Ngũ Hành Của Cô Thiếu Tiền

Chương 23





Chờ khi ánh mắt thích ứng với ánh sáng này, Liên Hạo và Trịnh Hiểu Phong sợ hãi ôm chầm lấy nhau.
Màn sương đen ban đầu vậy mà ngưng kết lại thành một người đàn ông.

Người này mặc quần áo rách nát, toàn thân thịt nát đều đang nhỏ máu, đầu rũ xuống trên vai theo một phương thức không bình thường, trong hai lỗ đen lớn khảm nhãn cầu trắng hếu!
Đũng qu@n Trịnh Hiểu Phong ướt đẫm, sợ tới mức đái thẳng ra quần!
Khương Nhất cười như đang chiêu đãi khách nhân, nói: “Đến rồi à?”
Cô chính là người như vậy, bạn bè tới thì có rượu ngon, sài lang đến có súng săn! Tiên lễ hậu binh.
Trả lời cô chính là tiếng gào rú thê lương của lệ quỷ.
Cũng may gian phòng này có bố trí trận pháp, người bên ngoài không thể nghe thấy âm thanh gì, nếu không âm thanh này nhất định sẽ đánh thức tất cả mọi người trong tòa nhà!
Khương Nhất đưa tay vào trong túi lụi lọi, lấy ra một cái hồ lô nhỏ.
“Tự mình đi vào nhé?”

Lệ quỷ kinh ngạc vung một luồng âm khí về phía Khương Nhất.

Khương Nhất nhẹ nhàng vung tay lên, âm khí đen đặc lập tức bị đánh tan như cái rắm! Sự kiên nhẫn cuối cùng của cô đã không còn nữa, vậy cũng đừng trách cô sử dụng bạo lực!
Cô trực tiếp lấy kèn xô-na của mình ra, đặt lên môi.

Chỉ thấy ngón tay trắng nõn của cô nhảy nhót trên kèn xô-na, một âm thanh to rõ phóng lên tận trời! Khoảnh khắc âm thanh phát ra, những luồng khí lưu tán loạn trong không khí.

Luồng khí này giống như những thanh đao bay lượn, chém ra những lỗ hổng trên người lệ quỷ vốn đã đầm đìa máu tươi.
Âm khí đen đặc từ miệng vết thương của lệ quỷ bay ra ngoài, lại bị luồng khí lưu bóp nghẹt! Lệ quỷ gào thét kêu to, lao thẳng về phía Khương Nhất!
Khương Nhất thậm chí còn không thèm trốn.
Luồng khí dày đặc xuất hiện trước mặt cô, cắt lệ quỷ kia tan tác từng mảnh! Lệ quỷ sợ hãi, đâm thẳng về phía vách tường, muốn chạy trốn, nhưng xung quanh đều bày trận pháp, lệ quỷ vừa đụng vào lại giống như bị một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, bắn ngược ngã nhào trên mặt đất, gào thét không ngừng.
Cùng với âm thanh vang lên của kèn xô-na, Trịnh Hiểu Phong nhảy nhót vui sướng như một cổ động viên: “Đại sư cố lên! Đại sư cố lên!”
Liên Hạo không nhìn, chỉ dùng tay che mắt, nhưng đầu ngón tay còn lộ ra một khe hở lớn như vậy, tùy thời chú ý tới tình huống của lệ quỷ.

Lệ quỷ lăn lộn vài vòng trên mặt đất rồi lao về phía Liên Hạo.

Chỉ cần cắn nuốt công đức của anh ta thì nó sẽ còn có thực lực đánh một trận với người phụ nữ này!
Liên Hạo nhìn thứ ghê tởm kia đang lao thẳng về phía mình, không biết dũng khí từ đâu tới, anh ta bay lên tung một cước, trực tiếp đá thẳng vào mặt lệ quỷ.
Khi cơ thể anh ta tiếp xúc với lệ quỷ, trong lòng anh ta bỗng nóng rực.

Bàn chân kia như được tiếp thêm sức mạnh, trực tiếp đạp bay đầu lệ quỷ, đầu rơi xuống lộc cộc xoay vài vòng.

Trịnh Hiểu Phong:...
Anh thật mạnh, thật ghen tỵ.
Khương Nhất hừ lạnh một tiếng.

Chỉ bằng chút bản lĩnh ấy mà còn dám chạy ra quấy phá sao? Cô đặt kèn xuống, âm thanh lập tức dừng lại.
Lúc này lệ quỷ hoàn toàn không còn năng lực phản kháng nữa, nằm trên mặt đất bốc lên khói đen.

Khương Nhất cũng xách chân lệ quỷ lên như xách gà con, rồi lại rung mấy lần.
Lạch cạch.
Một hạt châu rơi trên mặt đất.
Khương Nhất cũng không vội vàng nhặt hạt châu lên, chỉ móc hồ lô nhỏ của mình ra.

Cô nhét lệ quỷ vào trong đó, một lệ quỷ có kích cỡ tương đương với con người đã bị cô nhét vào trong hồ lô nhỏ bằng bàn tay.

Cô lại túm tóc lệ quỷ, nhét luôn cả cái đầu vào.

Sau đó cô đi tới bên cạnh Trịnh Hiểu Phong.

Trịnh Hiểu Phong còn tưởng cô muốn làm gì, chỉ thấy tay Khương Nhất đang lau lau trên người anh ta.
Trịnh Hiểu Phong:...!Mẹ kiếp.
Làm xong những thứ này, Khương Nhất duỗi hai ngón tay phải ra đặt trước ngực, lạnh lùng quát: “Phá!”
Trận pháp xung quanh ngay lập tức bị phá vỡ, không khí nóng rực từ bên ngoài tràn vào.

Tám đồng tiền lơ lửng bên giường của ông cụ Liên cùng với những đồng tiền được hai người Liên, Trịnh đặt ở các nơi trong phòng giống như có ý thức, xếp hàng bay trở về lòng bàn tay Khương Nhất.
Trịnh Hiểu Phong vội vàng hỏi: “Đại sư, bây giờ mọi việc ổn rồi chứ?”
Liên Hạo cũng lo lắng hỏi: “Đại sư, sao cha tôi vẫn còn chưa tỉnh?”