Nghe vậy, sự cảnh giác của Ahim lập tức khởi động. Cô quay ra phía sau đánh mắt 1 vòng rồi rất nhanh chóng phát hiện ra chiếc xe màu đen kia. Cô thấy chiếc xe đó đỗ cách xe họ một đoạn không xa. Dường như kẻ theo dõi họ đã phát giác chúng bị bại lộ thì cũng không kiêng dè gì nữa mà nhấn ga đuổi theo một cách lộ liễu. Và cứ thế, trên đường quốc lộ có 2 chiếc xe một xám một đen lao vùn vụt về phía trước, bỏ lại phía sau vô vàn lời oán trách của những chủ xe khác. Ahim xưa nay bạo dạn nhưng khổ nỗi say xe là điểm yếu trí mạng của cô. Lúc đầu thì không sao, nhưng dưới tốc độ tia sét của chiếc Hennessey Venom GT Spyder mà Cao Quý Thần điều khiển, chẳng mấy chốc mà mặt của Ahim đã xám ngoét. Một tay cô chắn ngang ngực, một tay cô bịt chặt lấy miệng. Cao Quý Thần điêu luyện né tránh những chiếc xe khác đi cùng đường để vượt lên trước và cũng để cắt đuôi chiếc xe màu đen kia, tuy vậy anh vẫn nhạy bén phát hiện ra sự khó chịu của người ngồi bên cạnh. Cao Quý Thần nhấn ga tăng tốc xe lên, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, hơi mấp máy môi rồi mím chặt lại:
- "Em cố gắng chịu đựng thêm 5 phút nữa thôi!"
Ahim nghe thấy vậy mặc dù đang không ngừng gào thét kháng nghị trong lòng nhưng cô cũng không dám mở miệng. Cô hít 1 hơi thật dài nén mọi khó chịu vào trong lồng ngực rồi cắn răng chịu đựng. Cao Quý Thần cũng không dám chậm chạp nhấn ga phóng nhanh hơn nữa. Không hiểu sao anh lại không muốn để cho Ahim cảm thấy khó chịu, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng cho cô. Nhưng anh lại dùng cái suy nghĩ rằng không muốn để cô nôn ra chiếc xe yêu quý của mình để giải thích cho sự lo lắng trong lòng của mình.
Cao Quý Thần quẹo đầu xe vô một con đường nhỏ dành cho người đi bộ. Thế là hình thành cục diện, trên một con đường nhỏ, mọi người đang đi dạo quanh các cửa hàng thì có 1 chiếc xe sang trọng màu xám hùng dũng như hổ báo xông vào. Cao Quý Thần nhấn còi inh ỏi, anh chỉ giảm tốc độ xuống 1 chút len lỏi qua dòng người. Những người đi bị tiếng còi ô tô chói tai làm cho hoảng hốt mà né tránh sang hai bên đường một cách vô thức. Đợi chiếc xe đi qua thì mới nhận ra chiếc xe kia đang vi phạm luật giao thông thì liền phẫn nộ không thôi, cho nên khi có tiếng còi ô tô lần 2 thì họ dứt khoát không tấp vô lề đường nữa mà đều đồng loạt quay lại hướng về chiếc xe kia chửi bới. Vì vậy chiếc xe màu đen đang trên hành trình theo dõi thì bị đám đông ngăn lại. Chúng lại không dám làm người khác bị thương nên cũng đành từ bỏ mà nhích xe từng đoạn một. Cao Quý Thần sau khi lái xe qua đoạn đường đó thì thở phào 1 cái, rồi quẹo xe vô 1 con đường khác gần đó, đi thêm 1 đoạn đường vắng người nữa thì dừng lại.
Cao Quý Thần thì không sao, nhưng Ahim thì chịu không nổi nữa rồi. Cô mở cửa xe chạy vội ra gốc cây gần đó, tay chống lên thân cây rồi cúi xuống nôn thốc nôn tháo. Cao Quý Thần đứng 1 bên áy náy vỗ lưng cho cô. Ahim nôn đến say xẩm mặt mày tựa như muốn đem hết cả lục phủ ngũ tạng tống ra ngoài. Đợi khi cảm thấy lồng ngực không còn tức nữa thì cô nhận lấy chai nước và khăn ướt mà Cao Quý Thần đưa tới xúc miệng rồi lau miệng. Trong lúc đó, Cao Quý Thần cũng đang gọi 1 cuộc điện thoại.
- "Cao tổng?" - Từ phía bên kia vọng giọng nói của Diệm.
- "Diệm! Tôi bị theo dõi. Cậu lập tức điều tra xem đối phương là ai!"
