Trong phòng giam mùi hôi thối lan khắp nơi, một chút ánh sáng le lói từ nơi khác xuyên qua rơi trên nền gạch dài đầy rêu, chỉ cảm thấy càng thêm ẩm thấp. Bên tai toàn là tiếng kêu thảm thiết của nữ tử, nàng lúc này mới hoàn hồn giãy giụa kịch liệt, thủ vệ áp chế nàng quăng xuống một cái bạt tai, tức giận nói: “Thành thật một chút.”
Trên mặt nàng nóng rát, chỉ cắn môi, tên thủ vệ thấy nàng không động đậy lúc này mới hỏi: “Phải xử trí nàng ta thế nào?”
“Đánh! Đánh cho chết! Rốt cuộc là do ai sai khiến mà lại to gan như vậy.”
Toàn thân Tiểu Di không khỏi phát run, lại càng không dám giãy dụa. Từ nhỏ nàng lớn lên ở thanh lâu, bị người đá đánh là chuyện không thể tránh khỏi, biết là càng vùng vẫy càng bị đánh lợi hại hơn, liền cuộn tròn người lại không nhúc nhích. Cũng không biết người đến là ai, hai người lập tức chắp tay nói: “Viên phó quan.”
Người đến giọng nói ôn hòa hồn hậu, giống như một người cực kỳ ngay thẳng thành thật: “Đây là ai?” Nhìn Tiểu Di một cái rồi nói: “Chẳng qua chỉ là một đứa nha đầu mà các ngươi lại có thể xuống tay như vậy.”
Hai người cười dè dặt, “Viên phó quan có điều không biết, nha đầu này đầu tiên là giết ma ma trong phủ, sau đó lại xông vào ngọc trì của tướng quân, thật sự không thể tha thứ.”
Viên phó quan ngẩn ra, hiển nhiên là nghe thấy tất cả, nhíu mày: “Là nàng ta sao?”
Tiểu Di xuyên qua khe hở nhìn thấy một thân hình cực kỳ khôi ngô, mày rậm mắt sâu, diện mạo tuy bình thường nhưng nhìn là biết hòa nhã. Trong lòng nàng biết người này chính là cọng cỏ cứu mạng nàng, nếu như nắm không được, Thanh Thanh chết thảm, bây giờ không ai biện bạch cho nàng, chỉ sợ phải chết trong nhà giam này.
Chỉ nghe Viên phó quan nói: “Vậy nhốt lại trước, tướng quân vẫn chưa hạ lệnh đã dụng hình riêng, các ngươi cũng thật là to gan.”
Hai người mồ hôi chảy ròng ròng nhận lệnh, Viên phó quan xoay người chuẩn bị đi, Tiểu Di vội nói: “Đại nhân chậm bước!”
Mọi người đều cả kinh, một tên thủ vệ tiến lên đá vào bụng nàng một cái, trách mắng: “Tiện tì, Viên phó quan mà ngươi cũng dám gọi sao.” Tiểu Di đau đến lăn lộn trên mặt đất, Viên phó quan thấy thế cau mày nói, “Thôi, để cho nàng ta nói.” Nàng chịu đau xoay người quỳ trên mặt đất, thê lương nói: “Đại nhân, nô tỳ vốn là nô tỳ của Ngọc Hương lầu, vì bị sai đến quý phủ làm chút việc, ai ngờ lẫn lộn thế nào lại được sai đi hầu hạ tướng quân. Nô tỳ nóng lòng phụng mệnh quay về nên mới chạy ra khỏi phủ, giờ Thanh Thanh đã chết, nô tỳ có trăm miệng cũng không giãi bày được. Cái chết của ma ma thực sự không phải nô tì gây ra, thỉnh đại nhân minh xét.” Nói xong chỉ dập đầu.
Viên phó quan nói: “Đây chỉ là lời nói của mình ngươi, ta sao có thể tin? Về thân phận của ngươi, ta sẽ phái người đi điều tra. Việc ngươi mạo phạm đến tướng quân, người làm thuộc hạ như ta cũng không thể nhúng tay vào.” Nói xong cũng không nhìn nàng, giờ hắn muốn đi, Tiểu Di trong lúc nguy cấp liền nghĩ ra, vội vàng nói: “Đại nhân, xin nghe nô tỳ nói một câu.”
Viên phó quan sớm đã không kiên nhẫn, bởi vì nàng trông nhỏ gầy, trong lòng cũng không tin nàng có thể giết chết một ma ma, liền nhẫn nhịn nghe tiếp: “Nói đi.”
Tiểu Di nói: “Trước mắt chỉ sợ nô tỳ có nói gì cũng không ai tin, nô tỳ sớm định là người sắp chết, chỉ có một tâm nguyện chưa xong, vẫn hi vọng đại nhân thương xót, có thể đồng ý tâm nguyện cuối cùng của nô tỳ.” Nói xong cúi đầu, trên người nàng bị thương, vốn đã cực đau, một cái cúi đầu này nước mắt trên hàng mi rậm lấp lánh như sao, vẻ mặt càng thêm thống khổ. Viên phó quan không biết vì sao lại động lòng, thốt lên: “Nếu như thật sự có tâm nguyện chưa thành, ta sẽ giúp ngươi.” Nói xong, chỉ cảm thấy kinh ngạc, sao lại dễ dàng đáp ứng như vậy?
