Edit: ༄༂Mun༉
Tam di nương nhìn nữ nhi cư nhiên bình tĩnh kể lại, nhịn không được nước mắt ào ào chảy xuống, Mục Chỉ Lan chua xót cười nói: “Ta vẫn luôn cho rằng hắn đời này chỉ yêu mình ta, chẳng sợ về sau hắn có tam thê tứ thϊế͙p͙, nhưng mà không nghĩ tới, đoạn tình này cư nhiên ngắn như thế, nương, dù cho như thế này, ta còn không quên được đã từng yêu hắn khắc cốt ghi tâm, ta quên không được hắn đã từng rất tốt với ta, một chút cũng không để bụng ta thân phận con vợ lẽ, đã từng chỉ cần người khác nói ta một câu không tốt, hắn sẽ cùng người khác liều mạng.”
Mục Chỉ Lan nói đôi mắt sưng đỏ lại chảy nước mắt, “Ta biết khả năng hắn không phải là lựa chọn tốt nhất của ta, nhưng lúc hắn khuynh tâm với ta một khắc bắt đầu, hắn liền đã chôn dấu thật sâu ở trong lòng Mục Chỉ Lan ta, rốt cuộc cũng không quên được.” Hắn tuy rằng là nhi tử Hoàng Hậu, nhưng cũng không phải người có năng lực bước lên ngôi vị hoàng đế nhất, nhưng Mục Chỉ Lan vẫn là không chút do dự thâm tình với hắn.
“Lan nhi.” Tam di nương trong lòng lên men, “Nương dạy ngươi rất nhiều thứ, lại quên dạy ngươi, chớ nên tin tưởng một người nam nhân hoa ngôn xảo ngữ, dù cho đã từng ưng thuận thề non hẹn biển, cũng không thể tin tưởng, trêи đời này không thể tin tưởng nhất đó là miệng nam nhân.”
Mục Chỉ Lan ngồi xổm xuống ôm đầu gối mình, lại lần nữa thất thanh khóc rống: “Ta hận ta, nhưng ta càng hận hắn.” Nàng nâng lên đôi mắt đỏ rực tràn đầy nước mắt, “Nương, ta hận Mục Thanh Ca, nàng cái gì cũng có, nàng cướp đi hết thảy của ta, nương.”
Tam di nương ngồi xổm xuống ôm Mục Chỉ Lan, “Nương biết, nương nhất định sẽ nghĩ cách cho ngươi, nương nhất định sẽ để ngươi hạnh phúc gả cho Tứ hoàng tử.” Tam di nương bảo đảm với nữ nhi, đáy mắt tàn nhẫn làm người không rét mà run.
Mục Chỉ Lan gắt gao nắm vòng bạc trong tay, máu từ lòng bàn tay từng giọt rơi xuống, nàng tuyệt đối sẽ không buông tay, lúc trước nàng nếu đã yêu Phượng Nguyệt Minh, liền tuyệt đối sẽ không buông tay, là ngươi trêu chọc ta trước, vậy chớ có trách ta tàn nhẫn độc ác, mặc kệ là đối với ngươi, hay là Mục Thanh Ca.
So sánh với Mục Chỉ Lan bên này khóc trời đất tối tăm, đau lòng như dao nhỏ xâu xé, mà Mục Thanh Ca bên này lại vui sướиɠ mở sách ra, nghe được Lăng Phong bẩm báo tình huống bên kia, Mục Thanh Ca khóe miệng cong lên một tia ý cười, Lăng Phong nhìn thấy nàng cười nhíu mày, Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn mắt Lăng Phong cười nói: “Ngươi có phải cảm thấy ta rất tàn nhẫn hay không? Trong ngoài không đồng nhất?”
Lăng Phong trầm mặc không lên tiếng, Mục Thanh Ca buông tay đứng lên đi đến trước mặt Lăng Phong nói: “Mặt ngoài một câu một chữ Chỉ Lan muội muội, trong lòng chỉ sợ còn nguyền rủa đối phương không chết tử tế được, ngươi trong lòng có phải nghĩ như vậy hay không?” Nhìn Lăng Phong buông xuống ánh mắt, Mục Thanh Ca khơi mào một tia cười lạnh, “Mục Thanh Ca ta chính là như vậy, ngươi nếu muốn đi theo ta, thì phải làm quen.”
“Người khác không tốt với ta, ta tất nhiên phải dâng trả gấp đôi gấp trăm lần, tuyệt đối sẽ không cố giữ tức trong lòng.” Mục Thanh Ca hai hàng lông mày nhẹ chọn, “Nam nhân có chiến trường nam nhân, nữ nhân tất nhiên cũng có chiến tranh nữ nhân, bất đồng với các ngươi ánh đao thấy máu, còn tang nhẫn hơn các ngươi, không đơn giản là thân thể còn có tâm.” Mục Thanh Ca tay xoa vị trí trái tim.
Tâm chủ cũ không biết bị thương bao nhiêu lần, sớm đã vỡ nát, một đứa ngốc cái gì cũng không biết như vậy không biết tuyệt vọng thế nào mới có thể đâm tường tự sát, Mục Thanh Ca vĩnh viễn đều quên không được lúc tỉnh lại cái loại cảm giác đau triệt nội tâm này, đó là thứ chủ cũ lưu lại duy nhất ở cái thế gian này, là một loại đau không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, là thứ cuối cùng bọn họ cho nàng ở trêи thế gian này.