- "Vâng! Cao tổng!".
Cuộc gọi được kết thúc rất ngắn gọn. Khi 2 người định lên xe thì từ cả 2 phía có năm chiếc xe ô tô màu đen phóng tới bao vây xung quanh xe của Cao Quý Thần. Sau đó, từ 4 trong 5 chiếc xe đó có 15 tên vệ sỹ bước ra. Trong tay chúng, tên thì cầm gậy, tên thì lăm le dao găm, bọn chúng từng bước đi về phía 2 người. Thấy vậy, Cao Quý Thần uể oải dựa vào xe thở dài ai oán "Mẹ của con ơi! Không phải là con muốn kháng chỉ đâu. Chẳng qua là bị đám đỉa đói này bám dính không tha nha!". Còn Ahim nhìn thấy thì phẫn nộ không thôi.
- "Các người là ai?" - Cao Quý Thần uể oải đã đời rồi cũng nghiêm túc trở lại. Anh đút 2 tay vô túi quần, 2 mắt hơi híp lại nhìn đám vệ sỹ trước mặt lạnh lùng hỏi.
- "Cao tổng. Với thân phận cao quý của ngài thì không cần bận tâm chúng tôi là ai đâu. Ngài chỉ cần suy nghĩ xem ngài sẽ chết như thế nào thôi ạ!" - Một tên trong đó nhếch môi.
Cao Quý Thần còn đang định nói gì đó thì bỗng bị ai đó đang tức giận cắt ngang.
- "Khốn khiếp! Không cần biết các người là ai! Nhưng ta tuyệt đối không bỏ qua cho đám phiền phức các ngươi!" - Ahim nhìn cái đám người làm cho cô bị say xe đến không còn biết trời đất kia, cô giận dữ nắm chặt 2 tay, ánh mắt đằm đằm sát khí. Nói xong thì cũng ngay lập tức vung nắm đấm về phía bọn chúng.
Cao Quý Thần thấy cô như vậy thì ngạc nhiên rồi lại lo lắng cho cô làm sao có thể đấu được đám vệ sỹ kia. Nhưng khi anh thấy cô chưa đầy 1 phút đã quật ngã được 1 tên cao to hơn cô cả cái đầu thì khóe môi anh giựt giựt mấy cái. Xong anh cũng không lề mề nữa mà tung một cú đá vào mặt 1 tên gần đó. Cục diện 2 người 1 nam 1 nữ tay không, lần lượt hạ gục từng tên vệ sỹ tay cầm dao gậy khiến cho chúng phải nằm quằn quại trên mặt đất chỉ trong vòng 5 phút. Ahim đánh đã đời xong thì hơi chóng mặt lảo đảo 1 chút nhưng cũng rất nhanh được Cao Quý Thần đỡ lấy. Trận nôn ọe điên cuồng kia tiêu hao của cô quá nhiều sức. Đúng lúc đó, Diệm cùng vài tên vệ sĩ cầm súng chạy đến rồi đồng loạt lên tiếng.
- "Cao tổng! Xin lỗi. chúng tôi đến muộn!"
Cao Quý Thần híp mắt nhìn về chiếc xe vẫn đóng kín cửa từ nãy giờ lạnh lùng mở miệng:
- "Cao Quý Thần tôi thích nhất là có qua có lại! Anh bạn bí ẩn, chúng ta chắc chắn sẽ có ngày tái ngộ. Tôi còn có việc, chào!".
Nói rồi anh nhìn Ahim đang thở phì phò trong ngực mình thì lắc đầu nghĩ chắc cô đang rất mệt. Cao Quý Thần nhìn về phía Diệm:
- "Chúng ta đi!".
- "Vâng!"
Lần này là Diệm làm tài xế, Cao Quý Thần bế Ahim lên ghế sau của xe rồi cứ thế mặc cho cô dựa vào ngực mình. Hơi thở dồn dập của cô phả vào lồng ngực anh khiến cho anh nóng bừng lên. Cao Quý Thần cười khổ nhìn người con gái trong lòng. Thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy cảnh đó, Diệm chỉ còn cách nhịn cười.
- "Cậu lo lái xe của cậu đi, tôi chưa muốn chết đâu!" - Cao Quý Thần trừng mắt với Diệm khiến cho anh ta phải lập tức nghiêm túc làm thân phận tài xế.
Đúng lúc ấy vang lên tiếng chuông điện thoại của Cao Quý Thần.
- "Cao Quý Thần!" - Vừa bắt máy đã có 1 tiếng hét vọng tới. Ngay cả Diệm cũng nghe thấy, sống lưng hắn cũng lạnh toát.
