Anh Đào vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng chào đón bình minh.
Khoảnh khắc tỉnh dậy, gã vội vã liếc mắt nhìn vào trong góc như đang muốn nhìn cái gì đó.
Chẳng hạn như thi thể của thanh niên gầy yếu kia.
Cậu ta thay đổi thứ tự với người đàn ông số 3, theo lý mà nói, hiện giờ thanh niên đó chính là người số 3.
Cũng chính là người phải chết tiếp theo.
Nhưng trong góc ngôi miếu hoang tàn này vẫn im ắng như cũ, không hề có bất kỳ một âm thanh nào. Gã đứng lên thì phát hiện ra đầu của thanh niên thấp hơn đang gối lên cánh tay của người nào đó, tư thế giống như bị người ta hoàn toàn ôm chặt lấy vào lòng, ôm cực kỳ chặt chẽ. Chỉ là từ góc độ của gã thì không thể nào thấy rõ được khuôn mặt của người đang ôm kia.
Người đàn ông không tránh khỏi cảm giác thất vọng trong lòng, gã phủi đống rơm rạ dính trên người mình xuống, đánh thức mọi người dậy.
Sau khi kiểm kê lại nhân số, vẫn là số lượng người y như lúc trước khi đi ngủ.
Điều này khiến cho các người chơi khác đều nhẹ nhàng thở một hơi.
Thời gian chết của người trước đó hơi muộn, khi đến phiên thứ tự của bọn họ cũng sẽ muộn hơn. Ít nhất thì trong lúc này, đây có thể coi là một tin tức tốt.
Mười hai người.
Hiện tại còn đứng ở đây chỉ có 10 người.
Khấu Đông không thể nào ngủ ngon nổi, trong giấc mộng của y toàn là cây nhân sâm ăn quả, mơ thấy mình bị một đám em bé béo múp ôm chặt lấy chân rồi khóc lóc gọi cha, có dỗ kiểu gì cũng không dỗ nổi, cuối cùng bọn nó còn đánh nhau chí choé về việc ai có thể ngủ cùng với y.
Một trái cây này hung ác đánh vào đầu của trái kia, cảnh tượng vô cùng náo loạn, nước thịt quả bắn tung tóe không thể nào khống chế được. Khấu Đông giống như giáo viên mầm non đang sứt đầu mẻ trán để hòa giải, dịu dàng khuyên nhủ bọn nó không nên đánh nhau, "Nhỡ mấy đứa bị thương ở tay thì biết làm sao giờ?"
Nói thật, câu này nghe vào tai cứ giống như đang đùa giỡn lưu manh vậy, nhưng Khấu Đông có thể thề với trời, những lời y nói ra đều vô cùng trong sáng thuần khiết, không hề có một tí ý tứ xấu xa nào cả.
Chỉ đơn thuần nói đến cái cuống trên đầu trái cây thôi mà, cái được dùng để nối vào cây ấy.
Câu này đã thành công hù dọa một đám trái cây hư đốn, không còn dám đánh đông đụng tây nữa, loạng choạng đứng tại chỗ như thể đang đăm chiêu suy nghĩ. Theo góc nhìn của loài người thì chúng giống hệt một đám lật đật đang lắc lư, đong đưa từ bên này sang bên khác, chúng cố gắng suy nghĩ bằng cái đầu to của mình.
Sau khi đong đưa xong rồi, đám trái cây cuối cùng cũng thương lượng để đưa ra phương án giải pháp.
Đáp án rất đơn giản —— vì sao cứ phải lựa chọn chứ?
Chúng nó đều có thể ngủ cùng Khấu Đông mà!
Khấu Đông sau khi nghe xong phương án hòa giải này: "..."
Cái gì cơ?
—— Y đột nhiên bị một đám trái cây bao phủ.
