Ngự Hoạn - Chi Đông

Chương 38-2: Ta chưa từng cảm thấy ngươi bẩn




Tiêu Phái phụng mệnh suốt đêm điều tra, toàn bộ vụ án có liên quan ở hai xưởng Đông Tây đều bị lật lại một lần. Tạ Vụ Hành đương nhiên cũng phải thẩm qua một lần, Tiêu Phái vẫy lui người hầu, đi lên một bước sắc bén nhìn Tạ Vụ Hành, "Ai cho ngươi tự chủ trương!"

Hắn muốn diệt trừ Tiêu Diễn cùng Tiêu Giác nhưng không phải như thế nào, hỏng hết kế hoạch của hắn.

"Điện hạ thứ tội." Tạ Vụ Hành không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp, "Thuộc hạ đã để ý Trần Thương từ lâu, nhiều lần thấy hắn qua lại với Thái tử mà không báo nhưng vì chưa có gì nguy hiểm đến Điện hạ nên không báo, cho nên mới phái người theo dõi hăắn, lần này Điện hạ muốn lấy mạng Thái tử nhưng hắn lại dám mật báo cho Thái tử, có thể thấy hắn có tâm làm phản, nếu hắn tố giác chuyện này ra, đến lúc đó Điện hạ sẽ ở thế bất lợi như cá nằm trong lưới."

Tiêu Phái nheo mắt, một lúc sau lại khôi phục lại biểu cảm thong dong, lùi lại hai bước, "Hiện giờ vị trí chưởng ấn Tây Xưởng còn treo ở đấy, đem thích khách bắt về đây, đừng để ai giành trước."

"Dạ, thuộc hạ nhất định không phụ lòng điện hạ gửi gắm." Tạ Vụ Hành cung kính khom người, trong con mắt đen nhánh đầy ý cười.

*

Thái Tử qua đời, thiên hạ khóc thương, văn võ bá quan, hậu cung phi tần thay sang màu áo tang một tháng.

Tăng ni Pháp Hoa tự ngày đêm tụng kinh niệm phật trước linh đường Thái Tử, thanh âm kêu trời khóc đất chưa từng ngừng lại, cảm xúc bi thương bao trùm làm người ta không thở nổi, Vụ Nguyệt mặc quần áo trắng quỳ gối trước linh đường cùng mọi người, hai tròng mắt chứa đầy nước tan rã vô định.

Nàng khó có thể tiếp thu chuyện Hoàng huynh cứ như vậy chết đi, tuy rằng hắn từng lợi dụng nàng nhưng nói gì thì hắn vẫn là huynh trưởng của nàng.

Ngực nàng bị đè ép, nước mắt liên tục chảy xuống, gương mặt sưng đỏ yết ớt thể hiện rõ sự bi thương trong lòng nàng.

Từ ban ngày cho đến tối muộn, Lan ma ma sợ thân thể của nàng không chịu được muốn đỡ người về nghỉ ngơi.

"Con trở về cũng không ngủ được." Vụ Nguyệt lắc đầu không chịu về cung, năn nỉ nói, "Con muốn đến Phật đường cầu phúc cho hoàng huynh."

Lan ma ma không lay chuyển được nàng chỉ có thể đi theo đến Phật đường.

Đi qua hành lang, Vụ Nguyệt nhìn thấy Tiêu Phái đi từ một đầu khác lại, nàng hơi nhún người thỉnh an, "Tam hoàng huynh!"

Tiêu Phái dừng lại, gật đầu thở dài, "Sao Ngũ hoàng muội lại tới đây?"

Vụ Nguyệt giải thích, "Muội muốn đến Phật đường cầu phúc cho hoàng huyh."

"Muội có lòng rồi." Tiêu Phái giơ tay vỗ nhẹ lên vai nàng, xong rời đi.

Vụ Nguyệt đi vào Phật đường, nàng nhìn thấy Cố Ý Uyển khóc ngất trên đệm hương bồ, trong lòng cũng thấy khó chịu, Hoàng tẩu nhất định thương tâm vô cùng.

Vụ Nguyệt tiến lên đỡ nàng ấy dậy, "Hoàng tẩu..."

Cố Ý Uyển khẽ run, giật mình quay đầy lại, thấy là Vụ Nguyệt thì liền che mặt khóc nấc lên.

Vụ Nguyệt cũng khóc theo, "Hoàng tẩu cẩn thận khóc đến ốm, tẩu như vậy, Hoàng huynh trên trời có linh hoang cũng không thể an tâm được."

