Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 130




 

Khấu Đông uyển chuyển từ chối: "Cái này không cần đâu."

Được rồi đấy, tìm cha cái gì chứ?

Không nên khơi mào mâu thuẫn gia đình.

Trái cây vẫn còn lôi kéo tay y, nhìn chằm chằm không chịu buông tha, kiên trì nói: "Cha lớn cũng đang tìm cha mà..."

Sắc mặt Diệp Ngôn Chi hoàn toàn đen như đít nồi, hắn bực bội duỗi tay vào trong chăn tóm lấy đứa con thứ hai đang vui sướng kia, giống như muốn ra tay, Khấu Đông vội ngăn cản, "Không được đánh nhau!"

Diệp Ngôn Chi cười lạnh, động tác trên tay không hề dừng lại: "Có liên quan gì, dù sao nó cũng đâu phải do cậu sinh ra."

"......"

Con trai, cưng tỉnh táo lại đi —— cưng cũng đâu phải con ruột của ba!

Khấu Đông hơi cảm thấy tuyệt vọng đối với thế giới này.

Diệp Ngôn Chi thô bạo đàn áp đứa em trai không có tí quan hệ máu mủ nào với mình lại, trong hang động rơi vào tĩnh lặng.

Qua một lát, Khấu Đông đụng vào chân hắn.

Thanh niên nhấc mí mắt lên, liếc sang nhìn y một cái.

"Hử?"

Khấu Đông càng áp sát về phía hắn hơn, ngập ngừng giữa việc nói hay không nên nói, cuối cùng cũng nhỏ giọng nhắn nhở: "Em trai cưng sắp bị cưng bóp nát rồi..."

Thanh niên bình tĩnh nhìn chằm chằm y, giọng điệu thản nhiên, không có một chút phập phồng nào: "Khấu Điềm Điềm."

Khấu Đông: "..."

Chết mất, đây là lần đầu tiên Diệp Ngôn Chi gọi y như vậy, vậy mà lại khiến y phải nổi hết cả da gà.

Y nhạy bén cảm nhận thấy nguy hiểm, vì thế đã nhanh chóng lựa chọn câm miệng.

"Ngày mai ra ngoài nhìn thử xem," giọng nói của Tống Hoằng truyền đến từ sâu trong hang động, "Đề nghị tất cả mọi người cùng đi —— phải mau chóng thu thập manh mối."

Không ai phản đối.

Anh Đào đã chết, Tống Hoằng đã trở thành nhân vật cốt lõi trong đội.

Chỉ có người cao to ngửa đầu sững sờ.

Anh ta đột nhiên nói.

Trong hang động không ai trả lời lại, người chơi co mình ở một chỗ dường như càng run rẩy hơn.

"Nhưng anh ta —— anh ta đã chết như thế nào?"

Người cao to lẩm bẩm nói.

"Rõ ràng anh ta là người thứ 5..."

Nữ sinh tóc dài nghẹn ngào nói: "Chẳng lẽ đã có mấy người trong chúng ta chết rồi?"

Lời này khiến cho những người khác nổi da gà, cơ thể không tự giác cách xa đồng đội ra một chút.

Tống Hoằng cau mày, phủ nhận suy đoán của cô tata, "Đừng có nghĩ lung tung. Đến giai đoạn sau rồi, chúng ta không được phép nội chiến —— đoàn kết quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."

Những người chơi khác vẫn thấp thỏm hoang mang trong lòng, lo lắng không biết người chết tiếp theo là ai. Trên thực tế, đáp án này đã cố định, nên là...

Tống Hoằng đột nhiên nhận ra điều gì đó, chợt quay đầu sang nhìn Duẫn Kỳ.

Người thanh niên có làn da trắng nõn, hai mắt cong cong, là kiểu người có mắt cười bẩm sinh. Bây giờ suy nghĩ lại, số 2 đã sớm chết cháy trong miếu, số 3 chỉ còn sót lại một chút hơi tàn, chỉ sợ giờ cũng không còn sống nổi nữa..

Cứ tính tiếp như vậy ——

Kế tiếp nên là Duẫn Kỳ.

