Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 45




Tiếng mõ điểm canh dài vọng xa mà tới, thị vệ đang trực cửa Chu Tước vừa mới mở cửa Chu Tước, ánh đèn lồng treo trên mái cung đình chiếu sáng một mảng mông lung, càng cảm thấy bình minh chưa tới, sắc đêm thâm trầm, trong không khí mang theo sự thanh lạnh của buổi sớm mai, giống như hơi ẩm thanh lạnh thấm vào da thịt. Cung điện trong cung trước giờ đều xây rộng lớn, cả một khu bao la chỉ duy nhất một đền điện độc tôn, cây cao hoa cỏ nghiêm cẩn, lộ ra uy nghiêm rõ ràng của hoàng gia. Bởi vậy xa xa đã có thể trông thấy trên nền màu xanh ngọc hiện lên bóng dáng hai người một trước một sau đang đi tới, không khỏi quát lớn: “Là ai?”

Đợi người đó đến gần, mới thấy đi trước là người mặc áo mãng bào màu tím, đai lưng bằng gấm dệt nổi, mũ cao bằng tơ vàng, tay cầm phất trần, đi sau là một nội thị áo đơn màu vàng nghệ, giống như tùy tùng. Đánh gia diện dung của hai người, đều thanh tú tuấn mỹ, người đi trước lại càng mang theo vài nét quyến rũ, khiến tinh thần người rung động. Hắn nghe nói nội thị trẻ tuổi có địa vị cao chỉ có một vị, đó là Điển sử ngự tiền, bình tĩnh rồi mới nghĩ, người trẻ tuổi lại địa vị cao như vậy, chỉ sợ không thoát khỏi quan hệ với diện mạo này của nàng, trên mặt liền cung kính, chắp tay cười nói: “Điển Sử đây muốn xuất cung sao?”


Tiểu Di thầm nghĩ, người trong cung nhìn mặt gửi lời quả nhiên đúng, chỉ nhìn mặt đã nhận ra nàng. Trên mặt không chút cảm xúc, nàng chỉ khẽ gật đầu.

Thị vệ kia cười nói: “Cũng không phải là bọn thuộc hạ làm khó Điển Sử, quy củ luôn phải tuân theo. Điển Sử có mang theo lệnh bài thông hành không?”

Lệnh bài kia đương nhiên không có, Tống Ngọc trừng mắt quát: “To gan, Điển Sử là thân phận gì, xuất cung còn phải cần lệnh bài sao?” Thị vệ nghe nói các nàng không có lệnh bài, sắc mặt khẽ biến, bận tâm thân phận của nàng, nói chuyện vẫn khách khí: “Điển Sử vẫn là nên quay trở về đi ạ. Không có lệnh bài, bọn thuộc hạ không cách nào cho đi được.”

Tống Ngọc âm thầm quýnh lên, nhất thời không nghĩ ra được lý do, đến mức sắc mặt khẽ đỏ lên. Tiểu Di lúc này đột nhiên lại cười lạnh một tiếng, đợi ánh mắt bọn thị vệ đều tập trung vào mặt nàng, nàng mới lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Thấy ngự vật giống như gặp thánh thượng, các ngươi còn không hành lễ.”

Bọn thị vệ cả kinh, nhìn thấy quả thực là áo mãng bào của do hoàng thượng ban, sợ đến quỳ xuống. Một cái quỳ này khí thế cũng mất đi vài phần, Tiểu Di được thế, biểu tình trên mặt vẫn không đổi: “Xem ra các ngươi quản lý lâu ngày mà ngay cả lễ nghĩa còn phải chờ người khác nhắc nhở.” Nàng nắm tay giơ lên một bên, nghiêm trang nói: “Ngày sau diện thánh, phải vào bẩm báo mới được, nếu dễ dàng tha cho các ngươi như vậy, chẳng phải tôn ti chẳng phân biệt được sao!”