Cố Ý Uyển khóc không nói lên lời, Vụ Nguyệt an ủi xong chính nàng cũng không nhịn được khóc theo, Lan ma ma tiến lên nói, "Để ta đỡ Thái Tử phi xuống nghỉ ngơi trước đã."

Vụ Nguyệt gật gật đầu, nhìn Cố Ý Uyển rời đi, nàng xoay người quỳ gối trên đệm hương bồ, chắp tay trước ngực, ánh mắt bi thương thành tâm hướng Phật cầu phúc.

Bên ngoài Phật đường có người chậm rãi đi tới, Tạ Vụ Hành đứng ở hành lang không đi vào trong.

Tiểu công chúa không nên thương tâm, nàng không thể khóc vì những kẻ này, không chỉ Tiêu Diễn, mà hắn còn muốn giết toàn bộ con cháu Tiêu thị khiến chúng tuyệt tự, sao nàng có thể khóc chứ.

"Phật Tổ phù hộ, sớm ngày bắt được những kẻ giết hại hoàng huynh kia đền mạng cho hoàng huynh!"

Thời điểm nói mấy chữ này, ánh mắt nàng mang theo hận ý mà hận ý kia lại làm Tạ Vụ Hành cứng đờ người, trong lòng cũng lạnh đi mười phần.

Hắn có thể không nhận được sự yêu thương của nàng nhưng tuyệt nhiên không thể chấp nhận công chúa hận hắn.

Lan ma am đưa Cố Ý Uyển đi nghỉ xong quay trở về, bà đến Phật đường thì nhìn thấy Tạ Vụ Hành đứng ngoài, nhẹ giọng gọi hắn.

Tạ Vụ Hành xoay người nhìn lại.

Lan ma ma tiến lên mọt bước, lo lắng sốt ruột nhìn vào bên trong Phật đường, "Ngươi tới vừa đúng lúc, đi an ủi công chúa đi, có lẽ nàng sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.:Lan ma ma cho rằng hắn muốn an ủi nàng?

Tạ Vụ Hành lắc đầu ý vị không rõ nói, "Công chúa không nên khóc, lại càng không nên khó chịu."

Lan ma ma nhíu mày, ánh mắt của Tạ Vụ Hành làm bà thấy bất an, "Ngươi có ý gì?"

"Ma ma cảm thấy, công chúa nên khóc cho kẻ thù của nàng sao?"

Sắc mặt Lan ma ma đột biến, bà kéo Tạ Vụ Hành đến một góc vắng lặng, thần sắc sắc bén, trong lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lannhj, "Ngươi đã biết điều gì rồi?"

Tạ Vụ Hành cũng không vòng vo nữa, "Ma ma vẫn luôn giấu công chúa ở Trường Hàn cung, còn không phải vì nàng là cốt nhục của Huệ đế tiền triều sao?"

Trong đầu Lan ma ma ong một tiếng nổ tung, tứ chi bà lạnh buốt, cả người như gặp phải đại dịch, thần sắc cũng nghiêm trọng.

"Còn gì nữa... ngươi còn biết gì nữa?" Lan ma ma bật thốt lên, nhìn thấy Tạ Vụ Hành nhíu mày, bà lại vội hỏi, "Ngươi muốn làm gì?"

Tạ Vụ Hành khẽ cười, "Ma ma sợ rằng ta sẽ làm tổn thương công chúa? Ma ma yên tâm, ta sẽ bảo vệ công chúa thật tốt, ta chỉ là nghĩ rằng nàng nên biết chân tướng."

Tạ Vụ Hành nói xong xoay người định đi, Lan ma ma kinh hoảng thất thố ngăn hắn lại, "Không được nói."

"Công chúa không tiếp nhận nổi chuyện này." Lan ma ma khẩn cầu nhìn hắn, nói năng lộn xộn nói, "Nếu công chúa biết chân tướng, nàng sẽ không chịu được."

Tạ Vụ Hành buông lỏng ý định trong mắt, hắn sao có thể chịu được chuyện công chúa đau lòng, nhưng nếu không làm vậy, tương lai, công chúa nhất định sẽ hận hắn.

"Coi như ta cầu xin ngươi, để cho Công chúa được yên ổn sống đi." Lan ma ma vừa nói vừa quỳ xuống.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành trầm xuống, nắm cánh tay bà, Lan ma ma nhỏ giọng rơi lệ, trong miệng lẩm bẩm, "Quý phi nương nương từng dặn dò muốn để công chúa vô ưu vô lo..."

