Nàng liền nâng tay áo lau đi nước mắt trên mặt, giọng vẫn còn nghẹn ngào: “Thân thể ta hiện tại không được khỏe, không biết hoàng thượng tuyên ta có chuyện gì?”
Nội thị kia cũng cảm thấy mình đến không đúng lúc, nhưng thân mang hoàng mệnh không dám không làm, trơ mặt ra cười nói: “Người hỏi nô tài, nô tài sao dám phỏng đoán thánh ý.”
Nàng lúc này mới hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nói: “Vậy xin mời dẫn đường.” Thân thể Vũ Văn chấn động, vẻ mặt kinh hoảng giữ chặt nàng: “Nàng không thể đi.” Nội thị cả kinh nói: “Ngọc thống lĩnh, ngài đây là đang khuyến khích Điển Sử kháng chỉ nha!” Nàng quay đầu không nhìn hắn.
Nội thị vung phất trần: “Mời.” Nàng đi theo, lướt qua người Vũ Văn, rốt cuộc chưa từng liếc hắn lấy một cái.
Lãnh Liệt mặc thường phục màu đen hoa văn hình mây đứng ở trước cửa sổ, nến đỏ trong điện cháy sáng, chỉ cảm thấy dáng người cao gầy như ngọc thụ lâm phong. Nội thị thông bẩm xong lặng lẽ lui ra, duy chỉ mình nàng quỳ ở trong điện. Hắn chỉ nhìn cảnh sắc bên ngoài, thản nhiên nói: “Ngươi đến rồi.”
Nàng thấp giọng: “Vâng.” Vừa đứng dậy liền đi về phía hắn, hắn lại đưa tay ra, đem tay nàng nắm ở bên trong. Lòng bàn tay kia cực ấm, giống như cực nóng, trong lòng nàng đột nhiên nóng lên, lại giống như thấy ủy khuất, một khắc sau liền muốn khóc, cắn môi khổ sở nhịn xuống, chỉ tuỳ hắn nắm tay như vậy.
Trong điện cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng đèn bấc cháy ‘tách tách’ vang lên, bóng hai người dựa vào nhau kéo dài trên mặt đất. Ở trong cung này, nàng chỉ có hắn. Nàng chợt nghĩ, nếu cứ như vậy mãi thì tốt biết mấy, tay của hắn ấm áp như vậy, nắm lấy nàng giống như sưởi ấm lòng nàng. Hắn lại đột nhiên mở miệng: “Đã từng gặp qua Nam Cung khanh, ngươi chắc cũng biết.”
Trong lòng nàng đột nhiên cảnh giác, hắn chưa bao giờ nhắc đến Nam Cung Giác với nàng, lúc này sao lại nhắc đến. Trong lòng do dự, miệng cũng không dám nhiều lời: “Vâng.” Không tự giác rút tay lại. Hắn lại nắm chặt, giống như tức giận muốn bóp nát nàng vậy. Hắn tiếp tục hỏi: “Nghe nói lệnh tỷ là thị thiếp trong phủ của hắn, ngươi cũng biết?”
Trong lòng nàng càng lo sợ bất an, chữ duy nhất nghẹn ở trên môi, làm sao cũng không đáp thành lời. Hắn không hề chờ đáp án của nàng, quay mặt sang nhìn nàng. Bóng đêm xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên mặt hắn, vẽ một mảng ánh bạc, duy chỉ không thấy rõ vẻ mặt hắn. Hắn hỏi: “Nàng hầu hắn đến mức độ nào rồi, cùng giường, chung chăn chung gối sao?” Nói xong lời cuối cùng, nhưng là nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ theo đôi môi lãnh bạc của hắn phát ra, giống như từng nhát từng nhát đâm vào mặt nàng. Nàng không dám trả lời, chỉ run run làn môi. Hắn giận dữ hất tay nàng ra, nàng lập tức quỳ xuống. Hắn nhìn nàng, giận quá thành cười: “Giỏi, giỏi lắm.” Lại từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc lớn ném trước mặt nàng: “Nàng có nhận ra miếng ngọc này?”
Nàng nhìn qua liền thấy là một khối ngọc cổ, nằm trên nền đất phát ra ánh sáng lấp lánh. Nàng đương nhiên biết, chính là khối ngọc lúc trước trộm được từ trên người hắn, lúc sau vì sợ sệt nên để ở chỗ ấy. Hắn âm u nhìn nàng, cười lạnh: “Nàng tới cùng còn cái gì gạt trẫm?”
“Nàng rốt cuộc là ai? Đồ đệ được thế ngoại cao nhân thu nhận, thị thiếp phủ tướng quân, nội thị Điển Sử bên người trẫm, hay là nha đầu mạo phạm trẫm trong thanh lâu kia?”
