Nghe như sấm đánh ngang tai, Cảnh Phi Dung nhất thời hoảng hốt mà lui về phía sau một bước, hắn khẽ nhếch miệng, tướng mạo của hắn vẫn còn nét thanh tú của một thiếu niên, ngũ quan tuấn mỹ nhưng vẫn còn có chút trẻ con, gương mặt bụ bẫm* của hắn ngẩn ra trông có chút ngốc. Giọng của hắn có chút trống rỗng, ngờ nghệch hỏi: "Tại sao lại là ta sinh chứ?"
(*婴儿肥 theo baidu thì nghĩa tiếng anh là baby fat. Nó không phải béo mà là kiểu có xíu xiu mỡ nằm ở phía trước của má làm cho má trông mềm và đầy đặn hơn ấy.)
Người bị đâm không phải là hắn, người bị bắn vào trong cũng không phải là hắn, tại sao người mang thai lại là hắn???
"Sức khoẻ của Ngũ điện hạ tốt.” Sở Nhạn Xuyên nói.
Giờ phút này Cảnh Phi Dung nhìn cái gì cũng đều thấy trống rỗng, hắn chỉ mới sống được hơn 7000 năm, là con út trong nhà, phía trên có vài vị ca ca tỷ tỷ nhưng cũng chưa có ai sinh con đẻ cái. Cảnh Phi Dung quả thật không biết con cháu Long tộc rốt cuộc sinh ra kiểu gì. Hắn có thể thống lĩnh thần vệ trấn giữ Thiên giới, Nam Vực Ma giới cũng là do Cảnh Phi Dung phụ trách, hắn có thể dẫn binh đánh trận nhưng mà hắn thật sự không thể sinh con đâu. Hoang mang, sợ hãi quá đi.
Vác cái bụng bầu thì làm sao mà đánh nhau được? Tranh làm Lục giới đệ nhất mẫu thân hả?
“Không thể…… Không sinh hả?”
“Nhưng mà đã có rồi.” Sở Nhạn Xuyên nhẹ giọng nói, “Điện hạ không cần sao?”
Cảnh Phi Dung cảm thấy mình đang bị lừa, còn cảm thấy mình bị bắt cóc đạo đức, tên đầu sỏ gây tội đang đứng ở trước mặt hắn, hắn nhìn mặt Sở Nhạn Xuyên, cảm thấy bất lực không thể làm được gì, thậm chí hắn còn quên cả việc hít thở, cũng quên luôn cả việc hỏi Sở Nhạn Xuyên tại sao lại muốn lừa hắn sinh con.
Trở lại Thiên giới, Cảnh Phi Dung thất thần, chợt nhìn thấy phía trước có một người, mặc áo vải thô. Toàn bộ Thiên giới này người ăn mặc như thế chỉ có một người —— tứ tỷ của hắn.
Đại ca của Cảnh Phi Dung phụ trách xử lý công tội ở Thiên giới, quan hệ với Thiên Đế có chút lãnh đạm, trước nay đều không ở lại Thiên giới, thỉnh thoảng mới trở về một chuyến. Nhị tỷ sớm vào Phật đạo, làm đệ tử của Thanh Hoa Đại Đế. Tam ca chưởng quản nhập tịch ở Thiên giới, lúc chiến sự căng thẳng cũng sẽ cùng Cảnh Phi Dung chinh chiến. Còn tứ tỷ, mỗi lần nhắc đến đều sẽ khiến Thiên Đế cau mày.
Tứ tỷ của hắn chính là một trong số những nữ nhân nằm trong câu chuyện của mấy người kể chuyện ở nhân gian hay kể. Nhiều năm trước nàng hạ phàm đi chơi đã nhất kiến chung tình với một nam tử nọ. Sau đó liền lưu lại hạ giới nói chuyện yêu đương mười mấy năm trời, cho tới một ngày nàng mặc một thân lụa trắng trở về, hốc mắt đỏ lên nói phu quân của nàng mắc bệnh mất sớm.
Đại ca an ủi nàng, nói mấy ngàn năm đảo mắt liền qua nhanh như mây khói, rất nhanh sẽ quên thôi.
Nhưng nàng không nghe, nàng si tình vượt quá sức tưởng tượng của hắn. Nàng tới Minh giới, không biết đã dùng cách gì mà lấy được ghi chép về việc nam tử kia chuyển kiếp. Sau đó nàng lại trở lại nhân gian đi tìm người trong lòng. Lúc Cảnh Phi Dung nghe xong chỉ cảm thấy kinh ngạc: "Có phải tứ tỷ đi hơi sớm không?! Chẳng phải nam tử kia bây giờ mới có hơn 5 tháng tuổi thôi hả?"
Tam ca nói: “Nghe nói nàng muốn mỗi một thời khắc trong cuộc đời của hắn đều có mặt nàng."
Cảnh Phi Dung: “Vậy sao tứ tỷ không dứt khoát gả cho cha của hắn luôn nhỉ?"
Mãi sau này bọn họ mới biết, lúc nam tử kia vừa tròn 16 tuổi thì tứ tỷ mới xuất hiện trước mặt hắn lần đầu tiên. Cửu biệt trùng phùng, tứ tỷ bẻn lẽn thẹn thùng, mạnh dạn hôn lên môi nam tử kia một cái, khiến hắn cực kỳ hoảng sợ, che miệng vừa khóc vừa bỏ chạy.
