Đã nhiều ngày trời đổ mưa liên tiếp, sự tối tăm réo lòng người héo hắt muộn phiền. Lãnh Liệt hạ triều, trên người cũng nhiễm một chút nước mưa, liền có ngay nội thị tiếp nhận ngoại bào hắn cởi ra. Lãnh Liệt nhìn lướt qua, đúng là Tiểu Di. Hắn vừa đi vừa phân phó: “Đi, mang trà tới đây.” Phía sau lập tức có người đáp lời, hắn bước mấy bước về phía trong điện, đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn nàng. Nàng đang cúi đầu chuyên chú xếp áo choàng của hắn, cảm thấy hắn đang nhìn, vội vàng rũ mắt xuống, chờ hắn phân phó.
Hắn trầm ngâm rất lâu rồi mới nói: “Họa viện đang chuẩn bị họa chân dung trẫm, ngươi cũng là người trong nghề, hôm nào cũng thử xem, nếu vẽ đẹp trẫm sẽ có thưởng.” Tiểu Di vội vàng đáp vâng. Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái, càng cảm thấy mặt mũi này cực giống, nhưng vẻ mặt kia lại nhìn tới nhìn lui vẫn cảm thấy là hai người khác nhau, xoay người qua dặn dò Chu Hữu Đức: “Đi lấy mãng bào màu tím của trẫm tới đây.” Chu Hữu Đức nghe thấy liền buồn bực, lại không dám không nghe theo, vội vàng sai người đi lấy.
Chu Hữu Đức dùng hai tay dâng lên, Lãnh Liệt không hề nhận, y phục màu tím tươi sáng rực rõ, ánh sáng như dòng nước chảy. Hắn hơi hơi buồn bã nói: “Áo choàng này là trước lúc trẫm đăng cơ phụ hoàng đặc biệt sai người làm cho trẫm.” Hắn xưa nay thích màu đen, áo choàng này tất nhiên chưa từng mặc qua. Đột nhiên ngẩng mặt nhìn qua trong điện một lần, nói: “Người bên cạnh trẫm mặc cũng xem như trẫm tận hiếu.” Nói xong liền liếc Chu Hữu Đức một cái, Chu Hữu Đức hiểu tâm tư hắn cũng tám chín phần, mặc dù là thích cũng đành phải nói: “Nô tài thân ti tiện, sao có thể làm bẩn ngự vật. Vẫn là Điển sử tuổi trẻ tài cao, mới có thể đảm đương được vinh dự này.”
Lãnh Liệt hơi cong môi, nhướng mày qua lại: “Đưa Điển sử vào nội thất thử xem.”
Trong lòng Tiểu Di hiểu rõ hắn là đang hoài nghi nàng, nếu như đi nội thất, chính là để người xâm phạm, trong lòng chắc chắn Lãnh Liệt sẽ không để nàng thất nghi ở tiền điện như vậy, rõ ràng vẫn là có chút chờ đợi khác, vội vàng hét lớn: “Hoàng thượng, nô tài đổi ở trong này.” Cũng không chờ hắn đồng ý, rất nhanh liền cởi đai lưng trên eo, ‘xoạt’ một tiếng ném trên đất, quan bào trên người nhẹ nhàng rộng ra bên hông, nàng thuận tay đưa tay gỡ ra dải đai lụa duy nhất, hai người nội thị vốn đang định đưa nàng vào nội thất ngơ ngác nhìn nhau, không biết làm sao mới được. Chu Hữu Đức cả kinh hai mắt trợn trừng, run giọng nói: “To gan, dám thất nghi trước mặt thánh thượng.”