Câu chuyện đến đây vẫn chưa chấm hết, bởi vì đám trái cây lại tiếp tục tranh chấp với nhau về việc ai có thể ở gần y hơn, đứa nào có thể nằm sát mặt, sát tay, sát chân... Cuộc chiến dài dằng dặc hết đánh đến rồi lại đánh đi, thỉnh thoảng lại có trái cây yếu thế hơn chạy đến hầm hừ tức giận cáo trạng với y, Khấu Đông vừa phải dâng hiến thể xác lại vừa phải can ngăn bọn chúng, cả tâm lý lẫn sinh lý đều mệt mỏi vô cùng, hơn nữa y cũng rất muốn dùng vốn tiếng Trung hoa mỹ vui tai của mình để ân cần chào hỏi NPC của cả cái phó bản này luôn.
Là kiểu chào hỏi thô bạo ấy ấy.
Cuối cùng vẫn nhờ vào Diệp Ngôn Chi uy phong kiểm soát tình hình, hắn một tay ôm y vào trong lòng. Đám con thứ hai muốn tranh giành quyền lợi tình cảm sợ hãi không thôi, đành phải dùng ánh mắt trông mong nhìn anh trai ác độc này ăn thịt một mình, đến cả ngụm nước canh cũng không thèm chừa cho bọn nó.
Khấu Đông tỉnh dậy rồi suy nghĩ, có lẽ đây chính là bóng ma tâm lý còn sót lại từ ban ngày.
Giấc mơ này đã quét sạch nhiệt tình của Khấu Đông đối với đứa con thứ hai của mình, trẻ con rất bám người, tiếng khóc lóc đó giờ nhớ lại cũng khiến người ta phải sợ hãi, nhẹ nhàng nói đây là một đàn vịt trăm con thì khinh thường loài vịt quá.
—— Đây phải là mấy trăm con chuột chũi mới đúng.
Còn có thể gào mồm ré được tiếng kêu của cá heo cơ mà.
Y vỗ vỗ tay thằng con trai lớn của mình, tỏ vẻ vô cùng tán thưởng đối với dự định không cần thêm trẻ con lúc trước của hắn, "Cưng nói đúng lắm."
Thằng con trai lớn lạnh lùng bình tĩnh đảo mắt nhìn qua.
Cha già họ Khấu thở dài một cách nặng nề, tỏ vẻ: "Cưng không cần phải có em trai đâu."
Diệp Ngôn Chi: "... ???"
Diệp Ngôn Chi nhìn y, cảm thấy y lại bắt đầu ngứa đòn rồi.
Vẫn còn dám phạm phải tật xấu nhận người khác là con, do ngại kịch bản người con biến đổi thành cha ở phó bản trước không đủ kích thích thú vị ư?
Khấu Đông nói chuyện với hắn, không biết đụng phải cái gì bên dưới chân mà suýt chút nữa vấp ngã, cúi đầu xuống mới phát hiện ra đó là một quả nhân sâm hình tròn, trên đó có ngũ quan rất sống động.
Sau khi nhìn thấy rõ, Khấu Đông cảm thấy cả người mình không ổn rồi, trái cây kia như biết rằng y đã nhận ra nó nên nó đã nhanh chóng cọ thân vào mắt cá chân lộ ra của y rồi một mạnh nhảy lên, luồn lách qua những người chơi khác, lộc cộc lộc cộc đi về phía cửa.
Khấu Đông: "..."
Mẹ nó chứ, hoá ra chuyện ngày hôm qua không phải là một giấc mơ ư?
Bọn chúng có ý đồ trốn ra ngoài để đến cọ người y lúc ngủ hả?
Thái dương của y nảy lên thình thịch, nhìn trái cây nhảy đông rồi lại nhảy tây, sợ rằng sẽ có người chơi nào đó dẫm chân đụng trúng nó. Trái tim lo lắng của một người cha già khiến y không nhịn nổi tiến lên, giả bộ như đang nhặt cái gì đó, ôm nhóc con đang muốn chạy trốn lên, bưng bít nhét vào trong túi quần.
