Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 33: Thay Máu




Edit: ༄༂Mun༉



Rừng trúc vùng ngoại ô.



Mục Thanh Ca nhìn sắc mặt Phượng Hạo Hiên tái nhợt như cũ không hề huyết sắc, mạch đập hắn càng ngày càng yếu, Thanh Hoa cùng Đoạn Phong đứng bên cạnh đều lo lắng nhìn Mục Thanh Ca, đã nhiều ngày uống thuốc công tử tuy rằng có tỉnh vài lần, nhưng rất mau lại hôn mê lần nữa, hơn nữa số lần phun máu càng ngày càng nhiều.



“Ta cũng không tìm được phương pháp trị liệu Ngũ Độc tán.” Mục Thanh Ca thanh lãnh vừa nói ra, liền thấy sắc mặt Đoạn Phong cùng Thanh Hoa trầm xuống, Mục Thanh Ca nhàn nhạt thu hồi tầm mắt nhìn về phía Phượng Hạo Hiên.



“Chẳng lẽ thật sự không có thuốc chữa trị?”



Mục Thanh Ca lấy ra ngân châm sau đó đâm đến phía dưới cánh mũi hắn, không đến một hồi Phượng Hạo Hiên liền có tri giác, Mục Thanh Ca đem ngân châm lấy ra không bao lâu liền thấy Phượng Hạo Hiên mơ mơ màng màng mở to mắt.



Phượng Hạo Hiên nhìn thiếu niên như tiên ngồi trước mặt mình, còn chưa mở miệng nói chuyện, liền nghe được Thanh Hoa mang theo thanh âm kϊƈɦ động vang lên: “Công tử.”



Phượng Hạo Hiên nhìn Thanh Hoa cùng Đoạn Phong, hắn biết mình trúng độc, cũng biết mình trúng độc rất nghiêm trọng, hắn trầm mặc nhìn thiếu niên ngồi ở trước mặt mình, hắn cảm giác mấy ngày trước có một thiếu niên ngồi ở bên cạnh mình, còn có thể cảm giác được đôi tay hắn(MTC) ôn nhu, không biết vì sao nhìn hai tròng mắt hắn(MTC) sáng ngời cảm thấy quen thuộc như vậy, “Ngươi…”



Mục Thanh Ca nói: “Ngươi trúng Ngũ Độc tán, trong thiên hạ cũng không có thuốc giải, nhưng cũng không phải là không có cách nào, vì độc này chỉ có một biện pháp có thể giải độc ngươi.”



“Biện pháp gì?” Đoạn Phong vội vàng hỏi, nguyên bản tuyệt vọng hắn rốt cuộc cũng nhìn thấy một sợi ánh rạng đông.



“Ta lúc trước dùng ngân châm phong bế tâm mạch của ngươi, cho nên còn có một cơ hội, Ngũ Độc tán bên trong máu ngươi đã thâm nhập và lan tràn đến toàn thân ngươi, cho nên chỉ có một biện pháp…thay máu.”



“Thay máu? Thay như thế nào?” Thanh Hoa hỏi, chưa từng nghe nói qua còn có thể thay máu.



Mục Thanh Ca ngẩng đầu nhìn Thanh Hoa, sau đó nói: “Rất đơn giản, chính là đem máu một người đổi cho hắn, chẳng khác nào lấy mạng đổi mạng.”



“…Ý của ngươi là nói hy sinh một người vì cứu mạng ta sao?” Phượng Hạo Hiên suy yếu mở miệng.



Mục Thanh Ca gật gật đầu, “Không sai, đây là giá lớn, hơn nữa loại biện pháp này không nhất định sẽ thành công, ta cũng có thể nói cho các ngươi tỷ lệ thành công rất rất nhỏ, cho nên loại biện pháp này cơ hồ không có người thử qua.” Lấy mạng đổi mạng, càng đừng nói loại tỷ lệ này cơ hồ người thường không nỡ nhìn thẳng.



“Dùng ta.” Đoạn Phong cùng Thanh Hoa cơ hồ là trăm miệng một lời, nói xong, bọn họ liếc nhau, đều có thể nhìn thấy đáy mắt đối phương kiên định cùng quyết tâm.



Phượng Hạo Hiên nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp nhíu mày trầm giọng nói: “Không cần.”



“Công tử.”



“Mạng ta cũng là mạng, mạng các ngươi cũng là mạng, muốn ta dùng mạng các ngươi tới cứu mình, ta tuyệt đối làm không được.” Phượng Hạo Hiên đóng đôi mắt một chút, “Có lẽ đây là mạng ta, các ngươi cần gì phải vì ta gánh vác.”



“Công tử.” Đoạn Phong cùng Thanh Hoa đột nhiên quỳ xuống xuống, đều có thể làm người nghe được thanh âm đầu gối cùng sàn nhà va chạm.




“Các ngươi đi ra ngoài, ta muốn một mình cùng vị công tử này nói chuyện.” Phượng Hạo Hiên nhàn nhạt nói, ngữ khí bình tĩnh đã tiếp nhận tin tức mình sắp tử vong, lúc độc phát tác một khắc kia bắt đầu hắn liền đã biết mình sẽ có vận mệnh như vậy, nhưng mà hắn chỉ có thể tự trách mình quá không cẩn thận.



Đoạn Phong cùng Thanh Hoa chỉ phải đứng lên, cung kính đi ra ngoài.



Phượng Hạo Hiên toàn thân suy yếu lại vẫn là cố chống bò dậy dựa vào trêи mép giường, hắn nhìn Mục Thanh Ca hỏi: “Ta, còn có thể sống bao lâu? Còn mấy ngày?”



