Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 18




Ánh nến nổ ‘tách tách’, trong căn phòng yên tĩnh lại đặc biệt chói tai, thân hình hắn dừng lại, rũ mắt nhìn mặt nàng, ánh sáng chiếu loạn trên gương mặt ngủ say của nàng, đột nhiên khẽ cười.

Thôi vậy.

Nàng hừ một tiếng rất nhỏ, giống như đang nằm một giấc mộng đẹp, đột nhiên lấn tới nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của hắn. Thân thể hắn nhất thời ngưng trọng, chỉ nghe tiếng hô hấp đều đều rất nhỏ của nàng.

Đêm, mọi âm thanh đều yên tĩnh.

Lúc tỉnh lại sắc trời đã hơi sáng, sương mù giữa đất trời tạo một mảng xanh trầm. Nàng mở choàng mắt, chỉ thấy ánh sáng lay động trong phòng, sáp chảy như nước mắt chỉ còn một đoạn ngăn ngắn, mỏng manh chiếu vào chăn gấm hoa lệ mát rượi như nước bên người. Bên cạnh đã không có ai, nàng trở mình từ trên giường ngồi dậy, bước thấp bước cao ra cửa, xuyên qua hành lang dài, chui ra khỏi cửa núm tua*, liếm môi đi đến một chỗ dây leo xanh um tùm. Thấy chung quanh không người, nàng kéo một thùng gỗ ra, cố sức di chuyển ra phía ngoài.

Trời vừa tờ mờ sáng, đã bị tiếng nữ tử thét chói tai làm tỉnh người. Tiếng thét kia to, người nghe thấy trong lòng cũng phát run. Bọn người hầu nhao nhao khoác y phục lên, thức dậy xem rốt cuộc là gì, mới thấy một nha hoàn khoác áo đen đứng trước cửa Vương ma ma, biểu tình đờ đẫn giống như ma vậy, nhìn kỹ hóa ra là Thúy Nhi phụ trách dọn dẹp, không khỏi quát. “Sáng sớm tinh mơ ngươi hét loạn cái gì.” Nói như vậy nhưng nhịn không được theo ánh mắt nàng nhìn qua, liền thấy trên cửa màu đỏ thắm chảy xuống một dòng máu đỏ còn chưa khô, theo mép tí tách chảy xuống. Trong không khí mơ hồ nồng đậm mùi máu tanh, vì ánh trăng mênh mông lại càng thêm âm trầm. Không khỏi ‘á’ một tiếng, ngã ngồi xuống đất.


Mọi người tụ lại càng động, hoảng sợ nghi hoặc nhìn chằm chằm máu trên cửa, cũng không có ai dám đi đánh thức Vương ma ma đang ngủ bên trong, chỉ là tự suy đoán. Ngoài cửa ồn ào một trận, Vương ma ma cuối cùng cũng bị đánh thức, còn đang say ngủ mơ màng ra mở cửa, cả giận nói: “Sáng tinh mơ ầm ĩ cái gì.”

Lại nhìn thấy số người trong viện túm tụm, đều hoảng sợ nhìn bà, trong lòng buồn bực mới cảm thấy trong lòng bàn tay mình ướt chèm chẹp như dính keo, nhờ ánh sáng mở tay ra xem, là màu máu đỏ sẫm thanh lạnh nhìn thấy ghê người, nhất thời hoa mắt một trận. Không biết ai nhớ lại trong viện vừa mới mất đi một nha hoàn, kinh sợ hô to một tiếng. “Thanh Nhi đến lấy mạng rồi!” Vương ma ma đứng không vững, trượt theo khung cửa bất tỉnh.

Ánh mặt trời sau giờ ngọ, cả vườn cỏ xanh mướt, lầu các đỏ tươi giống như cũng nhiễm một chút sắc xanh, nhưng lại mang cảm giác tươi mát. Xa xa nhìn thấy hộ vệ giữ cửa, gấp gấp chiếc khăn thêu, cười hì hì làm một động tác chớ có lên tiếng, nhanh nhẹn đi vào thư phòng.

Giống như là có người ở đó, nàng vào trong mái hiên, ngăn bởi cửa sổ giấy màu trắng nhạt, có ánh sáng chiếu vào, rơi ở bên chân đem bóng dáng phía sau kéo dài ra.

Chỉ nghe một lão phụ như đang khóc nói, “Quản gia nhìn thấy nàng đang hắt máu trước cửa phòng lão nô, còn có Lý Bá ở nhà bếp làm chứng, máu ngan kia cũng là nàng trộm đi.”


Tiểu Di nghe vậy nhất thời hoảng hốt, nghiêng tai nghe, quả là giọng nói của Vương bà. “Tướng quân, trước cửa có máu chính là tai tinh hiện thế, nữ tỳ này tuyệt đối không thể giữ lại.”

