Ngủ Dậy Một Giấc Trúc Mã Biến Thành Bạn Trai

Chương 15: Nước đổ đầu vịt (2)




"Cậu ấy quan tâm mình!"

Nơi hai gia đình hẹn nhau ăn cơm là một quán lẩu, Triều Dương với Liêu Tinh Thần đi vào đúng lúc đồ ăn được đưa lên.

Thấy tinh thần con trai không được tốt, Dương Hân Lan quan tâm hỏi: "Sao thế? Mặt mũi đỏ bừng hết lên rồi, con say nắng hay sốt đấy?"

Triều Dương ngồi xuống uống một ngụm coca, bọt khí lạnh lẽo từ yết hầu rót xuống dạ dày, áp chế lại trái tim vẫn đang nhảy loạn.

"Trời nóng quá ạ." Cậu thuận miệng bịa ra một lý do.

Vừa nãy ở hẻm nhỏ, giọng nói của Liêu Tinh Thần vừa trầm thấp vừa dịu dàng, hắn hẹn cậu buổi tối xem phim, địa điểm là phòng ngủ của đối phương.

Ở chung phòng với một anh đẹp trai mấy tiếng, tưởng tượng thôi cũng đủ khiến người ta phát điên lên rồi.

Cậu không dám nhìn qua Liêu Tinh Thần, cúi đầu giả vờ tự nhiên ăn uống, thịt có vị gì cũng chẳng cảm nhận được. Đầu óc bấy giờ chỉ còn suy nghĩ đêm nay nên mặc quần áo gì?

Tùy ý hay là mặc nghiêm túc?

Tóc mái thả xuống hay vuốt qua một bên?

Nước hoa có nên xịt không? Nếu như xịt thì có bị cho là ra vẻ quá không?

Trời ạ, ai bảo Liêu Tinh Thần vô duyên vô cớ rủ cậu xem phim chứ? Chuyện này không phải chỉ người yêu mới làm sao?

Không thể trách Triều Dương nghĩ nhiều, cậu trước giờ chưa từng xem phim với ai, đời trước có mời Tô Tần xem chung mấy lần nhưng đều bị từ chối không chút lưu tình.

Tính ra đây là lần đầu tiên...

Lần đầu tiên á.

Triều Dương càng nghĩ càng nóng, bụng uống thêm một húp coca đã thấy đầy căng rồi.

Ở một đầu khác của bàn ăn, hai ông bố đã uống say hơn nửa, Liêu Chí Hàng không còn là hình tượng viện trưởng ôn tồn lễ độ như mọi khi nữa, ông lôi điện thoại ra rồi đùng một cái ném đến trước mặt con trai, giọng điệu bực bội.

"Con nhìn chuyện tốt con làm xem!"

Ở trường học khác thì chưa nói, đây hắn còn dám gây chuyện lớn như thế ngay dưới mí mắt ba mẹ mình, quả thật là làm người ta tức giận.

Trong ấn tượng của Triều Dương, đây là lần đầu tiên viện trưởng Liêu tỏ ra cáu giận đến như vậy.

Cậu tò mò liếc nhìn chiếc điện thoại di động vừa bị ném ra, bên trong đang phát lại một đoạn phim, bối cảnh là tại lớp 7 mà cậu rất quen thuộc.

Trong lòng Triều Thu hơi hồi hộp chút, cậu lướt qua Liêu Tinh Thần chộp lấy điện thoại, gần như là có thể thấy được video quay lại mọi khung hình —— trong video Tô Tần phả khói vào mặt Liêu Tinh Thần, thái độ kiêu ngạo ương ngạnh không chịu được, mà Liêu Tinh Thần chỉ cúi đầu im lặng không nói gì.

Giống như một cậu nhóc đáng thương bị tên du côn ăn hiếp mà lại chẳng thể phản kháng.

Liêu Tinh Thần ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy.

Thế nhưng mọi chuyện trong mắt hắn hoàn toàn trái ngược với những gì Triều Dương thấy, hắn thấy chính mình trong video không hề sợ hãi trước mặt giáo bá, còn có thể nhẹ như mây gió thu thập rác bỏ đi, lúc rời lớp học bóng lưng trông rất kiêu ngạo.