“Học tỷ nói em có phải sắp chết hay không…” Không biết vì sao, Mục Thanh Ca trực tiếp liên tưởng đến những lời này, khe hở giữa ngón tay run nhè nhẹ, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Hạo Hiên ngữ khí kiên định: “Ngươi sẽ không chết, ta sẽ không để ngươi chết, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.” Giữa lời nói, đã không màng giữa nam và nữ động một cái đã bắt lấy tay Phượng Hạo Hiên.



Tay Phượng Hạo Hiên bị nàng bắt lấy trong nháy mắt toàn thân cứng đờ, ấm áp như vậy rồi lại mang theo cảm giác quen thuộc làm hắn tựa hồ lại quay về trong lúc ngủ mơ, nguyên lai cái loại xúc cảm ôn nhu này là thật, chính là đôi tay này cầm tay mình, Phượng Hạo Hiên cúi đầu nhìn đôi tay nàng trắng như tuyết, Mục Thanh Ca theo tầm mắt hắn nhìn xuống, mới phát hiện mình cư nhiên gắt gao bắt lấy tay hắn, nàng đột nhiên buông ra.



Phượng Hạo Hiên nhìn chằm chằm vào Mục Thanh Ca, nhìn mặt nàng như thơ như họa, hắn chưa từng gặp qua thiếu niên mỹ mạo như thế, giống như mỹ mạo nữ tử, giờ khắc này hắn liền biết rõ dung mạo thiếu niên này đã khắc vào đáy lòng mình, “Nếu dùng mệnh để đổi, ta tình nguyện tự mình rời đi.”




Hắn tuy rằng thân ở bên trong hoàng thất, từ nhỏ sống trong nhung lụa, nhưng đối với hắn mà nói dùng mạng người khác đổi mạng mình đây tuyệt đối là không cho phép, cho nên lúc trước thời điểm Duyên Hà phát sinh lũ lụt, Phượng Hạo Hiên là người đầu tiên chờ lệnh đi, đơn giản là hắn muốn trợ giúp càng nhiều người, muốn cứu vớt càng nhiều sinh mệnh.



Cho nên hắn sao có thể dùng mạng người khác lấy mạng mình.



Mục Thanh Ca cũng không hiểu biết Phượng Hạo Hiên, lại có thể lý giải suy nghĩ trong lòng hắn, thế gian người có thể làm được như vậy thật sự thiếu chi là thiếu, “Thay máu là biện pháp duy nhất, nhưng ngươi có thể chọn người thể chất tốt.”



“…Có ý gì?”



“Thay lời khác tới nói đi, nếu người thay máu cho ngươi thân thể rất khỏe mạnh, hơn nữa nội công rất thâm hậu, có thể nhịn được thống khổ mà người thường không thể chịu đựng, người như vậy có lẽ có thể sống sót.” Mục Thanh Ca nói, “Ta vừa rồi cũng xem qua Đoạn Phong cùng Thanh Hoa, bọn họ tuy rằng thể chất không tồi, nhưng nội công không đủ thâm hậu, cho nên bọn họ không được.”



“Muốn tìm một người như vậy nói dễ hơn làm.” Phượng Hạo Hiên hơi hơi mỉm cười, ai lại nguyện ý vì hắn đi mạo hiểm như vậy.



Mục Thanh Ca lại biết một người khẳng định có thể, nàng nhìn Phượng Hạo Hiên nhàn nhạt nói: “Ta sẽ lần nữa thi châm bảo vệ tâm mạch ngươi, còn người kia ta sẽ tự mình đi một chuyến xem hắn nguyện ý hay không, nếu hắn không muốn, ngươi chỉ có hai lựa chọn.”



“Ai?”



Mục Thanh Ca từ bên hông lấy ra ngân châm, “Ngươi không cần biết, thỉnh ngươi cởi áo ngoài.”



Phượng Hạo Hiên sắc mặt tái nhợt hơi hơi đỏ lên, biết rõ đối phương là nam tử nhưng không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy tim đập nhanh, cọ tới cọ lui mới đem áo trêи cởi xuống, nhìn tay Mục Thanh Ca đặt ở ngực mình, da thịt tinh tế kia tiếp xúc làm hắn không tự giác toàn thân run lên, nhìn Mục Thanh Ca bộ dáng cúi đầu nghiêm túc, đáy mắt Phượng Hạo Hiên tràn ra ôn nhu, bất tri bất giác liền hôn mê, khóe miệng lại vẫn là giơ lên một tia mỉm cười.



Mục Thanh Ca cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho hắn, nhìn hắn cái trán mồ hôi móc ra khăn tay chà lau cho hắn, “Ta chưa bao giờ tin tưởng trêи đời sẽ có hai người giống nhau như đúc, mặc kệ vượt qua bao lâu…ngươi có phải là An Triết kiếp trước hay không đây?”



Nếu là trước đây Mục Thanh Ca tuyệt đối không tin cách nói kiếp trước kiếp này, nhưng việc hiện tại ngẫm lại việc thế gian ly kỳ căn bản là không thể dùng khoa học tới giải thích, nàng duỗi tay phất qua mép tóc Phượng Hạo Hiên, “Ta chưa bao giờ cảm thấy thua thiệt ai, lại tuyệt đối thua thiệt ngươi.” Nếu là lúc trước nàng không để An Triết cùng đi với mình, hắn sẽ không ở thời niên hoa tốt nhất ly thế.