Ngự Dụng Điêu Nô

Chương 12




Chúng vương gia cả kinh, quay đầu đã thấy một người mặc thường phục đen khí thế hiên ngang đứng giữa mọi người, như sao sáng vây quanh mặt trăng, ngũ quan rõ ràng lạnh lùng, chân mày nhàn nhạt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại thâm thúy.

Không khí trong thoáng chốc có chút ngưng trọng, Nam Cung Giác dẫn đầu đoàn người hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế.”


Bọn thị nữ làm gì gặp qua tình thế như vậy, có thể nhìn thấy các vương gia đã là vinh hạnh vạn phần rồi, nào ngờ lại còn có thể diện kiến thiên nhan, liền vội vàng quỳ xuống. Tiểu Di quỳ trong đám người cũng không dám ngẩng đầu lên, len lén nhìn vài cái chỉ thấy một dáng hình cao gầy khí phách, giống như nam tử của trời vậy, nàng chỉ nói ở phủ tướng quân này, vị tướng quân kia là trời, hôm nay vừa thấy, hoá ra quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên.

Chỉ nghe vị hoàng đế kia nói: “Đứng dậy đi, không cần giữ lễ.”

Cẩn thận nghe, giọng nói kia lại có cảm giác quen tai. Nghĩ tới đây lập tức lắc đầu, nàng quả nhiên là vui quá hóa rồ rồi, giọng nói của thiên tử nàng sao có thể nghe qua chứ?

Nam Cung Giác đứng dậy dẫn hắn đến chỗ ngồi cao nhất: “Bệ hạ, mời.”

Hoàng đế ngồi xuống, một thân y phục đen sắc bén mạnh mẽ, cơ trí đẹp đẽ mà cao quý, Nam Cung Giác ở phía dưới Hoàng đế, bạch y như tuyết, xinh đẹp nho nhã, từ xa nhìn lại, hai người trái lại giống nhân vật thần tiên ở Thiên cung hạ phàm. Chúng vương gia cười ngồi xuống, Hoàng đế nhìn xung quanh lại cười nói: “Nói trẫm nghe xem các khanh đang chơi gì.”

Lộc Vương cười nói: “Chúng thần đang chơi tửu lệnh*, đang bàn tính xem ai làm lệnh quan, thật khéo, Tứ ca đến rồi, chúng thần cũng không cần phiền não nữa.” Tửu lệnh trước tiên cần chọn ra một vị lệnh quan, hoặc là ra đề, hoặc là đối đề, những người khác theo lệnh của người đầu mà nối tiếp vần, khi đối nội dung và hình thức phải phù hợp, nếu không sẽ bị phạt rượu. Lúc hành nhã lệnh phải trích dẫn kinh điển, phân vần nối âm, kết cấu ứng đối, vì vậy vị lệnh quan này có nhiệm vụ giải thích rõ nội dung của câu.


Hoàng đế nghe xong cong môi cười, “Mỗi lần chơi tửu lệnh Ngũ đệ đều thoái thác, lần này lại đẩy sang cho trẫm rồi.”

Lộc Vương bị nói toạc ra tâm tư như vậy cũng bất giác xấu hổ, nghe xong cười nói: “Thần đệ nào dám, Tứ ca lại oan uổng thần đệ rồi.” Một vị vương gia khác nói: “Thần trái lại có một đề nghị.” Thấy hoàng đế gật đầu ra hiệu hắn cười nói: “Chúng thần thi tài đều rập khuôn, các vị ngồi đây cũng đều đã nghĩ rõ trong đầu, bất luận là ai ra đề cũng thiếu chút mới mẻ, không bằng trong nhóm thị nữ ở đây tùy ý chỉ một người làm lệnh quan, không biết ý chư vị thế nào?”

Nói xong nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế khẽ gật đầu. Lộc Vương nghe vậy cũng vỗ tay cười nói: “Rất hay.” Đột nhiên nghĩ tới nếu như thị nữ phủ tướng quân ra đề không hay, chỉ sợ sẽ khiến Nam Cung Giác xấu mặt, quay đầu nhìn Nam Cung Giác hỏi: “Tướng quân cảm thấy thế nào.”

Nam Cung Giác chống cằm khẽ cười, “Nếu vậy chỉ đành tự bêu xấu vậy.” Vẻ mặt nhàn nhã như thể không liên quan đến mình.

Lộc Vương nói: “Tướng quân quả nhiên sảng khoái.” Đảo qua đám thị nữ một vòng, đám nữ tử bị hắn đảo qua đều cúi đầu trốn tránh, lại nhìn thấy trong đó có một người cố gắng rụt người về sau, mặt cúi sâu đến độ chỉ sợ muốn dính vào trước ngực, bởi vì cực lực né tránh trong mắt mọi người lại trở nên bắt mắt, không khỏi nổi lên ý trêu đùa, giơ tay lên chỉ, cười nói: “Chính là nàng ta.”


Cơ hồ là trong nháy mắt, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng, nàng phát hiện có gì không đúng mới chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn trái phải, chỉ thấy Lộc Vương cả gương mặt cười anh khí: “Không cần nhìn nữa, chính là ngươi, lấy hoa làm chủ đề, ra đề tốt bổn vương có thưởng, ra không tốt bổn vương cũng không trách ngươi.”

Nàng thầm nghĩ thật là xúi quẩy, ra đề không tốt sẽ làm mất mặt phủ tướng quân, Lộc Vương hắn không trách tội nhưng trong lòng vị tướng quân kia nhất định là để bụng, bản thân không dễ dàng gì mới thoát khỏi quỷ môn quan, vừa mới ra đã gặp ngay phải chuyện như vậy. Nói không chừng tướng quân kia lại tức giận quăng nàng vào nhà lao lần nữa… chỉ là… uống hoa tửu của hành tửu lệnh nàng từng nghe qua, có điều thi từ văn hoa thì nàng lại nói không được.