Tiểu Di vui mừng nói: “Đa tạ đại nhân, không giấu đại nhân, nô tỳ từ nhỏ học được thủ nghệ, chỉ mong có thể nuôi được gia đình, giờ rơi vào bước đường này, thủ nghệ này chỉ sợ là thất truyền. Được đại nhân cứu giúp có thể hoàn thành tâm nguyện này của nô tỳ, nếu như đệ đệ thất lạc của nô tỳ có thể gặp được..” Nàng nhất thời sụt sịt, tiếp tục nói: “Nếu như một ngày hắn có thể gặp được, trong lòng nhất định cũng được an ủi, cũng không cần lo lắng cho nô tỳ nữa…”
Trên mặt Viên phó quan có chút xúc động, chậm rãi mở miệng: “Nếu như ngươi cần gì, chỉ cần nói ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
Mục đích của nàng đã đạt được nhưng trong lòng lại không chút vui mừng, hoặc có lẽ thủ nghệ này có thể cứu được nàng trong biển lửa, hoặc cũng có thể đây cũng chính là chuyện cuối cùng nàng có thể làm trong cuộc đời này, không khỏi cảm thấy có chút chua xót, dập đầu thật sâu với Viên phó quan: “Đa tạ đại nhân.”
Mùa xuân có hoa hải đường, trong vườn một mảng sắc hoa tươi đẹp, từng khóm từng khóm trên đầu cành, giống như một chuỗi điện ngọc đỏ thắm, bầu trời ở phía xa xa đều nhuộm một màu hồng nhạt. Viên phó quan phụng mệnh vào sân vườn, quả nhiên gặp một người một thân áo bào trắng chắp tay đứng dưới tàng cây, mái tóc đen như gấm vẫn chưa búi lên, chỉ dùng một sợi dây gấm cột lại ở đuôi tóc, nhàn tản khoác lên mình cẩm bào trắng hoa văn hình mây.
Liền chắp tay nói: “Tướng quân.”
Người nọ mới xoay người lại nhìn hắn, sườn mặt tuyệt mỹ cùng với sắc hoa giao hoan, có gió thổi qua nhất thời rơi rụng như mưa. Viên phó quan không khỏi cười hỏi: “Tướng quân hôm nay sao lại thay đổi cách ăn mặc?”
Nam Cung Giác nhàn nhạt nói: “Cột tóc như vậy, ngược lại đơn giản thuận tiện.” Liền hỏi: “Mấy ngày nữa là thọ thần của Lộc vương, thọ lễ đã chuẩn bị xong chưa?”
Viên phó quan có hơi chần chừ, đôi mắt đẹp hẹp dài của hắn đảo qua, cau mày nói: “Thế nào?”
“Hồi tướng quân, thọ lễ sớm đã chuẩn bị xong, có điều thuộc hạ lại tìm thấy cái khác tốt hơn.” Liền mở ra hộp gấm cầm trong tay, sai người mở bức hoạ cuộn tròn ra, nói “Tướng quân, mời xem.”
Vốn là một bức sơn thủy đồ, xa xa dãy núi trùng điệp, gần gần có chim hót cỏ xanh, đúng là trông rất sống động, mặc dù là vậy cũng không thể xem là lễ vật tốt nhất. Viên phó quan liền cười, sau đó lệnh cho hai người cầm bức tranh xoay lại, trên bức tranh rõ ràng lại là một quang cảnh khác, chỉ nhìn thấy sa mạc rộng lớn, sông dài trời rộng, thật là một cảnh tượng mênh mông.
Nam Cung Giác không khỏi cong môi cười: “Trái lại rất độc đáo.” Nói xong mới lấy tay sờ vào, phát hiện không phải dùng mực vẽ, mà là dùng vỏ cây màu dính lại mà thành, kinh ngạc nhíu mày. Hắn mặc dù là tướng quân danh chấn thiên hạ, nhưng lại có đam mê trong lĩnh vực thi họa, về phương diện thi họa có nghiên cứu, có thể nói văn võ song toàn. Khéo léo như vậy lại có chút thích tài nghệ của người vẽ tranh nhưng hắn không hề lộ rõ nét vui mừng trên mặt, chỉ nói: “Lộc vương tuy là vương gia nhưng không câu nệ tiểu tiết, trời sinh tiêu sái, bức họa này tặng ngài ấy trái lại thích hợp.”
Viên phó quan nghe vậy không khỏi vui mừng, nói: “Người vẽ tranh tâm tư khéo léo, thuộc hạ ban đầu gặp cũng kinh ngạc, huống hồ vật liệu này đều là vỏ cây thường thấy, đập vỡ rồi mài thành bột, từng chút từng chút hợp lại mà thành. Trong vòng ba ngày có thể hoàn thành cũng có thể nói là dốc hết tâm huyết.”
Hắn gật đầu nói: “Quả thật hao tốn tâm tư.” Nói xong nhàn nhạt liếc viên phó quan một cái, có chút ý vị thâm trường.
Mặt Viên phó quan đỏ lên, phất tay lệnh cho hai người lui xuống, cười nói: “Tâm tư của thuộc hạ quả nhiên không thể gạt được tướng quân.” Hắn lại chỉ chắp tay nhìn xa xa, giống như không nghe thấy. Viên phó quan lại nói: “Tướng quân còn nhớ thị nữ xâm nhập vào ngọc trì mấy ngày trước? Bức tranh này là do nàng làm. Theo thuộc hạ điều tra, thị nữ này không phải thị nữ trong phủ, ngày đó bị lưu ở trong phủ trong đó chắc chắn có nội tình, cho nên thuộc hạ cả gan vì nàng cầu tình.” Nói xong liền chắp tay im lặng.
Nam Cung Giác giống như nhìn chăm chú, nghe xong thần tình dừng lại, ngược lại không nhìn ra được hỉ nộ, giống như nhớ đến tiện tì lớn mật gọi hắn là ‘mỹ nhân’, trong mắt mơ hồ hiện lên sự cân nhắc, chỉ nhàn nhạt cong môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Vậy sao?”