cuộc người đó đã gây ra chuyện thiên lý bất dung đến mức nào mới có thể cho rằng trời giáng dị tượng là do mình mà thấy hổ thẹn.

Vụ Nguyệt kéo tay hắn: "Chúng ta đi mau thôi."

Nàng không muốn đứng đây thêm bất kì giây phút nào nữa.

Tạ Vụ Hành thu hồi ánh mắt: "Ta chợt nhớ ra còn chút việc, để Thuận Ý đi cùng công chúa có được không?"

Vụ Nguyệt còn đang cảm thấy không được tự nhiên, sợ Tạ Vụ Hành lại nói thêm mấy câu khiến nàng không thể đáp nổi, nhưng lại thấy hắn bảo có việc, nàng liền nhẹ nhàng thở phào.

Vụ Nguyệt gật đầu, tạm biệt hắn sau đó cùng Thuận Ý rời đi.

Ở Đông Cung cũng không tìm thấy Cố Ý Uyển, Vụ Nguyệt thật sự không biết tẩu ấy ở chỗ nào, mắt thấy trời lại bắt đầu đổ tuyết, Vụ Nguyệt càng lo lắng hơn chỉ có thể vừa đi vừa tìm.

Thuận Ý giương ô che tuyết trên đỉnh đầu nàng, "Hay là Thái tử đã trở về Nghi Ninh cung rồi?"

Vụ Nguyệt cúi đầu nghĩ ngợi, cảm thấy cũng có lý, "Chúng ta quay về xem sao."

Hai người liền đi về hướng Nghi Ninh cung trong cơn tuyết rơi, gần đến nơi, bỗng Vụ Nguyệt nhìn thấy có một bóng dáng nữ tử nhỏ gầy đi từ phía trước đến gần, nàng ấy đang cúi đầu nên nhìn không rõ dung mạo.

Tiểu công chúa không chắc chắn hỏi: "Đó là hoàng tẩu sao?"

Thuận Ý cũng nhìn theo, "Hình như là vậy."

Chỉ thấy nàng kia một tay vịn tường, dường như có thể té ngã bất cứ lúc nào, Vụ Nguyệt vội vàng chạy tới, đến gần nhìn kĩ quả thật là Cố Ý Uyển.

Nàng vội tiến nhanh mấy bước đến bên cạnh Cố Ý Uyển, đỡ lấy tẩu ấy nôn nóng gọi: "Hoàng tẩu!"

Cố Ý Uyển đầu váng mắt hoa, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên, nhận ra người trước mắt nàng thốt lên, "Ngũ công chúa."

Hơi thở của nàng mong manh, sắc mặt tái nhợt, môi còn hằn vết răng cắn, trong mắt toàn là tơ máu, Vụ Nguyệt bị bộ dáng chật vật như vậy doạ sợ, "Hoàng tẩu, tẩu làm sao vậy?"

Trong mắt Cố Ý Uyển xẹt qua sự khổ sở, miễn cưỡng cười nói: "Ta đi dạo một chút, không ngờ thân thể này lại yếu ớt như vậy, được một lát đã mệt mỏi."

Vụ Nguyệt nhíu mày thật chặt, nàng cảm thấy hoàng tẩu là đang tránh nặng tìm nhẹ, bộ dáng này rõ ràng là rất thống khổ nào phải mệt mỏi đơn thuần.

Vụ Nguyệt sợ tẩu ấy bị lạnh sẽ tái phát bệnh cũ, "Ta đỡ tẩu vào." Xong liền quay sang Thuận Ý phân phó, "Ngươi mau đi mời Trần thái y."

"Không cần."

Thần sắc Cố Ý Uyển thay đổi, muốn ngăn cản nhưng Thuận Ý đã chạy đi.

Nàng ấy chỉ đành theo Vụ Nguyệt hồi cung trước.

Khoảng khắc bước qua ngưỡng cửa, Cố Ý Uyển giống như cực kì cẩn thận, mày nhíu chặt, nhưng từ trong cổ họng vẫn không nén được khẽ rên một tiếng, sau đó toàn thân cũng run rẩy.

Vụ Nguyệt đột nhiên nhớ lại âm thanh vừa rồi nàng nghe thấy ở Đông cung, nhưng nhanh chóng lắc đầu xoá tan suy nghĩ đó, ngầm bực bội bản thân sao lại nghĩ về chuyện này.

