Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 51




Người nọ xưng là bạn cũ, che mặt mà vào, vóc người tương đối cao, có hơi tráng kiện so với nội thị thông thường, trong tay cầm một hộp thức ăn sơn đỏ mạ vàng, mùi thức ăn thoang thoảng bay tới, bao tử của nàng đúng lúc kêu ọt ọt. Ngục tốt có chút khinh thường nhìn nàng: “Nhận được quan tâm của Vũ phi nương nương, người bên cạnh đưa đồ ăn tới cho ngươi, mau cảm ơn chủ tử tốt của ngươi đi.”

Người đưa đồ ăn tới không nói lời nào, mặt lạnh có chút không kiên nhẫn, nội thị bị sắc mặt hắn dọa sợ, cười nói: “Chắc nương nương có lời gì muốn dặn dò, nô tài lui xuống trước vậy.” Người nọ gật đầu.

Tiểu Di liếc qua chiếc túi đỏ đeo bên hông hắn, không khỏi đánh giá gương mặt hắn, mày rậm mắt to, cực kỳ oai hùng, cũng gọi là tuấn tú, nhưng… vẫn cảm thấy, ừm, nói thế nào nhỉ, không phù hợp với khẩu vị của Vũ phi. Vũ phi hình như thích kiểu ngây thơ trẻ con, lanh lợi đặc biệt như kiểu Tống Ngọc vậy…

Người nọ thấy nàng đang hất cằm đánh giá hắn, im lặng đem từng món từng món sơn hào hải vị bày lên chiếc bàn gỗ cũng xem là sạch sẽ, gia cụ đẹp đẽ, hương thơm ngào ngạt bốn phía quyến rũ mãnh liệt cái bụng rỗng không chút sức chống cự nào của nàng. Nhưng nàng bị giam trong ngục, xung quanh không người giúp đỡ, chỉ có mình mình, mà thời điểm này tùy tiện có một người muốn tới hại nàng là chuyện cực kỳ dễ dàng. Nàng không dám sơ xuất, cố gắng tránh mắt khỏi mấy món ăn kia, nhìn người nọ cười cười: “Nương nương dạo này có khỏe không?”

Giọng người nọ trầm thấp: “Hồi Điển sử, nương nương vẫn khỏe.”

Nàng cười hì hì nói: “Vậy ta yên tâm rồi, trước đây nhận không ít chiếu cố của lão nhân gia nàng.” Nàng len lén nhìn hắn, người nọ đứng yên bất động, thầm nghĩ, í? Nàng mắng chủ tử hắn là lão nhân gia, hắn lại không phản bác. Người thân cận với Vũ phi hiếm ai có thể kiềm chế cao ngạo như vậy, mắng chủ tử chính là mắng bọn hắn, nếu là Tống Ngọc kia sớm đã nhảy dựng lên cãi lại rồi. Nàng vừa cười vừa hỏi: “Hồng La tỷ tỷ có khỏe không?”


Người nọ khẽ nhíu mày, như có chút không kiên nhẫn, vẫn cố nén tính tình nói: “Điển sử, đồ ăn đều đã lạnh rồi.” Nàng giả vờ như không nghe thấy, vỗ tay lại nói: “Ai da, lần trước mặc dù ta liều mạng bảo vệ tỷ ấy, nhưng vẫn bị nương nương đánh bị thương để lại sẹo trên trán, gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn như vậy, không biết đã khỏi chưa.” Nàng lại nói: “Trên mặt Hồng La tỷ tỷ có lưu lại sẹo không?” Lại tiếp, “Bị thương nặng như vậy, không phải là hủy dung rồi chứ.” Nói xong lại thương hương tiếc ngọc lau nước mắt, khóc thảm không thôi.

Người nọ mơ hồ gân xanh đã nổi trên trán, bước nhanh tới trước người nàng, giọng trầm đặc nói: “Điển sử nếu không ăn, vậy ta đút cho người là được.”

Nàng bỗng chốc thất kinh, giấu đầu lòi đuôi nhanh vậy đã lộ rồi sao? Liền thấy người nọ rất nhanh giữ chặt vai nàng, nắm từng vốc đồ ăn nhét vào miệng nàng, nàng không thể nhúc nhích, mắt thấy đồ ăn đưa qua liền nhanh mồm nhanh miệng hô to: “Người đâu, giết người a!”

Giọng nói kia truyền đi xa, ngục tốt nghe thấy hừ cười: “Không phải ăn no rồi sao, còn hô hoán cái gì.” Tên còn lại cười ha ha: “Đừng để ý đến hắn ta, được người hầu hạ quen rồi, vừa bị lạnh nhạt đã không thoải mái, muốn tìm cách để người ta chú ý.” Chợt tự cười xấu xa: “Trước đó thánh thượng lại sủng hắn ta như vậy…” Tên ngục tốt hiểu ý, cười ha ha dâm loạn.


Người nọ không nghĩ nàng hô nhanh như vậy, mặt ngẩn ra, nàng nhân cơ hội thúc gối trước người hắn, hắn không phòng bị lui về sau mấy bước. Tiểu Di ước chừng ngục tốt cũng nên tới rồi chứ, lại không nghe chút động tĩnh nào bên ngoài, không khỏi lạnh người.

