Giống như lại tỉnh dậy, trước mắt mơ hồ hơi nước, làm như sau khi mưa trút một trận, nước kia ẩm ướt đọng ở cạnh quai hàm, từng vòng từng vòng như hoa sen, toàn thân chỉ cảm thấy mùi hôi thối của vết thương sưng mủ, đến mức đầu óc choáng váng mờ mịt. Đầu ngón tay cũng không cách nào nhúc nhích, ý thức trái lại lại có vài phần thanh tỉnh. Nhưng nàng lại cảm thấy sợ hãi sự tỉnh táo này, giống như thân thể không phải là của mình, linh hồn đã muốn rời đi, giống như hồi quang phản chiếu vậy.
Có tiếng bước chân đi về hướng này, kèm với tiếng nước bùn vang lên thanh thuý, nàng nhất thời mừng như điên, chỉ thấy một máu trắng tràn ngập trong sương mù, một bóng dáng chậm rãi bước qua chỗ này. Nàng muốn giơ tay kêu cứu nhưng vẫn không thể động đậy như cũ. Nàng sợ, sợ tiếng bước chân kia sẽ đi a. Cứ như vậy lặng lẽ chết đi, hơi thở cô đơn cùng cái chết tuyệt vọng đã hành hạ nàng gần như điên cuồng. Âm thanh kia lại gần trở lại, trước mắt xuất hiện một đôi giày màu đen, đạp trên vũng nước bùn. Ngăn bởi màn hơi nước ngước nhìn lên trên, hình như là một nam tử còn trẻ tuổi, toàn thân nhanh nhẹn mặc bộ y phục màu tím bạc. Mưa rơi rả rích, cứ như vậy ôm kiếm từ trên cao nhìn xuống nàng.
Dùng hết sức lực còn sót lại bắt lấy mắt cá chân hắn, đôi môi khô nứt vừa mở đã khép lại.
Cứu… cứu ta…
Đau đớn, tê dại, mờ mịt, mắt chát, xương cốt toàn thân đau đớn, giống như từ địa ngục trở lại nhân thế, chóp mũi lại là mùi hoa nhàn nhạt, giống như hơi thở tươi mới sống lại trong ngày xuân. Nàng hoảng sợ mở mắt ra, mới thấy trên bệ cửa sổ đắp bùn đặt một bó hoa, cành xanh mảnh khảnh theo gió lả lướt, giữa đám lá xanh điểm vài cánh hoa sắc vàng, lại tươi đẹp như vậy, giống như một đốm lửa cháy trong lòng người.
Hình như có người tiến vào phòng, nhìn thấy nàng, vui mừng kêu một tiếng: “Tiểu Di, cô tỉnh dậy rồi!”
Tim nàng đập mạnh một cái, quay đầu lại mới nhìn thấy một anh nông dân dáng vẻ chất phác nhếch miệng nhìn nàng cười.
Tựa hồ…. không quen.
“Cô không nhớ ta rồi.” Hán tử cười cười, xấu hổ đưa tay vò đầu: “Ta là Trương Đại, là cô hỏi tên ta đó.”
A, nàng nhớ ra rồi, vốn muốn lợi dụng hắn trốn ra khỏi phủ tướng quân, lần này, lại không cần nữa.
Nàng rũ mắt xuống, quay đầu nhìn hoa bên cửa sổ kia.
“Đó là kim liên, hoa dại trên núi, các cô ở trong phủ có thể không biết, nhưng mà nó sống rất dai.” Hắn cực kỳ thành thục lấy nước qua, lau lau tay, rồi mới đặt lên trán nàng, giọng nói lộ vẻ vui mừng. “Thật tốt quá, hết sốt rồi.” Hạ tay xuống lại nhìn nàng cười hì hì, “Mới gặp cô đúng là dọa ta hết hồn, đang hấp hối. Giấc ngủ này vừa ngủ liền ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
Lúc này nàng mới nhìn hắn: “Ơn cứu mạng của Trương đại ca, ngày sau Tiểu Di sẽ cảm tạ.” Tiếng thốt ra ngược lại lại làm chính mình hoảng sợ, giọng nói khô khốc khàn khàn, khó nghe.
Trương Đại chân chất cười nói: “Cái gì mà ơn với không, nói ra cũng thật khéo, không biết người nào lại đem cô đặt trong đất trồng rau nhà ta.” Hắn vò đầu nói: “Ta còn tưởng là cô ngất ở chỗ này, hóa ra không phải.” Hắn thấy nghi hoặc trong mắt nàng, nói: “Bên cạnh cô còn đặt cả thuốc đã bốc sẵn, ngay cả phương thuốc cũng ở đây, chẳng thế thì ta làm gì có bản lĩnh cứu cô trở về.” Hắn nhìn nhìn bên ngoài, lại nói: “Sợ là cô cũng đói bụng rồi, ta đi làm một chút thức ăn cho cô.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Nói như vậy, là có người cố ý đặt nàng trong vườn của Trương Đại, muốn cứu nàng lại không muốn lộ diện sao? Nàng không khỏi thất thần nhìn đóa hoa kia, không khỏi nhớ tới trước lúc ngất đi, trong màn mưa hiu quạnh mờ mịt, một chấm nhỏ màu tím bạc kia.
Là ai?
Lại vì mục đích gì mà cứu nàng?