Tạ Vụ Hành cắn lưỡi cho đến khi ngửi thấy mùi máu tanh trong miệng, hắn không nói gì nâng Lan ma ma dậy, xoay người rời đi.

Lan ma ma giống như được giải thoát, một lúc lâu mới đứng thẳng dậy đi về Phật đường, bà thấy Vụ Nguyệt đứng bàng hoàng trước, trong lòng liền căng thẳng, "Sao công chúa lại ở đây?"

Vụ Nguyệt như vừa bừng tỉnh trong mộng, nàng nhẹ nhàng giải thích, "Con thấy ma ma mãi không về nên ra ngoài nhìn xem."

Lan ma ma lúc này mới thả lỏng, Vụ Nguyệt giống như không thể chống đỡ nổi nữa dựa đầu vào vai bà, lẩm bẩm, "Ma ma, con mệt, chúng ta trở về đi."

Thấy Vụ Nguyệt rốt cuộc cũng chịu nghỉ ngơi, Lan ma ma vội vàng nói, "Chúng ta về."

Trở lại Chiếu Nguyệt lâu, Vụ Nguyệt vừa ngã xuống gối liền ngủ mất, nàng giống như rất mệt, ngủ suốt một ngày đêm mới từ từ tỉnh lại.

Lan ma ma đau lòng tiến lên, lau nước mắt cho nàng, "Công chúa vẫn thương tâm vì chuyện Thái tử sao."

Vụ Nguyệt nghẹn ngào lắc đầu, đầu nhỏ gục xuống vai bà cọ nhẹ, "Con mơ thấy mẫu phi."

Mơ thấy lúc mẫu phi bị bệnh nặng, lôi kéo tay nàng nói xin lỗi.

Mấy hôm nay nàng ngủ vẫn luôn bị bóng đè, mãi cho đến khi đưa tang Thái tử, nỗi đau u ám bi thương bao trùm trong cung dần tan đi, nàng mới tốt dần lên.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Vừa biết tin thích khách đã bị bắt, Hạ Lan Loan vội vàng chạy không ngừng tới nói cho Vụ Nguyệt, "Quả đúng là dư nghiệt tiền triều, tuy rằng vẫn có một bộ phận bỏ trốn được nhưng sớm muộn có thể thu lưới bắt hết."

Hạ Lan Loan cho rằng Vụ Nguyệt sẽ vui vẻ, nhưng lại chỉ nghe nàng nhẹ giọng nói, "Tốt rồi."

"Còn có chuyện này." Hạ Lan Loan nghĩ nghĩ nói tiếp, "Tên thái giám bên cạnh muội lúc trước được Hoàng thượng đề bạt làm Tây xưởng Chưởng ấn."

Ánh mắt Vụ Nguyệt khẽ loé lên, rốt cuộc cũng cười tươi, "Thật tốt."

"Nhưng mà cũng có nhiều người không phục hắn."

"Vì sao chứ?" Vụ Nguyệt ngồi thẳng người hỏi lại.

"Tuổi còn trẻ đã bò lên vị trí Chưởng ấn, ai mà phục được chứ?" Hạ Lan Loan nói rõ ràng đầu đuôi, "Chỉ sợ hắn sẽ bị nhắm vào không ít đâu."

Vụ Nguyệt bởi vì lời này mà lo lắng, bắn chim phải bắn con đầu đàn, nàng biết đạo lý này.

Nhưng mà hiện tại hắn đã không còn là tiểu thái giám nàng có thể bảo vệ nữa rồi, trong mắt Vụ Nguyệt dần trở nên cô đơn. Nàng mở lòng bàn tay nhìn con hạc gỗ, lại dùng tay còn lại khẽ chạm vào cánh của có, cánh cứng rồi.

*

Vụ Nguyệt vẫn rất lưu tâm đến chuyện của Tạ Vụ Hành, chỉ cần ở trên đường nghe thấy người ta nói chưởng ấn thế nọ chưởng ấn thế kia, nàng đều dựng thẳng lỗ tai, chỉ khi không nghe thấy những điều tốt về hắn nàng mới có thể yên tâm.

Hôm nay, nàng ôm một bó hoa dâm bụt từ Ngự hoa viên về Chiếu Nguyệt lâu thì đột nhiên nhìn thấy hai tên hoạn quan vội vội vàng vàng chạy từ hướng ngược lại đến.

