Ngự Hỏa Mỹ Nương Tử

Chương 22: Chương 9.1




Cùng lúc đó, Quan Hân Vân, Thuỷ Diệu Sinh và đám người Bạch Quốc Hành, tập trung ở trong thư phòng mở cuộc họp khẩn cấp.

"Đương gia trang chủ, Hồng Môn Yến ngày mai, người vẫn muốn đi sao?"Bạch Quốc Hành đứng ngồi không yên hỏi.

Biết rõ rành rành đây là cái bẫy do Quan Trường Tiếu sắp đặt, nhưng lại bấtlực, chẳng lẽ thật sự phải để Quan Hân Vân đi một mình sao?

Đôi đồng tử đen như mực trong mắt Quan Hân Vân hiện lên một tia hào quang." Hỏa Nhi đang gặp nguy hiểm, ta không thể không đi."

Nếu hắn biết trước dẫn Hỏa Nhi về Quan Gia Trang là chuyện xấu, tuyệt đốisẽ không để cho nàng ở nơi đó đợi lâu, thật là thất sách, hắn quá xemnhẹ sự háo sắc của Quan Phú Dân, ngay cả người của Quan Hân Vân hắn màcũng dám động, điều này làm hắn vô cùng tức giận.

"Nhưng mà chúng ta chỉ có thời hạn một ngày, chúng ta căn bản là không gom đủ khoảngtiền chuộc mà bọn chúng yêu cầu." Bởi vì con số Quan Trường Tiếu yêucầu thật sự quá lớn.

"Không, ta có thể đơn thương độc mã đi cứuHỏa Nhi ra, về khoảng bạc này. . . căn bản là không cần mang." Quan Hân Vân tự tin nói, khiến những người khác giật nảy mình.

"Vạn nhất đương gia phu nhân nàng ấy┅┅"

"Sẽ không ! Ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng."Hắn đã từng thề, người nào dám cả gan đụng đến nữ nhân của hắn, thìngười đó cũng chỉ có một con đường chết.

"Nhưng mà….”

"Không cần bàn nữa, ta đã quyết định, cũng không cần nói gì nữa." Quan Hân Vân vỗ cái bàn thật mạnh nói, khiến người khác đành phải im lặng.

"Được! Vậy con phải chịu trách nhiệm mang vợ con về đây cho ta."

Đột nhiên, một thanh âm mềm mại nhưng kiên quyết từ ngưỡng cửa thư phòng truyền đến, dời đi lực chú ý của mọi người.

"Nương!" Quan Hân Vân thật không ngờ, mẫu thân đang đau yếu thế nhưng lại đượctiểu nha đầu đỡ vào, bởi vậy vội vàng đi qua: " Con không chịu để cho ta biết chuyện này, ta chỉ có thể tự đến đây để tìm hiểu thôi." Thủy VânNhu được đám người Quan Hân Vân đỡ đến trên chỗ ngồi, thở nói.

"Nương, con chỉ là không muốn để cho người lo lắng." Quan Hân Vân thu lại điphần kiêu ngạo vừa rồi, ôn nhu nói, chính là sợ Thủy Vân nhu lo lắng quá nhiều.

"Không muốn để cho ta lo lắng? không nói cho ta biết,chính là không muốn để cho ta lo lắng sao? Hỏa Nhi là con dâu ta, consao có thể nói như vậy chứ?"

Thủy Vân Nhu vô cùng hiểu rõ tấmlòng hiếu thuận của nhi tử, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ cho nó vìcái gì cũng muốn giấu diếm nàng.

Quan Hân Vân nghe vậy cười khổ, lập tức nhìn về phía thúc thúc Thuỷ Diệu Sinh đang đứng một bên mà cầu cứu.

"Vân Nhu tỷ, tỷ hiểu ý của Hân Vân mà, đừng trách nó nữa." Thủy Diệu Sinh mỉm cười nói.

Cả đời này nữ nhân có thể khắc chế Quan Hân Vân, chỉ sợ cũng chỉ có hai người Quan Hỏa Nhi và Thủy Vân Nhu thôi.

