Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 82




Chuyện sau khi bị bắt, hung thủ muốn gặp Nguyễn Ngôn Hi với tư cách là cố vấn cảnh sát thì khá kỳ lạ, huống hồ, hắn giết người ở nơi công cộng, nhân chứng, vật chứng đã đầy đủ, hoàn toàn được định tội, không thể phủ nhận hay thay đổi.

Cho nên mặc dù Nguyễn Ngôn Hi bắt taxi đến cục, nhưng cũng không vội gặp hắn, lần đầu tiên xem camera giám sát của trung tâm thương mại vào thời điểm xảy ra vụ án, theo dõi toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu khi hắn bước vào trung tâm thương mại cho đến cuối cùng là giết người.

Xem xong, Nguyễn Ngôn Hi lên tiếng: “Anh cho rằng hắn có vấn đề về tâm thần sao?”

Tưởng Tề gật đầu, nói với anh ta: “Đúng vậy, sau khi hắn đâm nữ nạn nhân, thì hắn cứ la hét, nói nạn nhân là quái vật gì đó.”

“Hừ.”

Anh hừ lạnh, “Tôi không thấy hắn có bất kỳ vấn đề tâm thần nào.”

Nguyễn Ngôn Hi đem màn hình kéo về phía trước một chút, “Đây là hình ảnh lúc mới vào trung tâm thương mại, anh có nhìn thấy, lúc đó có hai nhân viên bảo vệ đi trước mặt hắn, anh có thấy động tác của hắn không? Định đi thẳng, sau đó quẹo cua, hắn cố tính tránh đi.”

Băng ghi hình tiếp tục: “Sau đó, hắn nhìn xung quanh từng cửa hàng, tại sao hắnlại đến cửa hàng này, bởi vì cửa hàng này có ít người nhất, họ đều là phụ nữ, để thuận tiện cho hắn thực hiện vụ giết người, khi hắn phạm tội, những người xung quanh hắn cách xa hắn và nạn nhân, để hắn có thời gian đảm bảo rằng nạn nhân có thể bị giết. Toàn bộ quá trình đã được suy xét và lên kế hoạch khá kỹ lưỡng, anh nghĩ rằng đó là điều mà một người có vấn đề về tâm thần và không kiểm soát được bản thân có thể làm được sao?”

Sau khi nghe xong phân tích xong của Nguyễn Ngôn Hi, Tưởng Tề thật sự nhìn ra những thứ kỳ quái này, “Vậy là hắn đang giả vờ?”

Nguyễn Ngôn Hi nhún vai, đút hai tay vào túi quần rồi đi ra ngoài.

Thấy hắn đi tới cửa, Cao Lăng Trần gọi hắn: “Nguyễn Ngôn Hi, anh đi đâu vậy?”

Hắn quay đầu lại nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Không phải hắn muốn tôi gặp hắn sao?”

Nguyễn Ngôn Hi đi tới phòng thẩm vấn, anh rất quen thuộc với nơi này, bởi vì trước kia, Mộc Thập của anh cũng từng ở chỗ này, bị thẩm vấn, bất lực ngồi trong đó.

Anh không biết khi nào thì manh mối tiếp theo sẽ đến, hắn không biết bằng cách nào, hiện tại anh đang ở trong tình huống cực kỳ bị động, cho nên anh hoàn toàn bị Mộc Quân Lâm kiềm chế, cho đến khi tìm được Mộc Thập, anh không thể chắc chắn thông tin đó là thật hay giả.

Mơ hồ, nhưng không thể mơ hồ.

Tay phải đút trong túi quần siết chặt thành nắm đấm, ngón cái ấn mạnh vào ngón trỏ, anh cúi đầu, hạ mắt xuống, khi nhìn lên lần nữa, đôi mắt trong veo.

Tưởng Tề đang đi phía trước mở cửa, liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi một cái, khuôn mặt kiêu ngạo ban đầu nhìn xuống mọi thứ giờ đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng cái giá của những thứ này có chút tàn nhẫn. Thở dài, anh dẹp bỏ những suy nghĩ này, để Nguyễn Ngôn Hi vào phòng thẩm vấn.

Cửa phòng thẩm vấn đóng lại, Nguyễn Ngôn Hi đi thẳng đến bàn, cúi đầu kéo ghế ngồi xuống, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện.

Tay người đàn ông bị còng, quần áo và đầu tóc hơi lộn xộn, vẻ mặt có chút thất thường, miệng vẫn lảm nhảm, nói về quái vật, giết quái vật và những thứ tương tự, giống như một người có chút vấn đề về tâm thần.

Nhưng, điều đó chỉ là giống mà thôi.

Nguyễn Ngôn Hi dựa lưng vào ghế, khoanh tay, lẳng lặng nhìn hắn, mấy phút đầu tiên không nói gì.

Người đàn ông đột nhiên liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi, nhìn anh như đang xem trò vui, dần dần mồ hôi rịn xuất hiện trên trán, không biết là vì nóng hay vì lo lắng.

“Hừ.”

Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên giễu cợt, sau đó gọi tên hắn: “Thư Nghĩa Minh.”

Thư Nghĩa Minh ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp vạch trần hắn, “Đừng giả vờ, tôi còn giống bệnh nhân tâm thần hơn là anh, không phải muốn gặp tôi sao? Nói thẳng ra đi.”

