Chương 150.: Chủ nhân
Thợ tỉa hoa hoàn toàn không che giấu được nỗi sợ hãi trên gương mặt, cố ép lắm mới nuốt được tiếng kinh hô suýt chút nữa đã buột ra khỏi miệng. Anh trợn trừng mắt nhìn thiếu niên đang bị đám thú bông vây quanh "đi" vào.
Anh nghe thấy gã hầu nam bên cạnh cũng đang thở phì phò, hiển nhiên là đã nhận ra người trước mặt. Trên thực tế, anh ta hoàn toàn có thể hiểu được sự kinh hãi trong lòng của đối phương. Mới hai ngày trước, bọn họ còn tưởng rằng thanh niên đã bỏ mạng từ lâu ở trong trò chơi, thậm chí còn không nhịn được mà ngầm trào phúng trong lòng rằng, kể cả có được NPC khác ưu ái thì sao, cuối cùng người nọ vẫn không thoát được vận mệnh phải chết đấy ư?
Không thể không nói, suy nghĩ này đã khiến gã cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Bọn họ đều đã trải qua rất nhiều phó bản, cũng quen với việc bị NPC làm khó dễ, cứ thấy NPC là như gặp phải đao phủ. —— Thế nên khi thanh niên được đám NPC vốn phải tuyệt tình lạnh lùng cưng chiều che chở, bọn họ đã nhận ra ngay lập tức.
Sao có thể khiến người khác không chú ý được cơ chứ?
Vì lý do đó mà khi người nọ biến mất, gã hầu nam chẳng hề thấy thương tiếc chút nào, ngược lại còn sinh ra cảm giác hả hê "lẽ ra phải vậy từ lâu rồi". Giống như dân nghèo rớt mồng tơi nhìn đại gia rơi xuống đáy vực vậy, không sao đồng cảm nổi.
Hơn cả thế, gã còn thầm cảm thấy sung sướng.
Mà giờ phút này, việc thanh niên một lần nữa xuất hiện đã đâm thẳng một kích vào hầu nam. Gã ngơ ngác nhìn chằm chằm vào người trước mặt, cuối cùng chậm rãi đưa y lên sánh ngang hàng với tên thiếu gia trong miệng đám NPC.
Y chính là thiếu gia.
Y chính là —— thiếu gia?!
Trong lòng bọn họ như nổi mưa gió bão bùng, chưa kể đám NPC còn chưa thèm cho họ cái liếc mắt nào. Cặp song sinh chia trái phải đứng hầu hạ phía sau thanh niên, đem thanh niên sắc mặt tái nhợt kẹp ở giữa.
Đôi mắt xanh biếc của bọn hắn cứ dán chặt vào chủ nhân trước mặt mà chẳng chớp lấy một lần. Ánh mắt đó vừa chuyên chú lại nồng cháy, cứ như có dòng dung nham nóng bỏng đang ào ạt dâng lên từ bên trong. Đám thú bông cũng dùng ánh mắt giống hệt quan sát y, việc này khiến cho thợ tỉa hoa sinh ra ảo giác kỳ quái —— tựa như thứ đặt trên chiếc bàn dài phủ khăn trắng không phải bánh kem và các món ăn, mà chính là người thanh niên đang ngồi ở vị trí chủ toạ.
Do sự xuất hiện của thanh niên, hội trường bỗng trở yên ắng lạ thường. Y rõ ràng phải là chủ nhân trên danh nghĩa của nơi này, vậy mà trong ánh mắt của cặp song sinh và đám thú bông khi nhìn y lại chẳng hề chứa sự sùng kính, chỉ có dục vọng độc chiếm khiến người ta sởn tóc gáy.
Y là một vị thần linh bị tín đồ thèm muốn.
