Ngủ Cùng Quỷ

Chương 74




" Các người nói, bệnh của Triết Lăng không còn cách nào chữa trị?"

Lãnh Thiên Dực ngẩng đầu, trong đôi mắt già nua bịt kín một tầng hơi nước, làm cho khí phách hăng hái của ông ta giảm xuống, thoạt nhìn lại có chút đáng thương.

Lúc trước, thực sự là không nên nhắc đến Lãnh Triết Lăng với Liễu Sương Sương, điều này làm cho một người cha làm sao tiếp nhận được sự thật là con trai mình sắp chết?

" Cô nói Sương Sương muốn biến Triết Lăng thành thi quỷ?"

" Đúng vậy!"

Nghe giọng điệu của Liễu Sương Sương như thế, hình như đã tính toán làm như vậy.

" Sau khi biến thành thi quỷ, Triết Lăng sẽ biến thành như thế nào?"

" Uống máu để sống, nghe theo mệnh lệnh của ông quái vật đầu lâu đứng phía sau, rất có thể sẽ làm những chuyện thương thiên hại lý."

Tôi thành thật nói, hy vọng sau khi ông ta nghe xong có thể giúp tôi cùng ngăn cản Liễu Sương Sương.

" Vậy, chẳng phải là giống như Sương Sương sao?"

Ánh mắt của ông ta hơi nheo lại, tôi không thấy rõ sự thâm trầm dưới đáy mắt của ông ta, chỉ có thể gật gật đầu.

Lãnh Thiên Dực nghe xong dần dần nhắm mắt lại, mất hết sức lực ngồi trên ghế sofa, cho đến khi bọn người sư phụ trở về, ông ta dù một câu cũng không nói nữa.

Thấy sư phụ trở lại, tôi vội vàng nghênh đón:

"Thế nào rồi sư phụ?"

" Không có phát hiện bóng dáng của ác quỷ, chỉ có mấy cô hồn hoang dã trong vụ tai nạn xe, đã xử lý sạch sẽ rồi."

Sư phụ nói xong, nhận lấy từ trong tay Lỗ Gia Minh một tờ bùa đã gấp đưa cho Lãnh Thiên Dực

" Để cái này ở trên người, chỉ cần không bị dính nước ướt, thì bất luận là quỷ nào cũng không dám chạm vào ông!"

" Cảm ơn đại sư."

Lãnh Thiên Dực nhận lấy bùa, cẩn thận bỏ vào trong áo, sau đó nhấn điện thoại bảo thư ký mang chi phiếu vào, lúc giao chi phiếu cho sư phụ, tầm mắt của ông ta vẫn rơi vào trên người tôi.



" Chu Hiểu Hiểu, không cần đi theo các người trở về, tôi sẽ cho người giúp việc chuẩn bị một căn phòng ở nhà tôi cho cô ta, trong thời gian này làm phiền cô ta bảo vệ tôi."

" Như vậy cũng tốt!"

Sư phụ nhận tấm chi phiếu đưa cho Gia Minh, sau đó quay sang tôi dặn dò vài câu rồi mới rời đi.

Chuyện này tiến triển khá thuận lợi, nhưng tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng có nghĩ cũng không nghĩ ra là chỗ nào.

Cho đến sau khi tan tầm, tôi theo Lãnh Thiên Dực trở về biệt thự của họ.

Lãnh Thiên Dực chỉ có một đứa con trai là Lãnh Triết Lăng, anh ta vẫn ở trong bệnh viện, bạn già của ông ta đã qua đời nhiều năm, nên trong nhà, ngoại trừ một đám người vệ sĩ cùng mấy người giúp việc, cũng sẽ không nhìn thấy những người khác.

Phòng của tôi được ông ta sắp sếp ở trên tầng, trang trí ở trong phòng rất là xa hoa, sau khi dàn xếp xong, ông ta quăng cho tôi một chùm chìa khoá, bảo tôi kiểm tra một lượt xung quanh căn biệt thự trước bữa tối.

Tôi đi ra ngoài cửa lớn, ngửa mặt nhìn lên căn biệt thự bàng bạc trước mắt này, trong lòng đã lạnh đi một nửa, sớm biết thế đã để Lỗ Gia Minh đến đây ở cùng tôi thì tốt rồi.

Chùm chìa khoá trên tay cũng hơn trăm cái, chẳng lẽ căn biệt thự này cũng hơn trăm phòng?

Sau đó mở từng gian, từng gian phòng một ra, trong lòng tôi vừa khẩn trương vừa sợ hãi, còn có chút chờ mong.

Không biết vì sao, tôi luôn muốn gặp lại Lãnh Thiên Ngạo một lần, tôi luôn có cảm giác là anh ta chỉ cần chịu nói ra hết tất cả cho tôi biết thì tôi sẽ không bị động như bây giờ.

Đến một căn phòng ở cuối hành lang trên tầng ba, tôi vừa mở cửa phòng đã bị bụi bặm ập đến làm sặc, tôi vội vàng đi đến cửa sổ mở ra để hít thở không khí, nhưng cửa phòng phía sau đột nhiên bị đóng sầm lại, trong lòng tôi liền căng thẳng.