Tiếp nữa chính là Diệp Ngôn Chi.

Mà theo sát sau đó chính là anh, thậm chí sau anh còn là A Tuyết.

...

Làm không hẳn hoi thì kết cục chính là diệt đoàn!

Tảng đá lớn lại đè nặng xuống trong lòng, Tống Hoằng không thể nào ngủ nổi. Mắt thấy danh sách tử vong sớm muộn cũng sẽ đến phiên bọn họ, trước khi đến thứ tự, bọn họ nhất định phải có đột phá.

Tống Hoằng quyết định đêm nay phải tỉnh.

Anh nhất định phải phát hiện ra một điều gì khác.

Anh trợn tròn mắt hồi lâu, trợn đến mức hai mắt đỏ bừng, không ngừng cấu véo đùi của mình thì mới có thể gắng gượng giữ lại một chút tỉnh táo. Nhưng cho dù anh đã véo đùi mình đến độ xanh tím thì đến đêm khuya vẫn không kiểm soát được cơn buồn ngủ, rất nhanh sau đó hô hấp đã trở nên đều đặn.

Bóng dáng của tượng đất nam xuất hiện bên ngoài cửa hang động.

Nó lưỡng lự chần chừ bên ngoài hang một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi thì tay vào trong miệng hang, đầu ngón tay bằng bùn của nó vuốt ve nhè nhẹ lên người thanh niên đang nằm gần cửa hang.

Người này không lớn hơn so với bàn tay của nó được bao nhiêu.

Cổ họng nó trào ra hai tiếng thở ngắn ngủi, nó dang rộng lòng bàn tay ra như thể không thỏa mãn lắm, muốn nâng người ra ngoài.

"!"

Tượng đất chợt kinh hãi, nhanh chóng rụt đầu ngón tay lại, một mảnh bùn đất rơi xuống từ trên đó, thiếu hụt gần hết một đốt ngón tay, để lộ ra lỗ hổng lồi lõm xấu xí.

Nó không có cảm giác đau đớn, chỉ sững sờ nhìn phần ngón tay bị thiếu, dường như chưa phản ứng kịp.

Sau một lúc lâu, tượng đất nam lại luồn cả bàn tay thô to của mình vào.

Lúc này, nó thậm chí còn không sờ được vào góc áo của thanh niên, bên dưới lớp vải mỏng manh đó đang có một thứ gì đấy dùng răng nanh sắc bén để công kích nó không chút lưu tình —— nó thoáng nhìn thấy hai điểm sáng lấp lóe, tiếp đó là tiếng cười lanh lảnh của trẻ con.

"Hì hì..."

Cơ thể to lớn của tượng đất nam đột nhiên cứng ngắc.

Cánh tay đất sét của nó rơi thẳng xuống đất rồi vỡ tan ngay lập tức, chỉ còn dư lại chút mảnh vụn. Tượng đất còn lại mỗi một bên tay đang mở to đôi mắt đen nhánh, đôi mắt không có chút sắc thái nào, nó từ từ di chuyển cơ thể to lớn của mình.

Cuối cùng nó cũng nhìn thấy một thứ gì đó từ trong bóng tối hang động, ở ngay bên dưới tầm mắt của nó nhưng nó lại chưa từng nhìn thấy, không hề chú ý đến.

—— Đó là một đứa trẻ có gương mặt màu xanh tím.

Nó đang cuộn mình trong lòng thanh niên đang ngủ say kia, nó ngẩng đầu lên, dùng miệng ngoạm một miếng vào ngực thanh niên khiến cho mảnh vải chỗ đó ướt sũng, mặt nó áp sát vào cơ thể ấm áp này, khóe miệng cong lên để lộ một chút răng nanh dày đặc, tham lam mút lấy y hệt một con thú non.

Người thanh niên hồn nhiên không biết gì đã ôm lấy nó trong tư thế ôm một đứa bé, khuôn mặt tái nhợt của nó bình tĩnh an hòa, một tay của y còn vòng ra sau lưng nó, chặt chẽ bảo vệ nó trong lòng mình.