Cung nữ trong Nghi Ninh cung thấy người vội chạy ra đón, "Thái Tử phi!"

Mới gọi một tiếng, sau đó nhìn thấy chủ tử cả người suy yếu, không còn hơi sức nào, cung nử chưởng sự mắt cũng đỏ lên.

Cố Ý Uyển hướng nàng ấy khẽ lắc đầu, "Còn không mau mời trà Ngũ công chúa."

"Nô tỳ đi ngay." Cung nữ che giấu cảm xúc, bước sang một bên.

Vụ Nguyệt đỡ Cố Ý Uyển vào nội điện nghỉ ngơi, chốc lát sau Trần Linnh cũng vội vã chạy tới, hắn tiến lên bắt mạch cho nàng, nói thẳng: "Thái Tử phi không dùng thuốc vi thần kê sao?"

Cố Ý Uyển thu tay lại, không để ý nói: "Chỉ là bệnh cũ thôi, uống hay không cũng giống nhau."

Trần Linh nhíu mày, nếu Thái Tử phi đã không tín nhiệm hắn, vậy hắn cũng không cần khuyên thêm câu nào nữa.

Đang định cáo lui thì Vụ Nguyệt ở bên cạnh đã ngăn lại, "Ngươi kê một phương thuốc nữa, ta sẽ đốc thúc hoàng tẩu uống."

Lúc này Trần Linh mới gật đầu.

Vụ Nguyệt giống như lúc trước dỗ Vân Hề Nhu uống thuốc, nàng nói với Cố Ý Uyển, "Không uống thuốc sao có thể khỏi bệnh, nếu hoàng tẩu sợ đắng, ngày mai ta mang chút mứt quả đến, uống xong liền ăn một viên như vậy sẽ không đắng nữa, được không?"

Từ khi Tiêu Diễn chết, Cố Ý Uyển ở trong cung này cũng dần bị lãng quên, nàng sớm đã quen với sự lá mặt lá trái này, không ngờ rằng, lại có một Ngũ công chúa vẫn đối xử với nàng tốt như vậy, Cố Ý Uyển thật lòng cảm động.

"Được!"

Vụ Nguyệt mím môi cười, "Sau này mỗi ngày ta đều đến xem tỷ uống thuốc."

"Sợ ta không uống?" Cố Ý Uyển nhẹ nhàng nói, trong giọng còn có ý cười.

Vụ Nguyệt gật đầu ngay lập tức, còn không phải là vì vậy sao.

Vụ Nguyệt quay sang Trần Linh nói: "Phiền Trần thái y cứ ba ngày lại đến xem mạch cho Thái Tử phi một lần."

"Dạ!" Trần Linh gật đầu đồng ý, kê thuốc xong liền cáo lui trước.

Vụ Nguyệt thấy sắc trời không còn sớm liền đứng dậy nói: "Hoàng tẩu không sao thì ta an tâm rồi, ngày mai ta lại đến thăm tẩu."

Cố Ý Uyển còn muốn tiễn nàng nhưng tiểu công lại cự tuyệt, dặn dò nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt rồi dẫn theo Thuận Ý trở về Chiếu Nguyệt lâu.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Cùng lúc đó, Trọng Cửu đi vào mật thất gặp Tạ Vụ Hành, hắn tiến đến khẽ bẩm báo, thần sắc có chút cổ quái.

Tạ Vụ Hành nghe xong, mặt không đổi sắc tiếp tục tước nước cho cây hoa, "Nam nhân kia là ai?"

"Nam nhân đó đeo nón che mặt, ám vệ sợ lộ hành tung cũng không dám đến quá gần, cho nên chưa thể xác định được thân phận hắn."

Tạ Vụ Hành không có truy hỏi thêm, Cố Ý Uyển cho rằng trời giáng dị tưởng là bởi vì Tiêu Diễn, vậy chứng tỏ rằng nàng ta biết rõ Tiêu Diễn bị ám sát, là vì có người giết huynh vì vị trí trữ quân, hành vi man rợ, đại nghịch bất đạo mới khiến cho trời cao tức giận.

Mà nàng ta áy náy là vì nàng ta biết trước nhưng lại không ngăn cản.

Tạ Vụ Hành nhớ lại ngày ở biệt viện ngoại ô đó, từ cửa sau có một nữ tử vội vàng rời đi, Tiêu Phái cũng động sát tâm với Tiêu Diễn từ lúc đó.

Hắn khẽ nhếch môi cười khẽ, hoá ra là như vậy.

Hắn nghiêng đầu nhìn Trọng Cửu thần sắc cứng đờ bên cạnh: "Làm sao? Không dám tin?"

"Quả thật là..." Trong lòng Trọng Cửu đã dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, Thái tử chết xương còn chưa lạnh mà Thái Tử phi đã tằng tịu với người khác, chuyện này, trăm triệu lần hắn cũng không dám nghĩ tới.

Tạ Vụ Hành cười trào phúng, hắn đã sớm nói qua chỉ cần là dính đến huyết mạch của Tiêu thị thì đều hư thối bẩn thỉu.

*

Ngắn ngủi mấy ngày sau, sự việc kỳ lại ở tế điển đã truyền đi khắp ngõ ngách trong kinh thành, lời đồn nổi lên tứ phía, có người nói là do Thái Tử chết quá kì quặc nên ông trời mới bất mãn, nhưng cũng có người nói, triều đại này là do đương kim hoàng đến mưu quyền soán vị mà có được khiến Thiên Đạo không dung nên mới nảy sinh dị tượng.

Nguyên Võ đế tức giận, lệnh cho Đông Tây hai xưởng thẩm tra, phàm là ai tung tin đồn đều bị bắt lại nghiêm hình tra tấn, lúc này mới có thể tạm ép lời đồn xuống.

Mà ở trong triều, một đám đại thần thượng tấu thỉnh Nguyên Võ đế lập trữ quân khác để yên ổn lòng dân, tuy rằng bị Nguyên Võ đế ép xuống nhưng các đảng phái trong triều cũng đã rục rịch hành động.

Sau khi hạ triều, Tạ Vụ Hành đi từ trong đại điện ra, ánh nắng mặt trời chiếu xuống đài ngắm trăng phía trước toả ra hào quang lấp lánh rực rỡ.

Lục Bức Nghiễn bước nhanh khỏi đại điện, hắn nhìn Tạ Vụ Hành đã đi xa ở phía trước, mày khẽ nhíu lại, chuyện tế điển dù thế nào hắn cũng không tin là ngẫu nhiên, nhất định là do người kia làm ra.

Mà gần đây vì áp xuống lời đồn đại, thủ đoạn của hắn càng khiến người khác giận sôi máu, tóm lại chính là một người cực kì nguy hiểm.

Lục Bức Nghiễn đi về phía Võ Anh điện, một thiếu nữ chạy từ phía ngược lại đến suýt nữa đâm phải hắn, Lục Bức Nghiễn vội lui về sau, thấy rõ là ai liền chắp tay hành lễ: "Hạ Lan công chúa."

Hạ Lan Loan cảnh giác nhìn về đằng sau, thấy con mọt sách Lâm Hữu Trì kia không đuổi theo mới yên tâm chào hỏi Lục Bức Nghiễn, "Sao Lục đại nhân lại ở đây?"

Lục Bức Nghiễn nhướng mày, nhìn thế nào cũng thấy Hạ Lan Loan có chút kì quái, nhưng mà hắn cũng không nhiều lời, chỉ giải thích chính mình đang đi tới Võ Anh điện.

"Đúng rồi!" Lục Bức Nghiễn nhớ tới Vụ Nguyệt, từ ngày tế điển hôm ấy trời giáng dị tượng cho đến giờ cũng sắp cuối năm rồi, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp lại nàng, "Ngày ấy ở Lộc Minh yến, Lục mỗ có việc gấp vội đi trước, làm phiều Hạ Lan công chúa thay ta tạ lỗi với Ngũ công chúa."

Hạ Lan Loan nghe vậy liền hứng thú, "Chỉ tạ lỗi thôi sao?"

Lục Bức Nghiễn như ngầm hiểu, chắp tay vái, "Nếu có thể nói tốt vài câu, đương nhiên là tốt không cần bàn."

Hạ Lan Loan thích hắn có gì nói đó như vậy, cũng không cần phải vòng vo dài dòng, nàng trượng nghĩa gật đầu: "Được, cũng không phải chuyện khó."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Vụ Nguyệt theo thường lệ đến Nghi Ninh cung, đốc thúc Cố Ý Uyển uống thuốc xong lại qua Trường Hàn cung vấn an Vân Hề Nhu, đến khi trở về Chiếu Nguyệt lâu đã là giữa trưa.