"Mau đi báo tin cho Trọng Cửu công công!"

Trọng Cửu? Vụ Nguyệt dừng lại suy tư một lát rồi cất tiếng, "Đứng lại."

Hai người kia nghe thấy nàng thì lo lắng dừng lại, thấy là Vụ Nguyệt liền cung kính hành lễ, "Nô tài bái kiến Ngũ công chúa!"

Vụ Nguyệt hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Hai người lén nhìn nhau, thần sắc do dự, Thuận Ý đứng cạnh nghe thấy liền trách mắng: "Không nghe thấy Công chúa hỏi à?"

Lúc này một tên mới lên tiếp đáp, "Chưởng ấn ở ngoài cung bị tập kích, nô tài theo lệnh đi báo cho Trọng Cửu công công."

Vụ Nguyệt bất động, sao lại bị tập kích, hắn không biết võ công, Vụ Nguyệt hoảng lạn, nàng siết chặt bó hoa trong tay, "Hiện tại hắn thế nào rồi?"

Hai người kia cũng không rõ lắn, "Chắc là không sao ạ, nô tài chỉ phụng mệnh truyền triệu Trọng Cửu công công."

Vụ Nguyệt sợ hỏi thêm sẽ trì hoẵn bọn hắn nên giục hai người đi mày, sau đó quay sang Thuận Ý nói, "Ngươi đi hỏi them xem sao."

Nếu Tạ Vụ Hành xảy ra chuyện... nếu như vậy... Vụ Nguyệt gắt gao cắn môi, hô hấp dồn dập.

Thuận Ý vội vàng đáp, "Nô tài đi ngay."

Vụ Nguyệt đứng ngồi không yên chờ ở Chiếu Nguyệt lâu, thấy Thuận Ý về liền vội vàng đứng dậy hỏi, "Thế nào rồi?"

Thuận Ý chưa kịp lau mồ hôi, "Công chúa yên tâm, Chưởng ấn không sao, đang thẩm vấn những kẻ đó."

Vụ Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng bỗng yên tĩnh lại, nàng thả lỏng hít một hơi thật sâu, ngồi lại lên ghế, cúi đầu nhìn con hạc trong tay, buồn bực mắng, "Chưởng ấn không phải rất lợi hại sao? Còn làm ta phải lo lắng."

Thuận Ý đứng bên cạnh nhìn thần sắc của nàng, Ngũ công chúa lo cho Chưởng ấn sao, Chưởng ấn mà biết nhất định rất vui, chỉ tiếc, từ sau buổi tiệc sinh nhật công chúa hôm ấy Chưởng ấn không còn gọi hắn đến báo tình hình nữa.

*

Trọng Cửu chờ bên ngoài thềm ngọc của Dưỡng Tâm điện, thấy Tạ Vụ Hành đi ra, hắn cong eo đỡ, "Chưởng ẩn."

Tạ Vụ Hành mặc bộ quần áo màu xanh đen, cả người lộ vẻ tao nhã lịch sự, mặt mày vẫn lạnh nhạt không để ý, nếu chỉ nhìn lướt qua còn tưởng là công tử tự phụ nhà quyền quý nào.

Trọng Cửu đến gần ngửi thấy trên người hắn có mùi máu nhàn nhạt, từ Kim Loan điện trở ra còn mang theo mùi đan dược.

Nguyên Võ đế vì chuyện của Thái tử mà tức giận cùng bi ai làm tổn hại tâm mạch nên càng ỷ lại vào đan dược.

Trọng Cửu hỏi: "Chưởng ấn về Tây Xưởng ạ?"

Vì để tiện triệu kiến thường xuyên, Nguyên Võ đế cũng ban chỗ ở trong cung cho hắn, ánh mắt Tạ Vụ Hành âm trầm, "Về Tuyên Minh các."

Ý là không xuất cung.

Trọng Cửu do dự không biết có nên nói ra chuyện Ngũ công chúa phái Thuận Ý đến hỏi thăm hay sao, dù sao Chưởng ấn cũng đã dặn dò trước, trừ phi công chúa gặp nguy hiểm, hoặc là có người muốn gây bất lợi với nàng, còn đâu không cần bẩm báo.

Trọng Cửu còn đang đắn đo thì thấy một tên thái giám từ phía trước tươi cười đi tới, "Nô tài bái kiến Chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành liếc mắt nhìn hắn, "Chuyện gì?"