Cảnh tượng này vừa hoang đường vừa quái dị, giống như thánh mẫu cứu rỗi thế nhân bằng cách lấy cơ thể mình ra cho ác quỷ ăn vậy.

Tượng đất sợ hãi lui về phía sau vài bước.

"A..."

Nó hé miệng, phát ra vài âm thanh đơn điệu lặp đi lặp lại.

"A a!"

"Suỵt ——"

Cuối cùng quỷ anh cũng bị nó quấy nhiễu đến mức bực mình, nó đặt ngón tay trước môi, tiếng kêu của tượng đất ngừng hẳn lại, cả người run rẩy rồi đột ngột ngồi sụp xuống.

Quỷ anh nheo mắt lại.

"Đi."

Nó chỉ tay về phía xa xa.

Tượng đất lập tức rời đi không hề quay đầu lại, chậm rãi từng bước ra khỏi hang động.

Không có vật khác che chắn, cuối cùng trong hang động cũng có chút ánh sáng hắt vào.

Quỷ anh vẫn ngẩng đầu như cũ, tay đặt ở trên bụng của thanh niên, bên dưới lớp quần áo là cơ thể gầy yếu nhỏ nhắn của thanh niên, eo không có bao nhiêu thịt, sờ vào phần bụng dưới tưởng như có thể chạm đến tận xương.

Cổ họng nó phát ra hai tiếng lẩm bẩm đầy khó chịu, bàn tay nhỏ bé liên tục ấn vào bụng thanh niên, như thể nó muốn sờ vào nội tạng ẩn sâu bên dưới lớp da thịt.

"Muốn đi vào trong..."

Trong hang động vang lên giọng trẻ con khiến người ta phải sởn gai ốc, quỷ anh dựa sát vào cơ thể này, dúi đầu vào trong đó giống như muốn đắm mình vào, vào trong xương cốt của thanh niên, ngâm mình trong dòng máu của y.

"Muốn cha sinh con ra, sinh con ra."

"—— Cha ơi, vì sao lại không muốn con?"



"Vì sao không muốn con?"

Nó lặp lại câu hỏi, vẫn vuốt ve một cách đầy lưu luyến bịn rịn như ban nãy.

"Vì sao chứ?"

Không ai trả lời lại, thanh niên bị nó dựa vào vẫn đang ngủ say, quỷ anh mở to hai mắt, chậm rãi nương theo cơ thể y để leo lên trên, cuối cùng hai mắt của nó dừng lại nhìn chằm chằm về phía Diệp Ngôn Chi nằm bên cạnh thanh nhiên, không hề động đậy.

"Đồ quỷ đáng ghét," nó lẩm bẩm nói, "Lại là con quỷ đáng ghét này..."

Vẫn còn muốn tranh giành cha với nó!

Còn muốn bóp nó đến chết! !

Ác ý trong lòng quỷ anh nổi lên, nó dứt khoát tự tăng can đảm cho mình, bàn tay chậm rãi duỗi sang đặt bên cổ Diệp Ngôn Chi, bàn tay nó càng đến gần thì lại càng run, sau đó dứt khoát biến thành run cầm cập, quỷ anh trừng mắt cả nửa ngày rồi tự vỗ bép một phát vào tay chính mình.

Run cái gì chứ!

Kỳ cục! Không phải chỉ là người thôi sao, có cái gì phải sợ?

Ở chỗ này, tất cả mọi người đều phải nghe theo nó ——

Ngón tay Diệp Ngôn Chi giật giật.

Quỷ anh ngẩn ngơ, lý tưởng hào hùng ban nãy đều tan biến thành bọt nước, đầu quay tròn 180 độ, luống cuống tay chân suýt chút nữa ngã ngửa xuống từ trên người thanh niên.

Đợi đến khi nó yên ổn nằm úp sấp xuống thì mới phát hiện ra Diệp Ngôn Chi chỉ ôm chặt thanh niên hơn mà thôi, Khấu Đông cũng xoay người, quen thuộc chui vào trong vòng tay ấm áp của hắn, gắn bó chặt chẽ không tách rời nổi.

So với cái ôm giống như đang dỗ dành trẻ con của Khấu Đông dành cho nó lúc nãy thì bây giờ hoàn toàn là một cái ôm giữa người yêu với nhau —— sự thân thiết của người trưởng thành.