Người nọ cũng phát hiện ra điểm này, quay đầu lại cười hung tợn, khom người rút ra một thanh chuỷ thủ dưới hộp đựng thức ăn, giơ tay đâm tới. May là thân thể nàng linh hoạt, lại được Nam Cung Giác đích thân chỉ dạy, tránh được vài đao, nhưng cuối cùng sức lực nàng không đủ, mò mẫm chạy loạn trốn khắp nơi. Trong giày nàng còn có một con dao bạc nhỏ, nhưng vì động tác quá nhanh không thể rút ra, chỉ chớp mắt hắn đã đâm tới, nàng thấy không thể tránh được, thân thể chỉ né nghiêng một cái.

‘Phốc’ một tiếng, đâm thẳng vào thắt lưng. Trước mặt nàng bỗng tối sầm, chỉ thấy sao bay đầy đầu, đau đến ngón tay cũng co rút lại, máu ồ ạt chảy ra theo thanh chuỷ thủ, một mảng máu lớn đỏ sẫm. Người nọ rút mạnh thanh chuỷ thủ ra, nàng đau đến hét lên một tiếng, xê dịch loạn xạ về phía sau.

Người nọ từ trên cao nhìn xuống nàng, bóng dáng Diêm La to khỏe như núi.

Hô hấp nàng dồn dập, cực nhanh nghĩ tới biện pháp trả đũa.

Là ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết?

Từ khi thân phận bị lộ ra, mọi thứ đều thay đổi, những kẻ địch ở trong tối này đã dần dần hiện ra. Tần phi? Những người áo đen không biết thân phận này? Chu Hữu Đức? Lộc vương? Hay là…. Lãnh Liệt?… Tướng quân?

Nếu như nàng thoát được kiếp nạn này, nhất định sẽ bắt người nọ tới trả lại gấp ngàn lần. Nàng đã chết một lần, không muốn lần thứ hai!


Nhà lao không đủ sáng ảm đạm lập lòe, tiếng xích sắt xa xa mà nặng nề, song sắt lạnh lùng vô tình đứng sừng sững, cực kỳ giống oan hồn Diêm La bốn phía như lệ quỷ hiện hình, nhóm phạm nhân ở phía đối diện nghe thấy động tĩnh mà xem náo nhiệt, vẻ mặt hung dữ nhưng không giống quỷ. Máu chảy từng mảng lớn, nhuộm đỏ áo như hoa bỉ ngạn nở rộ từng mảng lớn màu đỏ bên cầu Nại Hà. Nàng lại cười rộ lên, gương mặt bởi vì mất máu mà trắng bệch, vì ý cười thoáng lên kia, trong mớ hỗn độn này như một tia sáng trong duy nhất trong đêm, như hoa anh túc yêu kiều diễm lệ nở rộ.

Nàng như cười như không, ánh sáng lưu chuyển, thú vị đảo mắt.

Nàng nói: “Đời này tại hạ thích nhất mỹ nhân, các hạ tuy không phải tuyệt sắc nhưng cũng có chút tư sắc, ta cũng rất thích.” Một tay nàng đè chặt lên phần eo đang chảy máu ồ ạt, vẻ mặt thanh thản như đang nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Tay cầm dao của người nọ không khỏi run lẩy bẩy, người này trước khi chết… lại còn mắt đi mày lại tán tỉnh hắn sao? Nhất thời bị lời nói không hợp lý này của nàng làm mông muội, giây lát sau lại nhớ tới có người dặn hắn, người này ngoài miệng xảo quyệt, chớ nghe hắn ta nói cái gì, cứ đâm tới. Mặt mày hắn hung ác liền đâm thẳng tới. Sơ hở dưới lưng đã xuất hiện, hắn là người có võ công, không nên không kín đáo như vậy, thấy một thiếu niên không tấc sắt như nàng nhất thời khinh địch. Tiểu Di chỉ chờ thời khắc này, thừa dịp hắn không nhìn rõ rút con dao nhỏ ra, trong thời khắc hắn đâm tới nàng cũng quyết tuyệt đâm tới.

Động tác người nọ cực nhanh, con dao đâm vào ngực nàng mới cắm sâu một nửa, con dao trong tay nàng đã lẳng lặng đâm vào toàn bộ, con dao này chém sắt như chém bùn, huống chi máu thịt của người. Thân thể người nọ chấn động, không thể tin chậm rãi cúi đầu. Nàng cắn răng, vung tay lên liền chém ngọt cánh tay người nọ xuống, nhất thời máu chảy không ngừng. Người nọ hét thảm một tiếng ngã xuống đất.

Tù phạm ở đối diện sợ tới mức hô to, chạy tán loạn trong lao, ánh mắt như La Sát của nàng vừa đảo qua làm người ta sợ hãi, đám tù phạm nhất thời im miệng.

Ngực nàng còn cắm thanh đao cùng nửa cánh tay lúc lắc, lảo đảo cầm con dao trắng đi qua, người nọ sợ tới há hốc mồm thở dốc, sắc mặt tím tái. Quá nhiều động tĩnh rốt cuộc cũng thu hút đám cai ngục đi tới, thân thể nàng nhất thời vô lực, ngã trong vũng máu.