Một tiểu cung nữ mặt tròn vui vẻ tiến lên đón, "Công chúa về rồi, Hạ Lan công chúa ở trong phòng đợi người đã lâu."

Người nói chuyện là Tâm Đàn, vì lần trước Xuân Đào làm sai đã bị đuổi khỏi cung, Hạ Hà cũng bị điều đi nơi khác nên Nội Vụ phủ liền phái nàng cùng Tâm Liên đến hầu hạ.

Hai người này đều là cung nữ mới nhập cung, cũng không có nhiều tâm tư như vậy, là người chân thành.

Vụ Nguyệt gật đầu, "Ta đã biết."

Nói xong nàng đi nhanh vài bước, sợ đến muộn biểu tỷ sẽ tức giận.

Vừa đẩy cửa ra, đang muốn lên tiếng liền phát hiện Hạ Lan Loan tì chán vào tay, nghiêng người nhắm mắt ngồi trên giường La Hán, giống như là đã ngủ rồi.

Vụ Nguyệt vội vàng ngậm miệng lại, ra hiệu Tâm Đàn không cần lên tiếng, cho lui xuống dưới.

Sau đó nàng cẩn thận đóng cửa lại, cởi áo choàng rồi rón rén ngồi vào một bên giường, tuỳ tiện cầm một quyển sách mở ra mấy trang, giả bộ như chính mình đã ngồi đợi rất lâu.

Lúc sau mới động tay tạo ra tiếng vang.

Thấy mí mắt Hạ Lan Loan chớp động như chuẩn bị tỉnh, Vụ Nguyệt vội vàng bỏ quyển sách trên tay xuống, cười khanh khách: "Biểu tỷ tỉnh rồi sao?"

Hạ Lan Loan vừa tỉnh lại còn chưa kịp phản ứng, hơi xoay cổ giãn cơ, "Sao ta lại ngủ mất rồi."

"Đúng vậy~" Vụ Nguyệt vô tội nhìn nàng, "Ta trở về đã thấy biểu tỷ ngủ mất rồi, nên không nỡ đánh thức tỷ."

Vụ Nguyệt giơ quyển sách lên, lúm đồng tiền xinh đẹp lộ rõ, "Đọc được cả quyển sách luôn."

Hạ Lan Loan gật đầu, "Vậy à~"

Vụ Nguyệt thấy nàng ấy tin liền khẽ thở ra, không thì biểu tỷ lại muốn nhéo mặt nàng mất thôi.

Hạ Lan Loan nói chuyện với tiểu công chúa một lúc, sau đó như chợt nhớ ra, hưng phấn nói: "Đúng rồi, nãy ta có gặp Lục Bức Nghiễn."

Vụ Nguyệt liền hỏi, "Lục đại nhân cùng biểu tỷ nói chuyện gì sao?"

Hạ Lan Loan cười sâu xa, "Muội đoán xem."

Sao Vụ Nguyệt đoán được chứ, nàng thành thật lắc đầu biểu thị đoán không ra.

Hạ Lan Loan biết không trông cậy được vào nàng, "Hắn nói, ngày ấy ở Lộc Minh cốc có việc gấp nên phải vội vàng rời đi, nhờ ta cáo lỗi với muội."

Ngày thứ hai sau khi trở về từ Lộc Minh cốc, Vụ Nguyệt có phân phó Thuận Ý đi Hàn Lâm viện hỏi thăm, Thuận Ý trở về nói Lục Bức Nghiễn không có việc gì, nàng cũng không hỏi đến nữa. Sao hôm nay lại đặc biệt nhờ biểu tỷ đến đưa lời?

Vụ Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, "Không sao."

"Muội nói không sao với ta làm gì." Hạ Lan Loan cười. "Lần tới gặp muội đi mà nói với hắn."

Vụ Nguyệt cảm thấy cũng có đạo lý, vì thế gật đầu đồng ý.

Hạ Lan Loan hỏi nàng hôm đấy ở chung với Lục Bức Nghiễn như thế nào, trong khoảng thời gian này nàng ấy bận trốn Lâm Hữu Trì đến sứt đầu mẻ trán, sau đó lại là chuyện tế điển, vẫn chưa kịp hỏi thăm.

Vụ Nguyệt nhớ lại một chút, sau đó một năm một mười kể lại toàn bộ quá trình.

Hạ Lan Loan hỏi dồn, "Xong sao nữa?"