Thủy Vân Nhu liếc mắt nhìn nhi tử của mình một cái. Đúng vậy, hiện tại vìchuyện của Quan Hỏa Nhi hắn đã đau hết cả đầu, nàng không nên tăng thêm gánh nặng cho hắn nữa.

Thế là nàng nắm lấy tay Quan Vân Hân,thành khẩn nói: "Vân nhi, Nương đây chẳng những muốn con cứu Hỏa Nhibình an trở về, mà cả con cũng cần phải bảo trọng."

Quan Hân Vân nói: "Con biết rõ, nương, con bảo đảm với người, hai người chúng con đều sẽ bình an trở về ."

Bởi vì, hắn còn chưa có cầu hôn Quan Hỏa Nhi a! Làm sao mới cưới được nàng vào cửa đây?

Quan Hỏa Nhi không biết mình đã giục ngựa chạy như điên bao lâu, cũng khôngcó nhận ra bây giờ ngồi trên ngựa đã không còn ói nữa.

Bây giờ trong lòng chỉ có một ý nghĩ, muốn nhanh chóng trở về bên cạnh Quan Hân Vân.

Nhìn lại, nàng mới cùng hắn xa cách một ngày mà thôi, nhưng trong lòng nàng tấtcả đều là hắn, mặc kệ là hắn tự đại, hắn cuồng ngạo, hay là hắn bá đạo,đều đã dạy nàng “ngựa nhớ chuồng” không thôi.

"Hân Vân, chàng phải chờ ta trở về a. . .!" Nàng không ngừng tiến về phía trước, trong miệng cũng luôn lặp lại những lời này.

Nàng treo thân thể Vu Chiêu Đường ở phía trước trên lưng ngựa, mặc dù đãngừng thở, nhưng thân nhiệt vẫn còn ấm, này khiến nàng tin tưởng, chờnàng về tới nông trại Vân Thiên, có thể thỉnh đại phu giúp hắn khám vàchữa bệnh rồi.

Nàng tin tưởng hắn nhất định còn chưa chết.

Nàng vẫn cảm thấy thấy thẹn với Chiêu Đường, nàng không phát giác ra tìnhcảm của Chiêu Đường giành cho nàng, thế mà còn đang bất tri bất giác yêu Quan Hân Vân.

Điều này đối với hắn mà nói, nhất định là chuyệncực kỳ tàn nhẫn đi? Nàng trong lúc bất tri bất giác làm ra chuyện tànnhẫn như vậy, khiến nàng cảm thấy được thẹn với hắn, bởi vậy, vô luậnnhư thế nào, nàng cũng phải đưa hắn về nông trường Vân Thiên mới được.

"Giá!" Cho nên, nàng không tự giác lại tăng nhanh tốc độ. "Nhanh lên! Nhanh lên ┅┅ a!"

Nhưng, có thể là do một đêm không ngừng bôn ba ! con ngựa sau khi tăng tốckhông được bao lâu, lên chuyển ra đường trơn, khiến cho Quan Hoả Nhi bịvăng xuống ngựa, sau khi lăn vài vòng thì đâm vào một lùm cây thấp bênđường, liền ngất đi.

Lúc nàng khó khăn tỉnh lại, trời đã sắp sáng.

"Trời. . . trời đã sáng?" Nàng đứng dậy muốn bò ra từ trong lùm cây thấp, lại phát giác tay chân của mình tất cả đều xướt da chảy máu, còn đau đớnkhông ngớt.

"Hỏng bét . . ..hỏng bét rồi , Vu Chiêu Đường đâu a?" Quan Hỏa Nhi gắng gượng tự mình đứng dậy, thấy con ngựa bị thươngnằm một bên, biết nàng không thể cưỡi nó được nữa rồi.

Thế là,nàng bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Vu Chiêu Đường, hi vọng hắn cũng khôngcó bị thương quá nặng. (mèo: hắc, hi vọng thi thể không bị thương quánặng á?)

Nhưng mà nàng còn chưa kịp tìm thấy Vu Chiêu Đường, đường mòn đằng trước liền bốc lên một trận khói bụi.