Qua vài chục năm nữa, tứ tỷ lại đeo khăn tang trở về.
Sau đó lại hạ phàm, lại thành thân, lại để tang phu quân, lại quay về thiên đình, lại đi Minh Phủ tìm ghi chép chuyển kiếp.
Cảnh Phi Dung đã không đếm nổi số lần tứ tỷ đuổi theo luân hồi của người kia nữa. Nhưng tại thời điểm hiện tại, mọi người đều hiểu ý mà không nhắc đến chuyện đó nữa, bởi vì kiếp này người nọ chuyển kiếp thành một hoà thượng.
Tứ tỷ dù sao cũng là một thần minh của Thiên giới, nếu như nàng dụ dỗ Phật tử xa vào thế tục phàm trần thì đó là trái với đạo trời. Cho dù Phật Tổ không trừng phạt nàng thì Thiên Đế cũng sẽ là người đầu tiên trục xuất nàng khỏi Thiên giới, xoá tên khỏi Thần tịch.
Nghe nói tứ tỷ dự định đến ngôi chùa đối diện làm ni cô, nhưng trong lúc nói chuyện lại lỡ miệng nói muốn cùng với hoà thượng ở chùa đối diện xây dựng quan hệ hữu nghị, trụ trì cảm thấy nàng tâm bất chính, lục căn không tịnh cho nên liền mời nàng ra khỏi chùa. Tứ tỷ chỉ có thể tìm một căn nhà tranh ở giữa sườn núi để ở. Hằng ngày đi đốn củi, gánh nước, làm việc theo giờ giấc sinh hoạt của ngôi chùa đó, chỉ để được nhìn thấy tiểu hoà thượng kia.
“Tứ tỷ, tứ tỷ!” Cảnh Phi Dung kêu nàng vài tiếng, nàng vẫn đi về phía trước giống như người mất hồn vậy, vì thế Cảnh Phi Dung dùng hết sức hét to: "Cảnh Phi Yên!"
Hai vai Cảnh Phi Yên khẽ run, sau đó quay người lại. Nàng vốn là một thần nữ xinh đẹp, nhưng bây giờ lại trông không khác gì ăn xin, dáng người tiều tụy, hai mắt vô thần giống như một con rối.
"Ồ, Dung Dung.” Cảnh Phi Yên dùng tay vén một sợi tóc xoăn ra sau tai, hỏi: "Đệ gọi ta có chuyện gì?"
Cảnh Phi Dung vốn muốn chạy nhanh đến, nhưng lại chợt nhớ tới chuyện về đứa bé, hắn đưa tay sờ sờ bụng, giả vờ như không có chuyện gì mà chầm chậm bước tới trước mặt Cảnh Phi Yên.
Hắn kéo Cảnh Phi Yên qua một bên, nhìn xung quanh một lượt sau đó đè thấp giọng nói: "Tứ tỷ, tỷ có biết Long tộc chúng ta làm sao sinh em bé không?"
Cảnh Phi Yên: “Thì là từ trong bụng sinh ra đó.”
“Cái đó…… Giống…… Chuyện là đệ có 2 người bạn, là người Long tộc, nhưng hắn là nam, cũng có thể sinh con hả?”
Cảnh Phi Yên đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt: “Đệ muốn sinh hả?”
Cảnh Phi Dung: “……”
Hắn cúi đầu buồn trong lúc, sau đó đưa lòng bàn tay của mình ra cho Cảnh Phi Yên xem, tựa hồ có chút ngượng ngùng, mở miệng nói: "Đây là con của đệ."
Cảnh Phi Yên nhìn thoáng qua lòng bàn tay của hắn, sau đó dùng biểu tình cực kì phức tạp mà nhìn hắn: "Là Đế Quân nhà đệ nói với đệ như vậy hả?"
Cảnh Phi Dung gật gật đầu.
“Đế Quân này…… thật là biết cách đùa.” Cảnh Phi Yên trìu mến mà nhìn Ngũ đệ của nàng, “Đây là Đồ Đằng độc nhất vô nhị của các vị thần tôn từ thuở khai thiên lập địa, dùng để trấn áp tà túy."
Cảnh Phi Dung sửng sốt: “Hết rồi?”
“Hết rồi.” Cảnh Phi Yên nói, “Phần lớn các lão tổ tiên tôn đều đã ẩn cư tu hành, khắp Lục giới này khó mà thấy được một Đồ Đằng như vậy, hiện giờ lại đang ở trong tay đệ, tận hưởng niềm vui đi."
Cảnh Phi Dung trừng lớn đôi mắt, lại nhìn Đồ Đằng kia, sau đó bất giác sinh ra vài phần hiếm lạ, hắn lẩm bẩm: “Vậy tại sao Đế Quân lại......"
Cảnh Phi Yên vỗ vỗ vai hắn, cảm thán nói: “Bởi vì y rất yêu đệ đấy.”
Ngay tức khắc trong lòng Cảnh Phi Dung có chút rung động, gần như không thể kiềm chế được.