Vụ Nguyệt mờ mịt nhìn nàng, hỏi lại. "Còn sao nữa?"

Hạ Lan Loan không nói, nhìn biểu muội trước mặt mà phát sầu, rút quyển sách trong tay nàng ra hỏi, "Ta đưa cho muội nhiều thoại bản như vậy, muội không hiểu gì hết sao?"

Vụ Nguyệt không phục thì thầm, "Sao lại không hiểu chứ~"

Bằng không nàng cũng không đoán ra hôm đấy ở Đông cung xảy ra chuyện gì.

Hạ Lan Loan không nghe thấy nàng nói gì, nói tiếp: "Ta hỏi muội, lúc ở cùng hắn, trong lòng có cảm giác gì không?"

Vụ Nguyệt cẩn thận hồi tưởng lại, thật sự không nghĩ ra nàng có cảm giác gì, tựa hồ không giống trong sách miêu tả, tình ý miên man, thẹn thùng e lệ.

Hạ Lan Loan chưa từ bỏ ý định tiếp tục: "Vậy muội cảm thấy hắn là người thế nào?"

Ngoài cửa, Thuận Ý vừa thả lỏng tâm tình lại khẩn trương trở nên căng thẳng, hắn lén nhìn Tạ Vụ Hành đứng bên cạnh, trong lòng mong mỏi công chúa đừng nói ra điều gì không nên nói.

Vụ Nguyệt không hề bủn xỉn khen, "Lục đại nhân là người văn nhã hữu lễ, cũng rất dí dỏm, muội đi cùng hắn cảm thấy cũng tốt."

Ít nhất ấn tượng không tồi, cuối cùng Hạ Lan Loan cũng lộ ra ý cười, "Vậy muội thấy bộ dáng hắn như thế nào?"

Vụ Nguyệt thẳng thắn: "Khí vũ hiên ngang, mi thanh mục tú, bộ dáng rất đẹp."

Ngoài phòng, Tạ Vụ Hành đã sầm mặt, tiểu công chúa quả thật rất biết cách khen người khác.

Hạ Lan Loan hưng phấn, còn định nói gì đó thì thình lình cửa kẽo kẹt một cái bị đẩy ra.

Tạ Vụ Hành một thân như ngọc đứng trước cửa, cười như không cười nhìn Hạ Lan Loan, "Hạ Lan công chúa cũng ở đây sao?"

Hiện tại hắn cảm thấy hối hận vô cùng khi để Hạ Lan Loan ở lại Đại Dận, chính mình không hiểu rõ trắng đen còn dám dạy hư tiểu công chúa của hắn.

Hạ Lan Loan bất mãn vì bị xen ngang, Tạ Vụ Hành nói tiếp: "Mới vừa rồi trên đường đến đây ta đã gặp Lâm đại nhân, ngài ấy còn hỏi có thấy Hạ Lan công chúa không, cũng không biết là có chuyện gì."

Hạ Lan Loan nghe thấy ba chữ Lâm Hữu Trì này liền đau đầu, hiện tại nàng hối hận vô cùng vì trước đây đã trêu chọc hắn, lỡ dây vào rồi giờ quẳng thế nào cũng không ra.

Hạ Lan Loan thấy không thể ngồi lại được, vội vàng nói với Vụ Nguyệt, "Ta đi trước, ngày mai lại đến tìm muội."

Vụ Nguyệt gật đầu, dặn Thuận Ý tiễn nàng ra ngoài, Thuận Ý trên mặt cười nhưng trong lòng lại thấp thỏm, vội đóng cửa lại lui xuống.

"Mấy ngày rồi ngươi không tới." Vụ Nguyệt nhìn Tạ Vụ Hành.

"Ừm." Tạ Vụ Hành nhàn nhạt đáp lời.

Mấy ngày nay vì chuyện lời đồn trong kinh mà hắn không có thời gian đến thăm tiểu công chúa, không ngờ vừa đến lại nghe thấy trong miệng nàng toàn tên họ Lục kia.

"Nô tài mang cho công chúa ít điểm tâm." Tạ Vụ Hành đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn, "Công chúa nếm thử xem."

Vụ Nguyệt nghe hắn lại tự xưng nô tài, tuy nàng không biết vì sao, nhưng trong lòng nàng mỗi khi nghe thấy hắn nói vậy đều có chút cảm giác không ổn.