"......"

Quỳ anh dài mặt ra, càng tỏ vẻ khó chịu hơn, ánh mắt nó nhìn Diệp Ngôn Chi chẳng khác nào ánh mắt khi nhìn thấy một kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của cha mẹ nó vậy, trong lòng tràn đầy lửa giận đối với cái đồ vô liêm sỉ phá hoại hạnh phúc gia đình người ta.

Nó nôn nóng lưỡng lự một lúc, dự định dùng tay tách hai người này ra —— không có tác dụng gì cả, ngược lại càng khiến bọn họ ôm chặt hơn.

Không thể nào tách ra nổi!

Từ tận đáy lòng quỷ anh đã cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng với tính nghiêm trọng của việc này. Nó còn đang trông mong vào việc có thể ở cùng một chỗ với cha và cha lớn của nó, sớm ngày được sinh ra một lần nữa. Nhưng bây giờ thì sao chứ? Nó chắc chắn không cần một người như này trở thành cha kế của nó đâu!

Nó nằm ngoài trên người Khấu Đông, ôm một bụng tức giận đến tận sáng sớm. Sáng sớm Khấu Đông đã bật người dậy mở to mắt khi nghe thấy tiếng đứa con thứ hai của mình đang oe oe cáo trạng, hình như đang cáo trạng Diệp Ngôn Chi.

Khấu Đông nghe thấy âm thanh này liền nhức đầu, lại sợ khiến những người tỉnh giấc nên chỉ đành nhanh chóng giải quyết luôn. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại thì thấy Diệp Ngôn Chi đã kéo đứa nhóc này ra khỏi hang động, không thèm quay đầu lại rồi tét thẳng vào mông quỷ anh.

Quỷ anh bị hắn tét mông đang thở không ra hơi, tiếng khóc đứt quãng vang lên.

Khấu Đông: "..."

Đòi mạng rồi.

Đây chính là hai quả bom hẹn giờ phát nổ.

Diệp Ngôn Chi: "Mày vẫn khóc?"

Quỷ anh không cam lòng yếu thế nên vẫn tiếp tục oe oe khóc.

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Khóc nữa đem mày đi nấu canh."

Lời này không khiến quỷ anh sợ hãi, nó vẫn tiếp tục ầm ĩ không ngừng, Diệp Ngôn Chi nhướn mày, xách theo nó quay trở lại rồi ném nó vào trong lòng Khấu Đông, "Lá gan của nó còn lớn hơn so với hôm qua."

Khấu Đông vừa lúc đỡ được nó, nghi ngờ nói: "Làm sao cơ?"

Diệp Ngôn Chi: "Ngày hôm qua còn sợ bị mang đi nấu canh, hôm nay nghe xong không thèm phản ứng."

Hắn nói xong, thản nhiên nhìn lướt qua mặt quỷ anh, "Giống như bị thay đổi thành linh hồn khác."

Tiếng khóc nghẹn ngào của quỷ anh hơi dừng lại.

Khấu Đông cũng nhận ra ý của hắn, ngập ngừng nhìn đứa nhóc trong lòng mình.

Y nhớ rõ rằng hôm qua từ khi rời khỏi ngôi miếu hoang đó thì nó đột nhiên thông minh hơn, còn có thể nói chuyện được.

Nói như thế...

Tay Khấu Đông chậm rãi buông lỏng.

Đây có lẽ là NPC mấu chốt của phó bản! Vớ vẩn có khi còn là Boss cuối luôn đó! !

Ban nãy y vừa ôm Boss cuối phó bản vào trong lòng ư! ! !

Khấu Đông cảm thấy cả người không được ổn lắm, dựa theo kinh nghiệm thường ngày của y, Boss cuối luôn luôn là cái dạng mắc bệnh biến thái trầm trọng nhất. Y đã ôm nhóc biến thái này tròn một đêm, có quỷ mới biết nhóc biến thái này muốn làm gì với y?

Tưởng tượng tiếp, y liền cảm thấy lồng ngực mình nóng rát lên như bị ma quỷ quấy phá.

