Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Chương 26





Trong khách sạn xa hoa, Khương Nhất đang đốt cua hoàng đế cho Sư tổ bà bà.
Đến sau khi đốt qua rồi, Sư tổ bà bà lại tỏ vẻ ghét bỏ.
Khương Nhất: “Bà nói cái này không ngon bằng tôm hùm đất sao? Sư tổ bà bà, bà có biết nhìn hàng không đấy? Thứ này đắt hơn thứ kia cả mấy lần! Đây là cháu kiếm được tiền nên mua để hiếu kính bà đấy!”
Bài vị giật giật, không biết nói gì, Khương Nhất lập tức chột dạ đứng lên, dùng tay phải che lại tấm thẻ ngân hàng trong túi quần.
“Không...!Không kiếm được bao nhiêu cả, ha ha ha...!Chỉ đủ cho chúng ta ăn mấy ngày thôi.”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Nhất lập tức thở dài rồi chạy ra mở cửa.

Người đến là Liên Hạo và Trịnh Hiểu Phong.

Trịnh Hiểu Phong đứng sau lưng Liên Hạo, dùng tay vỗ vỗ cái túi căng phồng của mình, lông mày nhướng lên.
Khương Nhất lập tức vòng qua Liên Hạo, đi tới trước mặt Trịnh Hiểu Phong.


Cô nháy mắt ra hiệu với Trịnh Hiểu Phong, ý là đừng trả tiền ở đây, đi ra ngoài, đi ra ngoài.
Trịnh Hiểu Phong bị Khương Nhất đòi nợ rất nhiều lần, trên mặt đã sớm không nhịn nổi, định rửa sạch sỉ nhục một phen, một tay móc tiền ra ngoài, còn cầm vẫy vẫy trước mặt Khương Nhất nữa.
Bàn tay Khương Nhất vỗ bẹp lên mặt anh ta.
Được.
Sư tổ bà bà nhìn thấy, thế nên anh có đưa tiền rồi thì cũng giống như chưa đưa.
Trịnh Hiểu Phong nhét tiền vào tay Khương Nhất: “Mười hai ngàn, ngoại trừ trả nợ số tiền ngày hôm qua, cô lại cho tôi thêm một lá bùa nữa!”
“Một mình anh mang theo mấy lábùa rồi hả? Ba lá bùa kia còn chưa đủ dùng sao?”
Trịnh Hiểu Phong: “Cha tôi, mẹ tôi và tôi, vừa vặn ba lá bùa.

Màlá bùa của tôi hôm qua đã dùng một lần rồi, cho nên mua thêm một lá bùa nữa để dự phòng.

Mà chủ yếu là tôi sợ cô lại tăng giá nữa! À đúng rồi, hôm qua cô thổi cây kèn xô-na đó, cô có thể thổi lại lần nữa để tôi ghi âm được không? Không thể không nói, âm thanh kia quả thực quá phấn khích.

Tôi nghe xong cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tinh thần phấn chấn, làm gì cũng hăng hái cả!”
Khương Nhất được nghe lời khen, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ.

Tiếng kèn xô-na của cô có trộn lẫn với dương khí thuần túy, có thể quét sạch âm tà, chấn chỉnh tinh thần.

Xem như anh chàng này biết nhìn hàng.
Liên Hạo hoàn toàn bị hai người này bỏ qua, anh ta vội vàng ho khan một tiếng, lấy lại cảm giác tồn tại của mình.
Trịnh Hiểu Phong lập tức lấy lại tinh thần: “Ui cha, suýt nữa quên mất, tổng giám đốc Liên của chúng tôi tới đây tìm cô có việc.”

Liên Hạo liếc nhìn bài vị trên giường, phong cách của cao nhân quả thực không giống người thường, ngay cả bài vị cũng mang theo bên người.
“Đại sư, tôi muốn mời cô làm cố vấn danh dự cho công ty bất động sản Liên Phát của chúng tôi.

Văn phòng làm việc đã chuẩn bị xong cho cô rồi, một tháng tiền lương là 50.000 tệ, khi nào cô có thời gian rảnh thì cứ đi xem một vòng là được.

Nếu có chuyện cần cô giúp đỡ thì còn có thể thêm tiền, cô thấy thế nào?”
Khương Nhất hai mắt như sao:...
Tại sao Liên Hạo ban đầu không đẹp trai mà lúc này lại cao lớn uy mãnh hơn lúc trước đến vậy?
Cô phải làm bao nhiêu việc mới có thể kiếm được 50.000 tệ đây?
Viên đạn bọc đường này, cô có thể từ chối được sao?
Ôi chao…vô công bất thụ lộc...
Nếu anh thành tâm cầu xin tôi một lần nữa, có lẽ tôi sẽ đồng ý đấy!
Hình như Liên Hạo biết suy nghĩ trong lòng cô, quả nhiên lại nói tiếp: “Đại sư, chuyện lần này là nhờ có cô, nếu không thì cả cha tôi và tôi đều sẽ không xong rồi.

Hơn nữa, nhà chúng tôi kinh doanh bất động sản, lúc xây dựng nhà cửa không thể không chú ý đến phong thủy.


Mà chúng ta cũng coi như là quen biết, đến lúc đó cô giúp một tay có được không?”
Trong lòng Khương Nhất vui đến mức sắp bay lên, thế nhưng vẻ mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt: “Nếu đã vậy thì tôi cũng đành miễn cưỡng tiếp nhận.”
Trịnh Hiểu Phong hớn hở nói với Khương Nhất: “Làm quen lại lần nữa nhé, tôi là trợ lý tổng giám đốc công ty bất động sản Liên Phát, tên Trịnh Hiểu Phong.”
“Khương Nhất.”
“Khương đại sư, mau tới thổi kèn đi, tôi sẽ ghi âm lại.” Trịnh Hiểu Phong lập tức vứt bỏ phong độ.
“Ai nha biết rồi, nhưng làm không công sao?”
“Đương nhiên là không rồi, tôi sẽ đưa tiền cho cô, đưa tiền mà.”
Liên Hạo:...!Luôn cảm thấy mình là người dư thừa, chuyện gì đang xảy ra thế?