Tiểu Di cũng không để ý tới ông, trái lại tự cởi bỏ đai lụa, lưỡng lự vài lần liền cởi ra ném xuống đất. Lãnh Liệt chậm rãi không nói, chỉ là tự tiếu phi tiếu nhìn nàng. Nàng dường như có chút đứng ngồi không yên, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi nhưng lại không thể để lộ ra, đành phải cắn răng cởi tiếp trung y, cũng may là do mấy ngày trước ở trong hồ, thân thể vẫn chưa khỏe, sợ cảm lạnh nên nàng mặc thêm một lớp y phục, đại để có cởi cũng không việc gì, len lén dò xét sắc mặt của hắn. Trên mặt hắn vẫn như cũ không hề thay đổi, trong lòng hạ quyết định, ngay cả trung y cũng không cởi ra, liền trực tiếp kéo y phục bên vai phải xuống. Tầng tầng lớp lớp lụa trắng thấp thoáng, da thịt như tuyết sáng mượt, cung điện phía sau thâm sâu, cửa sổ đỏ tươi dày đặc hoa văn tinh xảo, có chùm tia sáng xuyên thấu qua, chiếu trên gương mặt trắng nõn của nàng, cần cổ thon dài, lại còn xương quai xanh tinh tế trên khuôn ngực, đôi mắt nàng sáng long lanh, làn môi đỏ hồng, chỉ cảm thấy mê người. Người người trong đại điện đều biết nàng là nam nhân, lại đột nhiên có cảm giác khó xử không thể nhìn thẳng, trong không khí mơ hồ ái muội không rõ, ánh mắt đều né tránh.
Tiểu Di lấy dũng khí, làm bộ muốn cởi ra y phục trước ngực, Lãnh Liệt đột nhiên sầm mặt, gầm nhẹ nói: “Đủ rồi!”
Thân thể nàng run lên, trái tim nhất thời rơi xuống, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Thần sắc Lãnh Liệt vẫn tối tăm, lạnh lùng liếc Tiểu Di một cái. Tiểu Di không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, sợ tới mức cúi thấp đầu. Hắn đứng dậy, cánh tay ra liền ném áo bào màu tím kia qua, áo bào vang phần phật trong không trung, sự tức giận trong trong nói của hắn vẫn chưa lui: “Ban cho ngươi.”
Áo bào màu tím kia như mang theo sự tức giận của hắn, chỉ cảm thấy sắc bén lạnh lùng. Tiểu Di kiễng chân bắt lấy cuối cùng lùi ra sau mấy bước, Lãnh Liệt trầm mặt xuống liền bỏ ra khỏi điện. Đám người Chu Hữu Đức vội vàng đuổi theo, lúc đi qua bên người Tiểu Di không khỏi cười nói: “Điển sử thật có năng lực.” Lại như hữu ý vô ý nhìn xuống nàng một cái, Tiểu Di nhìn thấy ánh mắt kia nhịn không được nổi da gà, liền lấy áo choàng kia che trên người.
Ở trong sân nhà, Tiểu Di ngồi chồm hổm trên ghế, hai mắt phát sáng, nước miếng văng tung toé, đại khái kể chuyện nàng đấu trí đấu dũng thế nào. Hôm đó nàng trở lại chỗ ở, đã thấy Tống Ngọc bị đánh ngất xỉu ở bên giường. Nguyên nhân là cơ thể mình cực nóng đến mức thần trí mơ hồ, mà hắn lại ngăn nàng phát cuồng, dưới cơn giận dữ nàng đánh hắn hôn mê, thân phận nữ nhân của nàng, hắn đương nhiên cũng biết rồi. Càng nhiều người biết lại càng phải đối phó chặt chẽ, không khỏi đối đãi với hắn càng thân thiết.
Nàng đập mạnh bờ vai hắn, tự đắc cười to nói: “Ngươi xem chủ tử của ngươi có thông minh không, cái này gọi là lấy lùi làm tiến!”
Tống Ngọc nhe răng nắm lấy vai mình, nước mắt ròng ròng nói: “Hoàng thượng cũng thôi đi, mấy tên cẩu nô tài kia sao có tư cách nhìn ngọc thể của chủ tử.”
Nàng nghe vậy liền ngưng trọng gật đầu: “Ừm, đợi ta đi khoét mắt bọn chúng.” Nói xong liền đứng dậy.
Tống Ngọc lập tức từ ngồi chồm hổm ngã xuống mặt đất, run giọng nói: “Chủ tử, không được!”
Nàng thay y phục đi đêm, quay đầu cười nói: “Sao lại dọa thành như vậy, không phải nói chỗ hắn nắm chắc rồi sao. Ta muốn buổi tối vào phòng nội tỉnh, ngươi canh giữ ngoài cửa cho ta, ai cũng không cho vào.” Tống Ngọc vội vàng lau nước mắt. “Nô tài biết rồi.”