Đúng lúc này, bên ngoài có người hét lên: “Cảnh sát đến rồi.”
Lúc này, mọi người mới hoàn hồn. Quả nhiên, một đám cảnh sát đẩy cửa bước vào, theo sau là nhân viên phục vụ, chỉ mấy người cạnh bàn nói: “Chính là bọn họ đến gây chuyện.”
Một người cảnh sát nói: “Bắt hết lại, đưa về hỏi chuyện.”
Mấy người Long ca bị đưa đi, Lâm Thanh Thanh nghe thấy phía sau vang lên giọng nói nam tính: “Lâm tiểu thư, em không sao chứ?”
Tác phong của anh khiến người ta cảm thấy hít thở không thông. Lâm Thanh Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Tôi không sao.” Nghĩ đến anh vừa giúp mình, Lâm Thanh Thanh lại nói: “Cảm ơn Dịch tiên sinh.”
“Lâm tiểu thư khách khí rồi.”
Dịch Trạch Duyên vừa dứt lời, phục vụ đã chạy đến nói với Lâm Thanh Thanh: “Thanh Thanh, đến lượt cô bị hỏi rồi.”
Lâm Thanh Thanh liền nói với Dịch Trạch Duyên: “Xin lỗi Dịch tiên sinh, tôi cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện như thế. Tạm thời tôi phải đi nhận lỗi, anh giúp tôi nói với Tiểu Uyên nhé.”
Dịch Trạch Duyên cười: “Không sao.”
Nhìn qua thì anh là người tốt, là thiếu gia nhà giàu, trời sinh đã tốt bụng, khác hẳn với cái tên đàn ông hung dữ vừa nãy.
Lâm Thanh Thanh cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ, theo nhân viên phục vụ rời đi.
Mặc dù là mấy người Long ca kia gây sự trước, nhưng Lâm Thanh Thanh thực sự đánh người, cần bồi thường tiền thuốc men và phải xin lỗi.
Khi Lâm Thanh Thanh cùng Lâm Trân Trân đến bệnh viện xin lỗi Long ca, cô vẫn không thể tin được mình mới cầm bình rượu đập lên đầu người ta, hơn nữa còn làm rất tự nhiên. Từ nhỏ đến giờ, cô rất ít khi va chạm với người khác chứ đừng nói là đánh nhau.
Lúc này, Long ca đang nằm trong bệnh viện, vết thương của hắn đã được băng bó. Bác sĩ nói qua tình trạng vết thương cho hắn. Long ca nghe mình chỉ bị thương ngoài da, liền nói: “Bác sĩ, phiền anh viết vết thương của tôi nặng hơn một chút, tốt nhất là viết não bị chấn động gì đó.”
Bác sĩ mặt không đổi sắc viết lên báo cáo, dùng ngữ khí nghiêm túc khi làm việc nói: “Vết thương bị sao thì tôi chỉ có thể viết như vậy, không làm giả được.”
Long ca lập tức nháy mắt với người phụ nữ tóc ngắn, cô ta liền móc một sấp tiền trong túi ra đưa: “Làm phiền bác sĩ rồi.”
Bác sĩ không thèm nhìn, trực tiếp ném lại cho cô ta. Anh ta cau mày, có thể nhận ra tâm trạng không tốt lắm, giọng lạnh nhạt: “Xin lỗi, làm bác sĩ không thể nhận tiền đút lót.”
Người phụ nữ tóc ngắn cảm thấy đen đủi, khẽ nguyền rủa một tiếng, thầm mắng anh ta không biết điều.
Lâm Thanh Thanh và Lâm Trân Trân bước vào. Phòng bệnh này chính là phòng đơn, bên trong chỉ có tên Long ca bệ.nh hoạn. Mấy người anh em của hắn không biết đi đâu, chỉ có người phụ nữ tóc ngắn ở đó chăm sóc, ngoài ra còn bác sĩ mặc áo choàng trắng nữa.
Trên đường đi, Lâm Thanh Thanh đã nghĩ phải xin lỗi như thế nào, nhưng khi nhìn thấy bác sĩ, cô lại hoàn toàn ngây ngốc.
Anh ta rất cao, người hơi gầy, tướng mạo cũng rất đẹp, đeo kính vào khiến khuôn mặt càng trở nên nghiêm túc hơn.
Anh ta cũng nhìn thấy Lâm Thanh Thanh, hình như còn ngẩn người.