Vén vạt áo lên nhìn thử, trong mắt Diệp Ngôn Chi lập tức tràn ngập sát khí.

—— Dấu tay lan tràn khắp người.

Vừa xanh vừa tím, Khấu Đông sửng sốt đến mức choáng váng đầu óc —— cho dù y có là vải vẽ tranh sơn dầu đi nữa thì ai lại mù quáng ấn một trận kiểu này chứ!

Chỉ trong một cái nháy mắt đó, dĩ nhiên quỷ anh đã nhận ra nó bị bại lộ rồi, xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Khấu Đông túm vào khoảng không, trơ mắt nhìn nó biến mất không chút dấu vết nào, chỉ để lại một bãi máu màu đỏ thẫm trên nền đất,

Diệp Ngôn Chi không quan tâm đến nhóc quỷ mới chạy trốn, chỉ bước đến bên cạnh Khấu Đông rồi sờ vào dấu vết trên bung y, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ. Khấu Đông nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trái tim đã nhảy vọt lên, hạ giọng an ủi: "Không sao đâu..."

Những người khác ở đằng sau đều lục tục tỉnh dậy, khi Duẫn Kỳ đứng dậy ngây người trừng mắt hỏi: "Anh Diệp với anh Khấu đứng ở đằng kia làm gì thế?"

Đồng thời nhìn thấy Khấu Đông đang vén áo lên cho người đối diện sờ, giọng nói của cậu biến đổi ngay lập tức, suýt chút nữa tự sặc nước bọt của mình.

Vãi đạn, đây là cảnh tượng gì!

Kích thích như vậy sao?

Tống Hoằng cũng giật mình kinh hãi: "Cậu mạnh tay như vậy luôn á?"

Anh liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi.

"Không nhẹ nhàng chút nào à?"

Giọng nói của cô gái nhỏ truyền đến từ phía sau lưng.

"Vừa nhìn đã biết không phải người làm."

Tống Hoằng nhìn kỹ lại lần nữa, quả nhiên, dấu tay nhỏ như vậy không thể nào do một người đàn ông trưởng thành như Diệp Ngôn Chi lưu lại được.

Anh đệt một tiếng, đứng thẳng người dậy, "Đêm qua quỷ anh đã đến đây?"

Khấu Đông không đến mức không biết xấu hổ mà nói với anh rằng, đâu chỉ tới, nó còn ngủ cùng bọn họ một đêm kìa...

"Phải nắm chắc mới được." Tống Hoằng hạ kết luận, "Vốn dĩ tôi cho rằng hôm qua ban ngày đã có người chết rồi thì ban đêm nó sẽ không ra tay nữa —— bây giờ có vẻ không chắc nữa."

Anh nhìn bốn người khác, số 4, số 5, số 6, số 7, bây giờ đều đang ở trước mặt anh. Nếu không thể ngăn cản được thì bọn họ ai cũng không chạy thoát nổi.

Anh nói tiếp: "Hôm nay nhất định phải nắm chắc tiến độ."

Cùng lúc đó, có người chơi đi ra bên ngoài hang động đang thất thanh kêu lên: "Đó là cái gì!"

Âm thanh này khiến cho tất cả mọi người tụ tập lại một chỗ, nhân lúc trời sáng bọn họ cuối cùng cũng đã có thể nhìn thấy rõ toàn cảnh bên ngoài hang động.

Lọt vào tầm mắt là những dãy núi đồi núi chập chùng liên tiếp, nhưng không phải cảnh sắc tầm thường, trên mặt đấy nhiều cỏ cây còn vương tuyết trắng, phía bên dưới là một thảm cỏ dày màu xanh đỏ, màu sắc đỏ tươi được nhuộm lên bởi một chất lỏng không rõ nguồn gốc.

Nhưng cái này không phải trọng điểm.

Khi Khấu Đông đến gần, lúc này y mới hiểu được người bên ngoài đang kinh hãi vì điều gì —— phản chiếu vào tầm mắt chính là những ác quỷ có gương mặt xanh trắng chi chít bên dưới!