Vẻ mặt Thư Nghĩa Minh rõ ràng là sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng bật cười, dường như hắn không ngại bị vạch trần chút nào, “Ha ha, quả nhiên là Nguyễn Ngôn Hi, giống như những gì người đàn ông đó nói.”

Nguyễn Ngôn Hi chậm rãi chớp mắt, trong lòng đã biết điều gì đó, “Ồ? Hắn nói cái gì?”

Thư Nghĩa Minh ở bên kia hạ thấp giọng, trong giọng nói mang theo nụ cười, vẻ mặt gian ác, “Hắn nói anh sẽ nhanh chóng nhìn ra tôi đang giả vờ, quả nhiên là như vậy.”

Nguyễn Ngôn Hi cúi đầu, tiếp tục hỏi: “Thê snào? Hắn còn nói gì với anh?”

Hắn đưa tay gãi mũi, nụ cười nham hiểm càng sâu, “Hắn nói à, người phụ nữ anh yêu ở trong tay hắn rồi, sau đó…”

Không đợi hắn nói xong, Nguyễn Ngôn Hi trực tiếp nói tiếp: “Sau đó để cho anh cho tôi biết manh mối tiếp theo à?”

“Ha ha, không sai. “

Vẻ mặt Nguyễn Ngôn Hi vẫn lạnh lùng, “Vậy bây giờ anh có thể nói rồi.”

“Không, không.”

Thư Nghĩa Minh lắc đầu, sau đó chỉ vào cửa, “Trước hết, anh phải cho tôi ra khỏi đây.”

Thì ra là vậy, khóe miệng Nguyễn Ngôn Hi khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt, “Anh muốn ra khỏi đây sao? Thư Nghĩa Minh, đã có một mạng người chết trong tay anh rồi đó.”

“Vậy thì sao? Không phải vẫn còn anh sao? Thám tử vĩ đại, anh có thể chứng minh tôi thật sự bị bệnh tâm thần và không phải chịu trách nhiệm pháp lý.”

Có vẻ như hắn đã nghĩ sẵn lý do thoái thác, hắn có thể nói rất trôi chảy.

Nguyễn Ngôn Hi hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào mặt hắn, “Hừ, vậy nếu tôi không để anh ra ngoài thì sao?”

Hắn mỉm cười, cũng nghiêng người về phía trước, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, “Vậy thì anh sẽ không bao giờ có được manh mối này, và sẽ không bao giờ tìm thấy người phụ nữ anh yêu.”

Thư Nghĩa Minh gằn từng chữ từng chữ nói với Nguyễn Ngôn Hi: “Lần trao đổi này rất công bằng, một đổi một, anh thấy đúng không?”

Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên phủi tay, trên mặt nở nụ cười, “Ừm, ý kiến của anh rất hay, có trả giá có thu hoạch, quả nhiên vô cùng công bằng.”

Thư Nghĩa Minh cũng cười, cảm thấy giao dịch này sắp thành công rồi.

Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên mỉm cười, lạnh lùng nói: “Cho nên, anh cảm thấy tôi sẽ giúp anh ra ngoài à? Vì một manh mối mà cho tội phạm giết người ung dung ngoài vòng pháp luật, thoát khỏi chế tài sao?”

Hắn hiểu rõ đây là bây mà Mộc Quân Lâm đặt ra, manh mối, đạo đức và Mộc Thập được đặt hai bên, muốn anh lựa chọn, chỉ có thể chọn một, mà Nguyễn Ngôn Hi muốn chọn cả hai bên.

Thư Nghĩa Minh hoài nghi nhìn anh: “Nguyễn Ngôn Hi, anh không phải cảnh sát, sao phải quan tâm chuyện này, chẳng lẽ anh muốn vì một người không liên quan mà bỏ qua người mình yêu sao?”

Nguyễn Ngôn Hi: “Hình như anh nghĩ anh có thể thuyết phục được tôi sao?”

Thư Nghĩa Minh vẫn không từ bỏ, “Tôi chỉ cho anh một lựa chọn tốt hơn thôi.”

Nguyễn Ngôn Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, lắc ngón tay, “Nhưng đáng tiếc, tôi sẽ không bao giờ chọn con đường này.”

Nói xong, anh đút hai tay vào túi quần, xoay người đi về phía cửa.

Thư Nghĩa Minh rất lo lắng, hét lớn: “Nguyễn Ngôn Hi, đây là cơ hội duy nhất cho anh! Nếu từ bỏ, anh sẽ thật sự không bao giờ gặp lại cô ấy nữa! Nếu vì vậy mà cô ấy phải chết thì sao? Anh có hối hận không?”

Đây cũng là cơ hội duy nhất của hắn, làm sao hắn có thể để cho Nguyễn Ngôn Hi đi như vậy được!

Anh dừng lại, lại nhìn Thư Nghĩa Minh, cười nói: “Hối hận? Tại sao tôi phải hối hận? Tôi muốn tìm cô ấy, tôi cần một manh mối, nhưng tại so anh nghĩ rằng tôi phải lấy được manh mối này từ anh?”

Nụ cười tự tin và kiên quyết của Nguyễn Ngôn Hi khiến lưng Thư Nghĩa Minh phát lạnh, hắn lắc đầu: “Anh ấy chỉ nói cho một mình tôi biết, anh còn có thể biết được từ chỗ nào khác chứ?”

Nguyễn Ngôn Hi lại mỉm cười, giơ tay chỉ vào đầu mình, “Ở đây.”