Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai

Chương 30: Yêu đương Day 3




"Không phải là mê, tôi tìm hiểu mấy thứ đấy chỉ vì cậu thôi."

Giọng của Liêu Tinh Thần lạnh lẽo, bình thường nói chuyện cũng rất lãnh đạm, vừa đứng đắn vừa bằng bằng không lên không xuống khiến người nghe có cảm giác xa cách.

Nhưng vào lúc này, những âm thanh rót vào bên tai Triêu Dương lại mang vẻ biếng nhác lạ lùng, phối hợp với nụ cười ẩn ý đầy nóng bỏng, cực kỳ mê hoặc.

Triêu Dương phải kiềm chế lắm mới không nghĩ linh tinh.

Qua đêm.

Đi chơi qua đêm ở bên ngoài.

Tha hương gặp bạn cũ, khi tên đề bảng vàng, đêm động phòng hoa trúc. Cuối cùng cậu cũng được trải qua ba niềm vui của cuộc đời ư?!

(Đây là 1 bài ca dao, đầy đủ của nó là:

Nắng lâu gặp mưa rào

Xa quê gặp bạn cũ

Đêm động phòng hoa chúc

Lúc tên đề bảng vàng.

Bốn trường hợp này đều là những khoảnh khắc mừng vui của con người. Nó có mấy bản khác nhau cơ nhưng tác giả dùng cái này nên mình để vậy nhé.)

Ai mà ngờ lão cán bộ lại là người như thế, quá đã, kết rồi đó nha!

Triêu Dương ngẩng đầu, trong lòng như mùa xuân, yên lặng ngắm nhìn người yêu mình. Anh chàng đẹp trai này hôm nay mặc trên người một chiếc áo dệt kim xanh biển, hắn kéo tay áo lên khuỷu tay, đường cong cơ bắp lộ ra hết sức gợi cảm.



Mái tóc nâu nhạt rũ xuống gò má, khuôn mặt thanh lãnh ưu nhã phối hợp với gọng kính màu đen trông càng cấm dục văn nhã.

Triêu Dương nhớ đến lần bị bệnh ngủ chung giường kia, dáng vẻ lúc Liêu Tinh Thần không đeo kính như hiện lên trước mắt, còn cả cánh tay nóng rực đặt trên hông cậu...

Cậu lại nhớ đến cái lần ở trong phòng nghỉ ở Tân Giang, nhìn thấy Liêu Tinh Thần khoác trên người áo blouse trắng, tay cầm ống nghiệm chăm chú quan sát.

Lúc thân mật trao nhau nụ hôn, đôi tay ấy lại dịu dàng nắm lấy tai cậu xoa nắn, mang theo hơi ấm....

Đụ má, phải dừng ngay mấy hình ảnh "cưỡi ngựa" kia mới được, chứ tưởng tượng thêm nữa chắc đầu Triêu Dương có thể đun nước luộc chín trứng gà luôn mất.

Triêu Dương dừng "lái xe", nhanh chóng ném đi đống phế liệu màu vàng trong đầu, ngượng ngùng không hỏi Liêu Tinh Thần muốn dẫn mình đi đâu, chỉ nói: "Được, không thành vấn đề."

Rõ ràng đã có vết xe đổ từ ngày "đến phòng tôi xem phim", tiếc rằng anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đương nhiên vị bạn học họ Triêu nọ cũng không phải ngoại lệ.

Bị Liêu Tinh Thần chơi cho một vố "ý trên mặt chữ" một lần rồi mà còn chưa chừa, đúng là chỉ to gan đi tưởng tượng chứ không có gan đi chứng thực xem là thật hay giả.

Thế nên nghiễm nhiên cái câu "qua đêm ở bên ngoài" được Triêu Dương lý giải thành cái kiểu "qua đêm" kia.

Nhưng quả thực là Liêu hồ ly có ý định bẻ cong sự thật ra ngoài tầm vũ trụ, cho dù hôm nay bé thỏ trắng tự dưng thông minh đột xuất muốn dò hỏi tới cùng thì hắn cũng có biện pháp giấu trời qua biển.

Có "giải thưởng khổng lồ" như vậy đặt ngay trước mắt, Triêu Dương giống như con lừa kéo hàng bị bóc lột, chỉ thấy được cà rốt ở phía trước. [1]

Bởi vậy mới nói muốn làm gì cũng phải nhìn xa trông rộng, đừng nên ham muốn chút lợi ích nhỏ nhặt trước mắt, thế giới của hai người còn chả làm ăn được gì chứ chẳng nói đến việc ra ngoài qua đêm!?

