Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 151: Ân Cứu Mạng




Edit: ༄༂Mun༉



Trưởng giả hỏi: “Cô nương, trêи tiêu độc này có độc, cô nương có biện pháp giải độc không?” Hiện tại lo lắng nhất chính là vấn đề này, hắn nhìn Mục Thanh Ca thủ pháp rất lưu loát vậy chắc y thuật không kém.



Sau khi Mục Thanh Ca đắp lại miệng vết thương cho hắn, đem tiêu độc lấy ra để trêи lửa, thực mau liền thấy máu đen trêи đó một giọt một giọt lập tức rơi xuống, nhỏ giọt bị thiêu đốt phát ra thanh âm " mắng mắng ", không ít người sau khi thấy đều chấn kinh lui về phía sau vài bước, nam tử bị thương đôi mắt nguy hiểm nửa nheo lại.



Đợi máu đen trêи tiêu độc không còn một giọt, Mục Thanh Ca lúc này mới đem độc tiêu đặt ở dưới cánh mũi ngửi ngửi, nàng nghĩ quả nhiên không sai…



Bởi vì tay áo Mục Thanh Ca gấp lại một chút, lộ ra cánh tay nhỏ trần trụi trắng nõn, nam tử bị thương nhìn vòng trêи cổ tay Mục Thanh Ca hiện lên một tia kinh ngạc.



“Cô nương có biết là độc gì hay không?” Trưởng giả nhanh chóng hỏi.



“Xà độc.”



Trưởng giả cả kinh, “…Cô nương có phương pháp giải độc không?”



Mục Thanh Ca cúi đầu đối diện tầm mắt nan tử bị thương, “Có, nhưng không ở trêи người ta.”



“Cô nương, ngươi cứ việc nói muốn giải dược gì, huynh đệ chúng ta liền tính kề dao nhỏ hạ chảo dầu cũng sẽ tìm về cho chủ tử.” Bên cạnh mấy nam nhân lúc trước bất kính với Mục Thanh Ca lập tức gật đầu phụ họa, bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến người nhìn như trẻ tuổi này cư nhiên cũng có y thuật hơn người như vậy, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong a.



Mục Thanh Ca không phản ứng bọn họ, trực tiếp đem xa tiền thảo lấy xuống, sau đó từ bên hông lấy ra một cái bọc nhỏ, triển khai một loạt ngân châm, Phong Yên nhíu mày một chút, hay là tiểu thư lại muốn thi châm, nhưng Phong Yên biết tiểu thư mỗi lần thi châm tựa hồ sẽ rất khó chịu, “Tiểu thư.” Phong Yên có chút không tán thành kêu, nam tử này cùng các nàng không thân chẳng quen, vì sao tiểu thư muốn cứu hắn, đến giờ Phong Yên cũng không nghĩ ra.



Không đơn giản Phong Yên không nghĩ ra, ngay cả chính Mục Thanh Ca cũng không nghĩ ra, nàng nhìn ngân châm trong bọc nhỏ, nàng mấy ngày hôm trước mới cố sức thi triển một lần cửu chuyển dương châm cứu, hiện giờ mạo muội thi châm chỉ sợ sẽ có lệch lạc, hơn nữa, đầu ngón tay phải Mục Thanh Ca nhẹ nhàng hoạt động một chút…



“Tiểu thư, thân thể của ngươi…” Phong Yên cố kỵ nhất đó là thân thể tiểu thư, phải biết rằng một tháng qua thân thể tiểu thư cũng không phải thực tốt, đầu tiên là bị thương, sau đó là độc Hương Mạn, sau đó lại gặp bệnh sốt rét, tàu xe mệt nhọc nhiều ngày như vậy, thân thể tiểu thư khẳng định là chịu không nổi, thi châm yêu cầu tinh lực rất lớn.



Trưởng giả tựa hồ cũng nhìn ra Mục Thanh Ca có khó xử chỗ, đột nhiên quỳ xuống khẩn cầu Mục Thanh Ca: “Cô nương, ta biết chúng ta làm như vậy sẽ thực khó xử với ngươi, nhưng cô nương cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ngươi nếu có thể cứu thiếu gia nhà chúng ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi, thỉnh cô nương thi lấy viện thủ.”



Bên kia những người đó thấy trưởng giả quỳ xuống, cũng đi theo toàn bộ đồng thời quỳ xuống cầu đạo: “Cô nương, cầu xin ngươi cứu chủ tử chúng ta đi, chỉ cần cô nương cứu chủ tử chúng ta, ngươi kêu chúng ta làm gì cũng được.”



“Các ngươi thì biết cái gì!?” Phong Yên cả giận, “Các ngươi chỉ biết cầu tiểu thư nhà ta cứu thiếu gia nhà các ngươi, ngươi có biết thân thể tiểu thư nhà ta có chỗ khó…”



“Phong Yên.” Mục Thanh Ca trách mắng, Phong Yên gắt gao cắn môi dưới, không nói chuyện nữa.



“Cô nương, ngươi có thể thi lấy viện thủ, tại hạ đã thực cảm kϊƈɦ.” Nam tử bị thương che lại ngực đau đớn không thôi, tiếp tục nói: “Cô nương nếu có điều khó khăn, tại hạ cũng bất biến cưỡng cầu.”




“Chủ tử.” Trưởng giả nhịn đau rưng rưng kêu. “Nếu không phải do thuộc hạ nhất thời sơ sẩy cũng không đến mức làm chủ tử nhận đau đớn như thế, thuộc hạ đáng chết.”



“Người có mệnh, hà tất cưỡng cầu.” Nam tử bị thương thở dài, suy yếu thấp khụ vài tiếng.