Vụ Nguyệt dịch người sang một bên, "Mau ngồi xuống."

Tạ Vụ Hành tiến lên, cởi bỏ áo khoác ngoài vắt lên giá gỗ nhưng lại ngồi ở ghế nhỏ cách nàng một khoảng.

Vụ Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.

"Sao ngươi lại ngồi xa vậy?"

"Trên người nô tài lạnh." Ngữ khí của Tạ Vụ Hành nhẹ nhàng, "Sợ làm công chúa nhiễm lạnh."

Vụ Nguyệt không do dự chút nào, ngược lại còn hơi giận, "Bảo ngươi lại đây còn không mau lại đây, đã bao giờ ta ngại người ngươi lạnh!"

Tạ Vụ Hành không nhúc nhích, "Vậy công chúa sưởi ấm cho nô tài?"

Chuyện này thì có là gì, Vụ Nguyệt vẫy hắn lại, bắt lấy đôi tay lạnh buốt của hắn, đặt trong lòng bàn tay nàng xoa xoa.

Tạ Vụ Hành rũ mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau, con ngươi lạnh lẽo dần có chút độ ấm, hắn trở tay nắm chặt lấy tay nàng, cánh tay xuyên qua đầu gối nàng, bế bổng cả người tiểu công chúa lên.

"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt vội ôm lấy cổ hắn, xoay người một cái, nàng đã yên vị ngồi trên chân hắn.

Đã sớm quen bị hắn ôm, Vụ Nguyệt cũng không còn sốt ruột như trước.

Tạ Vụ Hành ôm lấy tiểu công chúa từ phía sau, như muốn khảm nàng vào trong lồng ngực, "Như vậy mới ấm."

Vụ Nguyệt nghĩ bình thường hắn cũng sưởi ấm cho nàng, lần này nàng giúp hắn cũng không phải chuyện gì xấu.

Tạ Vụ Hành nhìn tiểu công chúa ngoan ngoãn trong lồng ngực, ấm ứ trong lòng cũng tan đi một chút, lơ đãng hỏi. "Công chúa thấy Lục Bức Nghiễn đẹp?"

Vụ Nguyệt thấy hắn hỏi như vậy thì biết hắn đã nghe thấy nàng cùng biểu tỷ nói chuyện, còn chưa ý thức được chuyện gì không đúng, gật đầu đáp, "Lục đại nhân quản thật rất anh tuấn."

Bàn tay trên eo nàng hơi siết chặt, đẹp đến vậy sao, thế thì dứt khoát xé khuôn mặt đó xuống đi.

Vụ Nguyệt bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn kĩ hắn, "Nhưng mà, ngươi vẫn đẹp hơn nhiều."

Ngữ khí còn có chút kiêu ngạo. Đây là tiểu thái giám của nàng nha, đương nhiên phải kiêu ngạo rồi.

Tạ Vụ Hành chậm rãi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, sự lạnh lẽo ở đáy mắt cũng bị ép xuống, hắn ngẩn ngơ nghĩ, tiểu công chúa cảm thấy khuôn mặt này của hắn đẹp sao, chỉ cần công chúa thích, vậy thì hữu dụng.

"Nô tài còn nghe nói, Triệu thượng thư đại nhân còn có ý định để nữ nhi đính hôn với Lục Bức Nghiễn, nếu có thể làm con rể Triệu gia, con đường làm quan trong tương lai của hắn sẽ thông thuận hơn rất nhiều."

Vụ Nguyệt vốn cũng không coi những lời Hạ Lan Loan nói là thật, gật đầu đồng tình, "Nếu là như vậy, thì đúng là không tồi."

Tạ Vụ Hành quan sát kĩ mặt nàng, hắn xác nhận thấy không hề có vẻ gì là cô đơn hay đau lòng, mới mỉm cười nói: "Công chúa ăn thử điểm tâm đi, là mua ở Phú Thuận trai ngoài cung đấy, vừa mới ra lò, chắc là còn nóng."

Danh tiếng của Phú Thuận trai Vụ Nguyệt cũng từng nghe qua, vội vã không chờ nổi muốn nếm thử, nàng cầm một miếng bánh táo ngàn lớp bỏ vào miệng, từng miếng như tan ra trên đầu lưỡi, mứt táo ngọt ngào tràn lan tràn khắp khoang miệng.