Tôi còn tưởng rằng Lãnh Thiên Ngạo tới, nhưng không ngờ là ở ngoài cửa nhanh chóng vang lên âm thanh khoá cửa, có người ở bên ngoài.

" Làm gì mà khoá cửa phòng lại hả? Tôi còn ở bên trong này!"

" Này, mau mở cửa ra, tôi còn ở bên trong, tôi còn chưa ăn cơm đó!".

Tôi không ngừng vỗ lên cánh cửa, lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Lãnh Thiên Dực:

" Chu Hiểu Hiểu, ấm ức cho cô rồi! Phiền cô ở bên trong mấy ngày. Tôi rất cảm ơn vì cô đã nghĩ cho Triết Lăng nhưng tôi không muốn làm kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cho dù nó có biến thành thi quỷ, tôi cũng bằng lòng, chỉ cần Triết Lăng vẫn sống trên đời này là được."

" Ông đang nói gì vậy? Ông hồ đồ rồi à, Triết Lăng sẽ bị người ta lợi dụng đó!"

Tôi quả thực không thể tin vào tai mình, trách không được lúc trước tôi luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.

" Cô không hiểu nỗi khổ tâm của người làm cha làm mẹ, cứ cho là bị người ta lợi dụng, nhưng chỉ cần nó còn sống, còn có thể nói chuyện, còn có thể ở bên cạnh tôi là tốt rồi."



Lãnh Thiên Dực nói xong, nói một câu với vệ sĩ chúng ta đi, ngay sau đó là âm thanh của bước chân rời ngay.

Tôi xúc động súyt nữa là đập cửa, nhưng thân phận thi quỷ của tôi hiện tại vẫn không nên bị bại lộ, không thì làm sao có thể thuyết phục được họ?

Nên tôi chỉ có thể liên tục đập vào cửa phòng:

"Lãnh tổng, Lãnh Thiên Dực, ông mau quay trở lại đây cho tôi, ông từng nghĩ qua cảm xúc của Triết Lăng chưa? Việc ông làm là dứt khoát trưng cầu ý kiến của anh ta đấy!!"

Mặc cho tôi đập cửa như thế nào, bên ngoài vẫn thủy chung không có ai trả lời tôi, tôi cũng không biết mình gọi qua bao lâu, sau đó vừa đói vừa mệt nên tôi đành từ bỏ.

Tôi mà muốn rời đi, thì căn phòng này cũng chẳng thể giam giữ nổi tôi.

Tôi bật đèn phòng lên, mới phát hiện đồ đạc gì đó trong căn phòng này đều bị che đậy bởi khăn vải trắng, nhìn bụi bặm bám trên vải trắng, tôi đoán rằng nơi này ít nhất cũng bỏ hoang 10 năm, không có ai vào quét dọn, chỗ bụi bị chân dẫm lên có thể tạo thành cái hố bụi luôn.

Tôi đi đến trước bàn trang điểm, định đưa tay ra vén tấm vải trắng lên, không ngờ là chỗ cửa vang lên một tiếng lạch cạch, tôi quay đầu lại, thấy bên cạnh cửa lớn có một cửa nhỏ bí mật, vừa rồi có người nhét hộp cơm đưa vào bằng chỗ đó.

" Căn phòng này được thiết kế thật cao cấp, giống với ngục giam."

Tôi vén tấm vải trắng trên bàn trang điểm lên, quét bụi bặm ở trên đó xuống, rồi cầm cơm ngồi xuống cạnh bàn trang điểm.

Cũng may tôi có một nửa là người, tuy nói thức ăn không cảm thấy ngon như trước, nhưng vẫn có thể lấp đầy bụng, ăn no mới có sức lực để làm chuyện khác, thế là tôi ăn như hổ đói.

Đợi đến khi ăn đủ no, tôi mới phát hiện, trên bàn trang điểm có một cái khung ảnh bị úp xuống, nên tôi lật khung ảnh lên, nhìn bên trong, tấm hình có 7-8 phần giống mình, làm tôi suýt nữa là bị nghẹn.

" Người phụ nữ này là ai?"

Bây giờ tôi đâu còn muốn nuốt trôi cơm nữa, vội vàng kéo tấm vải trắng trên tường xuống, tất cả đều là ảnh chụp của người phụ nữ này, hơn nữa, càng nhìn càng thấy giống tôi.

Lãnh Thiên Ngạo, Lãnh Thiên Dực và cả Lam Nhi này?

Sau khi liên kết tất cả lại với nhau, trong lòng tôi có một phỏng đoán lớn mật, ba người bọn họ ở thời trẻ lẽ nào từng có một đoạn tình cảm máu chó?

Cho nên Lãnh Thiên Dực mới để Lãnh Thiên Ngạo ra nước ngoài, chính là muốn tách bọn họ ra, không ngờ tới là Lãnh Thiên Ngạo lại chết ở nước ngoài, sau này anh ta trở thành lệ quỷ muốn quay về báo thù?

"Cô đang nhìn cái gì vậy?"

Đột nhiên, có một giọng nói trầm thấp truyền đến, khiến tôi sợ hãi đến nỗi run tay, vội vàng đặt ảnh chụp trong tay xuống.