Tư thế kia vừa nhìn thấy là đã biết chuẩn bị đi choảng nhau, khó trách Liêu Chí Hàng lại tức giận.

Liêu Tinh Thần im lặng ăn cơm, không có gì muốn giải thích, hắn không phải là người dễ nói chuyện, nếu bị người khác chẳng nói chẳng rằng khiêu khích hắn sẽ nén giận lờ đi.

Phút chốc không khí xung quanh bàn ăn trở nên nặng nề, nhà người khác dạy bảo con cái, Dương Hân Lan với Triều Hải không tiện xen mồm, ngồi một bên im lặng.

Mà Trần Hoa bị kẹp giữa chồng với con trai cũng hơi khó xử, cuối cùng bà không thể không lên tiếng giảng hòa: "Chuyện này không thể trách Tinh Tinh được, là đứa nhỏ kia lấy đồ của thằng bé, còn làm bẩn bàn của con mình thế nên thằng bé mới tức giận."

Làm bẩn bàn đã đành, Liêu Chí Hàng không thể chấp nhận cái lý do đầu tiên, ông làm viện trưởng bệnh viện Thạch Giang lớn nhất khu này, nhà họ Liêu nhà bọn họ muốn gì mà không được chứ?

"Lấy đồ vật quan trọng của anh thì anh đánh nhau với người ta đấy à? Lấy đồ gì?"

Trần Hoa trong lòng thầm mắng câu "thôi xong", thẹn thùng mở miệng: "Hình như là... đồ ăn?"

Liêu Chí Hàng mở to mắt kinh ngạc: "Đồ ăn??"

Đường đường là con trai viện trưởng lại đánh nhau với bạn học chỉ vì đồ ăn, nói ra thì ông còn mặt mũi gì nữa???

Triều Dương cũng ngây người: Đồ ăn? Tô Tần lấy đồ ăn gì của Liêu Tinh Thần?

Cậu một lần nữa cúi đầu xem cẩn thận đoạn video kia, Tô Tần đúng là có lấy thứ gì đó từ mặt bàn Liêu Tinh Thần rồi ăn hết.

Gói nhỏ màu đỏ, là chocolate mà cậu đưa hắn.

Cái này cũng hơi..... trước giờ cậu cứ nghĩ là Tô Tần chủ động gây chuyện, không ngờ là mình cũng có liên quan gián tiếp.

Phối hợp với cái lý do này cùng với việc xem lại video theo dõi, Triều Dương hoàn toàn không nói nên lời, trái tim lập tức mềm nhũn như cục bông, nhẹ nhàng lấp đầy khoang ngực.

Dưới gầm bàn, cậu dùng chân đụng nhẹ vào Liêu Tinh Thần, vẻ mặt "có lời muốn nói".

Liêu Tinh Thần từ đầu đến cuối không khác nào người ngoài cuộc, lúc này mới ngẩng đầu, hắn đè thấp giọng lại gần: "Hả?"

Triều Dương ké sát miệng vào, rất tự nhiên thì thầm vào tai hắn: "Không biết là cậu thích ăn chocolate đến vậy, nhà tớ còn mấy gói, đêm nay tớ mang qua cho."

Vẻ mặt Liêu Tinh Thần tức khắc cứng đơ, hắn thật sự rất muốn bổ đầu người này ra xem bên trong cấu tạo như thế nào mà có thể suy đoán được thế, xong cuối cùng thu được kết luận hắn thích ăn chocolate.

Hắn gắp một miếng não heo trong nồi ra thả vào bát Triều Dương, muốn cho nhóc ngu ngốc này ngậm miệng: "Ăn nhiều chút, bồi bổ."

Triều Dương uống nước có ga đã no bụng từ lâu, cậu vẫn cầm lấy đôi đũa ngượng ngùng nói "cảm ơn", cậu cảm thấy Liêu Tinh Thần đang quan tâm mình!

Liêu Chí Hàng lấy lại tinh thần sau cú sốc, ông lựa chọn mất trí nhớ rồi chuyển đề tài về câu chuyện đã nói hai phút trước: "À, bởi vì bạn làm bẩn bàn mà đánh nhau, là do ba sai, chuyện này bỏ qua đi ha."