Tạ Vụ Hành nhìn nàng mím môi, xong lại đưa lưỡi ra liếm cánh môi, nhưng liếm chưa sạch vẫn còn dính một chút mứt lại, hắn dời mắt qua miếng bánh táo còn vết răng cắn dở trên tay nàng, tựa hồ còn có nước miếng trong suốt ở đó.

"Công chúa quên mất bên này còn một cái miệng chưa được ăn à?" Tạ Vụ Hành tựa cằm vào vai nàng.

Vụ Nguyệt muốn với lấy một miếng bánh khác cho hắn nhưng Tạ Vụ Hành lại nắm chặt tay nàng, "Công chúa quên rồi, cái gì cũng phải chia cho nô tài một nửa."

"Nửa trên tay công chúa, mới tính."

Hắn kéo tay nàng, chậm rãi đưa lên miệng, cắn nốt nửa miếng bánh táo còn lại, đem toàn bộ hương vị cùng nước miếng còn sót lại của nàng nuốt hết vào bụng.

Hắn chậm rãi nhai, rất chậm, làm Vụ Nguyệt cảm giác không khí xung quanh cũng trở nên mờ ám không rõ ràng, nàng cảm thấy thứ hắn ăn không đơn giản chỉ là điểm tâm mà chính là tế phẩm, khó khăn lắm mới giành được nên phải cẩn thận thưởng thức.

Vụ Nguyệt tự cho là mình nghĩ nhiều, đưa tay cầm lấy một miếng bánh khác, Tạ Vụ Hành nhìn theo cánh tay nàng, giống như đang nhìn con mồi.

Vụ Nguyệt đột nhiên thấy không thích hợp, nếu hắn muốn ăn thì trong hộp còn nhiều như vậy, sao lại cứ nhìn chằm chằm nàng chứ.

"Ta no rồi. Lát nữa lại ăn tiếp."

Tạ Vụ Hành không thể không thu hồi ánh mắt.

Điều này làm Vụ Nguyệt càng thấy khó hiểu, giống như hắn rất hối tiếc, nàng cúi đầu nghĩ ngợi không biết rốt cuộc là chỗ nào khong đúng.

Kết quả nghĩ nửa ngày cũng không ra, ngược lại trong phòng ấm áp, mí mắt nàng nhanh chóng trĩu xuống, suy nghĩ trong đầu cũng dần tản đi.

Tạ Vụ Hành thấy hô hấp của Vụ Nguyệt dần bình ổn, hắn cúi đầu, con ngươi đen tối tham lam ngao du khắp người nàng, chỉ ôm thôi đã sớm trở nên không đủ, trong miệng chỉ có chút hương vị kia không thoả mãn được hắn.

Thời điểm hắn ăn miếng bánh táo kia, cảm giác như ăn miệng nhỏ của nàng, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại, để đỡ phải thấy nàng thè lưỡi liếm môi trước mặt hắn.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành càng ngày càng tối.

Tầm mắt dừng ở mảnh vụn còn dính ở khoé miệng nàng, tiểu công chúa ăn uống không sạch sẽ, hắn đương nhiên phải giúp nàng lau đi.

Tạ Vụ Hành nâng tay, lòng bàn tay khẽ lướt qua môi mỏng, kéo theo một tia trong suốt.

Vụ Nguyệt ngủ không sâu lắm, thời điểm Tạ Vụ Hành chạm vào môi nàng liền tỉnh lại, căn bản còn đang cảm thấy kỳ quái hắn đang làm cái gì, hai cánh môi nàng cảm giác như bị vuốt ve, không gần không xa, xoa nhẹ thân mật,

Vụ Nguyệt nín thở, cánh môi hơi run rẩy, đầu óc cũng trở nên mơ hồ, không hiểu rõ hắn đang làm cái gì.

Đến khi nàng cảm giác được lực đạo trên môi không còn, mới lén thở ra một hơi, nàng hơi híp mắt nhìn lên, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cả người tiểu công chúa nóng bừng như bị thiêu cháy.

Tạ Vụ Hành đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, ánh mắt hắn bình tĩnh không nhìn ra suy nghĩ, nhưng nháy mắt sau, Vụ Nguyệt lại thấy hắn đưa tay chạm lên môi ở chính vị trí vừa chạm vào môi nàng, cánh môi màu hồng nhạt của hắn khẽ cong lên, giống như cực kì vui vẻ, lại có cảm giác say mê không nói rõ!