Thái giám đáp, "Nương nương nhà nô tài mời Chưởng ấn qua ạ."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

*

Vụ Nguyệt uể oải nằm ỉu xìu trên giường nệm, trong tay bứt từng cánh bông hoa dâm bụt.

"Đi, không đi, đi, không đi..."

Trong miệng nàng lẩm bẩm, từng mảnh cánh hoa theo cử chỉ của nàng rơi xuống, bên chân đã dồn thành một đống, có thể nhìn ra nàng đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng chỉ còn một cánh hoa cuối cùng, "Đi."

Vụ Nguyệt bĩu môi, giơ tay với một bông khác, trên bàn đã không còn gì, cúi xuống nhìn hoa dâm bụt đã bị nàng ngắt hết nằm đầy đất.

Vụ Nguyệt xì một tiếng nói liên tục, "Không đi, không đi, không đi."

Cho đến tiếng cuối cùng, nàng do dự cắn cánh môi, tựa như là nhụt chí, nhỏ giọng nhận mệnh, "Đi vậy."

Hắn tặng lễ vật sinh nhật cho mình, là có ý tốt, vậy nàng đi xem một cái thôi, xem hắn có bị thương không, cũng như đáp lễ.

Vụ Nguyệt thuyết phục chính mình, sau đó không do dự nữa, xách váy chạy ra ngoài phòng.

Bên kia, Tạ Vụ Hành theo thái giám đi vào Thu Thuỷ điện.

"Mời Chưởng ấn, nương nương đang chờ ngài ở bên trong."

Tạ Vụ Hành hờ hững đẩy cửa đi vào, trong điện xông hương rất nồng, trên trường kỉ sát cửa sổ có một nữ tử dáng vẻ kiều diễm đang ngồi, nàng ta khoác áo lông chồn càng làm nổi bật gương mặt tươi sáng như ngọc.

Tạ Vụ Hành vô cảm rũ mắt, "Bái kiến nương nương."

Sở phi phân phó cung nữ bên cạnh mau chóng lấy ghế cho hắn ngồi.

Tạ Vụ Hành bình tĩnh ngồi xuống cái ghế cách trường kỉ không xa không gần, mùi hương trong điện tràn đầy khoang mũi làm hắn thấy buồn nôn nhưng trên mặt lại không thể hiện điều gì, "Không biết nương nương tìm ta tới là có chuyện gì?"

Sở phi thả lỏng cơ thể, thanh âm mị hoặc tràn ra từ cổ họng, "Hiện giờ vụ án của Thái tử đã phá xong nhưng sương mù còn chưa tan đi, thế cục ngầm vẫn còn biến chuyển mãnh liệt, vị trí trữ quân trống trải, e là sẽ còn nhiều phong ba."

Tạ Vụ Hành nhàn nhạt đáp, "Bất luận ai là trữ quân, đều sẽ là chủ Tây Xưởng."

Sở phi rũ mắt nhìn hắn, mị nhãn như tơ nói, "Chưởng ấn vào cung chưa đến hai năm đã từ một tiểu thái giám vô danh ở Gian Lan viện ngồi lên vị trí Tây Xưởng chưởng ấn, thật khiến người ta thán phục không thôi, bổn cung thấy cảm phục chưởng ấn vô cùng."

"Nương nương nói đùa, nương nương cũng từ tú nữ một bước lên quý tần rồi phong phi, cũng chỉ mất có hai năm" Tạ Vụ Hành giống như nghĩ tới gì đó, khẽ nhếch môi, "Lúc trước ta từng đến Thu Thuỷ điện này, dọn không ít bùn."

Ánh mắt Sở phi khẽ động, dính chặt lên người Tạ Vụ Hành, "Như vậy, bổn cung phải báo đáp Chưởng ấn mới phải."

Trước đây nàng ta không dám tranh nhưng hiện tại Thái tử đã chết, vị trí trữ quân còn đó, nàng lại đang có thai, nếu sinh ra... Sở phi cắn môi, tuy người trước mắt chỉ là Thái giám nhưng nếu hắn có thể giúp nàng đoạt được vị trí kia... Tâm tư nàng ta thay nhau trồi lên, nàng ta đưa tay từ bên trong áo choàng ra ngoài, mím chặt môi, một lát sau thì thở gấp ném đồ vật trong tay lên chiếc bàn cạnh Tạ Vụ Hành.

Lăn hai vòng, đồ vật kia nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn.