Bọn thị vệ vừa nghe nàng muốn vào bẩm báo, nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi. Nhóm nội thị bởi vì thân cận chủ tử, từ trước đến nay toàn ương ngạnh, nếu đắc tội thân khó mà bảo toàn. Nếu không có lệnh bài mà cho đi, ngày sau tra ra cũng khó tránh trách nghiệm, thật sự khó xử. Tiểu Di cười, cúi người nhìn thị vệ kia nói: “Theo đại nhân thấy, hoàng thượng vì sao lại ban thưởng áo mãng bào cho ta?”

Thị vệ quanh co nói: “Chắc là vì Điển Sử công đức vô lượng, lại cực kỳ tin tưởng Điển Sử.”

Nàng khẽ vỗ tay tán thưởng, trong đêm chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc của nàng, nàng nói: “Cái này thì đúng rồi. Vậy đại nhân cho rằng người thân tín xuất cung, thánh thượng còn phải đưa lệnh bài không?” Nàng không chờ hắn phản bác, lập tức lại nói: “Thánh thượng mỗi ngày phải mệt mỏi vì việc nước, các đại nhân phải ra sức hơn mới đúng. Nếu như loại việc nhỏ thế này mà phải thông bẩm với thánh thượng, sau đó để thánh thượng hạ lệnh bài xuống, chúng ta cầm lệnh bài rồi, chư vị lại báo lên báo xuống, vậy thánh thượng không phải mỗi ngày đều phải duyệt lệnh bài, xem tấu chương, lại duyệt lệnh bài, phê tấu chương…”

Nàng cười hỏi: “Đại nhân nói có phải hay không?”

Nghe lời nàng nói hắn có chút choáng váng, chỉ cảm thấy bị bức đến góc chết, suy nghĩ hỗn loạn cũng không lý giải được tại sao lại như vậy, đành phải theo lời của nàng nói: “Vâng”. Nàng khẽ giọng cười: “Vậy vẫn còn không cho đi?”

Thị vệ còn có chút chần chờ, đã thấy nàng khom lưng dưới đèn lồng cung điện kia, khuôn mặt dưới ánh sáng ấm xinh đẹp, đôi mắt sáng quắc nhìn hắn, vội vàng quay mặt đi, lớn giọng nói: “Cho đi.”


Tiểu Di cười hì hì, nghênh ngang mang Tống Ngọc xuất cung.

Rời giường, nhóm nội thị hầu hạ rửa mặt bưng bồn vàng nối đuôi nhau vào. Cung nữ giúp hắn mặc triều phục rườm rà phức tạp, nước canh ấm dạ dày được bưng lên, hắn nhấp một ngụm chỉ thấy say nồng, liền hỏi: “Đây là cái gì?” Nội thị đáp: “Hồi hoàng thượng, là canh dưỡng sinh Bát Bảo do Ngự thiện phòng chuẩn bị.” Khóe môi hắn không dễ gì phát giác giương lên, nói: “Dưỡng sinh?” Nội thị xưng vâng, Lãnh Liệt nói: “Nếu vậy, trẫm không thể dùng một mình, dâng lên thái hậu chút đi, còn lại thưởng cho nội thị ngự tiền mỗi người một chén.” Nội thị cực kỳ vui mừng: “Tạ thánh thượng.” Chu Hữu Đức lĩnh chỉ, lập tức phái người dâng lên thái hậu, rồi lại phân cho các phòng. Giây lát sau, Chu Hữu Đức lặng lẽ tiến vào, có chút do dự nói nhỏ bên tai hắn. Hắn vốn đang dùng đồ ăn sáng, cầm một chiếc muỗng sứ đáy vàng có nhánh bích đào quấn quanh, nghe vậy buông tay, muỗng sứ kia rơi vào trên bàn nghe ‘bốp’ một tiếng, nhất thời vỡ thành mảnh nhỏ. Hắn lại vẫn chưa phát giác, sắc mặt âm trầm như mây đen, lạnh lùng nói: “Trốn rồi?”