Liêu Tinh Thần đặt đũa xuống, khẽ nâng cằm nhìn ba mình, thái độ rõ ràng nói: "Không bỏ qua."

Vết thương trên mặt với trên tay vẫn còn, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy, hơn nữa hắn cũng không muốn tên họ Tô kia gây thêm phiền toái ở Thế Ninh.

Liêu Tinh Thần thuận miệng nhắc lại vào chuyện mà Tô Tần đã gây ra trong trường, lạnh lùng nói: "Cho cậu ta thôi học đi."

"Cậu ta không thôi thì con thôi."

Hắn vừa dứt lời, bàn tay đặt dưới bàn bị người ta nắm lấy, lòng bàn tay kia ấm áp mềm mại, là của Triều Dương.

Liêu Tinh Thần nghiêng đầu đã thấy người nọ dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn mình, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Có thể.... đừng truy cứu nữa không?"

Tô Tần là tiểu nhân, Triều Dương chỉ lo người này bị bức ép quá sẽ điên lên, sợ là gã còn đánh nhau sống chết với Liêu Tinh Thần, một tay khác của cậu nắm chặt lấy Liêu Tinh Thần, khẩn cầu: "Nhịn một chút đi, ai ai cũng có lợi."

"............"

Đầu lưỡi Liêu Tinh Thần đè lên hàm răng, hắn không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng ánh mắt rơi xuống mu bàn tay Triều Dương, trầm giọng nói một câu: "Cậu cứ che chở cho họ Tô đó như vậy sao?"

Đúng là oan uổng mà!

Triều Dương vội vàng giải thích: "Tớ không che chở cho cậu ta, tớ.... tớ lo cậu lại đánh nhau với cậu ta, bị thương nữa thì phải làm sao?"

Liêu Tinh Thần không coi vết thương trên người là chuyện gì to tát, hắn hừ lạnh một tiếng, "Đánh thì đánh, tôi không sợ cậu ta."

Ông nội của con ơi! Ông không sợ nhưng con sợ!

Triều Dương thấy Liêu Tinh Thần quá hổ báo, không thèm để tâm mình có bao nhiêu sức lực, bị đánh một trận còn chưa nhớ đòn.

Cậu nhỏ giọng nhắc nhở: "Tô Tần đã từng học Tán Đả, cậu ta rất mạnh."

Liêu Tinh Thần khó tin, hắn nhíu mày hỏi: "Cậu cảm thấy tôi không đánh lại được cậu ta? Cậu ta giỏi như thế mà cũng chỉ đánh được tôi đúng một cái."

Sao tên ngốc này lại không nhìn ra cái BUG to tổ bố như vậy?

"Haiz."

Tay Triều Dương vẫn đặt trên tay Lâm Tinh Thần, ngón trỏ mảnh khảnh vô thức vẽ xoắn ốc vào tay đối phương, tự nhủ đây là logic của học sinh giỏi, góc độ nào cũng muốn so đo với người khác.

Cậu hạ giọng, mềm nhẹ nói: "Cậu cũng có nhiều điểm giỏi hơn cậu ta mà, cậu thông minh hơn nhiều luôn ấy!"

Liêu Tinh Thần phục sát đất: ".........."

Câu khen này của câu nghe đã biết là có lệ, không có chút thật lòng nào. Nhưng Liêu Tinh Thần bị ngón tay của cậu chọc chọc không tức giận nổi, cũng chẳng còn tâm tư tiếp tục truy cứu.

Quên đi, bỏ qua thì bỏ qua.

Nhưng nếu có lần sau nữa thì hắn sẽ không tha thứ dễ dàng như thế đâu.

Ăn uống xong thời gian vẫn còn sớm, phụ huynh hai nhà rủ nhau ra bờ sông tản bộ tiêu cơm, Triều Dương chạy về nhà tắm rửa, bỏ ra năm phút đồng hồ để sấy tóc, thay quần áo các kiểu lại bay đi mười phút nữa.

Lăn lộn cả buổi cuối cùng cậu vẫn lựa chọn mặc đồ ở nhà, tóc tai gọn gàng kết hợp với T-shirt trắng.