Tạ Vụ Hành rũ mắt nhìn ngọc liêu (là cái hình trụ đó đó bằng ngọc á :>) trong tầm tay, phía trên còn hơi ướt, quay ra nhìn Sở phi đỏ hồng hai mắt, âm thanh khi nói chuyện cũng gấp gáp hơn, sắc mặt hắn liền âm trầm khó coi.

Hắn nâng tay đồ vật trên bàn lăn xuống đất nát bấy, "Ta chỉ là một tên thái giám tàn khuyết ti tiện, nương nương lại tự hạ mình lấy lòng như vậy, cũng chà đạp mình quá rồi."

Bị hắn công kích trực tiếp như vậy, trên mặt Sở phi vừa thẹn vừa giận.

Tạ Vụ Hành làm lơ nàng ta, xoay người đẩy cửa rời đo.

Trọng Cửu thấy sắc mặt Tạ Vụ Hành xanh mét đi ra thì thấy không ổn, vội tiến lên, "Chưởng ấn."

Tạ Vụ Hành không nói lời nào đi ra ngoài, ánh mất âm trần, mùi hương kia quanh quẩn bên người hắn không tan làm hắn ghê tởm tột cùng.

Rời khỏi Thu Thuỷ điện, hắn đỡ tường nôn khan một trận. Về đến Tuyên Minh các, Tạ Vụ Hành lạnh giọng ra lệnh, "Múc nước."

Thái giám vội vàng bê nước tới, hắn ngâm tay vào nước liên tục chà xát.

"Đổi nước."

Mọi người cũng không biết hắn làm sao, đổi nước mấy lần, hắn vẫn như cũ chà xát liên tục, mãi đến khi phần mu bàn tay đỏ lên, thấm máu ra ngoài, cảm gíac ghê tởm kia cũng xua tan không ít.

"Chưởng ấn!" Trọng Cửu muốn ngăn cản.

Tạ Vụ Hành mắt điếc tai ngơ, thật ghê tởm, thật ghê tởm.

Mãi cho đến khi một thanh âm mềm mại rơi vào tay, hắn mới dừng lại.

"Ngươi làm gì vậy?"

Vụ Nguyệt vừa đến thì đã thấy hắn điên cuồng rửa tay như vậy, máu thấm ra làm đỏ cả chậu nước.

Đồng tử Tạ Vụ Hành tan rã nhìn người tưởng chừng chỉ có thể xuất hiện trong mộng trước mặt, đến khi tay hắn được nắm lấy mới bừng tỉnh, không phải mơ, tiểu công chúa thật sự xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn cúi đầu nhìn tay mình nằm trong bàn tay nàng, tay hắn xấu xí dơ bẩn, vội thu lại, thanh âm nghẹn lại. "Công chúa đừng chạm vào."

"Đừng nhúc nhích!" Vụ Nguyệt buồn bực trừng mắt nhìn hắn, một lần nữa cầm lấy tay hắn, nàng khẽ chạm lên miệng vết thương, chắc là đau lắm.

Tạ Vụ Hành rụt rụt đầu ngón tay ý muốn thu tay lại, "Bẩn, công chúa đừng chạm vào."

Thanh âm của hắn khàn khàn làm lòng nàng tê rần, nàng ngửa đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một: "Ta chưa từng cảm thấy ngươi bẩn."

Tạ Vụ Hành nghe được lời này, trái tim hắn tưởng đã chết khô trong lồng ngực bởi vì một câu này mà sống lại

Thình thịch,

Thình thịch,

Thình thịch, tim hắn chưa từng đập nhanh như thế.

Hắn vốn đã tiếp nhận chuyện tiểu công chúa không cần hắn, hắn vốn đã chấp nhận chuyện một mình hắn lại chìm nghỉm trong bóng tối vô hạn nhưng nàng lại đến cứu vớt hắn, một lần nữa.

Nàng nói hắn không bẩn.

Sao hắn có thể chống cự được đây, một kẻ đã đến bờ vực của cái chết bắt được một cánh tay cứu mạng.

"Công chúa, còn cần nô tài không?"

Vụ Nguyệt tức giận, hắn không chăm sóc tốt chính mình lại làm nàng lo lắng, nàng xoay người, "Không thèm!"

Không được, hắn không từ bỏ được.

Tạ Vụ Hành vội nắm lấy cổ tay nàng, chậm rãi tới gần, hắn cúi đầu đặt trán lên vai nàng, giống như con thú nhỏ bị thương, "Công chúa, nô tài đau quá~"