Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 21




Từ đó về sau, Tiểu Di liền theo Nam Cung Giác học chữ luyện võ. Bởi vì thái độ của Nam Cung Giác với nàng lúc nóng lúc lạnh, nàng đương nhiên không dám lỗ mãng, cũng rất chăm chỉ học, huống hồ trước đây đối với việc học chữ cũng rất hứng thú, chỉ là cực khổ lại không có điều kiện. Nam Cung Giác thấy nàng chịu học hành cũng thấy vui mừng.

Gần đây Nam Cung Giác tảo triều khá thường xuyên, liền ủy thác Viên phó quan phụ trách dạy nàng. Nàng từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, làm việc mỗi sáng sớm đã thành thói quen, không hề cảm thấy khổ, ngược lại Viên phó quan cảm thấy đau lòng, thỉnh thoảng cho nàng một canh giờ chợp mắt.


Hai nha hoàn chải tóc hai búi cầm chổi lông gà quét bụi trong thư phòng, một người làm rơi khăn xuống đất, người kia liền đùa cợt nàng: “Cố ý phải không, nói không chừng ngươi thêu hoa lên trên, tướng quân nhận lấy tiện cũng thu nhận ngươi.” Nha hoàn kia vội vàng nhặt lên, buồn bực nói: “Ngươi cũng đừng khi dễ ta, ta vẫn còn vài phần liêm sỉ. Tướng quân là thần tiên trên trời, làm gì đến thân phận như ta làm bẩn. Cho dù thật sự có được quân sủng, cũng là lo lo sợ sợ, thời khắc nào cũng không thể quên thân phận của mình. Dù có bay lên cành cao cũng chỉ là một con gà rừng.” Nói đến đây hai người đều cười lớn.

Tiểu Di ngồi trên bậc thềm trước thư phòng đọc sách, nghe xong liền nắm chặt cuốn sách trong tay, mặt trên sách bị nắm chặt méo mó, cộm lại kêu ‘răng rắc’ nhưng nàng cũng không cảm thấy đau. Hai người sóng vai đi ra, đi ngang qua người nàng, giống như nhìn không thấy hung hăng đá vào người nàng. Tiểu Di trừng nàng, nàng ta lại ra vẻ kinh ngạc nói: “Ai da, ta không nhìn thấy một người sống sờ sờ ở đây, còn tưởng rằng là gà trong vườn a.”

Rốt cục không thể nhịn được nữa, Tiểu Di đứng bật dậy, cười lạnh nói: “Vậy thì để cho các ngươi thấy con gà này làm sao thu thập được nha hoàn chửi chó mắng mèo.” Thuận tay cầm sách đánh tới.

Hai người thấy nàng như hung thần ác sát không khỏi sợ hãi co cẳng chạy, Tiểu Di sao có thể dằn được cơn giận này, cũng chạy theo. Viên phó quan từ xa nhìn thấy, cho rằng bất quá là đùa giỡn, cũng không để ý.


Mắt thấy sắp đuổi kịp rồi, không biết ai lại hô lên một câu: “Bắt được rồi.”

Nàng vừa xuất thần, liền cảm thấy một nam bộc từ phía sau áp xuống, nàng lảo đảo một cái bị đè trên đất. Sức lực người nọ thật khỏe, ép nàng không thể động đậy, ngẩng mặt chỉ thấy một bóng lớn đang đứng, chống nạnh nhìn nàng mắng: “Tiểu đề tử, cuối cùng cũng để ta bắt được.”

Là Vương bà.

Tóc bị giựt lên, Vương bà mắng tới: “Tiểu đề tử, lại còn dám cưỡi lên đầu ta, ngươi còn non lắm.” Nhìn thấy một đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiểu Di không hề chớp trừng nhìn bà, tối như mực, nhìn đến người phát lạnh, tức giận một bàn tay liền tát tới, nhổ nước miếng, tức giận nói: “Đánh cho ta!”

Tiểu Di cũng cười lạnh: “Vương bà, bà nếu như dám đụng đến một cọng lông tơ của ta, tướng quân nhất định không tha cho bà.” Vương bà nghe xong giơ tay muốn đánh, nàng cũng không lo lắng, ha ha cười nói: “Tốt nhất là đánh vào mặt nhiều vào, vậy tướng quân nhìn mới rõ.” Vương bà giống như có điều cố kỵ, bàn tay hung hăng dừng ở không trung. Tiểu Di chớp được thời cơ liền trở tay chặt vào nam bộc đang chế trụ nàng, nam bộc kia không ngờ tới bị đánh vào gáy, bị đau cút sang một bên. Tiểu Di thấy thế không khỏi vui mừng, cười ha ha bò dậy, bên cạnh một bàn tay lại xông tới, nàng không phòng bị liền bị người nọ đẩy té nhào trên mặt đất. Nàng vừa muốn đứng dậy đã bị người ta ba chân bốn cẳng áp trụ, nàng lúc này mới kinh hãi, hóa ra Vương bà này tính toán kỹ việc bắt nàng, quay đầu vừa nhìn quả nhiên hơn chục người.