Xuân tâm nhộn nhạo làm Triêu Dương lập tức lấy lại được tinh thần, hết sạch mệt mỏi, cổ tay cũng không đau nhức nữa, ý chí chiến đấu sục sôi đến độ cậu cảm thấy mình có thể ngồi giải đề đến tận hôm Trung Thu!

Tết Trung Thu nằm trong bảy ngày được nghỉ của họ, áp chót, Triêu Dương tính toán một chút, hiện giờ cậu làm một đề thi hết hai tiếng, nói cách khác thì cậu có sáu ngày để tăng tốc độ.

Nhìn thì đơn giản vậy thôi chứ thật ra cũng gấp gáp lắm, từ ba tiếng xuống còn hai tiếng thì đúng thật là không có gì khó, nắm được càng nhiều kiến thức cơ bản thì càng vững, tốc độ giải đề cũng tăng đáng kể.

Chỉ khi nào vượt qua mức độ cơ bản tiến vào giai đoạn vận dụng, lúc đấy mới là thời điểm đột phá trở nên khó khăn, nhất là vấn đề rút ngắn thời gian.

Trước đây Triêu Dương thường lãng phí kỳ nghỉ ở bên ngoài chơi bời dã ngoại, rất ít khi ngồi ở nhà, mà bấy giờ cậu đổi tính rồi, không ở nhà đọc sách thì chui xuống dưới lầu giải đề.

Từ Lỗi nhìn còn thấy xấu hổ.

Dựa theo kế hoạch học tập của Liêu Tinh Thần thì ba mươi ngày đầu cậu sẽ tập trung học toán, tăng cường khả năng giải toán. Triêu Dương vừa phải đuổi theo tiến độ trên lớp vừa phải ôn lại kiến thức nền tảng, hôm nào cũng phải chiến đấu với mấy con số.

Ngay cả buổi tối đi ngủ cậu cũng mơ thấy mình đang ngồi vẽ đồ thị hàm số hoặc là giải phương trình.

Dương Hân Lan với Từ Hải mãi mới có mấy ngày nghỉ ngơi không phải tới viện, hai người quay ra bồi bổ con trai. Hôm đó, Dương Hân Lan xuống bếp làm món lẩu dầu đỏ chính hiệu của Trùng Khánh.

Bên trái Triêu Dương bày la liệt sách vở, bên tay phải lại cầm đũa nhúng sách bò vào nồi lẩu, vừa học vừa ăn cực kỳ hài hòa, Dương Hân Lan còn không ngờ rằng có một ngày mình có thể thấy dáng vẻ này của con trai.

"Dương Dương, sinh nhật năm sau con thích gì nào? Mẹ mua cho con."

Triêu Dương sinh vào một ngày hè, là khoảng thời gian mặt trời chiếu nhiều nhất trong năm, cũng là ngày thơ mộng nhất trong năm.

Ông nội đặt cho cậu một chữ "Dương", đồng âm với dương, ngụ ý như một lời tán dương. Nguyện vọng của ông lão rất đơn giản, ông hy vọng cháu trai cục vàng của mình sống một đời như ánh mặt trời, như gió lồng lộng luôn hướng về phía trước.

Cũng chẳng biết là tính tình của Triêu Dương từ cái tên này mà ra hay cái ý nghĩa cái tên này từ cậu mà có.

(Tên của Triêu Dương là 扬 (yáng) trong từ biểu dương (khen ngợi), còn Dương mà ông nội TD bảo đồng âm là 阳 (yáng) tức là mặt trời.)

"Không muốn gì ạ."

Triêu Dương không ham muốn gì mấy, cậu nhét miếng sách bò to đùng vào miệng, nhai nhai cảm nhận hương vị ngon ngọt, trong lòng nảy ra ý xấu nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngoan ngoãn.

"Hôm trung thu con ra ngoài một đêm với bạn được không ạ?"

Con trai mười sáu mười bảy tuổi đi chơi qua đêm không về nhà là chuyện bình thường, lại còn đang trong kỳ nghỉ, Dương Hân Lan không nghĩ nhiều đã gật đầu đồng ý: "Được chứ, con định đi đâu chơi?"

