Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 160: Âm Mưu Mộ Dung Gia




Edit: ༄༂Mun༉



“Hắn sẽ không nói.” Phong Viên lập tức quyết đoán.



Mục Thanh Ca nhấp một ngụm trà đã lạnh, “Nếu tới thì vào đi, vừa vặn có ít lời muốn nói chuyện.”



Triển Hạo lập tức đi vào sau đó ngồi ở đối diện Mục Thanh Ca, Phong Yên thu hồi chủy thủ nhưng vẫn không bỏ vào để tránh chút còn phải lấy ra tới, Phong Viên trừng mắt liếc nhìn Phong Yên một cái, chỉ tiếc người trước gắt gao nhìn chằm chằm Triển Hạo để ngừa hắn có tâm gây rối căn bản không có phản ứng Phong Viên.



“Từ ánh mắt đầu tiên của ta nhìn ngươi liền biết ngươi cùng người Mộ Dung thế gia không giống nhau, nhưng này cũng không phải lý do ta có thể tin tưởng ngươi, Triển Hạo, nếu ngươi có thể ở Mộ Dung gia chịu đựng nhiều năm như vậy chắc cũng có bản lĩnh hơn người, ngươi cứu Phong Viên giúp Phong Viên nhiều lần ân tình này ta có thể thay Phượng Tuyệt Trần ghi nhớ, chúng ta bảo đảm sau khi Mộ Dung thế gia rơi đài ngươi có thể tường an không có việc gì, thế nào?”



Triển Hạo biết đối phương căn bản là không cần phải cùng hắn nói điều kiện, bất quá chính là xem ở mặt mũi Phong Viên mới nói với hắn những lời này, “Nửa năm trước trong lòng ta chỉ có báo thù, vĩnh viễn quên không được mẫu thân khi chết như thế nào, ta thề nhất định phải báo thù, vì thế ta làm rất nhiều chuyện, đào mật đạo này nguyên bản là muốn mua hỏa dược, chuẩn bị cùng Mộ Dung gia đồng quy vu tận.”



“Nhưng khi gặp Phong Viên ta mới suy nghĩ cẩn thận người tồn tại không chỉ là báo thù, còn phải kiên cường sống sót, nương ta trước khi chết hy vọng nhất đó là ta có thể sống sót, nhưng ta chỉ biết ở thời đại cá lớn nuốt cá bé ta nếu cẩu thả tồn tại còn không bằng chết cho xong việc, sau khi ta biết thân phận Phong Viên ta càng xác định điểm này, ta muốn đi theo cường giả.”



“Nhưng thế gian không phải chỉ có một cường giả.” Ngụ ý ngươi có thể đi tìm người khác.



Triển Hạo lắc đầu nói: “Chỉ có một Phượng Tuyệt Trần không phải sao?”



Mục Thanh Ca tán đồng gật gật đầu, “Bất quá Phượng Tuyệt Trần sẽ không nhận một người có huyết mạch Mộ Dung, cho dù là nhỏ như đinh.”



Triển Hạo hơi hơi rũ xuống đôi mắt, ánh mắt hơi hơi ảm đạm xuống, đây cũng là vừa rồi hắn nghe được, Mục Thanh Ca nhìn Phong Viên bên kia muốn mở miệng nói chuyện, hơi hơi nâng lên tay: “Ngươi cũng nên biết thân phận ta đặc thù, ta không cho người khác có cơ hội tiết lộ thân phận ta.”



“Phong Viên, giết hắn.” Mục Thanh Ca lạnh lùng nói.



Phong Viên đột nhiên ngẩng đầu không dám tin tưởng nhìn Mục Thanh Ca, “Thanh Ca tiểu thư, ta bảo đảm hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài, ta lấy đầu ta đảm bảo.”



Triển Hạo nhìn về phía Phong Viên, trong mắt mang theo ẩn nhẫn…



“Phong Viên, nếu ngươi hiện tại nghe lệnh ta phải theo mệnh lệnh của ta hành sự, giết hắn.”