Nói thật thì trọng lượng không được nhẹ nhàng cho lắm —— nặng trịch.
Khấu Đông có ảo giác như đang ôm một đứa nhóc béo múp...
Không có ai phát hiện ra, chỉ có Diệp Ngôn Chi quay đầu lại nhìn về phía túi quần của y.
Khấu Đông sợ hắn nói ra nên dùng tay đè mu bàn tay hắn xuống.
Diệp Ngôn Chi bình tĩnh nói: "Là cái gì?"
Khấu Đông hạ giọng xuống.
"Em trai của cưng đó."
Diệp Ngôn Chi quay đầu lại, đưa tay nhét vào trong túi quần, thản nhiên nói: "Em trai tôi không ở đấy."
Khấu Đông: "...?"
"Nếu như muốn sờ nó," thanh niên chậm rãi nói, "Thì lần đấy cậu khóc luôn cũng không tệ."
"......"
Bây giờ Khấu Đông nghe hiểu rồi, người này đang giở trò lưu manh trêu chọc y. Y đang nghiêm chỉnh nói đến vấn đề đứa con thứ hai, thế mà trong lòng người này lại nghĩ đến em trai nhỏ của hắn.
Đây là kiểu suy nghĩ bậy bạ đen tối gì thế này!
Y nhịn không nổi mà đả kích: "Nghe chả trong sáng lành mạnh chút nào."
Diệp Ngôn Chi: "Há, vậy sao, lúc cậu bảo tôi cắn thì mạnh lắm mà?"
"..."
Khoảng thời gian bị quan hệ huyết thống của vampire chi phối là lịch sử đen tối của Khấu Đông, vừa nhắc đến chủ đề này thì cả người lập tức biến thành quả bầu bị cưa miệng, không rên lấy một tiếng.
Diệp Ngôn Chi nhìn y một lát, sau đó ngửa lòng bàn tay về phía y, "Đưa tôi."
Cha già họ Khấu nhọc lòng như một quả bí đỏ sắp đơm hạt, ủ rũ nói: "Cho cưng để làm gì?"
Diệp Ngôn Chi nhẹ nhàng hé môi thốt ra hai từ.
"—— Nấu canh."
Hai từ này thốt ra từ trong miệng hắn, rõ ràng đã biểu lộ việc hắn thật sự muốn lấy trái cây này ra để nấu canh....
Trái cây nằm trong túi sợ đến mức lạnh run, liều chết áp sát vào người Khấu Đông, muốn tìm kiếm một chút cảm giác an toàn từ trên người Khấu Đông.
Tất nhiên Khấu Đông che chở cho nó, "Định nấu canh gì hở?"
Diệp Ngôn Chi: "Nó vốn được dùng để nấu canh."
Thế mà Khấu Đông không thể nào phản bác được, những trái cây ở bên trong cửa kia đều có tác dụng làm gia vị...
Diệp Ngôn Chi: "Nhìn qua mùi vị cũng không tệ."
"..."
Khấu Đông cảm giác được trái cây trong tay mình vừa co lại, đoán chừng nó đã bị dọa khóc rồi.
Đến quỷ cũng bị dọa sợ bởi ý chí sắt đá của Diệp Ngôn Chi, thật không có tâm gì cả.
Y nhạy bén cảm nhận được ý đồ chèn ép em trai em gái trong nhà của vị anh cả này, nhất thời cảm thấy hơi khó khăn, thiên vị ai cũng đều không ổn, cân đo đong đếm một hồi, cuối cùng Diệp Ngôn Chi được yêu thương từ nhỏ vẫn quan trọng hơn, trái tim cũng hoàn toàn nghiêng về bên hắn, "Sao còn tị nạnh với một đứa nhóc."
Diệp Ngôn Chi nghe giọng điệu này của y như là đang thiên vị mình, khẩu khí trong lòng bây giờ mới hoàn toàn xuôi theo.