Lộc Vương thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, không khỏi cười nói: “Không vội, không vội, ngươi từ từ nghĩ. Hoa nào cũng được.”

Bị mọi người nhìn chằm chằm nàng cũng không dám ngẩng đầu, chỉ cúi thấp đầu hỏi: “Thật là… hoa nào cũng được sao?”

Lộc Vương sửng sốt lập tức cười: “Đương nhiên.”

Hoa tửu tuy không phải là hoa nhưng cũng có một chữ ‘hoa’, nếu như… cắn cắn môi thầm nói: “Nô tỳ có một nhành hoa, đem rót cho nô tỳ Tử nhi tửu, chỉ nguyện hoa như trái tim, vài năm lớn cùng nhau, tràn đầy kim bôi, nô tỳ thưởng hoa, cánh hoa không nguyện bên nô tỳ liền trao sang tay quân vương.” Đọc đến câu cuối, bất giác nổi hứng, chân tay múa may xoay người hái một nhành hải đường, đặt nhẹ trên chóp mũi khẽ ngửi, đôi mắt thoáng nhìn, quyến rũ rồi tung cánh hoa ra ngoài.

Trước đây nàng thường cùng Tiểu Kha chơi trò này, rõ ràng nàng là nữ tử mà Tiểu Kha lại làm quyến rũ hơn nàng. Mỗi lần tức giận đến thương tâm, bị người khi dễ, Tiểu Kha liền tìm một nhành hoa đến, vừa hát vừa cầm nhánh lan lên, õng à õng ẹo ném cho nàng ánh nhìn quyến rũ, nhẹ nhàng ném hoa về phía nàng, những lúc này nàng lúc nào cũng cười run hết cả người, cười đến chảy cả nước mắt…

Tiểu Kha của nàng, rõ ràng là một người đáng yêu ấm áp như vậy…

Đợi lúc nàng lấy lại tinh thần, cánh hải đường kia đã bị tung đi, xa xa trong không trung vẽ một đường cong hồng nhạt, “Tong” một tiếng liền rơi vào ly rượu trước tay Nam Cung Giác.

Tiểu Di dường như hóa đá, mọi người cũng thất thần tại chỗ, một khắc kia Nam Cung Giác giống như cũng ngây ngẩn cả người.

Trong vườn ánh mặt trời vẫn sáng sủa như trước, chỉ nghe tiếng gió xào xạc, cánh hoa lay động.


Mọi người bất giác quan sát phản ứng của Nam Cung Giác, bạc môi của hoàng đế khẽ cong lên, giống như cảm thấy thú vị, nâng ly rượu lên khẽ nhấp, chỉ là đôi mắt khẽ quét qua gương mặt đã tẩy sạch sẽ của Tiểu Di, hơi hơi nheo mắt.

Tiểu Di bị ánh mắt kia của hoàng đế đảo qua nhất thời sống lưng lạnh ngắt, sợ tới mức ‘bịch’ một tiếng quỳ trên mặt đất, mặt trắng bệch môi khô khốc: “….”

Tửu lệnh của thanh lâu, nói chung không thể thiếu phần phấn diễm, đem hoa ném cho nam tử cũng giống như ném tú cầu, hành động này của nàng ở trước mặt mọi người biểu đạt tình cảm hay đùa giỡn với tướng quân cũng không khác gì nhau, những thứ này vương hầu quý tộc sao có thể chịu được sự mạo phạm này, huống chi trước đây nàng đã từng mạo phạm Nam Cung Giác, cứ cho là hắn không tính lần trước cũng không thể để nàng ba lần bốn lượt… Tiểu Di nghĩ đến đây trong đầu chỉ ‘oành’ nổ vang một tiếng.

Chỉ thấy Nam Cung Giác nhẹ nhàng đảo qua phía Tiểu Di, đôi mắt hẹp dài đen sáng ôn nhuận, đẹp đến mê hoặc sâu thẳm, ngón tay thon dài khe khẽ kẹp lấy cánh hoa hải đường, chỉ thấy rượu nhỏ giọt giống như châu ngọc trên tay hắn, nhất thời mùi rượu lan ra, hắn cúi đầu khẽ ngửi, hoa mặt giao nhau, quả nhiên người đẹp hơn hoa, hắn khẽ cười nói: “Tửu lệnh này trái lại tinh tế, ta nhận phạt là được.” Nói xong, liền một hơi uống cạn ly rượu bị hoa rơi vào kia.

Mọi người sửng sốt, nhất thời tán thưởng, lại có vương gia nối lệnh tiếp, mọi người liền nhao nhao phụ hoạ, như thế liền không có ai nhắc đến tửu lệnh mới vừa rồi kia của Tiểu Di.

Tiểu Di quỳ tại chỗ chỉ cảm thấy phảng phất như cách mấy kiếp vậy.

Ngày xuân lạnh lẽo, đá xanh trải trên mặt đất lạnh đến thấu xương, nàng nhắm mắt không động đậy, chợt thấy trước mặt tối sầm lại. Một góc cẩm bào đen buông xuống trước mắt, gấm đen cực tốt, khảm kim tuyến, nàng còn đang tính xem vải gấm này đem bán thì được bao nhiêu tiền thì trên đầu liền nghe thấy giọng nói điềm nhiên mà có hơi chút quen thuộc lúc nãy, “Ngươi, ngẩng đầu lên cho trẫm xem!”

Chú thích

*Tửu lệnh: phạt rượu