Triêu Dương tự nhủ, con sao mà biết được, bạn trai con dẫn con đi khách sạn nào vượt rào, cậu qua loa đáp: "Đi thám hiểm, thăm dò ý nghĩa của sinh mệnh."

Triêu Hải xen mồm: "Ồ, thế con định tham gia cái hoạt động đó hả, cái mà viện bảo tàng của thành phố tổ chức ấy?" Gần đây trong phòng nghiên cứu của Triêu Hải có bốn thực tập sinh mới chỉ lớn hơn Triêu Dương mấy tuổi, một tuần trước còn thảo luận về cái hoạt động đi tìm tòi này, bảo là sẽ đến sơn động ở vùng ngoại thành nghiên cứu côn trùng và kiến.

Đúng là – thăm dò hàm nghĩa của sinh mệnh – không sai một ly.

"Vâng...." Triêu Dương gãi gãi chóp mũi, chột dạ nói: "Cũng không khác là mấy."

Triêu Dương với Liêu Tinh Thần thật ra rất giống nhau, từ tận xương tủy đã cứng đầu như một con bò đực, không đụng tường nam không quay đầu, đều là cái kiểu người không chừa thủ đoạn nào.

Hai từ "khả năng" đối với họ không phải là có làm được hay không mà là có muốn hay không. Đùa chắc, đi chơi với bạn trai mà vào núi, Triêu Dương bị điên mới làm thế,

Tiền bạc có thể khiến quỷ thôi ma, chữ sắc trên đầu như con dao nhọn, Triêu Dương treo cổ đâm đầu vào học hành không kể ngày đêm.

Cuối cùng thì cũng tới cái ngày nghiệm chứng thành quả.

Đêm trước tết trung thu, phòng 501 tầng dưới nơi có hai 'thầy trò' một kèm một chỉ nghe thấy tiếng ngòi bút xẹt qua giấy vang lên soàn soạt.

Triêu Dương giải xong mấy bài còn lại của đề tổng hợp,con số trên đồng hồ đếm ngược im lặng nhảy nhót cậu không rảnh để tâm, đáp án cuối cùng được viết lên giấy, Triêu Dương đặt bút xuống không quan tâm thời gian mà từ từ cảm nhận cảm giác thành tựu tràn đầy cơ thể.

Đây là lần đầu cậu hoàn thành một đề tổng hợp trơn tru từ câu đầu đến câu cuối không bỏ qua câu nào như vậy, cậu không bị kẹt bất kỳ câu nào hay bấm sai gì đó. Mỗi một bài làm, mỗi một công thức cậu đều rõ ràng.

Triêu Dương vui vẻ quay đầu còn chưa kịp mở miệng đòi khen ngợi thì Liêu Tinh Thần đã chủ động cười khen cậu: "Giỏi lắm."

Lúc này Triêu Dương mới liếc qua đồng hồ đếm ngược – một tiếng hai mươi sáu phút.

Giấc mơ gần ngay trước mắt!

Ngày tết trung thu, nhà Liêu Tinh Thần như sắp bị san bằng vì người tới, sản nghiệp nhà họ Liêu không chỉ dừng lại ở mở bệnh viện mà còn mà còn kinh doanh bất động sản và mỏ than.

Thế nhưng Liêu Chí Hàng vẫn một lòng hướng về y học, ông dành rất nhiều tâm huyết cho Tân Giang, dựa vào chính năng lực và mối quan hệ của mình cố gắng suốt hai mươi năm cuối cùng cũng thành công biến Tân Giang trở thành bệnh viện tư nhân top đầu cả nước.

Ngày lễ tết có rất nhiều người đến thăm hỏi tặng quà cáp. Có giám đốc của các bệnh viện đối tác, cũng có cả những tên tuổi lớn trong giới kinh doanh, mọi người đều vì Liêu Chí Hàng mà tới.

Từ khi lên trung học cơ sở, Trần Hoa không bắt buộc Liêu Tinh Thần ở nhà xã giao với khách, bà chỉ lo con trai mình lỡ miệng thốt ra cái gì đắc tội mấy vị quý nhân tai to mặt lớn.