Đầu bọn chúng nhỏ, cổ càng nhỏ chẳng khác gì kim châm, lại có cái bụng phình to kỳ dị giống như đặt một túi to lên trên chiếc compa mảnh mai, nhìn kiểu gì cũng thấy sai sai. Trong đôi bàn tay nhỏ gầy còn ôm theo cái bát, tham lam dùng đầu lưỡi cực dài để liếm láp đáy bát như thể nó đang muốn hút sạch mấy giọt còn sót lại trên đó. [*]

[*] Ảnh minh hoạ:

Nhìn mức độ dày đặc này, Khấu Đông nhìn xong còn cảm thấy mình hơi mắc chứng sợ hãi nơi đông người, yết hầu không khỏi chuyển động.

Từ đầu đến cuối không có cả chỗ để đứng luôn mà.

Những người chơi đứng trên cao nhìn thấy cảnh tượng ăn cơm này, họ vẫn không nhúc nhích, tất cả đều ngơ người, thực ra bọn họ không muốn suy nghĩ đến vấn đề đám quỷ này vừa uống cái gì, nhưng mà đáp án đã tương đối rõ ràng rồi.

—— Thứ bọn chúng uống là canh.

Món canh được nấu ra từ máu thịt của người chơi.

Bên cạnh bất ngờ có tiếng người than khóc, giọng nói của người đàn ông này tưởng như đã hoàn toàn sụp đổ, thất tha thất thểu quay đầu đi vào trong hang động.

"Tôi phải đi về," anh ta cao giọng nói, "Tôi phải quay lại miếu! Ít ra chỗ đó còn không có mấy thứ này!"

Tống Hoằng: "Không còn miếu nữa đâu."

"Vậy cũng phải quay về," anh ta lớn giọng nói, "Tôi không muốn đứng im chờ chết!"



Tống Hoằng không thèm ngăn cản nữa, "Anh có thể rời đi."

"..."

Lần này đổi ngược lại thành người đàn ông do dự ngập ngừng, ngoài miệng thì mạnh mồm lớn lối nhưng bước chân lại không hề dịch chuyển chút nào.

Bọn họ bị tượng đất to lớn mang đến đây, còn không rõ phải đi mất bao lâu mới đến, bây giờ tượng đất không có, sao có thể quay trở về chỉ dựa vào mỗi hai chân này chứ?

Việc này chỉ nói suông được thôi.

Ác quỷ bên dưới đã phát hiện ra bọn họ, chúng ngẩng đầu lên, tham lam nhìn chằm chằm vào người lạ ở trong hang động, chúng giơ cao cánh tay gầy trơ xương của mình lên, mơ hồ nói ra thứ tiếng người chơi không nghe hiểu, giống như chúng đang muốn nghênh đón xác thịt rơi xuống từ trên.

Cảnh tượng này khiến cho bước chân của những người chơi khác lùi thẳng vào trong, cố gắng cách xa chúng một chút, có mấy người nhìn thêm chút nhưng vẫn không nhìn ra được một chút đường đi nào từ bên trong đàn ác quỷ này.

"Không thể nào đi xuống nổi!" Tâm tình của người cao to cũng sụp đổ, mắng, "Con mẹ nó, như này còn tìm kiếm kiểu gì được?"

Không có manh mối, bọn họ phải gỡ bỏ khúc mắc của quỷ anh như nào?

Chẳng lẽ lại ở yên trong hang động rồi chờ đợi từng người một chết đi ư?"

"Đừng nóng vội," Tống Hoằng nói, "Đây không có khả năng là ngõ cụt."

Nhất định phải có biện pháp phá vỡ cục diện này.

Anh nhìn chằm chằm về phía đám ác quỷ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: "Chúng nó không có cách nào đi đến vùng phụ cận ngôi miếu hoang, điều này chứng tỏ chúng nó đang sợ hãi thứ gì đó. Liệu có phải là dây đỏ không?"

Vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều nhớ đến một vòng dây đỏ buộc ở trước cửa, khi đó bọn họ còn tưởng nó dùng để giam bọn họ, không ngờ tới chúng lại được dùng để giam cầm ác quỷ.

