Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

Chương 1: Tướng Phủ Ngốc Nữ




Edit: ༄༂Mun༉



Nam Sở năm 127.



Mặt trời chói chang vào đầu, Mục Thanh Ca một bộ áo cưới đứng ở cửa phủ Tứ hoàng tử, nàng không biết mình đứng bao lâu, nàng chỉ biết quần áo của mình đều đã bị mồ hôi tẩm ướt, bá tánh xem náo nhiệt ánh mắt trào phúng chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, nàng cũng không phải không nhìn thấy…



Rốt cuộc, cửa lớn phủ Tứ hoàng tử chậm rãi mở ra, một nam tử mặc áo tím chậm rì rì đi tới, Mục Thanh Ca thấy người tới chầm chậm hai chân như là tìm được cây trụ, nhưng còn chưa bước đi một bước liền nghe được thanh âm lãnh khốc truyền đến: “Mục Thanh Ca, bổn hoàng tử gặp qua nhiều người không biết xấu hổ, lại không có giống ngươi không biết xấu hổ như vậy, đừng nói ngươi là một đứa ngốc, cho dù ngươi là người bình thường, Phượng Nguyệt Minh ta cũng tuyệt đối sẽ không cưới ngươi, ngươi chết tâm đi.”



Nàng biết mình ngốc, cũng nghe rất nhiều người đều nói nàng là đứa ngốc, mười lăm năm qua nói như vậy ở bên tai nàng vang rất nhiều lần, lại không thắng nổi lúc này đây đau triệt nội tâm, nàng ngốc, nhưng cũng không đại biểu nàng không có cảm tình, không cảm giác…



Tứ hoàng tử nhìn Mục Thanh Ca ngây ngốc đứng ở đó, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, hắn ngược lại chỉ vào sư tử bằng đá bên cạnh, tàn nhẫn một chữ một chữ nói: “Mục Thanh Ca, không bằng ngươi trực tiếp đâm chết ở chỗ này, nói không chừng còn có thể ở trong lòng bổn hoàng tử lưu lại ấn tượng.”



Đám người vây xem không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười nhạo, không ít người còn phụ họa, Mục Thanh Ca cúi đầu nhìn giày thêu của mình, sau một lúc lâu khóe miệng xả ra vẻ tươi cười, ở thời điểm mọi người bất ngờ nàng đột nhiên đâm vào sư tử bằng đá bên cạnh, máu bắn dài ra, tiếng cười của những người đó cũng tức khắc đột nhiên im bặt.



Tứ hoàng tử thấy một màn như vậy cũng chỉ là nhướng mày, “Đem nàng đưa về phủ Thừa tướng để không ô uế nơi ở của bổn hoàng tử.”



Chỉ thấy Mục Thanh Ca nằm trêи mặt đất nhắm lại hai tròng mắt, khóe mắt rơi xuống nước mắt…



Bá tánh Nam Sở hoàng thành trêи đường cái đều vây quanh xem náo nhiệt, đỉnh đầu kiệu hoa nghèo túng đi về phía phủ Thừa tướng, mà nguyên bản dàn nhạc nên khua chiêng gõ trống cũng đều tử khí trầm trầm.



Bán Hạ từ hôn mê tỉnh lại, nàng làm sao cũng không nghĩ đến mình bất quá chỉ là thời điểm trị liệu bị bệnh nhân tâm thần thọc một đao, trợn mắt to cư nhiên liền ngồi ở bên trong kiệu hoa, nghĩ đến đường đường y học thế gia thiên tài thiếu nữ thế kỷ 21 cư nhiên xuyên lên trêи người đại tiểu thư Tướng phủ ngu dại, nàng thật là vận cứt chó tám đời.



Nghe thanh âm bên ngoài bá tánh nghị luận sôi nổi, trong đầu Bán Hạ thoáng hiện ký ức không thuộc về nàng, một màn một màn làm người đau lòng, “Đem nàng đưa về phủ Thừa tướng để không ô uế nơi ở của bổn hoàng tử.” Một câu này càng ăn sâu bén rễ hung hăng chui vào trong lòng nàng.



Mục Thanh Ca cái đứa trẻ ngốc này cư nhiên thật sự một đầu liền đâm chết ở cột đá, mà được cái là nam nhân kia khinh thường cười lạnh xoay người rời đi, còn nói một câu nói tàn nhẫn như vậy…



Cổng lớn Tướng phủ vây quanh một đám người xem náo nhiệt, Mục Thanh Ca còn chưa từ kiệu hoa xuống liền nghe được bên ngoài truyền đến một giọng nữ bén nhọn: “Mục Thanh Ca, thân là đại tiểu thư Tướng phủ hiện giờ lại bị Tứ hoàng tử vô cớ hưu thân, thân là nữ xuất giá nào có đạo lý lại về nhà mẹ đẻ, Mục Thanh Ca, từ nay về sau ngươi cùng Tướng phủ không có liên quan.”



Bán Hạ hơi hơi nâng lên đôi mắt, khóe miệng nàng khẽ nhếch, Tam di nương Tướng phủ này thật đúng là hận không thể để nàng sớm một chút chết ở bên ngoài, dù sao mình hiện tại là đứa ngốc Mục Thanh Ca, không bằng liền bồi ngươi chơi đùa một chút.



Mục Thanh Ca che lại miệng vết thương ở trán, nước mắt lưng tròng từ kiệu hoa bên trong đi ra: “Di nương.”



Tam di nương nhìn Mục Thanh Ca bộ dạng nghèo túng thảm hại gợi lên một tia cười lạnh, đáy mắt mang theo ba phần vừa lòng, “Mục Thanh Ca, lời nói mới rồi ngươi chưa nghe được chưa? Ngươi lập tức rời đi cho ta.”