Nàng cố tự trấn an, cười nói: “Vương bà dùng kế như vậy tới đánh Tiểu Di, Tiểu Di thật có phúc ba đời.”

Vương bà cười lạnh nói: “Ngươi còn chưa được phong phu nhân đã cuồng vọng như vậy rồi, sau này còn đắc ý nữa. Ở đây lão nô phải thay người dạy ngươi cái gì gọi là quy củ phủ tướng quân.” Khoát tay liền có nha hoàn đưa tới một cây trượng, quả là nha hoàn gặp được lúc trước ở thư phòng. Nha hoàn kia cười nói: “Ma ma ở phủ tướng quân quản lý nữ quyến nhiều năm, trái lại là lần đầu gặp người như vậy. Ngày trước Lý mỹ nhân kia cũng gọi một tiếng ‘ma ma’, cũng phải rơi vào kết cục thê thảm, ngươi ngược lại rượu mời không uống lại uống rượu phạt.” Nói xong liền lui sang một bên.

Trong phủ tướng quân có nhà giam riêng, hình cụ cũng muôn vàn chủng loại, nàng ở nơi đó trải qua một trận đương nhiên hiểu rõ. Cây trượng như vậy đa phần dùng để trừng phạt nữ quyến, thương tổn xương cốt không làm thương tổn da thịt, một là cảm thấy ra máu đen, hai là sợ người phát hiện, đa phần dùng để xử tội chết. Nàng biết sự lợi hại của thứ này, đánh lên trên người giống như có người lóc da thịt lấy xương cốt, xương cốt đứt rồi, đau đến tê tâm liệt phế. Không khỏi sống chết giãy loạn, mấy người kia không ngờ Tiểu Di giãy giụa kịch liệt như vậy nhất thời hoảng hốt. Tiểu Di có thời gian liền chạy xông tới chỗ Vương bà. Vương bà cũng kinh hãi vội vàng kêu hô: “Bắt lấy nàng ta!” Cuối cùng thì người đông thế mạnh, một người nắm trượt lấy mắt cá chân nàng xong, nàng trượt chân ngã xuống, chỉ cảm thấy có gì từ trong tay áo bay ra xa rơi trên mặt đất.

Vương bà tiến đến khom lưng nhặt lên, là một miếng ngọc trắng, mặt trên có khắc kỳ lân hí châu. Bà thường hầu hạ trước người Nam Cung Giác, nhận biết là vật riêng của tướng quân, sợ đến tay nhất thời run lên, miếng ngọc kia rơi thẳng xuống đất. ‘Choang’ một tiếng bể làm hai.

Tiểu Di nhất thời hoảng hốt. Nàng còn nhớ vẻ mặt Nam Cung Giác hôm đó, nếu như làm vỡ, chứa ý lạnh nói: “Nhất định không tha cho nàng”, không khỏi có chút sợ hã. Vương bà hiển nhiên cũng hoảng hốt, cau mày như nghĩ ngợi kế sách. Nha hoàn bên cạnh vội nói: “Ma ma đừng vội, nô tỳ nhớ rõ tướng quân từng ban cho Lý mỹ nhân một thanh ngọc như ý, về sau không biết vì sao làm vỡ. Tướng quân trong lúc tức giận đã đuổi nàng ra ngoài. Chúng nô tỳ rõ ràng nhìn thấy là nha đầu kia làm vỡ ngọc, không liên quan gì đến ma ma.”

Tiểu Di từ xa nghe thấy, tức giận mắng: “Đê tiện!”

Vương bà liếc xéo nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Hôm nay bỏ qua cho nàng ta, chúng ta đi.” Tiểu Di nhìn không được vẻ mặt đắc ý của các nàng, tức giận nói: “Tướng quân nếu như biết Vương bà ngươi dám làm vỡ ngọc của ngài, nhất định sẽ lấy mạng bà.”

Vương bà vốn định đi, nghe vậy xoay người lại cười: “Ngươi quả thực tin sao. Ta là lão nhân trong phủ, tướng quân sao có thể dễ dàng đụng đến ta. Huống hồ tướng quân biết ta với ngươi có dây dưa, ngài sẽ không cho rằng là ngươi độc ác cố ý hãm hại ta sao?” Một câu uy hiếp đến Tiểu Di, nàng một lúc lâu không thốt nên lời, nhìn Vương bà nghênh ngang rời đi.

Đến gần, quả nhiên thấy miếng ngọc kia đã vỡ đôi, sợ đến mức ngồi phịch trên đất.