Lâm Thanh Thanh không nghĩ sẽ gặp lại Hướng Hoa Dương trong hoàn cảnh này. Chị đã nói cho cô biết, thừa dịp cô bị thương, anh ta và Lương Hân ở bên nhau. Tim Lâm Thanh Thanh rất đau, muốn tìm hai người chất vấn, cũng muốn đi ầm ĩ một trận.
Nhưng cuối cùng, cái gì cô cũng không làm.
Năm năm, cho dù đối với cô trống không, thế nhưng vẫn có năm năm đó.
Rõ ràng trước đây không lâu, anh ta còn nói chuyện qua điện thoại với cô. Rõ ràng mấy tháng trước, anh ta còn ngồi xe tới thành phố Bắc xa xôi gặp cô. Hướng Hoa Dương học ở đại học y khoa phương Nam, cách nhau hơn một ngàn cây số, nghỉ đông và nghỉ hè hai người mới có thể gặp nhau. Thế nhưng anh ta sẽ tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng ngồi xe hơn hai mươi giờ tới gặp cô.
Chớp mắt một cái, anh ta không còn là sinh viên học y, mà thực sự đã trở thành bác sĩ.
Bùi ngùi, phẫn nộ, nhiều loại cảm xúc đan xen trong lòng cô. Lâm Thanh Thanh rất muốn chất vấn, hỏi anh ta tại sao lại phản bội cô, nhưng lại hiểu rõ, vật đổi sao dời, những thứ này đã không còn quan trọng. Trong lòng Lâm Thanh Thanh dâng lên cảm giác bất lực cùng bi ai.
Cuối cùng cô chỉ thu lại ánh mắt, tựa như chưa nhìn thấy Hướng Hoa Dương. Lâm Thanh Thanh chưa quên mục đích tới đây, cô đi đến trước mặt Long ca thành khẩn xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không cố ý, tiền viện phí và tiền chữa trị tôi sẽ trả.”
Lâm Thanh Thanh nói xong, người phụ nữ tóc ngắn chua ngoa cắt lời: “Vừa nãy không phải còn rất thanh cao sao? Sao bây giờ lại biết điều, khom lưng xin lỗi rồi?”
Long ca kia cũng hừ lạnh một tiếng: “Mày trả? Mày trả nổi không? Mày đánh bố mày đến chấn động não, tao sẽ kiện mày ra tòa, để mày không chỉ bồi thường tiền chữa trị mà còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần.”
“Không chấn động não, anh chỉ bị thương ngoài da.” Hướng Hoa Dương không cảm xúc nói ra một câu.
Long ca bị vạch trần, khóe miệng giật giật, hung tợn nhìn Hướng Hoa Dương. Người phụ nữ tóc ngắn nói: “Não không chấn động thì cũng phải kiện, kiện cho cô ta táng gia bại sản [1], xem cô ta còn dám tùy tiện đánh người nữa không.”
[1] táng gia bại sản: 倾家荡产: mất hết của cải
Thật đúng là không biết xấu hổ.
Rõ ràng là bọn họ gây sự trước.
Lâm Thanh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô gái tóc ngắn: “Cô uy hϊếp tôi? Có tin tôi đánh cô như đánh anh ta không?”
Không biết có phải vì ánh mắt của Lâm Thanh Thanh quá lạnh không, người phụ nữ tóc ngắn bị chấn động, nhưng lập tức cười nhạo: “Cô dám?”
“Dù gì cũng phải táng gia bại sản, tại sao tôi không dám chứ?” Cô nhíu mày: “Muốn thử không?”
Người phụ nữ tóc ngắn cảm nhận được sự hung ác trong mắt Lâm Thanh Thanh, muốn đem cô ta mổ bụng rút ruột. Không nghĩ tới cô gái này nhìn qua còn trẻ như vậy mà lại dám làm liều.
Nghĩ đến Lâm Thanh Thanh vừa nãy còn đập thẳng bình rượu vào Long ca, cô ta vô thức rùng mình, nhưng không muốn bị nép vế, liền nói: “Đắc ý ít thôi, không về sau lại khóc.” Cô ta nói xong liền nhìn Long ca, hắn ta cười khẩy: “Hai người phụ nữ, để các em ấy khóc không đơn giản đâu.” Hắn nói xong còn cười xấu xa.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy thật buồn nôn.
Cuối cùng Lâm Trân Trân nghĩ vẫn nên dàn xếp ổn thỏa. Cô đang muốn tiến lên nói xin lỗi Long ca, thì không nghĩ tới một nhóm người mặc quần áo cảnh sát đi vào, là cảnh sát hình sự.