Diệp Ngôn Chi vẫn luôn khoanh tay đứng, lúc này hắn mới chậm rãi nói, "Không phải."

Tống Hoằng lập tức hiểu suy nghĩ của bản thân sai lầm rồi, gật đầu, "Vậy là do sợ hãi quỷ anh."

Người cao to liếc nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, không tin tưởng lắm: "Sao cậu ta nói cái là cậu tin luôn vậy?"

Tống Hoằng hiểu rõ khả năng của Diệp Ngôn Chi nên tất nhiên anh sẽ chọn tin tưởng hắn, nhưng người khác vẫn chưa được nhìn thấy cảnh Diệp Ngôn Chi dùng tay không xé cánh thiêu thân, vậy nên bọn họ sẽ không tin, trong ánh mắt ngập tràn vẻ nghi ngờ.

Tống Hoằng: "Đó là lời cậu ấy nói từ khi đi ra khỏi miếu."

Người cao to nhổ một bãi nước bọt lên trên nền đất, thô lỗ nói: "Vậy gọi là mèo mù vớ phải chuột chết, nhặt được của hời thì tính làm gì hả?"

Anh ta chỉ tay vào mấy người Khấu Đông, cười lạnh.

"Số thứ tự của mấy người đến giờ vẫn chưa được nói ra. Có quỷ mới biết được chuyện hai người chết trước đó có phải do mấy người động tay động chân hay không?"

Khấu Đông nghĩ mãi không ra, tại sao anh ta cứ thích ụp hết chuyện ma quỷ làm lên đầu người khác vậy, liệu có phải anh ta cho rằng người làm thì có cảm giác an toàn hơn so với quỷ làm ư?"

Y cảm thấy lòng người còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.

Lời vừa nói ra như kia đã có người gật đầu, chỉ có nữ sinh tóc dài rụt rè đứng về phía bọn họ, "Tôi cũng nghĩ không phải do dây đỏ..."

Cô nhỏ giọng đưa ra căn cứ của chính mình, "Ma trơi vẫn đi vào trong được."

Người cao to đột nhiên không thể nào phản bác lại, chỉ có thể trợn trắng mắt quay đầu đi chỗ khác.

"Bọn chúng sợ quỷ anh," Tống Hoằng nói, "Bây giờ chúng ta có hai con đường, một là mượn danh quỷ anh, một cách khác là mượn sức mạnh của tượng đất."

Anh dừng lại một lúc, "Sức mạnh của tượng đất không dễ mượn, quỷ anh thì vẫn có thể cân nhắc."

Tượng đất còn cách bọn họ một khoảng, nếu muốn đến được chỗ của nó thì nhất định phải đi xuống, bởi vậy nên biện pháp ổn thỏa nhất bây giờ chính là hy sinh một người để dẫn dụ ác quỷ rời đi, những người còn lại thừa cơ chạy trốn.

Nữ sinh tóc dài do dự: "Nhưng mà quỷ anh..."

Người cao to cũng cười nhạo: "Nói như thật vậy."

Đó chính là Boss cuối đó! Làm sao bọn họ có thể muốn nhờ là nhờ được ngay?

Nhờ kiểu gì được?

Nhờ được thì làm như nào?

Hết vấn đề này đến vấn đề khác, căn bản khó có thể giải quyết được, người cao to nhìn bọn họ, cho rằng bọn họ chỉ khoác lác bốc phét mà thôi.

Tống Hoằng không trả lời, chỉ chậm rãi chuyển tầm nhìn đầy ý tứ về phía Khấu Đông: "...."

Khấu Đông: "......."

Khấu Đông: ".........? ? ?"

Lại là y á? ? ?

Khấu Đông sắp sụp đổ rồi —— anh phải nói sớm là chúng ta có việc cần dùng nó chứ, như vậy thì sáng hôm nay y đã không vạch trần thân phận nó rồi!

*

Không có cách nào khác,

Bây giờ đứa con thứ hai đã chạy trốn, cha già họ Khấu chỉ có thể vắt óc suy nghĩ xem phải gọi nó quay về kiểu gì.

Đó là một vấn đề lớn.