Vị trí hiện tại của những tín đồ lông xù đó cách xa người nọ, bọn chúng thèm thuồng làn da mịn màng bọc dưới lớp vải của y, thèm muốn đôi chân chỉ thoáng lộ ra khi mang nịt tất kia, lại thèm muốn bờ ngực ẩn nấp bên trong hàng cúc áo được cài chắc chắn, đầu ngón tay hồng nhạt và đôi môi mím chặt của y.
Bọn chúng nhìn từ phía trên xuống phía dưới, rồi lại từ phía dưới ra đằng trước. Nếu ánh mắt ấy có thực thể, chắc từng lỗ chân lông của người nọ cũng đều bị nó chạm vào, thậm chí nó còn ngoan cường mà chui vào bên trong, thâm nhập thẳng tới lục phủ ngũ tạng, vuốt ve thành trong mỏng manh của y.
"Thiếu gia."
Một người trong cặp song sinh ưu nhã cúi nửa người xuống, nhẹ giọng nói với thanh niên: "Đã đến lúc ngài nên thông báo bắt đầu rồi ạ."
Bấy giờ thanh niên mới bị đánh thức, vô cùng chậm rãi mà mấp máy khoé môi. Y tựa lưng vào chiếc ghế cao, cánh tay trắng như tuyết đặt lên khăn ăn màu đỏ máu, qua hồi lâu mới khẽ gật đầu, nói: "Thông báo... Bắt đầu."
Thợ tỉa hoa bắt được sự bất thường của thanh niên ngay lập tức.
Sắc mặt của y quá nhợt nhạt, thân thể lại mềm nhũn như bông, chẳng hề có sức lực. Phản ứng khi nói chuyện quá chậm, không giống người bình thường, ngược lại cứ như con rối đang bị cặp song sinh thao túng, thuật lại từng câu một cách cứng ngắc.
Cặp song sinh còn ghé vào bên tai y, trầm thấp nói: "Ngài nên chào mừng khách mời."
Thanh niên nói theo cậu ta, chậm rì rì lặp lại: "Chào mừng... khách mời..."
Điều này thực sự quá bất thường, thái dương thợ làm vườn cứ thế mà rịn đầy mồ hôi. Nhưng lạ là những vị khách kì dị trong phòng ăn lại tỏ ra vô cùng vui mừng, tất cả đều vỗ tay.
Nụ cười trên mặt cặp song sinh càng thêm rạng rỡ. Bọn hắn nói: "Như vậy, tiếp theo đây, xin mời thiếu gia thổi tắt nến."
Chẳng biết là ai đã dập tắt những cây nến còn sót lại trong phòng bếp, chỉ có ngọn nến trên chiếc bánh kem khổng lồ trước mặt thanh niên là vẫn châm, ánh lửa bập bùng. Từ góc nhìn của thợ tỉa hoa, từng chiếc bóng của đám thú bông và con người đều bị kéo dài, như thể đã mọc ra những chiếc đuôi đen loằng ngoằng của loài rắn. Chúng cùng uốn lượn vòng quanh trên mặt đất, quấn vào với nhau.
Gương mặt của thanh niên bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng. Cánh tay y bị cặp song sinh dựng sang hai bên, gần như chống thân thể y dậy, gắng gượng cúi đầu, thổi một hơi thật mạnh.
Phù ——
Ánh nến phía trước chợt lung lay, nhưng không tắt hết, còn hai cây vẫn cháy. Trên mặt cặp song sinh hiện lên vẻ bất ngờ, vươn tay tới, phủi tắt toàn bộ.
Có người nói rằng, nếu nến trên bánh kem không được thổi tắt, đồng nghĩa với việc nguyện vọng không thể thành hiện thực.
Bọn hắn không thể chấp nhận được chuyện này. —— Nguyện vọng của thiếu gia chắc chắn phải trở thành sự thật.
Bọn hắn dập tắt nến, sau đó lại cẩn thận từng chút một đặt y về chiếc ghế cao trong bóng tối. Chẳng biết có tên hầu từ đâu ra lại tươi cười thắp sáng nến ở giá cắm trên tường, đại sảnh lập tức bừng sáng.