Vì xác nhận lại, hắn vẫn đặt thêm một câu hỏi: "Không phải cậu nói không muốn có con sao?"
Khấu Đông nháy mắt với hắn.
Rõ ràng Diệp Ngôn Chi đã hiểu ý, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ, nửa bước cũng không xê dịch, tư thế như kiểu nếu Khấu Đông không chịu trả lời, hắn sẽ lấy trái cây trong túi kia ra làm canh để uống.
Khấu Đông đành phải thừa nhận, gật đầu, thuận theo nói không cần.
Đến lần này thì lại có một tổ ong bắp cày khác bị đụng trúng. Trái cây nằm trong túi vô cùng kinh ngạc, tiếng gào khóc của nó suýt chút nữa phát ra khỏi cổ họng —— cũng may Khấu Đông nhanh tay lẹ mắt, thấp thoáng cảm nhận được động tĩnh của nó nên đã nhanh chóng dùng ngón tay che miệng nó lại, bằng không chắc chắn sẽ khiến những người chơi khác chú ý.
Thực ra thì bên cạnh chẳng thiếu người chơi đang nhìn bọn họ, cộng thêm dáng vẻ vô cùng thân thiết, tư thế dán sát vào nhau để nói chuyện chẳng khác gì chất kết dính của họ, chỉ vậy thôi cũng khiến cho hai nữ sinh đỏ ửng mặt, cứ như đụng phải cục than nóng bỏng, ánh mắt họ lập tức chuyển đi chỗ khác. Ba người đồng đội tập nhiều đã thành quen, nhìn không thèm chớp mắt lấy một cái, A Tuyết ngồi xổm nửa người còn có tâm trạng nhặt bỏ rơm rạ dính ở trên ống quần mình ra.
Anh Đào tự cho rằng giờ mình là số 12, đã cầm chắc thắng lợi trong tay, nói chuyện đắc ý hơn so với thường ngày: "Tôi thấy hôm nay mấy cậu cũng phải cẩn thận đấy nhé."
Câu này vừa thốt ra, sắc mặt của gã hơi thay đổi —— gã tự nhận ra việc bản thân đang tự để lộ dấu vết.
Nói như vậy càng giống như đang cố ý nhắc nhở bọn họ, khiến cho bọn họ sinh lòng nghi ngờ.
Hình như Khấu Đông không nghe hiểu, chỉ cười nói: "Đúng, tất cả mọi người đều phải cẩn thận. Hôm nay là ngày thứ ba rồi, chỉ sợ sẽ có biến hóa."
Trái tim anh Đào lại an ổn hạ xuống lần nữa, trong lòng thầm cười nhạo người này bị ngu, tối hôm qua không chết thì hôm nay cũng vẫn phải chết, muốn trốn cũng không thoát được.
Bọn họ đều tự đứng dậy, đang chuẩn bị đi tra xét manh mối thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất bên ngoài cửa, tiếp đó cửa lớn còn phát ra âm thanh kẽo kẹt nặng nề, giống như một ông lão có tuổi đang đứng trong góc thở dài cảm thán một câu.
Có NPC đến đây!
Không thể coi thường được, mấy người chơi vội vàng lùi về phía sau —— nhưng cả ngôi miếu cũng chỉ rộng như vậy, bọn họ có tránh cũng không thể tránh nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Ngay sau đó, phía sau cánh cửa xuất hiện một con mắt đen ngòm cực kỳ to lớn, ước chừng nó to gấp 10 lần mắt người bình thường, làn da nứt nẻ khô héo, da thịt trên đó rào rào rụng xuống từng mảnh, đồng tử đen kịt không có chút sắc thái được lồng vào bên trong đôi mắt trắng tuyết như bị bôi vẽ loạn lên, chúng cứng ngắc quan sát từ trên xuống dưới.
"..."
Nữ sinh tóc dài không phát ra được một tiếng nào, bắp chân của cô chợt mềm nhũn, lúc ánh mắt đó lướt qua chỗ cô, suýt chút nữa cô đã ngồi phịch xuống mặt đất.