Tám giờ rưỡi, dưới lầu đã bắt đầu ầm ĩ tổ chức hoạt động đi vòng quanh công viên như mọi năm, tiếng gõ chiêng, tiếng cười đùa vui vẻ phủ kín đại viện, mấy trò chơi vào ngày này cũng chẳng khác gì trước đó, không bịt mắt vẽ tranh thì cũng là mấy trò chụp vịt bắt cá ngốc nghếch.

Nói chung là không có gì mới mẻ, cực kỳ tẻ nhạt, chỉ có mấy đứa con nít mới tham gia.

Người nào đó trong lòng phỉ nhổ than phiền nhưng vẫn để bạn trai dắt đi lại trong đám người, kiên trì xếp hàng sau đó nghe người chủ trì nói "sẵn sàng", "bắt đầu".

Nửa giờ sau, hai người thu hoạch được rất nhiều thứ.

"Hihi, không ngờ tớ có thể chụp được một con vịt, mai tớ sẽ nhờ dì Hoa làm vịt chấm xì dầu ăn."

Trần Hoa khá am hiểu mấy món ăn Quảng Đông, Triêu Dương xuống lầu dưới ăn trực uống trực hơn một tháng, khẩu vị Trùng Khánh ít nhiều cũng bị phai đi.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới ranh giới giao giữa Đông Tây Uyển, bãi cỏ bên cạnh ao cá bày lốp xe cũ, bên cạnh là đám trẻ bảy tám tuổi đang xếp hàng.

Chủ gian hàng năm nay với bảy năm trước là cùng một người, Liêu Tinh Thần không khỏi cảm thán, người mới tới đại viện Tân Giang nhiều như vậy mà không có ai đảm nhiệm nổi chức vị này hay sao?

Chủ gian hàng tay cầm micro mini đọc quy tắc: "Chạy đi rồi chạy về trong vòng 60 giây là có thể nhận được phần thưởng, nào, bạn nhỏ nào muốn tham gia?"

Cảnh cũ chuyện cũ năm xưa diễn ra ngay trước mắt, Triêu Dương nhìn đám trẻ con chân tay ngắn cũn bò ra bò vào từng cái lốp xe, trông vừa ngốc vừa buồn cười.

Cậu không nhịn được cười: "Năm ấy tớ cũng như vậy hả?"

Liêu Tinh Thần nhìn cậu, thốt ra lời khen thật lòng: "Không đâu, năm đó cậu giỏi hơn nhiều, trông như chú khỉ con, nhảy lên nhảy xuống vèo vèo."

Thôi thôi, chuyện cũ nghĩ lại mà hãi, Triêu Dương trừng mắt nhìn hắn: "Thế là mạnh hơn cậu rồi còn gì, hai phút tám giây, đến nay chắc chưa ai phá được kỷ lục này đâu hả?"

Dứt lời, chủ gian hàng đứng cạnh kêu lên: "58 giây! Chúc mừng bạn nhỏ này nhé, cháu có thể nhận thưởng rồi!"

Đứa nhỏ kia cứ như nhận được cả thế giới trong tay, bé nó cùng với mấy nhóc bạn bước lên đài nhận thưởng, chỉ vào ultraman được đặt trên bục cao nhất, nói: "Cháu muốn lấy Orb!"

Nhóc bạn bên cạnh khuyên đứa nhỏ nên cân nhắc lại: "Ginga đi! Ginga mạnh hơn nhiều!"

Đôi lời tán dóc của đám trẻ làm Triêu Dương nhớ lại năm đó Liêu Tinh Thần không phân biệt nổi Ginga với Tiga, về phương diện học tập cậu đã bị bạn trai nghiền ép hoàn toàn, lúc này tự nhiên muốn tìm lại chỗ đứng cho bản thân.

Triêu Dương khoanh tay, dùng giọng điệu kiêu ngạo hỏi: "Thầy Liêu, cậu biết đâu là Orb đâu là Ginga không?"

Liêu Tinh Thần hơi nhấc mi nhìn mấy con mô hình trên bục thưởng, nói: "Trên đầu có một cái nĩa là Ginga, đầu như kim tự tháp là Orb."

Đây là mấy từ ngữ hình dung quái quỷ gì không biết, thấy thần tượng hồi còn nhỏ bị sỉ nhục, Triêu Dương lập tức bật lại: "Cậu mới giống kim tự tháp á!"

Không đúng, trọng điểm hình như không phải cái này, Triêu Dương sau khi lấy lại tinh thần mới hỏi: "...... sao cậu phân biệt được hay vậy?"