Chu Hữu Đức thấp giọng nói: “Vâng, châu báu trong phòng đều không còn.” Hắn hận đến muốn nghiến nát răng, phất tay áo nói: “Truy, cho Ngọc Vũ đuổi theo.”

Giờ Dần chạy ra ngoài, chắc chắn có người nhìn thấy, cũng phải ghi chú lại, xoay mặt liền thấy một cung nữ đang cúi đầu ở một bên, phát hiện hắn nhìn qua khẽ liếc hắn một cái, mặt liền đỏ như hoa đào. Hắn giơ một tay kéo cung nữ kia qua, giọng lạnh lùng nói: “Phong làm Thái Nữ.”

Đến kinh thành náo nhiệt, mặt trời đã lên phía chân trời. Hai người ăn điểm tâm, Tiểu Di kéo Tống Ngọc đến chỗ tiệm may thay đổi xiêm y toàn thân, trường bào bằng gấm cẩm vân xanh tốt nhất, eo đeo thắt lưng gấm bằng tơ vàng viền thành đường, chân đi giày nhung đen kim tuyến, tóc cài trâm ngọc bích. Lại đến tiệm châu bảo khảm thêm ngọc đông vào vạt áo, Tống Ngọc cũng sáng bừng hẳn lên, áo đuôi ngắn viền màu xanh, nổi bật khuôn mặt trắng môi hồng của hắn. Hai người thoạt nhìn quả thật áo mũ chỉnh tề. Tống Ngọc luôn có vẻ chột dạ, vẻ mặt đau khổ nói: “Chủ tử, chúng ta tự tiện xuất cung, trong cung nếu biết chắc chắn sẽ phái người đi bắt chúng ta. Chúng ta như vậy rước lấy chú ý của mọi người, không phải tự chui đầu vào lưới sao?”

Tiểu Di liếc nghiêng hắn: “Ngươi từng thấy đào phạm ăn ngon mặc đẹp tiêu xài hoang phí chưa?”

Tống Ngọc lắc đầu nói: “Chưa thấy.” Tiểu Di cười nói: “Bọn họ đương nhiên cũng chưa thấy qua, cho nên không thể tưởng tượng được, chúng ta sẽ như vậy.” Tống Ngọc lúc này mới tươi cười rạng rỡ, khen ngợi nói: “Chủ tử thật là thông minh.” Nàng giương mặt lên đắc ý nói: “Đương nhiên.”

Tống Ngọc lại nói: “Chủ tử, tiếp theo chúng ta đi đâu?”

Tiểu Di cầm một chiếc quạt nan thưởng thức, tiện tay ném cho trưởng quầy một đồng bạc, cúi đầu nói: “Đi dạo trước đã, trời vẫn còn sớm.” Tống Ngọc có chút không hiểu: “Đã là ban ngày, sao lại nói là còn sớm, chẳng lẽ phải đợi mặt trời lặn rồi mới gọi là vừa lúc?”


Tiểu Di cười hì hì cầm cây quạt gõ đầu hắn: “Rất đúng, các tỷ tỷ trong thanh lâu lúc này đều đang ngủ, chẳng phải muốn đi quấy rầy giấc mộng của người khác sao, đương nhiên là buổi tối phù hợp hơn.” Tống Ngọc nghe nói phải đi thanh lâu, trên mặt nhất thời trở nên cổ quái, một gương mặt vừa hồng vừa trắng, hồi lâu mới ủy khuất nói: “Chủ tử, người đây là khi dễ nô tài!”

Tiểu Di lúc này mới nghe ra hắn có ngụ ý gì, lại cảm giác nếu như cười hắn giống như coi hắn không ra gì, đành kìm nén cơ hồ muốn bị nội thương: “Đừng nghĩ sai lệch, chúng ta đi làm chính sự.” Nói đến sau cùng, ý cười không còn, duy chỉ thấy trong mắt âm ỷ lãnh ý.