Họ đến làm phòng hơi chật. Người cảnh sát dẫn đầu đi đến trước mặt Long ca, đưa giấy kiện và lệnh bắt giữ, nói: “Vương Long, anh có liên quan đến vụ bắt cóc tống tiền, bị bắt.”
Anh cảnh sát nói xong liền còng tay Long ca lại.
Người cảnh sát phía sau cũng bước đến trước mặt người phụ nữ tóc ngắn bắt lại: “Yến Linh, cô có liên quan đến việc bắt phụ nữ bán dâʍ, chính thức bị bắt.”
Mọi chuyện xảy ra bất chợt, Long ca và người phụ nữ tóc ngắn hoàn toàn ngây ngốc, cho đến khi sắp bị còng tay, Yến Linh mới hét lên: “Các người làm gì vậy? Tôi không phạm tội, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?” Cô ta vừa nói vừa đánh lên tay người cảnh sát hình sự.
Nhưng cảnh sát được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không phải chỉ để ăn. Lúc này có một người tiến lên kéo tóc cô ta. Yến Linh bị đau, vội vàng đưa tay bảo vệ tóc. Nhân lúc này, cảnh sát liền còng tay cô ta lại.
So với Yến Linh ầm ĩ, Long ca lại rất yên tĩnh. Nhưng cũng không thể nói là yên tĩnh, cả người hắn ngây ngốc, khác xa hoàn toàn với cái tên hung hăng vừa nãy. Lúc này, hắn ta giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, để mặc cảnh sát bắt đi.
Sau khi hai người kia bị bắt, người dẫn đầu cảnh sát lúc nãy mới bước ra ngoài. Lúc đi qua hai chị em, Lâm Thanh Thanh liền nhìn rõ mặt anh ta.
Dáng anh ta rất đẹp, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo kéo dài từ bên tai đến khóe miệng, hoàn toàn phát nát sự đẹp trai, khiến mặt mũi anh ta trở nên dữ tợn.
Ánh mắt anh ta đảo qua Lâm Trân Trân, sau đó từ từ đi ra ngoài.
Lâm Thanh Thanh cảm thấy người này khá quen, hình như cô đã từng gặp, nhưng nhất thời không thể nhớ ra được.
Sự tình phát triển ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Khi Lâm Thanh Thanh bị Lâm Trân Trân kéo ra khỏi phòng bệnh, cô vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Đột nhiên Lâm Trân Trân nói với cô một câu: “Nhờ em có quý nhân tương trợ [2] đó.”
[2] quý nhân tương trợ: 贵人 相助: có người giúp đỡ
Lâm Thanh Thanh: “???”
Lâm Thanh thanh đang suy nghĩ người cảnh sát kia cô từng gặp ở đâu, đột nhiên nghe Lâm Trân Trân nói vậy liền tỉnh mộng: “Quý nhân tương trợ gì ạ?”
“Long ca đó nổi tiếng côn đồ ở khu Thanh Bình. Chuyện xấu hắn làm ra không ít, nhưng vì quan hệ rộng mà phức tạp, nên không ai dám động đến. Bây giờ tự nhiên bị bắt, chắc chắn có người quyền thế nào đó muốn dìm hắn.”
“Ý của chị là, người có quyền thế, muốn dìm Long ca kia là quý nhân của em? Tại sao không phải quý nhân của chị?”
Lâm Trân Trân nói: “Có phải quý nhân của chị hay không trong lòng chị rất rõ.”
Lâm Thanh Thanh lập tức phản bác: “Em làm gì có quý nhân…” Nói đến đây, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một người đàn ông đứng sau lưng mình, vẻ mặt hùng dữ: “Không phải Dịch tiên sinh chứ?”
Lâm Trân Trân: “Không biết nữa.”
“Nhưng tại sao anh ấy phải giúp em? Chị cũng nói quan hệ của Long ca rất phức tạp, anh ấy làm vậy chắc chắn đắc tội không ít người, mà em mới gặp anh ấy hai lần.”
Lâm Trân Trân từ chối cho ý kiến: “Ai biết được.”
Dịch Trạch Duyên đã từng đưa cô một cái danh thϊếp. Sau khi về nhà, cô đã điều tra bối cảnh của anh. Anh đúng là người có quyền thế, mà người lợi hại nhất cô quen biết cũng chỉ có mình anh.
Lâm Thanh Thanh dự định sau khi về sẽ gọi điện thoại hỏi, nhỡ đâu người giúp đỡ không phải Dịch Trạch Duyên thì sao.
“Lâm Thanh Thanh.”