Một bóng dáng khác cúi thấp đầu ghé sát vào cửa sổ của bọn họ, để lại một bóng đen mờ mịt, theo đó để nhìn bọn họ.
Đây là một cặp tượng đất.
Hai cái tượng đất to như vậy, một nam một nữ, phải rất gắng sức mới có thể kề sát mắt đến chỗ cửa, không biết là ai đã nặn chúng nó ra, ngũ quan cùng với tay chân, quần áo đều tương đối rõ nét, trên đầu tượng nữ còn được nặn một bông hoa hồng, liếc mắt là có thể nhận ra được giới tính.
Chúng quá to lớn, phải cúi thấp xuống mới nhìn được vào trong miếu, những người đang ở ngay trước mặt chúng lúc này cứ như một đám gà vịt ngan ngỗng, đến bắp chân của chúng còn không chạm đến được.
Sự khác biệt chiều cao kiểu này thường không cảm nhận rõ được, nhưng trong trường hợp này thì nó lại đáng sợ đến mức khó tả. Chênh lệch hình thể đồng nghĩa với việc sức mạnh chênh lệch, bọn họ rơi vào tay đối phương thì e rằng sẽ chẳng khác gì so với con gà con vịt bị người túm cổ mặc sức chém giết.
Con mắt kia nhanh chóng lùi đi.
Những người có mặt còn chưa kịp thở ra một hơi thì lại có một thứ khác duỗi vào bên trong —— đó là một bàn tay đang sờ soạng xung quanh. Cảnh tượng này khiến cho bọn họ giống như một con chuột bị con người moi ra từ trong lồng sắt, ngón tay to lớn thô ráp lướt qua quần áo vài người, có mấy người chơi đã bị dọa khóc ngay tại chỗ.
Trong không khí tản mát ra mùi vị tanh tưởi.
Không có ai rảnh rỗi bày tỏ sự chán ghét lúc này, chính họ còn muốn đái ra quần đây này. Có người chơi run giọng nói: "Đào... anh Đào..."
"Gọi cái gì!" Anh Đào cũng hoảng loạn trong lòng, nhưng gã vấn trấn định hơn so với cái người chưa trải qua nhiều chuyện kia, "Mấy người hoảng cái gì? Mấy người là số 3 à?"
Nói xong câu này quả nhiên mọi người đều cảm thấy an lòng hơn.
Đúng, bọn họ hoảng sợ cái gì chứ?
Bọn họ đâu phải số 3, không sợ chết, cũng không đến phiên bọn họ. —— Phải là người ở phía trước!
Diệp Ngôn Chi quan sát tượng đất xong thì liền đăm chiêu liếc nhìn Khấu Đông một cái.
Khấu Đông: "......"
Không hiểu sao Khấu Đông lại cảm thấy chột dạ, dù sao thì con trai y cũng đã nhìn y nặn tượng đất không chỉ một lần, đây được coi như sở trường trò vui mà y dùng để dỗ dành bạn nhỏ, thích cái gì nặn cái đó. Bây giờ nhìn đôi tượng đất này, nói thật nhé, nhìn nếp gấp quần áo kia, phong cách ngũ quan kia, vừa nhìn đã biết đây là bút tích của y. Y nghi ngờ rằng trong cốt truyện nền, cặp tượng đất này đã được y nặn ra để dỗ quỷ anh vui.
—— Nhưng mà y sẽ không nặn tượng to như vậy đâu!
Đây còn là tượng đất sao? Cái này phải gọi là người khổng lồ mới đúng nhá???
Khấu Đông cảm thấy vô cùng tủi thân, đây có được coi là bẻ cong ý đồ của tác giả không?
Cái tay kia ngày càng táo bạo hơn, cuối cùng nó túm được vạt áo của nữ sinh tóc dài không trốn tránh kịp, nó túm lấy cô kéo ra bên ngoài. Nữ sinh tóc dài thét chói tai, liều chết bám chặt lấy khung cửa, nhưng không thể nào chống lại được nên đã bị kéo ra bên ngoài.