- "Mẹ tha cho lỗ tai của con mẹ ơi!" - Cao Quý Thần dở khóc dở cười.
- "Thằng nhóc thối! Con đang ở đâu hả?"
- "Mẹ minh giám, con trai mẹ suýt bị chém chết rồi đó!".
- "Ai mà chém được cái tên cáo già như con! Mẹ không cần biết, nhà hàng đóng cửa rồi, con hỏi Tiểu Doanh xem con bé muốn đi đâu thì dẫn con bé đi chơi đi! Thế nha!" - Cao phu nhân nói xong cũng dứt khoát dập máy không cho phép anh có cơ hội từ chối.
Cao Quý Thần giựt giựt khóe môi. Rồi lại thấy cô gái nãy giờ vẫn im lặng bỗng nhiên phì cười thì anh cũng đoán chắc là cuộc đối thoại khi nãy cô đã nghe thấy rồi. Ahim ngồi thẳng dậy nhìn Cao Quý Thần cười cười:
- "Hồi trưa tôi chỉ ăn có chút, vừa nãy lại tống hết ra ngoài rồi, nên giờ hơi đói. Tôi biết một chỗ có rất nhiều đồ ăn ngon, anh đi cùng không?"
- "Tôi cũng hơi đói! Em chỉ đường đi!" - Thấy cô cười nham nhở nên Cao Quý Thần có chút đề phòng nhưng rồi nghĩ tới khi nãy cô còn không có sức đứng nên đành chấp nhận.
Dưới sự chỉ dẫn của Ahim, rất nhanh mọi người đã đến chỗ cần đến. Cao Quý Thần nhìn dòng người hỗn loạn phía trước nhíu mày tỏ vẻ bài xích. Còn Ahim thì ngược lại, cô hưng phấn nhảy xuống xe rồi kéo anh xuống theo.
- Mau lên! Mau lên! Anh là ông già 80 sao?"
- "Em chắc là mình muốn vô đó chứ?" - Cao Quý Thần nhìn vô con đường vừa nhỏ vừa ồn ào kia nhíu mày.
- "Tất nhiên! Tôi biết mấy món ăn ngon lắm, mau lên!" - Ahim mặc kệ Cao Quý Thần mà hứng khởi chạy về phía 1 quán ăn lề đường gần đó.
Cao Quý Thần thấy thế cũng chỉ đành thở dài rồi đi theo cô. Thế là cuộc hẹn hò vốn dĩ được các bà mẹ sắp xếp ở 1 nhà hàng lãng mạn thì giờ lại trở thành cục diện khác. Người con gái nhảy chân sáo phía trước, đến quán ăn nào cũng tấp vô. Người đàn ông đi phía sau, trên tay xách đủ các thứ đồ ăn lề đường. Thỉnh thoảng còn bị cô gái nhét đồ ăn vào miệng. Những người đi đường khác nhìn thấy đôi trai xinh gái đẹp này thì rất hiếu kỳ, thi thoảng lại ngó lại nhìn. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác thì Cao Quý Thần chỉ còn cách kêu khổ không ngừng trong lòng. Anh xưa nay không ăn mấy thứ đồ này, bây giờ bị Ahim nhét cho đầy miệng, không thể không ăn nên đành cắn răng chịu đựng.
Sau 2 tiếng dạo quanh các sạp hàng, dưới sự năn nỉ của Cao Quý Thần, Ahim đành miễn cưỡng tạm biệt các sạp hàng kia mà lên xe đi về. Lúc lên xe Ahim còn khoa trương vỗ vỗ cái bụng khen đồ ăn ngon. Còn Cao Quý Thần nhịn đau đớn trong bụng cười khổ. Vì ăn mấy thứ đồ kia nên dạ dày của anh đang phất cờ khởi nghĩa. Cao Quý Thần vốn dĩ đã bị đau dạ dày, nên bình thường khi ăn uống vẫn luôn chú ý tránh ăn mấy thứ đồ cứng, lạnh và dầu mỡ. Nhưng trong cùng một buổi tối ngày hôm nay, anh lại ăn cả ba thứ đồ này. Ông trời ơi, anh hận chết cái con đường nhỏ đi, hận chết mấy cái sạp hàng đó. Anh tự thề trong lòng sẽ tuyệt đối không bao giờ quay lại đó nữa! Nhưng có đánh chết anh cũng không ngờ trong tương lai không xa, anh lại đến đó lần nữa và lại đi cùng Ahim.
---------- Như Song ---------