Khi hai người sắp đi đến thang máy, đột nhiên có giọng nói vang lên sau lưng.
Hai người dừng bước nhìn lại, thấy Hướng Hoa Dương cách đó không xa. Lâm Trân Trân nhìn thấy anh ta, vô thức chắn trước mặt Lâm Thanh Thanh: “Cậu tìm Thanh Thanh có chuyện gì?”
Hướng Hoa Dương bước đến, nhìn Lâm Thanh Thanh đang đứng sau Lâm Trân Trân, sắc mặt hơi phức tạp, mà trong mắt Lâm Thanh Thanh chỉ có lạnh nhạt và phẫn nộ.
Một lúc sau anh ta mới hỏi: “Chồng của em đâu? Em xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh ta không đến sao?”
Chồng? Chồng cái gì?
Lâm Thanh Thanh còn chưa kịp hỏi nghi ngờ của mình, thì Lâm Trân Trân đã nói: “Chuyện của Thanh Thanh không liên quan đến cậu, cũng không đến lượt cậu quan tâm. Bọn tôi còn có chuyện, đi trước đây.” Lâm Trân Trân không cho Hướng Hoa Dương sắc mặt tốt, nói xong liền kéo Lâm Thanh Thanh rời đi.
Sau khi đi xuống tầng, Lâm Thanh Thanh nghĩ đến lời Hướng Hoa Dương vừa nói, cảm thấy kỳ quái liền hỏi: “Anh ta vừa hỏi chồng em, em làm gì có chồng?”
Lâm Trân Trân nói: ” Trước đây, khi nó đến tìm em, chị không muốn nó quấy rầy em nữa nên nói cho nó em đã kết hôn.”
Thì ra là vậy.
Nhưng anh ta đã phản bội cô, sao còn mặt mũi đến gặp?
Lâm Thanh Thanh hơi tức giận, vừa nãy cô nên cho anh ta hai bạt tay mới đúng.
Lúc Lâm Thanh Thanh trở về, nhân viên cửa tiệm đang lau dọn, mọi người đều bị cảnh sát gọi đi hỏi chuyện nên chưa kịp làm.
Phòng còn chưa dọn xong, Lâm Thanh Thanh liền đi qua giúp. Rác gần như đã dọn sạch, chỉ có một điếu thuốc rơi dưới góc ghế. Lâm Thanh Thanh ngồi xuống, cúi người nhặt điếu thuốc. Có lẽ do không xác định đúng khoảng cách, lúc cô đang định đứng dậy thì đầu đụng vào cạnh bàn.
Bị đụng đau, Lâm Thanh Thanh vô thức lấy tay che đầu. Ngay lúc cô nhắm mắt lại xoa đầu, đột nhiên một hình ảnh hiện ra.
Hình ảnh rất lạ, hoàn toàn không thuộc về ký ức trong quá khứ của cô.
Hình như cô ngồi trong phòng mờ tối, trên người mặc một cái váy rất đẹp, mặt còn trang điểm. Cô giống như rất khó chịu, đang khóc, trôi mất lớp trang điểm đó, lông mi dính nước không thoải mái.
Cô ngồi bên cửa sổ vừa hút thuốc vừa uống rượu. Cô uống đến say sưa ngây ngất. Cồn làm cảm xúc khuếch đại, khiến cô càng khóc thương tâm hơn. Sau đó, đột nhiên có một đứa bé khoảng hai tuổi đi đến, bé thấy cô khóc, bàn chân loạng choạng bước đến an ủi cô. Hình như cô hơi bài xích bé, nên đẩy bé ra. Khi uống say khướt, cô không chú ý nên vô tình để tàn thuốc rơi xuống cánh tay bé.
Mặc dù cô vội vàng hất tàn thuốc đi, nhưng vẫn không kịp.
Cậu bé còn nhỏ như vậy, làn da rất non, tàn thuốc nóng hổi lập tức làm bỏng da, lưu lại lên cánh tay bé một cái lỗ nhỏ.
Lúc này, bé òa khóc lên, có thể nhận ra đang vô cùng đau nhức.
Chỉ một đoạn ngắn như vậy, nhưng khiến Lâm Thanh Thanh sợ ngây người.
Cô nghe được rất rõ, bạn nhỏ nam đi đến bên cạnh, dùng âm thanh non nớt chưa sõi nói với cô một câu: “Mẹ, mẹ đừng khóc.”
Khuôn mặt bé cô cũng nhìn thấy rõ.
Bé là Tiểu Uyên.
Bé gọi cô là mẹ.