Nghĩ đến chỉ thở dài.
Qua hơn một tháng, nàng đã có thể theo Trương Đại xuống thôn. Người dân trong thôn giản dị, thấy hai người ra vào một đôi, đều nói Trương Đại sắp có thê tử, thỉnh thoảng còn tiến đến trêu đùa nàng. Nàng cũng chỉ cười cười, Trương Đại trái lại có chút khẩn trương tiến lên giải vây cho nàng, đỏ mặt ấp úng giải thích với nàng. Nàng liền biết, không thể tiếp tục ngây ngốc ở chỗ này nữa rồi.
Nắng lên đỉnh đầu, nàng hấp bánh ngô mang vào trong vườn, xa xa chỉ thấy Trương Đại ngoại trừ chiếc áo đơn bạc thì ở trần cuốc đất, liền hô: “Trương đại ca, nghỉ một lát đi.” Trương Đại nhìn thấy nàng, cuống quít kéo y phục khoác lên trên người, thuận tay cầm nón đi tới. Thấy Tiểu Di mặc áo quần nhà nông bằng vải thô, múc đồ ăn vào bát đưa cho hắn, đôi tay mảnh khảnh đã trở nên thô ráp rồi. Nhớ rõ lúc trước gặp Tạ Tiểu Di, rõ ràng là một người dung mạo xinh đẹp đến chói mắt như thế.
Thấy hắn không nhận, Tiểu Di ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Trương Đại cuống quít quay đầu đi, lại cảm thấy mặt trời nóng như thiêu người, liền đội chiếc nón trong tay lên đầu nàng. Tiểu Di không khỏi nở nụ cười: “Trương đại ca, huynh làm gì vậy?”
Hắn cúi xuống kéo ra một túi bố từ trên eo, ước lượng, cắn mở sợi dây, mới thấy bên trong đặt mấy xâu tiền, đếm đếm, khẽ đóng lại, lấy một xâu đặt vào trong tay nàng, cười nói: “Mấy ngày nay đúng là ủy khuất muội rồi, vào thành dạo chơi đi.”
Tiểu Di có chút khó xử. Trương Đại vội nói: “Không phải đi chơi không, muội thay ta đến chỗ Tô trưởng quỹ mua ít hạt giống. Vốn đã hẹn rõ rồi, mấy ngày nay lại bận tối mặt tối mày, làm phiền muội rồi.” Tiểu Di nghe hắn nói vậy cũng không tiện từ chối, trong lòng cũng muốn đi xem tình hình trong thành, có lẽ có thể tìm kiếm được chút manh mối của Tiểu Kha, liền đồng ý.
Đầu tiên thay Trương Đại mua mấy hạt giống rau, vác ở trên người, đang cột lại nón đang đội trên đầu thì nhìn thấy một đám người lúc nhúc đen kịt ở bên cạnh bố cáo của nha môn, thỉnh thoảng có giọng nói truyền ra.
“Lão huynh có biết chữ không, đã xảy ra chuyện gì, làm phiền đọc giúp.”
“Nói là trong phủ tướng quân có người chạy trốn, cái này là bố cáo tìm bắt. Nếu ai gặp mà báo thưởng mười hai lượng, bắt được thưởng trăm lượng.” Mọi người nghe thấy liền rộ lên, bắt đầu nhao nhao.
Chỉ lờ mờ nghe được đại khái, thầm nghĩ việc tốt này sao có thể bỏ qua, nếu là được tiền, vừa hay có thể trả lại ân tình của Trương Đại. Tiểu Di tò mò len vào trong đám người, quả nhiên thấy ở trên có dán một trang bố cáo, bên trên có hình người, nữ tử mắt to mũi cao làn môi hơi mỏng, cằm nhọn. Vẻ mặt xinh đẹp hân hoan. Phía dưới phần đề chữ chính là con dấu phủ tướng quân.
Lúc này có chút thất thần, giống như quay trở về thư phòng của phủ tướng quân, có hoa rơi, hắn chấp bút họa nàng, nam tử tóc đen áo trắng, hương thơm lan tỏa, thật là một cảnh đẹp ý vui. Nàng tò mò lấy xem thì thấy hình nàng trên giấy đúng là vẻ mặt này, chỉ là bức họa trước mắt này đã được sao lại nhiều lần, sớm mất đi sự sinh động. Nàng đột nhiên có chút hoảng sợ, bức họa khi đó hóa ra cũng là vì hôm nay.
Nghĩ tới đây bất giác buồn cười, không phát hiện ra thi thể của nàng liền muốn bắt nàng trở về, xử tử một lần nữa sao? Ngực đột nhiên thấy trống rỗng, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, lảo đảo bước ra khỏi đám người. Không biết bị ai đụng vào một cái, nón trên đầu rơi xuống đất, nàng kinh hoảng ngẩng đầu, hai người đang chen lấn bốn mắt nhìn nhau. Người nọ nhìn bố cáo kia xong lại nhìn nàng.
Nàng lúc này có chút tỉnh táo, thầm nghĩ tiêu rồi, cũng không thèm nhặt nón, co cẳng bỏ chạy. Phía sau đã có người đuổi theo: “Đứng lại.” Bị người nọ hô một tiếng, mọi người nhất thời hiểu ra chuyện gì, xôn xao một trận, cũng nhao nhao đuổi theo.