Cặp song sinh nói: "Các khách mời đã chuẩn bị cho ngài rất nhiều lễ vật. Ngài có muốn mở ra xem thử không?"
Những lời này thực ra chẳng thể xem là một câu hỏi, bởi vì bọn hắn đâu thèm quan tâm tới câu trả lời. Không đợi Khấu Đông mở miệng, cặp song sinh đã phất nhẹ tay một cái, đám khách mời trước bàn ăn lập tức mở hết những hộp quà được xếp thành ngọn núi nhỏ kia ra. Khung cảnh này có chút quỷ dị, bởi bên trong hộp quà mà đám thú bông đó lôi ra, cuối cùng vẫn là một đống thú bông.
Lớn, nhỏ, đủ loại màu sắc, tất cả đều là lông tơ. Thân hình của bọn chúng vô cùng tròn trịa, nhưng từ đầu đến chân lại chẳng có vết khâu nào, cứ như bẩm sinh chúng đã là một con thú bông ngây thơ như vậy rồi.
NPC đưa từng đứa một đến trước mặt Khấu Đông.
"Ngài xem này," Cặp song sinh nói, "Hẳn là sẽ có con ngài thích."
Tất cả thú bông đều háo hức dõi theo y, kỳ vọng rằng món đồ chơi trong tay mình sẽ được thiếu gia chọn lựa. Nhưng dưới ánh mắt ấy, thiếu niên vẫn chỉ chậm rãi lắc đầu.
Thợ tỉa hoa thầm đoán trong lòng, thứ y muốn, chỉ sợ chính là con thú bông được nói đến trong nhiệm vụ.
Ngoại trừ con gấu Teddy mang chữ "D" trên tai kia ra, cho dù nhiều thú bông như vậy, cũng không có con nào khiến thiếu gia thực sự thích.
Nụ cười của cặp song sinh dần tắt đi, sau đó miễn cưỡng nói: "Ngài xem lại đi."
Khấu Đông chẳng hề đáp lại. Y thẫn thờ nhìn vào đám thú bông bày la liệt trước mặt, như thể không có một con nào lọt vào trong mắt y.
"Không thích con nào ư?"
Cặp song sinh trầm thấp nói, từ tốn ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người chơi đang đứng ở trước cửa.
"Không thích con nào cả," Bọn hắn nhẹ giọng lẩm bẩm nói, trong đôi mắt gằn lên tơ máu, "Tốt lắm..."
Thợ tỉa hoa bỗng rùng mình, nhận ra có chuyện không ổn.
Lúc bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ này, trò chơi không hề nhắc đây là nhiệm vụ có thời hạn.
—— Nhưng nếu nhiệm vụ thực tế là phải tìm được con gấu bông trước sinh nhật của thiếu gia thì sao?
Trái tim anh ta lập tức nhảy bật lên.
Hiện tại trên bàn ăn không có con gấu thiếu gia muốn.
Vậy tiếp theo... Liệu có phải muốn "mạng" của bọn họ không?
Cặp song sinh đi về hướng họ, ánh mắt quét qua ba người.
"Tên này sẽ là gì?"
Ngón tay của người em chỉ vào thợ tỉa hoa.
Người anh lại khẽ lắc đầu, lãnh đạm nói: "Con thỏ."
Cậu ta lại nhìn về phía hầu gái, vẻ mặt dường như có chút ảo não: "Cũng là con thỏ."
Hầu gái thoáng run cầm cập, hoàn toàn không hiểu ý tứ của câu nói này. Nhưng thợ tỉa hoa lại giật mình, liên tưởng tới con gấu mà bọn họ đang tìm kiếm, trong lòng xuất hiện phỏng đoán mới.
Nếu đám thú bông mới tinh trên bàn đều là người chơi đã thất bại nhiệm vụ trước đó, vậy nhất định sẽ có tiêu chuẩn để biến thành con thỏ hay gấu.
Biến thành con thỏ, khả năng sẽ có cơ hội sống sót.