Mục Thanh Ca lấy ra một cây ngân châm đặt ở trêи lửa, “Thời điểm nên cưỡng cầu vẫn là hiếu thắng cầu một chút, đặc biệt là ở trước sinh mệnh quý giá, người cái gì cũng có thể có lại một lần, nhưng duy độc sinh mệnh mất đi chính là thật sự mất đi.”



Nam tử bị thương nhìn về phía Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca đạm nhiên đối diện mắt hắn, nhưng đôi mắt này mang theo mị lực khác, làm nàng run sợ, Mục Thanh Ca cũng không biết mình rốt cuộc lại bị gì.



Mục Thanh Ca đem ngân châm cắm vào ngực nam tử bị thương, “Nếu muốn hoàn toàn giải độc, ta chỉ có thể nói cho ngươi, hiện giờ ta bất lực, ta hiện tại duy nhất có thể làm chính là đem độc trong cơ thể người bài xuất một vài chỗ, như vậy ít nhất ngươi sẽ không chết quá nhanh, chờ tới trong chợ ngươi có thể tìm đại phu trị.”



“Đa tạ cô nương.” Trưởng giả cảm động đến rơi nước mắt, “Cô nương đại ân đại đức, ta nhất định ghi nhớ trong tâm, ngày nào đó tất báo.”




Mục Thanh Ca không có lên tiếng, đem mấy cây ngân châm đều cắm vào vết thương, liền thấy có máu độc thong thả chảy ra, Mục Thanh Ca từ trêи đầu gỡ xuống một cây bạc thoa, sau đó gỡ một viên trân châu trêи bạc thoa xuống, người nam nhân này thật là rất may mắn a, bạc thoa này nàng vốn dĩ không muốn mang, nhưng trước khi rời khách điếm lại vẫn đem theo, vừa vặn có thể cứu hắn.



Lấy ra ngân châm ở đâm thủng trân châu thành một cái lỗ, sau đó đem bột phấn trong trân châu đổ vào vết thương, chỉ thấy bột phấn chậm rãi bị hấp thu vào, sau khi trưởng giả thấy hỏi: “Đây là giải dược?”



“Không phải, này chỉ là nhân sâm nghiền nát thành bột phấn, hắn tuy rằng không đến mức mất máu quá nhiều mà chết, nhưng sẽ tạo thành huyết hư đến lúc đó vẫn sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh, nhân sâm có thể bổ tinh súc duệ, ngươi hẳn là thấy may mắn vì ta đã đem theo cây trâm này.” Mục Thanh Ca nhàn nhạt liếc mắt nam tử bị thương.



“Đa tạ.” Nam tử bị thương đôi mắt tối tăm hàm chứa một mạt ý cười nhàn nhạt.



Mục Thanh Ca đem tất cả ngân châm rút ra, nhìn đáy ngân châm đã biến thành màu đen, Mục Thanh Ca khẽ cau mày đem ngân châm đã dùng tùy ý ném vào đống lửa, nam tử bị thương hơi chau mày không biết suy nghĩ cái gì, “Ngày nào đó, tại hạ sẽ trả cô nương một bộ ngân châm.”



Mục Thanh Ca đem ngân châm còn lại bao đặt ở bên hông, nghe được nam tử nói, Mục Thanh Ca đạm đạm cười nói: “Vậy bổn cô nương chờ.” Nói liền muốn đứng dậy, cũng không biết ngồi lâu chân đã tê rần, hay là bởi vì thân thể nàng quá suy yếu làm cho thiếu chút nữa té ngã, may mắn Phong Yên cùng Hoa Trì tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Mục Thanh Ca.



Nam tử bị thương nguyên bản nhìn Mục Thanh Ca lung lay sắp đổ muốn bò dậy, vừa động dưới miệng vết thương lại lần nữa tràn ra máu, sau khi Mục Thanh Ca được Phong Yên đỡ lấy vội vàng chỉ vào nam tử bị thương kêu lên: “Ngươi đừng nhúc nhích, ta cứu mạng ngươi không dễ dàng, đừng uổng phí sức ta.”



Nam tử bị thương nghe lời nằm trở về, Mục Thanh Ca dựa vào trêи người Phong Yên vẫn có chút váng hoa mắt, bên kia trưởng giả sau khi hầu hạ nam tử bị thương mang theo mọi người đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập đầu ba cái với Mục Thanh Ca, “Cô nương cứu chủ tử chúng ta giống như cứu mẫu thân chúng ta, ngày nào đó chúng ta nhất định báo đáp ân cứu mạng của cô nương.”



Mục Thanh Ca tùy ý xua xua tay với những người đó, loại lời nói này nàng nghe nhiều, lỗ tai đều đã có kén, sau đó để Phong Yên đỡ mình ngồi vào vị trí ban đầu, Phong Yên thật cẩn thận đỡ Mục Thanh Ca ngồi xuống, bên này Hoa Trì lập tức ngồi vào bên cạnh Mục Thanh Ca, sợ Mục Thanh Ca một cái ngồi không xong ngã xuống.



Bên kia trưởng giả hỏi: “Chủ tử, ngươi cảm giác thế nào?”



Nam tử bị thương khẽ gật đầu ý bảo mình đã khá hơn nhiều, ngực đau đớn đã giảm bớt, nguyên bản toàn thân vô lực khả năng bởi vì dược nổi lên tác dụng, đã có sức lực, nam tử bị thương nhìn về phía Mục Thanh Ca ngồi bên kia, lại thấy được trâm trêи mặt đất, bạc thoa thực bình thường rồi lại thực tinh xảo, chỉ là đỉnh trân châu đã không còn nữa.