Phong Viên gắt gao nắm nắm tay.



Triển Hạo chậm rãi đứng lên nói với Phong Viên: “Phong Viên, ngươi động thủ đi, ta có thể kết bạn với bằng hữu như ngươi đã là tam sinh hữu hạnh, nếu không có ngươi ta chỉ sợ đã sớm chết. ”



Phong Viên nhíu mày rút trường kiếm, mặt oa oa trầm trọng vô cùng, hắn giết người vô số lại không có một lần như lúc này làm cho người cảm thấy dày vò, Phong Viên giơ kiếm chỉ Triển Hạo, tay bắt lấy chuôi kiếm đều trở nên trắng.



Phong Yên muốn ngăn cản rồi lại không biết nên làm như thế nào, có thể nhìn ra được Phong Viên đối với Triển Hạo này không giống nhau, nếu thật sự bị buộc giết Triển Hạo chỉ sợ về sau giữa Phong Viên cùng tiểu thư sẽ có ngăn cách a…



Triển Hạo chậm rãi nhắm mắt lại, như vậy hắn liền rất mau có thể cùng mẫu thân gặp mặt, thế giới tràn ngập dơ bẩn này hắn sớm đã chán ghét.



Phong Viên đưa kiếm cho đến ngực Triển Hạo mắt thấy liền sắp xỏ xuyên qua người, kiếm Phong Viên lại đột nhiên dừng lại, Phong Viên đem kiếm trong tay thẳng tắp ném xuống đất, sau đó đột nhiên quỳ xuống trước Mục Thanh Ca: “Thanh Ca tiểu thư, tha lỗi ta thật sự không hạ thủ được, Thanh Ca tiểu thư nếu thật sự muốn giết Triển Hạo liền trực tiếp cũng đem Phong Viên xử trí đi.”



Đáy mắt Triển Hạo hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn Phong Viên quỳ đáy mắt kinh ngạc dần dần chuyển biến thành cảm động, nhiều năm như vậy, tốt với hắn chỉ có mẫu thân, mẫu thân sau khi chết hắn liền lẻ loi một mình, ở Mộ Dung phủ chịu đánh chịu mắng chưa bao giờ được nửa điểm ấm áp, nhưng Phong Viên lại thiệt tình thực lòng với hắn.




Ngón tay Mục Thanh Ca hơi hơi gõ cái bàn, Phong Viên nhìn động tác quen thuộc, không nói chuyện nữa, Mục Thanh Ca nhìn về phía Triển Hạo nói: “Có thể ở Mộ Dung phủ đào ra một cái mật đạo như vậy, ta nghĩ bản lĩnh của ngươi hẳn là không ngừng ở đây, Triển Hạo ngươi có thể cung cấp bao nhiêu tin tức quan trọng hữu dụng với ta?”



“Mục tiểu thư thông minh tuyệt đỉnh, hẳn là đã sớm đoán được dã tâm Mộ Dung Hải xa xa không ngừng khống chế Tân Châu, nhiều năm như vậy hắn đã tích cóp rất nhiều vàng bạc châu báu, hơn nữa ta biết tin tức ba ngày sau đó vàng bạc châu báu sẽ lặng lẽ vận chuyển đến kinh đô giao cho Mộ Dung Phục tiếp nhận, không cần ta nói Mục tiểu thư cũng biết tiền này dùng để làm gì.”



Mục Thanh Ca sắc mặt khẽ biến, muốn tạo phản vậy cần nhất đó là tiền tài, tiền tuy rằng không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì mọi việc không thành, đại chiêu binh khí, thu mua nhân tâm, triệu nạp tướng sĩ cần nhất chính là tiền, “Tin tức của ngươi có thể tin được không?”



“Ta chính tai nghe được.”