Mục Thanh Ca ngây ngốc đứng ở nơi đó, tựa hồ nghe không hiểu Tam di nương nói gì, ngược lại từng bước một đi lên bậc thang, Tam di nương thấy Mục Thanh Ca không rời đi ngược lại thẳng tiến vào Tướng phủ, vì thế cả giận nói: “Người tới, đem nàng đánh ra ngoài cho ta.”



Mục Thanh Ca bước chân hơi dừng, nước mắt lưng tròng nâng lên ánh mắt: “Di nương, Thanh Ca, Thanh Ca muốn về nhà.”



Người ngoài đều nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca đồng tình lắc đầu, “Đại tiểu thư Tướng phủ này thật đúng là đáng thương a, ngươi nhìn xem miệng vết thương ở trán còn chưa xử lý, hiện tại lại bị di nương này đuổi đi, thật là đáng thương a.”




“Đúng vậy, làm trò trước mặt mọi người như vậy, còn không biết ở trong phủ tra tấn đại tiểu thư như thế nào, xem áo cưới trêи người Mục Đại tiểu thư ngay cả áo cưới nữ nhi chúng ta gả chồng cũng không bằng a.”



Tam di nương nghe thanh âm bọn họ nghị luận sắc mặt trầm xuống, “Mục Thanh Ca ngươi cư nhiên còn giả dạng đáng thương gạt người, xem ta đánh chết ngươi không.” Nói xong xông lên hung hăng tát mặt Mục Thanh Ca một cái.



Đôi tay Mục Thanh Ca nắm chặt, cơ hồ liền sắp khắc chế không được xông lên đi xé mặt nữ nhân này, “Di nương, di nương đừng đánh Thanh Ca.” Mục Thanh Ca liên tục lui về phía sau ngồi xổm trêи mặt đất khóc lớn ra tiếng, máu cùng nước mắt hòa với nhau, thật là thật đáng thương.



Làm người nhìn đều nhịn không được vì nàng nói mấy câu, Tam di nương càng là bực bội hận không thể bóp chết Mục Thanh Ca sống sờ sờ.



“Nương, để tỷ tỷ vào phủ đi.” Từ bên trong phủ đi ra một thiếu nữ, đó là nhị tiểu thư Tướng phủ Mục Chỉ Lan, thanh âm nhu hòa như nước, làm người nghe xong liền nhịn không được muốn thấy chân dung.



Mục Thanh Ca liếc mắt nhìn Mục Chỉ Lan, ngũ quan tinh xảo, môi nhỏ đỏ bừng, cặp mắt kia như nước nhu mị làm người nhịn không được liền chuyển qua ánh nhìn đặt trêи người nàng, không thể không nói Mục Chỉ Lan này thật là quốc sắc thiên hương, khó trách Tứ hoàng tử bao cỏ kia âu yếm không thôi a, ngay cả làm nữ nhân nàng đều hận không thể nhìn nhiều vài lần.




“Lan nhi.” Tam di nương từ trước đến nay thật thích nữ nhi này, đối với nữ nhi này cũng là nói gì nghe nấy.



Mục Chỉ Lan ôn nhu nâng Mục Thanh Ca dậy ngồi xổm trêи mặt đất, “Tỷ tỷ đừng khóc, muội muội biết tỷ tỷ chịu ủy khuất, muội muội nhất định sẽ xã giận cho tỷ tỷ. Đến, chúng ta đi vào, tỷ tỷ trước cho người xử lý miệng vết thương.”



“Được a được a.” Mục Thanh Ca làm bộ vui mừng vỗ tay.



Tam di nương cau mày đang muốn nói chuyện, Mục Chỉ Lan lắc đầu với mẫu thân, Tam di nương liền nhịn, dù sao cũng chỉ là một cái đứa ngốc, liền lưu lại nàng một đoạn thời gian đi.



“Đều nói nhị tiểu thư Tướng phủ là mỹ lệ nhất trêи đời, thiện lương ôn nhu nhất, quả nhiên danh bất hư truyền a, ngay cả đối với một tỷ tỷ ngốc cũng yêu thương như vậy, Mục đại tiểu thư này cũng thật là có phúc.”



Mà ở phía sau bọn họ có một chiếc xe ngựa tráng lệ huy hoàng, bên trong người đem mành buông xuống, bên môi hơi hơi khơi mào, “Nhìn không ra Mục Thanh Ca này còn có bản lĩnh như vậy.” Nhìn như đáng thương, kỳ thật chỗ sâu trong đáy mắt đều là giảo hoạt, giống như một tiểu hồ ly.



“Gia?”



“Đi thôi.” Bên trong truyền ra thanh âm hơi thanh lãnh.



Mục Thanh Ca nằm ở trêи giường khu Lá Rụng cư, nhìn dì Vân bận lên bận xuống xử lý miệng vết thương cho nàng.



“Ca nhi, đau không?” Dì Vân đem cái trán của nàng băng bó, đau lòng hỏi.



Mục Thanh Ca lắc đầu, dì Vân đau lòng cười cười, đắp chăn đàng hoàng cho Mục Thanh Ca liền xoay người gạt lệ, không để cho Mục Thanh Ca thấy nước mắt trêи mặt nàng, “Tiểu thư ngủ một giấc đi liền không đau nữa, dì Vân đi làm đồ ăn ngon cho tiểu thư.”



Ở trêи dưới Tướng phủ duy nhất có thể tìm ra một người thiệt tình đối đãi với nàng cũng chỉ có nhũ mẫu dì Vân, lần này xuất giá nguyên bản dì Vân muốn cùng đi, lại bị Tam di nương tìm ra một cái sai lầm bị đánh hai mươi đại bản, chân thiếu chút nữa bị gãy.