Khấu Đông đột nhiên sửng sốt, chuẩn bị hành động cùng với A Tuyết bên cạnh. Bọn họ rất có thiện cảm với nữ sinh này nên không muốn nhìn đối phương phải đi chịu chết.
Diệp Ngôn Chi ngăn cản bọn họ lại, nhìn tượng đất. Hắn nhíu mày như thể phát hiện điều gì đó, thản nhiên nói: "Trước mắt cứ chờ đã."
Lời nói của hắn rất có sức thuyết phục, tay A Tuyết đã đặt trên chuôi đao, cuối cùng vẫn buông lỏng ra.
Tiếng khóc bên ngoài chỉ vang lên trong chốc lát rồi lập tức dừng lại chỉ trong chốc lát, không còn tiếng động.
Trong miếu rơi vào im lặng chết chóc.
Một lúc lâu sau mới có người mở miệng nói: "Cô ấy không phải số 3..."
Tượng đất này bắt người không hề dựa theo thứ tự!
Tin tức này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy bối rối, bọn họ không dám chắc bản thân có thể chạy trốn trước mắt của đám khổng lồ này, chỉ có liều mình khẩn cầu đối phương thu tay lại. Nhưng không được như mong muốn, sau khi âm thanh biến mất, tượng đất lại thò đôi bàn tay to lớn của nó vào bên trong rồi tiếp tục sờ soạng lần mò.
Cái bóng của chết chóc lại nặng nề bao trùm lên đỉnh đầu mỗi người.
"Bọn chúng sợ nước!"
Chợt có người chơi nhớ đến, run rẩy nói, "Chúng ta dùng nước để làm tan chúng..."
Cậu ta nói xong thì cũng bắt đầu gào khóc, hiển nhiên cũng tự biết rằng ý tưởng này của mình hoang đường không thực tế đến mức nào. Cơ thể to lớn như vậy, phải dùng bao nhiêu nước cho đủ?
Bọn họ lấy đâu ra nước cơ chứ?
Thái dương anh Đào giật liên tục, trách cứ nói: "Im lặng!"
Lần này không ai nghe theo gã, những người chơi ban đầu bị hắn coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó hình như muốn tạo phản, chỉ khóc lóc tìm cách chạy trốn.
Suy đoán sai lầm của gã vừa nãy đã khiến người khác mất lòng tin với gã rồi.
Lồng ngực anh Đào nhấp nhô lên xuống vài cái, lạnh lùng nói: "Có còn muốn sống hay không hả?"
Gã vòng qua chỉ ngón tay về một hướng, tiện đà chỉ huy: "Trốn hết vào quan tài đi!"
Mọi người ngẩn ra.
Tiếp đó là cảm giác vui sướng như điên.
Đúng rồi, trốn vào trong quan tài, bọn họ có thể tránh né được ánh mắt của tượng đất.
Bọn họ có thể sống sót!
Suy nghĩ này khiến cho tất cả mọi người đều vội vã chạy về phía quan tài, nhanh chóng tự đậy nắp quan tài lại. Chỉ trong nháy mắt, bên ngoài chỉ còn lại năm người đang đứng, đó chính là năm người đội Khấu Đông.
Trông Duẫn Kỳ có vẻ sợ hãi, gương mặt cậu trở nên trắng bệch, co quắp nửa người ở sau lưng Tống Hoằng.
Cậu nhỏ giọng nói: "Anh Tống ơi, chúng ta có trốn không?"
"Trốn cái gì?"
Tống Hoằng cau mày nói, hiển nhiên anh không hề đồng ý phương pháp này, "Em trốn được à? —— Em nghĩ nó mù chắc?"
Ánh mắt của tượng đất nữ vẫn luôn dí sát vào song cửa sổ để nhìn bọn họ, vừa nghe thấy lời này, tròng mắt tối đen của nó hơi chuyển động.