Vương bà lại nói: “Tướng quân, không nói đến sau khi tỳ nữ này vào trong phủ bao nhiêu người liền mất tích ly kỳ. Đầu tiên là Thanh Thanh, vốn là người cực kỳ nhát gan sợ phiền phức, nàng sao lại nghĩ ra chuyện muốn trốn đi, huống hồ chắc chắn cũng không dám giết một bà tử, nhất định là tỳ nữ này vu oan giá họa, cũng không biết sử dụng yêu pháp gì với Thanh Thanh, chiếm đoạt tâm trí nàng. Tướng quân…” Bà khóc than đến tê tâm liệt phế, “Tướng quân, nếu như không xử trí yêu nữ này, thật sự là khó làm ổn định sự phẫn nộ của mọi người. Nếu như lưu nàng lại, nếu như nàng dùng tà thuyết mê hoặc người khác, trong phủ nhất định đại loạn… Tướng quân minh giám…”

Nàng nhất thời vừa giận lại vừa sợ, cố tự trấn định, len lén mở cửa sổ giấy nhìn phản ứng của hắn. Chỉ thấy Nam Cung Giác đang ngồi bên cạnh án thư mặt không chút thay đổi thưởng thức trà, nhấp một ngụm rồi tao nhã đặt chum trà trên bàn, nhàn nhạt nói, “Biết rồi, ta sẽ xử trí, lui ra đi.” Đúng là bộ dạng giải quyết việc công.

Chỉ sợ trời sắp đổ mưa, bầu trời đột nhiên trở nên âm u, ánh sáng ban ngày chiếu qua chỉ cảm thấy tràn đầy khí lạnh, trên người là áo chẽn màu ngọc bích mới may, giống như nhỏ quá, cổ áo lại chặt đến khó thở. Nàng giơ tay nới lỏng ra, nhịn không được nghĩ, nếu là hắn, với tính cách của hắn, chỉ sợ sẽ không chớp mắt mà giết nàng. Vốn cảm thấy sợ hãi, trái tim lại giống như bị ánh sáng lạnh kia đâm vào, âm ỉ phát đau.


Giống như không chịu được, lại giống như sợ hãi, xông ra ngoài như bay.

Viên phó quan trùng hợp tiến vào, nhìn thấy nàng không khỏi cười, “Tiểu Di…” Nàng lại mang vẻ mặt kích động liếc nhìn hắn một cái, rất nhanh liền chạy ra ngoài. Tay vươn ra vẫn còn dừng ở trên không, có chút buồn bực. Nam Cung Giác nghe được động tĩnh cũng đi ra, vẫn là áo choàng màu trắng không nhàn hạ, thần sắc nhàn nhạt đứng bên cạnh cửa hỏi, “Chuyện gì?”

Viên phó quan cũng buồn bực. Nam Cung Giác cúi đầu, mới thấy dưới chân là một chiếc khăn bị rơi, khom lưng nhặt lên. Trên chiếc khăn thêu là hoa vũ loạn vũ, một nam tử áo trắng theo gió mà đứng, vẻ mặt tướng mạo cực kỳ giống hắn.

Bên góc trên thêu mấy chữ xiêu vẹo: ‘Tặng cho mỹ nhân – tướng quân.’

Hắn nắm khăn nhíu mày: “Tiểu Di tới đây sao?”

Viên phó quan nói: “Vâng, có điều lại chạy đi.” Dừng một chút lại nói, “Có cần thủ hạ đi tìm không?”

Hắn khoanh tay đứng ở đó, ngưng thần nhìn bầu trời xanh xám bên ngoài cửa sở, hồi sau nói: “Không cần đâu.”

Nàng đưa tay dùng lực ôm lấy ngực, giống như chế trụ trái tim đang kích động của mình. Hắn cũng không nói xử trí thế nào, cũng không nói muốn giết nàng, cứ mãi sợ hãi như vậy, giống như lúc còn nhỏ, đại tẩu nhà bên yêu thương chính mình, bởi vì cứu hài tử của nàng bị Tiểu Kha đánh, chưa hỏi trắng đen rõ ràng đã tát xuống, nóng rát đau đớn, giống như lúc này, vừa chua xót vừa đau.

Nàng hoảng hốt chạy bừa, cũng không biết chạy đến nơi nào, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh, giấu mình thật kỹ, ngủ một giấc, len lén khóc một hồi, có lẽ lại là Tiểu Di thông minh nịnh nọt kia.

Đột nhiên cảm giác có người đến phía sau, nàng nhất thời cảnh giác muốn xoay người lại. Một bàn tay lo lớn dùng lực che lên, chỉ ngửi thấy một mùi thơm làm cho người ta buồn ngủ, hô hấp của nàng bị chặn lại, ngất đi.

Chú thích:

*Cửa núm tua: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu.