Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 37: Chỉ Cần Ta Có Thể Làm Được




Edit: ༄༂Mun༉



Phượng Tuyệt Trần mặt vô thần sắc, mà Mục Thanh Ca cũng không nói vẫn luôn chờ đáp án, qua một lúc lâu sau, thời điểm Mục Thanh Ca cho rằng hắn sẽ không đồng ý, Phượng Tuyệt Trần lại một phen giữ chặt tay Mục Thanh Ca đi về phía thác nước, sắc mặt Mục Thanh Ca biến lớn giãy giụa kêu lên: “Ngươi muốn làm gì, Phượng Tuyệt Trần.”



Mắt thấy khoảng cách thác nước bên kia càng ngày càng gần, toàn thân Mục Thanh Ca đều ức chế không được run rẩy, sắc mặt trắng bệch dọa người, nàng cơ hồ có thể nghe được hàm răng mình run lên phát ra âm thanh, hai chân run run không thể đi, nếu không phải Phượng Tuyệt Trần lôi kéo nàng, chỉ sợ Mục Thanh Ca đã sớm quỳ rạp xuống đất, nàng gắt gao nhắm mắt lại không dám nhìn mặt nước.



Phượng Tuyệt Trần quay đầu lại nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca nhíu mày một chút, hắn đem Mục Thanh Ca kéo đến trước người, còn chưa mở miệng liền nghe được thanh âm Mục Thanh Ca kêu thảm thiết sau đó gắt gao ôm mình, mãn mũi thanh hương làm hắn nguyên bản khó chịu dần dần lơi lỏng, Phượng Tuyệt Trần cường ngạnh đem Mục Thanh Ca kéo ra nói: “Ngươi không phải nói điều kiện gì cũng có thể sao? Hiện tại ta muốn ngươi xuống nước.”



“Ngươi nói cái gì?” Mục Thanh Ca mở choàng mắt nhìn Phượng Tuyệt Trần.



Hai tay Phượng Tuyệt Trần đặt ở trêи vai nàng run nhè nhẹ, để nàng nhìn mình, “Mục Thanh Ca, ngươi nhìn ta, không phải sợ, chỉ cần ngươi xuống nước, ta liền giúp ngươi cứu người, rất lời có phải hay không?”



Thật là rất có lời, nếu là người khác đã sớm phi xuống nước, nhưng Mục Thanh Ca đã trải qua lần trước thiếu chút nữa chết ở trong nước nàng sợ hãi nước đã không phải một chút, nhưng mà để nàng càng thêm kinh ngạc là Phượng Tuyệt Trần cư nhiên nhẹ nhàng liền cho ra điều kiện này, phải biết rằng từ trong miệng nói ra điều kiện này là chuyện rất khó khăn, “Ngươi xác định?”



“Xác định.” Không có người rõ ràng hơn hắn, một người một khi có nhược điểm trí mạng như vậy sinh mệnh liền thời thời khắc khắc không thể được bảo đảm.



Mục Thanh Ca nghiêm túc nhìn chăm chú đôi mắt Phượng Tuyệt Trần, thấy hắn không giống như là nói dối, Mục Thanh Ca lúc này mới xoay người nhìn về phía hồ nước cách mình không xa, “Được.” Sau một lúc lâu Mục Thanh Ca mới gật đầu, bước chân nàng trầm trọng di chuyển qua, nhìn hồ nước sâu không thấy đáy, Mục Thanh Ca vẫn nhịn không được chân mềm nhũn, đầu ngón tay đều run nhè nhẹ.





Mục Thanh Ca cảm giác lòng bàn tay mình đổ mồ hôi, niết sát trêи quần áo, sau đó gắt gao nhéo quần áo của mình, nàng cắn môi dưới mùi máu tươi lập tức liền lan tràn đến trong miệng, mà Phượng Tuyệt Trần đứng ở phía sau nàng vẫn luôn lẳng lặng nhìn chăm chú thân ảnh nàng yếu ớt run rẩy, khi thấy từ giữa khe hở ngón tay nàng nhỏ một giọt máu trêи mặt đất, trong mắt Phượng Tuyệt Trần hiện lên một tia khác thường.



“Chỉ cần nhảy xuống, hắn liền được cứu, chỉ cần nhảy xuống, hắn sẽ không phải chết.” Mục Thanh Ca ở trong lòng mặc niệm, đôi môi cũng đi theo run run, bên trong đầu hiện lên hình ảnh An Triết ly thế cùng hình ảnh Phượng Hạo Hiên bị độc tra tấn, còn chưa bước ra, liền phát hiện tay mình bị người nắm, sau đó thân thể liền trực tiếp bị mang theo xuống, tiếng thét chói tai mãi cho đến hoàn toàn đi vào trong nước mới đình chỉ.



Mục Thanh Ca sợ hãi muốn thét chói tai mở ra miệng đều là nước, nàng chỉ có thể liều mạng giãy giụa, Phượng Tuyệt Trần bắt lấy tay Mục Thanh Ca nhô ra mặt nước, Mục Thanh Ca từ mặt nước toát ra, há to miệng thở dốc, chờ thời điểm mình phản ứng lại mình cư nhiên giống chỉ tám trảo hầu ôm Phượng Tuyệt Trần, hai chân vòng qua eo hắn, đôi tay ôm cổ hắn, Phượng Tuyệt Trần tất nhiên rất là hưởng thụ giờ khắc này, đôi mắt đều mang theo ý cười.



Hai người lẳng lặng ở mặt nước, Mục Thanh Ca sóng gió mãnh liệt tâm bình phục, Phượng Tuyệt Trần phất qua đầu tóc nàng ẩm ướt, “Ngươi xem, kỳ thật nước một chút cũng không khủng bố, chỉ cần ngươi học tiếp thu nó, ngươi sẽ phát hiện nó so với trong tưởng tượng ngươi đẹp hơn nhiều.”



Mục Thanh Ca không phải là hạng người nhát gan sợ phiền phức, chỉ là đối sợ hãi nước xa xa lớn hơn nàng dự toán, hiện giờ có Phượng Tuyệt Trần ở bên nàng, nàng cư nhiên một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, hai chân vây vòng eo Phượng Tuyệt Trần cũng dần dần buông ra, một tay xẹt qua mặt nước…



Phượng Tuyệt Trần lôi kéo Mục Thanh Ca ở bên trong nước…



Một canh giờ sau.



Phượng Tuyệt Trần tùy ý ngồi ở bên cạnh hồ nước trêи cục đá lớn, nhìn Mục Thanh Ca trêи mặt nước bơi qua bơi lại, xuất thủy phù dung cũng bất quá như thế, Phượng Tuyệt Trần nghĩ, khóe miệng không tự giác giơ lên ý cười ôn nhu, ánh mặt trời lười biếng chiếu vào trêи người bọn họ.




Phượng Tuyệt Trần ngẩng đầu nhìn xem không trung, một lát sau nhìn về phía mặt nước lại phát hiện Mục Thanh Ca đã không thấy bóng dáng, Phượng Tuyệt Trần còn chưa suy nghĩ trong lòng trong nháy mắt sợ hãi, hắn đột nhiên đứng lên muốn nhảy xuống lại phát hiện Mục Thanh Ca văng nước ra.



Rốt cuộc cũng học xong, Mục Thanh Ca giơ lên gương mặt đẹp tươi cười nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần nói: “Ta học xong, ta biết bơi rồi.”



Cho đến nhiều năm về sau, Phượng Tuyệt Trần vẫn quên không được một khắc kia nàng miệng cười tươi đẹp sáng lạn như ánh mặt trời, thời thời khắc khắc đều ấm tâm lãnh khốc của hắn.



“Ha ha ha…” Mục Thanh Ca giống đứa trẻ tát nước vào Phượng Tuyệt Trần, biết bơi liền tỏ vẻ nàng không bao giờ sợ nước, cũng sẽ không có nhược điểm trí mạng, Mục Thanh Ca giống như là trọng sinh cảm thụ hôn môi dưới nước.



Phượng Tuyệt Trần né tránh công kϊƈɦ Mục Thanh Ca, nhưng vạt áo về điểm này vẫn bị nàng tạt ướt một chút, Phượng Tuyệt Trần mặt mày giãn ra, trong mắt tràn ra ý cười nhàn nhạt.




Mục Thanh Ca cùng Phượng Tuyệt Trần ước định vào buổi trưa ngày mai, Phượng Tuyệt Trần đem Mục Thanh Ca đưa đến bờ sông, Mục Thanh Ca bước lên xoay người nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần đứng thẳng ở trêи thuyền nhỏ, trong hồ hoa sen hắn một bộ y phục màu trắng phong tư tuyệt luân, khuôn mặt tuấn mỹ không chút nào kém hoa sen, ngược lại do hoa sen phụ trợ khuôn mặt hắn có vẻ lạnh lùng càng thêm thuần mỹ, tâm Mục Thanh Ca hơi hơi dao động, nàng không rõ cái này đại biểu cho việc gì, nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái.



“Cảm ơn ngươi, Phượng Tuyệt Trần.” Từ trước tới nay, lần này Mục Thanh Ca phát ra biết ơn từ đáy lòng.



Ánh mắt Phượng Tuyệt Trần càng thêm nhu ý, hai người nhìn nhau cười, thẳng tới đáy lòng.




Hôm sau.



Mục Thanh Ca mang theo Phượng Tuyệt Trần đi đến rừng trúc, Phượng Tuyệt Trần nhìn vùng ngoại ô chỗ rừng trúc này hơi hơi nhíu mày, chờ thấy Đoạn Phong cùng Thanh Hoa đứng ở trước phòng chờ như cũ, Phượng Tuyệt Trần đại khái đã biết được chân tướng.



Đoạn Phong cùng Thanh Hoa thấy người tới liếc nhau, đều thấy đáy mắt đối phương khϊế͙p͙ sợ, sau đó đột nhiên quỳ xuống cung kính nói: “Tham kiến Cửu vương gia.” Bọn họ hầu như cũng không có nghĩ được người Bán Hạ công tử mang đến cư nhiên là Cửu vương gia Phượng Tuyệt Trần.



Phượng Tuyệt Trần cúi đầu lạnh lùng nhìn mắt bọn họ, “Sao lại thế này?”



“Công tử trúng Ngũ Độc tán.” Đoạn Phong trả lời, “Đã vài ngày, thật sự không có cách nào liền cầu tới trước mặt Bán Hạ công tử.”



Đáy mắt Phượng Tuyệt Trần chợt lóe tàn nhẫn, vài ngày, vậy là ở kinh đô trúng độc, không nghĩ tới cư nhiên còn có người ở dưới mí mắt bọn họ làm loại chuyện này, hơn nữa làm không hề có dấu vết, Phượng Tuyệt Trần rất ít tham dự tranh quyền đấu tranh của các vị hoàng tử, nhưng cũng không đại biểu hắn không hiểu biết.



Phượng Hạo Hiên cũng không nghĩ tới người đến cư nhiên là hoàng thúc, không màng thân thể mình suy yếu lập tức muốn xuống giường, “Hoàng thúc…”