"Vậy ——"
Bỗng nhiên Diệp Ngôn Chi nói: "Chúng ta đi ra ngoài."
Duẫn Kỳ: "???"
Duẫn Kỳ cảm thấy mình không được ổn cho lắm.
Chắc đang nói trêu nhỉ —— bên ngoài có hai con quái vật to lớn đang canh giữ, anh bảo tui đi ra ngoài ư?
Miệng cậu mấp máy, tuy lời vẫn chưa nói ra nhưng mọi người đều biết cậu vừa bùng nổ trong lòng. Diệp Ngôn Chi không thèm để ý đến cậu, chỉ quay sang nói với Khấu Đông: "Phải đi ra ngoài."
Tất nhiên Khấu Đông sẽ tin tưởng hắn.
Duẫn Kỳ không tin nổi nói: "Mấy người bệnh à..."
Chẳng lẽ còn không phải một đám điên khùng hay sao?
"Cậu có thể tự lựa chọn," Diệp Ngôn Chi không kiên nhẫn dồn ép cậu ta, "Ra, hoặc là không ra."
Năm người bọn họ đứng ở trong góc tối, hoàn toàn chỉ sử dụng tay với ánh mắt, bình tĩnh giơ tay để biểu quyết phiếu bầu. Kết quả bỏ phiếu tương đối thê thảm, bốn so với một.
Số một duy nhất chính là Duẫn Kỳ.
Tống Hoằng vô cùng tin tưởng trực giác của Diệp Ngôn Chi, "Vậy chúng ta đi ra."
Tròng mắt của Duẫn Kỳ suýt chút rơi ra khỏi hốc mắt, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn đi theo phía sau bọn họ, vẫn cố gắng cẩn thận khuyên bảo bọn họ.
"Mấy anh đừng..."
Việc này khác gì tìm chết?
Nhưng mà người phía trước không thèm nghe cậu tốn sức khuyên nhủ, dùng tay sờ soạng xung quanh rồi đặt chân ra ngoài cửa.
Bọn họ đặt chân trên nền đất đầy tuyết bên ngoài.
Một bàn tay to lớn đột nhiên đánh úp đến, kéo theo âm thanh tiếng gió ào ào rung động, nhắm thẳng về phía Khấu Đông. Duẫn Kỳ sợ hãi kêu lên một tiếng, không tránh khỏi việc nhắm tịt hai mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp —— cậu sợ trong giây tiếp theo người này sẽ bị nghiền nát trong tay tượng đất mất.
Nhưng đợi một lúc lâu mà vẫn không có tiếng động nào vang lên cả.
Lại mở mắt ra lần nữa, Duẫn Kỳ suýt chút nữa hét lên. Tượng đất kia nâng Khấu Đông ở trong lòng bàn tay, hai tay chụm lại như sợ đối phương sẽ rơi xuống, nó nâng y lên trước mắt để cẩn thận quan sát. Tượng đất khác cũng thích thú sáp đến, hai đứa nó chụm đầu vào chăm chú nhìn người ở trong lòng bàn tay mình.
Đối mặt với hình thể to lớn như vậy, người bình thường ít nhiều gì cũng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi, nhưng Khấu Đông vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn vươn tay ra sờ vào mặt của một tượng đất, tỏ vẻ: "Mày bị dính nước hả? Mắt hơi bị phai màu rồi."
Y nói trong lòng, có khi phải lấy màu để sửa lại.
Duẫn Kỳ: "???"
[27/02/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Khấu Điềm Điềm: Bình tĩnh, kích động cái gì, thao tác thông thường thôi.
Có cái gì phải sợ —— cái này không phải là do tui nặn ra hay sao...
*
Không biết mọi người có chúng sợ hãi đồ vật to lớn không.
Còn tui thì có
Nhất là mấy loại cá quá mức to lớn dưới biển sâu ấy...