Phong Viên gật đầu nói: “Không sai, tin tức này rất đáng tin cậy, Mộ Dung gia có cái nhà kho rất bí ẩn có lượng lớn ám vệ võ công cao cường trấn thủ, hơn nữa nếu không có chìa khóa tùy thân của Mộ Dung Hải căn bản là mở không ra đạo môn kia, ta ở chỗ này tìm hiểu nửa năm đừng nói mở ra đạo môn kia ngay cả tiếp cận cũng không có cơ hội, còn bên trong có cái gì căn bản là không thể đoán.”



Vàng bạc châu báu!?



Triển Hạo tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy Mộ Dung thế gia đoạt được tiền tài đều ở trong nhà kho.”




“Có ý tứ.” Mục Thanh Ca khơi mào một tia ý cười, nghĩ nhà kho bên trong toàn bộ đều là vàng nàng liền hưng phấn, nếu những vàng đó toàn bộ đều là của nàng thật là tốt bao nhiêu a.



“Ta đã gửi bồ câu đưa thư cho Vương gia, bất quá liền tính đến lúc đó Vương gia trêи đường chặn lại chỉ sợ cũng đã không còn kịp rồi, biện pháp duy nhất chính là liền ở chỗ này chặn con đường của Mộ Dung Hải, nhưng rốt cuộc làm như thế nào…” Phong Viên lắc đầu, người bọn họ căn bản là không đủ, huống hồ cao thủ Mộ Dung gia đều là nhất đẳng nhất.



Mục Thanh Ca cau mày trầm tư một hồi, “Ta phải đi xem tình huống nhà kho kia mới có thể quyết định.”



“Nhưng mấu chốt là chúng ta căn bản không tiếp cận được cái nhà kho kia, liền tính người của ngươi hơn nữa người bên ta cũng không thể thuận lợi thành công tiến vào nhà kho, huống hồ liền tính chúng ta thật sự có thể tiếp cận nhà kho, chúng ta cũng không có chìa khóa.”



“Đó là các ngươi.” Mục Thanh Ca chậm rãi đứng lên chuẩn bị đi.



Phong Viên hơi hơi nhướng mày nhìn về phía Mục Thanh Ca, sau đó nhớ tới việc Triển Hạo còn chưa xử lý xong, “Thanh Ca tiểu thư, vậy Triển Hạo…”



Mục Thanh Ca quay đầu lại nhìn về phía Triển Hạo nói: “Triển Hạo, mệnh Phong Viên ở trong tay của ngươi.” Mục Thanh Ca ném xuống câu như vậy liền mang theo Phong Yên rời đi.



Triển Hạo thẳng tắp đứng ở nơi đó, hắn tất nhiên hiểu Mục Thanh Ca những lời này rốt cuộc là có ý gì, nếu hắn có tâm phản bội chỉ sợ chết không đơn giản là hắn đứng mũi chịu sào đó là Phong Viên, hơn nữa hắn tin tưởng theo thủ đoạn Cửu vương gia, chỉ sợ sẽ làm sống không bằng chết, trong lời đồn Cửu vương gia khủng bố như vậy, làm người nghe tiếng sợ vỡ mật.



“Phong Viên, ngươi căn bản là không cần phải như vậy, nàng nói rất đúng, trong cơ thể ta chung quy là có máu Mộ Dung, các ngươi khó có thể tín nhiệm ta.”



“Người khác không tín nhiệm ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi.”



Triển Hạo nhìn mắt Phong Viên, trong lòng lập loè thứ làm người nhịn không được đi thăm hỏi, tựa hồ có một cổ dòng nước ấm thẳng tới đáy lòng, làm hắn nhịn không được khóe miệng hơi hơi giơ lên, nhiều năm như vậy, cảm giác này vẫn là lần đầu tiên.



Phòng Mộ Dung Hướng.



Mộ Dung phu nhân đẩy cửa phòng Mộ Dung Hướng lại thấy Mộ Dung Hướng khó được an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ kia, Mộ Dung phu nhân cười đóng cửa lại: “Khó được thấy Hướng nhi chúng ta an tĩnh như vậy, chẳng lẽ là thật động tâm với vị cô nương nào?”