Ban đầu Khấu Đông đều dựa vào tượng đất để dỗ dành trẻ con, nhưng bây giờ tượng đất y nặn ra còn biến đổi lớn như này rồi, Khấu Đông không dám triển lộ sở trường tuyệt kỹ này của mình nữa.

Nếu NPC trưởng thành thì y còn có thể chuẩn bị đi tắm rửa thay quần áo các kiểu, có khi còn tóm được đối phương đến nhìn lén.

Nhưng kiểu NPC trẻ con như quỷ anh...

Khấu Đông không nghĩ ra được phương pháp nào khác, y đi đến hỏi thằng con cả của mình vấn đề này, nhận được một câu trả lời nhạt nhẽo của con trai lớn: "Không cần thiết."

Khấu Điềm Điềm: "Ầy, cưng đừng nói kiểu hờn dỗi như vậy..."

Y cũng chẳng biết tại sao Diệp Ngôn Chi lại thích đấu đá với quỷ anh như vậy, rõ ràng hắn không thích thân phận con trai này nhưng bây giờ lại tự mình ghen tuông đến mức thuần thục, ăn cũng không chịu buông tha.

Chắc đã xây dựng được hẳn mấy nhà máy sản xuất dấm chua rồi đó.

Diệp Ngôn Chi bình tĩnh liếc mắt nhìn mặt y, không giải thích với đối phương rằng điều mà hắn quan tâm không phải là con trai, mà là NPC này dám tự chủ trương muốn Khấu Đông sinh con trong phó bản này.

Đa số các NPC trước đó cùng lắm chỉ dám nghĩ, giống như kiểu sinh sản ung thư kia của nhân ngư chẳng hạn, cùng lắm chỉ là nghiện nói mồm mà thôi.

Nhưng cái này!

Vậy mà lại muốn sinh con cùng với Khấu Đông!

Đầu Diệp Ngôn Chi đã xanh lè kể từ ngày đầu tiên bước chân vào phó bản này, tâm trạng mà còn tốt nổi thì mới quái lạ đấy.

Thứ trên đầu hắn bây giờ còn là tóc chắc?

Phải gọi là thảo nguyên xanh mơn mởn mới đúng!

Ngựa có thể phi trên đầu rồi đây này, lại còn trông chờ vào việc hắn có thể hòa nhã vui tươi đối với thằng con riêng đó á?

Nhưng mà hiển nhiên là ba Khấu rất tin tưởng nhìn hắn, "Nhất định cưng sẽ có biện pháp."

Trái tim Diệp Ngôn Chi khẽ rung động, không khỏi mềm lòng trước ánh nhìn của y, im lặng mất một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Thật ra cũng đơn giản."

Khấu Đông chăm chú lắng nghe, y thực sự không nắm chắc được mạch của đứa nhỏ này.

Diệp Ngôn Chi chọc thủng suy nghĩ của NPC: "Điều nó để ý chính là việc cậu yêu thương đứa trẻ khác."

Cha già họ Khấu: "Vậy đơn giản rồi."

Dù sao thì y vẫn luôn yêu thương đứa con trước mặt mình ——

"Muốn nó xuất hiện thì phải làm chút chuyện khác." Diệp Ngôn Chi thản nhiên nói, "Nhìn hành động tối hôm qua của nó thì có thể nhận thấy nó vẫn giữ lại bản năng."

Đột nhiên Khấu Đông có dự cảm không ổn, ngực đau nhức hẳn lên, hai điểm màu đỏ vốn dĩ đã đỏ bừng dường như càng sưng lên hơn.

"Bản năng gì?"

Thanh niên bình tĩnh trấn định nói: "Trẻ con đều bú sữa."

Khấu Đông: "..."

Khấu Đông: "! ! !"

Nói cái quái quỷ gì vậy, tui —— con mẹ nó tui không phải là thứ để cho mấy người dùng như vậy đâu nhá! ! !

[17/03/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Ngôn Chi: Vén quần áo lên —— tôi sẽ khiến cho con quỷ con này tức chết.

Khấu Điềm Điềm: ...

Mẹ nó chứ, anh thử nhìn vào đôi mắt của tui đi, anh dám nói anh không có tâm tư riêng à! ! !