Anh vẫn đang thầm cân nhắc tiêu chuẩn này rốt cuộc là gì, bỗng nghe thấy âm thanh lạnh như băng của người anh vang lên: "Đây là con gấu."
Cậu chỉ vào gã hầu nam.
Hầu nam đứng như trời trồng, ngơ ngác chưa hiểu được ẩn ý chết chóc giữa lời nói của cậu ta. Nhưng chẳng đợi cho gã phản ứng kịp, người em trong cặp song sinh đã giơ nắm đấm lên, đánh thật mạnh vào huyệt thái dương của gã.
Ngay sau đấy, gã hầu nam đã ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Cặp song sinh túm lấy cổ áo hầu nam, kéo gã về phía trước dễ như trở bàn tay. Đám thú bông chứng kiến toàn bộ cảnh này đều tỏ ra vô cùng bình tĩnh, cứ như đây chỉ là chuyện thường tình. Chỉ có con thỏ lớn màu xám trên bàn khẽ nâng bước chân, không chút dấu vết nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, đôi mắt cúc áo nhìn chằm chằm vào động tác của bọn hắn.
Cặp song sinh xắn cổ tay áo mình lên, bắt đầu chuẩn bị lấy máu của gã.
"Thiếu gia à, không cần phải nôn nóng đâu," Người anh bình tĩnh nói, "Nơi này của chúng ta vẫn còn lễ vật khác, sẽ chuẩn bị xong ngay cho ngài thôi —— Nói không chừng ngài sẽ thích đó."
Trái tim của thợ tỉa hoa vừa tai qua nạn khỏi lập tức giật thót lên.
... Lễ vật khác.
Cánh tay anh sởn đầy da gà. Như vậy có nghĩa là: nếu gã hầu nam biến thành thú bông mà không làm thanh niên vui, bọn họ cũng sẽ phải biến thành con thỏ giống như thế sao?
Chạy?
NPC ở nơi này có đến cả ngàn, bọn họ đào đâu ra chỗ chạy? —— E rằng mới chỉ ra tới cửa đã bị bắt lại ngay, kết cục sẽ càng thảm hại hơn.
Không thể được!
Vậy chẳng qua chỉ là chết sớm hay muộn thôi, không có nghĩa là được sống. Anh ta quan sát cái vị gọi là thiếu gia trước mặt kia, liên tưởng tới bài đăng cấm, rồi lại nghĩ đến tình huống dường như người nọ đang bị thao túng, cuối cùng nghiến răng.
Bài post đã từng cảnh báo.
Không được đánh thức y.
Không được đánh thức y...
Nhưng hiện tại, nếu không đánh thức y thì bọn họ sẽ chẳng còn con đường nào khác!
Thợ tỉa hoa lờ mờ hiểu được kết cục "diệt sạch" đã xuất hiện như thế nào, bởi vậy càng quyết tâm liều chết đến cùng. Nhân lúc không có ai chú ý, anh chậm rãi lén vươn tay về phía vạch hành lý. Ở bên trong vẫn còn một đạo cụ mà anh có thể dùng để tự bảo vệ cho chính mình, đó là một lá bùa mỏng có thể giúp người chơi giải quyết tình huống bị NPC mê hoặc tâm trí.
Khổ nỗi anh cũng không chắc rằng, liệu thứ này sẽ có tác dụng với NPC thiếu gia hay không?
Nhưng trước mắt thì còn nước là còn tát —— tóm lại là phải thử một lần.
Anh cắn chặt răng, đột nhiên quay bước chân đi về phía thiếu gia. Cặp song sinh chú ý tới động tác của anh ta, lập tức nói: "Làm gì đấy?"
Thợ tỉa hoa bưng đĩa lên, cung kính nói: "Tôi chỉ muốn kính thiếu gia một chén rượu thôi."
"Mày đứng yên đấy!"