Cậu lê dép lê, ôm theo một túi đồ ăn vặt to tướng chạy xuống lầu, bên trong có ba gói chocolate, hai túi khoai tây chiên của Lay, một túi hạt dưa Chacha, một hộp bánh dứa và hai chai hồng trà lạnh.

Xem phim mà, phần đồ ăn vặt sao có thể thiếu được.

Liêu Tinh Thần lúc mở cửa ra cũng sững sờ: "Cậu mới từ siêu thị về đấy à?"

Triều Dương hơi xấu hổ nói mình quét sạch đồ ăn trong nhà tới, cậu khoe khoang xong thì bắt đầu đi vào cửa đổi chủ đề: "Chúng ta xem phim gì vậy?"

Trước khi xuống tầng Triều Dương đã chuẩn bị tốt tâm lý, cán bộ kỳ cựu giống Liêu Tinh Thần hẳn là sẽ chọn mấy phim có tính văn học, cốt truyện vừa dài dòng vừa nhàm chán, để tránh việc ngủ quên giữa chừng nên cậu mới cần phải ăn nhiều vậy.

Liêu Tinh Thần dẫn cậu vào phòng rồi mở máy chiếu laser ra, hạ màn chiếu xuống.

Triều Dương lần đầu tiên vào đây, cấu tạo của gian phòng này y hệt phòng cậu, bên trái là tủ sách với bàn học, bên phải là giường và tủ quần áo, ở giữa có một cái cửa sổ đôi, ngoài cửa sổ là cây nhãn lồng cao vót tươi tốt.

Duy nhất khác biệt chính là, ở tầng trên không khác gì ổ chó, dưới này mới là mô hình chuẩn chỉnh.

Ráp trải giường màu trắng thẳng băng, nửa nếp nhăn cũng không có, Triều Dương mất tự nhiên thưởng thức vài giây, cuối cùng ngồi xuống đất.

Liêu Tinh Thần kéo từ trong góc ra cái bàn trà thấp rồi ngồi xuống cạnh cậu, giọng nói trầm trầm: "Giữa The Legend of 1900 với Forrest Gump cậu muốn xem cái nào?

[Hai bộ phim này đều khá nổi những năm 2000 nhưng giờ không mấy ai biết tới, nội dung cũng không còn hợp thị hiếu giới trẻ nữa, cốt truyện khá nhẹ nhàng, dễ ru ngủ.]

Thật ra cả hai bộ đều không muốn xem, nhưng Triều Dương trả lời trái với lương tâm: "Cái nào cũng được, cậu xem cái nào thì tớ theo cái đó."

"Ừ."

Liêu Tinh Thần mở điện thoại ra truyền ra màn hình, nói: "Thế xem The Legend of 1900 nhé, bộ này nhẹ nhàng hơn, đơn giản đủ để cậu hiểu."

Triều Dương nghe thấy sai sai, xem phim còn đơn giản với không đơn giản à? Chẳng lẽ là suy luận hồi hộp?

Nhưng mà giây tiếp theo, cậu đã biết những lời này là có ý gì.

Màn chiếu hiện lên tiêu đề bộ phim chỉ có tiếng Anh chứ không có tiếng Trung. Liêu Tinh Thần quay người lấy giấy bút ra đặt trước mặt cậu.

"Đây là thoại."

Lòng Triều Dương nổi lên dự cảm không tốt: "Thoại gì cơ?"

Liêu Tinh Thần không khác gì ác quỷ: "Thoại của phim, cậu vừa nhìn vừa thử dịch, học Anh như này tốt lắm đấy."

"Nếu có từ nào không hiểu thì hỏi tôi."

"........"

Hai mắt Triều Dương tối sầm, cái ** má, cậu muốn về nhà.

[11/09/2022]

Tác giả có lời muốn nói:

Triều Dương lên án: tớ cứ nghĩ cậu thèm muốn cơ thể mình! Ai ngờ cậu thèm muốn đầu óc của tớ hơn!

.

Editor có lời muốn nói:

Nếu muốn học tiếng Anh thì có thể tự học chứ rủ crush xem phim như này thì không những không học được mà còn mất crush đấy nhé =)))) – sinh viên tốt nghiệp khoa sư phạm tiếng Anh chia sẻ.