Hắn sắc bén nhìn nàng, giống như khiến nàng không chỗ nào che giấu được. Nàng cực lực phủ nhận, cúi đầu nói khẽ: “Không phải nô tài.”
Hắn cười lạnh, lại kéo cổ tay nàng tiến vào nội thất. Bốn trụ giường khắc hình bàn long, màn giường trùng điệp, đều là mùi Long Diên hương. Hắn một tay đẩy nàng ngã sấp xuống giường, chăn gấm mềm mại, toàn thân vô lực. Hắn áp lên trên thô bạo kéo y phục trên bả vai nàng, chỉ nghe tiếng xé lụa vang lên. Hình loan phượng trên vai nàng nhìn rất sống động lọt vào rèm mắt, hắn nhìn chằm chằm nàng nhếch môi nở nụ cười: “Trẫm rốt cuộc xem nàng còn đùa giỡn gì nữa.”
Trong lòng nàng vẫn luôn lo sợ việc này bại lộ, lúc này bị vạch trần ngược lại thấy nhẹ nhõm, giống như trút đi gánh nặng, tinh thần và thể xác đều thoải mái. Nàng thầm nghĩ, như vậy thì tốt, tốt xấu gì tùy hắn, tất thảy cũng không còn quan trọng. Hắn thấy nàng không tranh cãi, ngược lại cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì mới rồi vùng vẫy, mũ nàng sớm đã rơi xuống, tóc đen xõa trên chăn gấm, vài sợi dán trên má, chỉ cảm thấy trắng như tuyết mai. Hắn lấy tay kéo tóc nàng bức nàng nhìn thẳng vào mình. Nàng hạ mí mắt, cẩm bào trên người từng lớp chảy xuống đầu vai, có ánh sáng ấm xao động trên mặt nàng, sáng lóng lánh như thoa phấn. Không biết vì sao trong lòng lại cuồn cuộn mênh mang, vốn nghĩ nếu bắt được nàng nhất định để cho nàng muốn sống không được chết không xong, nhất định phải chu di cửu tộc nhà nàng, nghiền xương nàng thành tro, để cho cả tinh thần và thể xác nàng đều biết thế nào là vũ nhục đau đớn. Trước mắt đều là cảnh thân mật giữa nàng và Nam Cung Giác, tức giận liền xông lên não, hận đến nghiến răng nghiến lợi, giọng nói khàn khàn: “Trẫm muốn cho nàng thấy hậu quả dám ngỗ nghịch với trẫm.”
Lực trên tay hắn lớn đến dọa người, giống như có thể bóp nát cổ tay nàng. Nàng lờ mờ ý thức được hắn muốn làm cái gì, chung quy cảm thấy sợ, sợ hãi kêu: “Hoàng thượng.” Hắn lại làm như không nghe thấy, hai tròng mắt sâu thẳm giống như có thể nuốt lấy màn đêm. Nàng kinh hoàng thất thố xoay người muốn đứng lên, hắn đã áp thân tới, long bào hoa văn rồng ngũ sắc rộng rãi, tràn ngập mùi Long Diên hương len vào trong mũi, trơn như gấm, lướt qua da thịt, cực kỳ nóng bỏng run rẩy. Nàng né tránh đẩy hắn ra, lại nghe tiếng lụa ‘xoẹt’ một tiếng bị xé vang, che chắn quanh thân mất đi, không khí mát rượi như nước, nhưng lại vừa lạnh vừa nóng. Hắn cúi người hôn xuống, cực nóng đốt cháy người, như nước sôi bốc lên nóng bỏng giội vào trong lòng.
Ban đêm yên tĩnh không chút âm thanh, chỉ nghỉ nghe thấy tiếng nến long phượng lẳng lặng cháy sáng một nửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng ‘tách tách’ nhỏ. Nội thị trực đêm nhịn không được liền ngủ gật, nghe được tiếng vang vội vàng ngồi thẳng người dậy, đã thấy sâu trong điện giống như có một người chạy ra. Tóc tai bù xù che lấy dung nhan, sắc mặt trắng bệch, nhìn thân hình giống như nữ tử. Hắn biết hoàng thượng ban đêm vẫn chưa triệu kiến phi tử, bất giác tò mò tiến lên ngăn đón nàng. Nàng đưa mắt nhìn qua, lại vô cùng lạnh băng. Hắn nhất thời không dám ngăn cản, người nọ lại che mặt mở cửa xông thẳng ra ngoài. Vốn muốn hỏi rốt cuộc là chuyện gì, lại nghĩ đến trong cung thường có chuyện cung nữ một bước lên trời, nếu cùng đi, chỉ sợ không biết phân biệt tốt xấu, nghĩ vậy, liền ngồi xuống trong góc.