Có vẻ như hiểu lầm trong quá khứ sẽ phải khai mở bằng sạch, Liêu Tinh Thần bấy giờ đã không phải bạn nhỏ ngốc nghếch thích theo đuổi danh hiệu "con trai viện trưởng", chỉ biết mắng bạn bè để giữ lại mặt mũi cho mình nữa.

Ngày mười lăm tháng tám, mặt trăng vừa tròn vừa sáng, kết hợp với ánh sao trên trời chiếu rọi xuống người Liêu Tinh Thần tạo ra vệt màu lung linh, cả người hắn như được một tầng màu bạc mỏng manh bao lấy, đẹp không sao tả nổi.

Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, giọng nói trầm trầm: "Không phải mỗi Orb với Ginga đâu, đại gia tộc Ultraman tôi có thể nói cho cậu nghe bằng hết."

Cái gì mà siêu nhân Tiga, thậm chí ngay cả mấy con quái thú trông na ná nhau Liêu Tinh Thần đều có thể phân biệt rõ ràng.

Triêu Dương thích thú nói: "Hihi, năm đó cậu còn ghét bỏ card Ultraman của tớ, giờ chắc mê lắm."

Liêu Tinh Thần bước lên phía trước một bước, cúi đầu nói: "Không phải là mê, tôi tìm hiểu mấy thứ đấy chỉ vì cậu thôi."

Lời giải thích của hắn đủ khiến tim Triêu Dương đập loạn nhịp, tựa như tiếng sấm mùa xuân dậy sóng, dù không có hạt mưa nào rơi xuống cũng đủ làm linh hồn cậu chấn động.

Từ lần đầu gặp gỡ lúc nhỏ cho tới hiện tại, trong lòng hai người vẫn khắc ghi hình ảnh của nhau sâu sắc như thuở ban đầu.

Chỉ mấy câu đơn giản hồi tưởng lại quá khứ mà cứ ngỡ một thước phim đang hiện ra ngay trước mắt, Triêu Dương nhớ đến món quà sinh nhật mà mình bỏ lỡ, mơ hồ có thể đoán được là thứ gì.

Nhưng cậu lại không dám tin tưởng lý do đó.

Trong lòng Triêu Dương binh hoang mã loạn, trên mặt cố gắng giả bộ như không có chuyện gì, cậu kiềm giọng, hỏi: "Cái gì vì tớ cơ?"

Liêu Tinh Thần dắt tay cậu, hắn rất thích chơi đùa với bàn tay cậu, nặng nặng nhẹ nhẹ xoa nắn, mềm mại mảnh mai mà lại hơi cộm tay, y hệt như tính cách của chủ nhân.

Sau lưng lần nữa truyền tới tiếng chiêng vang, không biết là con cái nhà ai lại được thưởng, tiếng cười nói như thủy triều ồ ạt lao tới rồi lại dịu đi.

Giữa không gian ồn ào, Triêu Dương nghe thấy giọng Liêu Tinh Thần –

"Bởi vì tôi muốn gần cậu hơn."

Muốn có một đề tài để nói chuyện với cậu, muốn trở thành người bạn tốt nhất của cậu.

Muốn làm tan chảy tảng băng trong cậu.

[19/11/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

PS: BUG Ultraman cầu xin bỏ qua ~

[1] Câu chuyện về con lừa và củ cà rốt:

Có một con lừa đang cố hết sức kéo chiếc xe hàng nặng để tiến đến củ cà rốt ở ngay trước mũi nó. Nó luôn cố gắng tiến về phía trước với một mục đích rõ ràng là vươn tới củ cà rốt và có một bữa ngon lành. Nhưng nó chẳng bao giờ vươn tới được vì củ cà rốt được ông xà ích buộc vào lưng nó cùng với chiếc xe hàng nặng đằng sau.

Nó chỉ luôn cố vươn tới mục đích mà đâu có quay lại để tìm nguyên nhân đâu, nó cũng chẳng quan tâm xem chiếc xe đi đến đâu, điều này chỉ có ông xà ích với củ cà rốt là biết thôi. Đến cuối buổi, nó đành ngậm ngùi ăn những bó cỏ mà ông xà ích đưa cho để lấy sức, đến sáng hôm sau lại tiếp tục theo đuổi hành trình tiến đến củ cà rốt treo trước mũi.