Ngoài dự đoán, đối với lý do bình thường như vậy mà cặp song sinh vẫn lạnh giọng quát anh ta đứng lại như cũ. Bọn hắn giãy nảy lên, nhất quyết không cho anh tới gần.
"Đứng nguyên chỗ cũ!"
Trái tim thợ tỉa hoa như lỡ một nhịp. Bước chân anh đột nhiên tăng tốc, bất chấp tất cả lao về phía thiếu gia. NPC cảm giác được có điều gì không đúng, trong thanh âm ngập tràn sự kinh hoàng: "Ngăn nó lại!"
Vô số thú bông lập tức lao lên. Bọn chúng tập hợp thành hàng, liều mạng nhào đến chỗ thợ tỉa hoa như cơn lũ. Cùng lúc đó, gã hầu nam nhận ra đây là cơ hội cũng bắt đầu phản kháng, ra sức đánh trả cặp song sinh; tương tự thì hầu gái cũng vọt lên, định giải vây giúp thợ tỉa hoa.
"Chạy mau!"
Ả cao giọng nói, dùng sức đẩy anh về phía sau, đồng thời cũng lôi vũ khí của mình là một con dao găm thật sắc ra. Ả đâm xuyên qua mấy chục con thú bông, khiến những thi thể xù lông đó nằm ngổn ngang tứ tung đầy đất: "Chạy mau!"
Thợ tỉa hoa híp mắt lại, chạy đến trước mặt thiếu gia. Ngón tay anh nắm chặt lá bùa kia, không nói hai lời, ngay lập tức dán lên người thanh niên.
Mau ——
Một chút thôi!
Xin cậu, hãy quay về phía này một chút thôi!
Nhưng đôi mắt của thanh niên vẫn trống rỗng vô hồn, cứ như chẳng hề cảm nhận được nôn nóng của anh. Thợ tỉa hoa dồn hết sức lực toàn thân, cơ thể suýt chút nữa bị thú bông kéo gãy vụn, ngay lúc sắp sửa chạm tới, cánh tay anh bỗng dưng khựng lại, bị một lực rất mạnh đè xuống.
Ngẩng đầu lên, là khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắc của cặp song sinh.
"Là cái này à?"
Cặp song sinh kéo là bùa trong tay anh ra.
Thợ tỉa hoa bỗng gào lên một tiếng thảm thiết.
"—— không!"
Cặp song sinh nhếch môi, dường như đang trào phúng.
"Vật như vậy..."
Bọn hắn tiến lên một bước, không chút do dự ném nó vào ngọn lửa đang cháy. Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa đã nuốt sống tờ giấy vàng, chỉ còn lại một lớp tro tàn mỏng manh.
Thợ tỉa hoa hoàn toàn tuyệt vọng.
Hết rồi.
Hi vọng cuối cùng đã bị huỷ rồi.
—— Bài đăng cấm quả nhiên nói không sai, kết cục của phó bản này chỉ có chết.
Những con thú bông đó liệu có phải nhóm người chơi đầu tiên hứng chịu cái chết hay không?
Liệu anh có biến thành một trong những con thú bông ở đây không?
Trái tim anh hoá tro tàn.
Cửa chính phía sau bỗng kêu lên, có người hầu kinh ngạc nói: "Thưa hai ngài quản gia —— có người tới?"
"Ai?" Tâm trạng của cặp song sinh vốn không tốt lắm, lạnh lùng nói, "Kẻ nào không phải khách mời thì không được vào!"
"Không phải khách mời!"
Người hầu nuốt nước bọt, giải thích nói: "Không phải khách mời..."
"Là chủ nhân!"
"Chủ nhân đã trở về!!"
"Chủ nhân đã trở về dự sinh nhật của thiếu gia!"
Phía sau bọn họ, có một bóng người cao gầy đang sải bước đến. Áo choàng sau lưng hắn bay phấp phới, lúc ngẩng lên, dưới mũ trùm đầu rõ ràng là một gương mặt thanh tú, chỉ có dung mạo thâm trầm như mực.