"A! Có người đến đây!" Nàng nghĩ có nên nhờ mấy người vừa đến giúp đỡ haykhông, dường như đã không còn lựa chọn nào khác, thế là nàng đành kéochân đau đi đến cản đường.

"Này! Thực xin lỗi, có thể nhờ cácngười giúp ta một việc hay không? Này!" Quan Hỏa Nhi giơ hai tay lêntrên đầu mình bắt đầu vung vẫy kêu to.

Chỉ chốc lát sau, mấy nam nhân cưỡi khoái mã kia đã chạy đến trước mặt.

"Đương gia phu nhân? Ngươi là đương gia phu nhân!" Nam tử nọ là người làm việc ở nông trường vân Thiên, hắn nhận ra quan Hỏa Nhi, còn hưng phấn mà hô to .

"Ngươi. . . các ngươi là người nào?" Quan Hỏa Nhi còn không biết hắn là ai, chỉ cảm thấy đầu càng lúc càng choáng váng, cũng cànglúc càng nặng.

"Chúng ta là người làm công ở nông trại Vân Thiên, đến trấn nhỏ kế bên chọn mua . . . .”

"À┅┅ vậy sao?" Trên mặt nàng lộ ra nụ cười yết ớt, còn chưa kịp nghe hắn nói xong, chân nàng liền mền nhũn ra.

"A! Đương gia phu nhân!" Bọn hắn vội vàng ba chân bốn cẳng đỡ lấy nàng.

"Ở đây┅┅ tìm Vu Chiêu Đường, đem hắn ┅┅ mang về nông trại Vân Thiên đi."Quan Hỏa Nhi chỉ kịp nói xong những lời này liền mất đi ý thức.

***

Ba canh giờ sau, Quan Hỏa Nhi tỉnh dậy ở trong phòng mình.

Lúc nàng nhìn thấy cái trần nhà quen thuộc này, nàng mới thả lỏng người nở nụ cười nhẹ nhõm.

"Thật tốt quá, ta đã an toàn trở về." Nàng lẩm bẩm.

Lúc này, Tinh Tinh đang khó nén phấn khởi bưng một chén thuốc đi tới, lúcnàng nhìn thấy Quan Hỏa Nhi đã tỉnh lại, trong hốc mắt nước mắt đảoquanh như sắp chảy xuống.

"Đương gia phu nhân, cuối cùng ngườicũng đã tỉnh lại rồi." Nàng nhanh chóng đỡ Quan Hỏa Nhi ngồi dậy, rồisau đó mới cầm chén thuốc vừa đặt lên bàn qua: "Đến đây, uống thuốc vàođi, đương gia phu nhân."

Nhưng mà nàng lại thấy được trên mặt Quan Hỏa Nhi có chút thất vọng. "Đương gia phu nhân?"

"A..., thực xin lỗi, ta lập tức uống thuốc." Quan Hỏa Nhi chột dạ cúi đầuxuống, đau khổ uống sạch hết thuốc, muốn che dấu vẻ thất vọng khi ngườiđầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh dậy không phải là Quan Hân Vân.

Tinh Tinh nhìn nàng uống thuốc xong, há mồm muốn nói về chuyện của Quan HânVân, nhưng mà Thủy Vân Nhu cùng đám người Thuỷ Diệu Sinh ở phía sau tiến vào.

"Hỏa Nhi! Hỏa Nhi! Con đã trở lại a? Nhanh để cho nương nhìn xem con bị thương ở đâu." Thủy Vân Nhu được đỡ đến bên giường nàng ngồi xuống, còn lôi kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, liên tục kiểm tramiệng vết thương..

Kỳ thật, thương tổn trên người nàng đại phuvừa mới xem qua, chỉ là Thủy Vân Nhu vẫn không an tâm, cho nên lại kiênđịnh kêu Thuỷ Diệu Sinh, Bạch Quốc Hành bồi nàng tới.

Chỉ là, Quan Hỏa Nhi không biết vì sao, dường như từ trong đáy mắt bọn họ, nàng thấy được một tia lo lắng.

Nàng nắm lại tay Thủy Vân Nhu. "Nương, con không sao ,Quan Hân. . . .không, Hân Vân chàng. . . .. "