Lăng Phong ngẩng đầu liền thấy Mục Thanh Ca đáy mắt đau còn có tàn nhẫn, làm người không rét mà run, Lăng Phong không biết vì sao trái tim chôn ở trong thân thể ẩn ẩn đau, đặc biệt là thấy trong mắt Mục Thanh Ca tàn nhẫn mãnh liệt, hắn muốn duỗi tay vỗ rớt tàn nhẫn trong mắt nàng, nhưng chỉ có thể đem tay nắm chặt buông xuống bên người.
“Ta đã hiểu.” Sau một lúc lâu, Lăng Phong bình đạm không có gì lạ vang lên thanh âm.
Mục Thanh Ca nghiêm túc nhìn mắt hắn, thấy mặt hắn vô thần sắc tựa hồ thật sự hiểu hết thảy, Mục Thanh Ca cũng không để bụng hắn có hiểu nàng hay không, nàng nhìn không trung xanh thẳm, âm thầm thở dài.
Cửu vương phủ.
Thân thể Phượng Tuyệt Trần đã khôi phục không ít, nghe được Phong Ngâm nói việc phát sinh ở tướng phủ, nghe tới Mục Thanh Ca đem đồ Phượng Nguyệt Minh đưa đều bán không nhịn được mà bật cười, đây mới là tiểu hồ ly của hắn, không làm thâm hụt tiền mua bán, “Gối ngọc huyết nguyệt, quả nhiên là bỏ vốn gốc.”
Phong Ngâm vội vàng gật gật đầu, thứ có thể hàng năm tăng thọ ai lại không muốn a, Thanh Ca tiểu thư thật là lãng phí, cư nhiên đem gối ngọc huyết nguyệt trân quý như vậy bán đi, cũng khó trách Tứ hoàng tử tức thiếu chút nữa té xỉu, chỉ sợ Hoàng Hậu nương nương trong cung cũng muốn tức hộc máu.
“Vương gia, Mục Chỉ Lan chỉ sợ sẽ xuống tay với Thanh Ca tiểu thư, ngươi xem…” Muốn diệt trừ hay không? Phong Ngâm câu nói kế tiếp không nói thẳng ra, nhưng ai cũng hẳn là hiểu ý hắn muốn biểu đạt, Mục Chỉ Lan lúc này đây thật sự bị thương tâm, hắn tuy rằng không có tận mắt nhìn thấy một nữ nhân đau lòng, nhưng Phong Yên dùng bốn chữ thảm không nỡ nhìn tới hình dung, ngẫm lại đều cảm thấy đáng thương, bất quá hắn là tuyệt đối không có khả năng thương hại một nữ nhân như vậy, nhưng sợ nàng sẽ xuống tay với Thanh Ca tiểu thư.
“Nàng không bản lĩnh đó.” Phượng Tuyệt Trần thưởng thức ngọc bội trong tay.
Phong Ngâm nghe xong gật gật đầu, nói cũng đúng, Thanh Ca tiểu thư không tính kế người khác là tốt rồi, còn người khác muốn tính kế nàng? “Vương gia, hồ nước ở cấm địa đã để người rút nước ra.” Đáng thương hồ hoa sen liền như vậy nhổ bị tận gốc, một phong cảnh tốt như vậy lại không có, ai bảo hồ nước kia thiếu chút nữa làm Thanh Ca tiểu thư chết đuối, nhìn sắc mặt Vương gia vừa lòng, Phong Ngâm bất đắc dĩ lắc đầu, một cái hồ nước khi dễ Thanh Ca tiểu thư trong một đêm đều biến mất, người như vậy…nghĩ thủ đoạn chủ tử nhà mình, Phong Ngâm toàn bộ thân hình đều run rẩy.
Hoàng Hậu nương nương nghe được cung tì bẩm báo tức phun ra một búng máu, làm trêи dưới Thanh Tuyền cung đều vội chăm một ngày.
Mà xa ở Gia Phúc cung sau khi thánh đế nghe được đáy mắt chỗ tối hiện lên một sợi u quang, một bên cầm con cờ trắng tay hơi hơi dừng, thánh đế huy một chút tay để thái giám lui ra, sau đó nhìn về phía Dương quý phi nói: “Ái phi cảm thấy Mục Thanh Ca là người thế nào?”
“Thần thϊế͙p͙ chỉ thấy nàng vài lần, bất quá ấn tượng khắc sâu nhất chính là cung yến lần trước, cái loại phong độ nàng biểu hiện ra ngoài cũng không phải những tiểu thư quan gia đều có.” Dương quý phi nhàn nhạt nói.
Thánh đế đem con cờ đen đặt ở nơi muốn đặt, ngẩng đầu nhìn Dương quý phi rũ mắt, đáy mắt đen tối không rõ, “Cho nên trẫm không chút do dự phong nàng là Thụy Dương quận chúa, xem ra nàng quả thực gánh nổi cái phong hào này.” Nói nói, nghĩ đến nhi tử thứ tư của mình, cười nói: “Lần này tiểu tứ đá trúng tảng đá lớn, vận dụng thế lực Mộ Dung gia thật vất vả tìm được gối ngọc huyết nguyệt cứ như vậy mất.” Ngữ khí hắn một chút nghe không ra nửa điểm đáng tiếc.
Dương quý phi đạm nhiên cười cười nói: “Xem ra lần này Tứ hoàng tử nổi lên tâm tư thật sự với Thụy Dương quận chúa.”
“Đáng tiếc.” Thánh đế cảm thán nói, nhìn bàn cờ đã dần dần thành thế hoà cười nói: “Cờ nghệ ái phi tăng lên không ít.”
“Thần thϊế͙p͙ hạnh phúc khi được Hoàng Thượng chỉ điểm.”
Thánh đế thật sâu nhìn mắt Dương quý phi mặt đạm nhiên, sau đó chậm rãi đứng lên: “Trẫm đã lâu không gặp Hiên nhi.”