Sau vài giây im lặng trong bóng tối, giọng nói của Vương Dũng Lập vang lên: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vừa rồi là ai hét lên vậy?”
Một cô gái vẫn chưa tỉnh táo, lắp bắp: “Hình, hình như là Tiểu Mãn, cô, cô ấy đi phía sau tôi.” “
“Tiểu Mãn, có chuyện gì sao?”
Bởi vì không có ánh sáng, điện thoại di động của bọn họ đã để ở bên ngoài, xung quanh không có gì có thể chiếu sáng, Vương Dũng Lập chỉ có thể hô to tên: “Tiểu Mãn! Tiểu Mãn!”
Nhưng không ai trả lời.
Sau khi Vương Dũng Lập gọi vài lần, Nguyễn Ngôn Hi lên tiếng: “E rằng bây giờ cô ấy không ở trong phòng này.”
Bởi vì tiếng la hét đã bị ngăn bởi cánh cửa đóng lại, điều đó có nghĩa là cô gái hoàn toàn không vào phòng 4.
“A? Chẳng lẽ cô ấy còn ở phòng số 3 sao!”
Vương Dũng Lập lập tức xoay người sờ cửa, sờ đến chốt cửa thì vặn, phát hiện ra phòng số 3 đã bị khóa, không thể mở được, rõ ràng hơi hoảng, “Sao cửa lại bị khóa vậy?”
Sau khi nghe thấy tiếng khóa cửa, ba cô gái kia cũng hét lên ở cửa: “Tiểu Mãn! Tiểu Mãn!”
Vừa đập mạnh vào cửa, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, lúc này bọn họ không có cách nào biết được lúc này trong phòng số 3 đang xảy ra chuyện gì, cũng không biết Tiểu Mãn đã xảy ra chuyện gì, tiếng thét vẫn vang vọng trong đầu họ.
Không nhìn thấy gì đôi khi còn tra tấn tinh thần hơn là nhìn thấy, bởi vì tất cả những gì còn lại là kinh hoàng và hồi hộp, đặc biệt là tiếng thét đó, dường như Tiểu Mãn đã mất tích, cứ im lặng như vậy.
Vương Dũng Lập ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại, cảm xúc của ba cô gái vốn đã không ổn định, anh chỉ có thể nói một câu phỏng đoán tốt hơn để xoa dịu bọn họ, “Có, có lẽ đó chỉ là một hiệu ứng của trò chơi, để tăng thêm kích thích, có lẽ sau khi chúng ta trốn thoát thành công, có thể nhìn thấy Tiểu Mãn ở bên ngoài.”
Nhưng hiệu quả không tốt như mong đợi, phỏng đoán này không thể xoa dịu họ, một cô gái lập tức nói: “Nhưng, trò chơi này thật đáng sợ! Không nghe có người nói sẽ bị như vậy.”
Trò chơi thoát khỏi mật thất là để trải nghiệm khả năng suy luận, tính hợp tác trong thời gian cấp bách, không có yếu tố kinh dị như vậy.
Sau đó là âm thanh nuốt nước miếng, giọng nói của một cô gái khác vang lên, “Không lẽ là…ma ám sao.”
“A! Ma, nhất định là ma!”
“Xong rồi, xong rồi, nhất định là có ma! Nhất định Tiểu Mãn đã bị ma bắt đi rồi!”
Một cô gái khác trực tiếp đưa ra giả thuyết làm cho các cô gái khác rơi vào khủng hoảng, tối tăm, lạnh lẽo, bị nhốt, tiếng thét, mất tích, những thứ đều đè ép thần kinh của họ, cuối cùng khiến họ sụp đổ.
Gần như ngay lập tức, tiếng khóc tràn ngập cả căn phòng, Vương Dũng Lập chỉ mở to mắt bối rối, thậm chí còn không có ý định an ủi mấy cô gái, trong phòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.
Lạch cạch.
Một chùm ánh sáng chiếu lên mặt họ, cuối cùng làm gián đoạn tiếng khóc.
Nguyễn Ngôn Hi cầm đèn pin, sau khi phát hiện tiếng khóc đã biến thành âm thanh nức nở mới lên tiếng: “Thứ nhất, trên đời này không có ma; thứ hai, bây giờ có khóc cũng không làm được gì, thứ ba, điều bắt buộc hiện tại là chúng ta phải hiểu rõ tình hình.”
Đầu óc Vương Dũng Lập trống rỗng hỏi: “Vậy…chúng ta làm sao bây giờ?”
Nguyễn Ngôn Hi chiếu ánh sáng đèn pin về phía anh, “Có phải trong tay anh có bảng hiệu “help” không?”
Vương Dũng Lập lấy ra, “Đúng vậy, ở đây.”
Bảng hiệu “help” này chứng tỏ có một cơ hội nhắc nhở, mỗi phòng đều có camera, kết nối với máy tính bên ngoài, co nên nhân viên công tác trong phòng an ninh có thể theo dõi hành động của người chơi, mà trong game này, người chơi có 1 lượt nhắc nhở, chỉ cần giơ bảng hiệp “help” lên cho camera, sau khi nhân viên công tác thấy sẽ cử người đến giải đáp.
Vì vậy, bây giờ tất cả những gì họ có thể làm là yêu cầu giúp đỡ và chờ nhân viên đến.
Tất nhiên, đây là cách tốt nhất.
Nguyễn Ngôn Hi nhận lấy tấm biển từ tay Vương Dũng Lập, sau đó chiếu đèn pin lên trên, tìm thấy camera ở một góc, anh ta cầm bảng hiệu bằng một tay và tay kia cầm đèn pin, để đảm bảo nhân viên có thể nhìn thấy, Nguyễn Ngôn Hi đã giơ nó lên khoảng một phút trước khi đặt bảng hiệu xuống.
Sau đó, là chờ đợi.
Nhưng bất kể phía trước hay phía sau, vẫn không có nhân viên công tác xuất hiện.
Ban đầu vốn tưởng rằng sẽ sớm có người xuất hiện, bốn người lại hoảng sợ, Vương Dũng Lập chỉ có thể tiếp tục an ủi bản thân và ba cô gái xung quanh, “Có thể là nhân viên vừa đi đâu đó, hoặc camera bị hỏng rồi.”
“Camera đang hoạt động, cái trước thì rất khó nói.”
Nhưng trên đời này cũng không có nhiều trùng hợp như vậy, lúc trước Nguyễn Ngôn Hi và Mộc Thập đã có chút bất an, Nguyễn Ngôn Hi giơ tấm biển hiệu lên xác nhận khả năng xấu nhất, bây giờ về cơ bản đã xác nhận.
Họ bước vào một cái bẫy, không phải ma, mà là một cái cố ý tạo ra.
Sau một giây im lặng, “Chúng ta sẽ không bị mắc kẹt ở đây, phải không! Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy!”
“A! Làm sao vây giờ, hu hu hu.”
Các cô gái ôm nhau khóc lóc, Mộc Thập cũng bị một cô gái bên cạnh ôm thật chặt, không thể thoát ra.
Xung quanh không hơi ồn, đầu óc Nguyễn Ngôn Hi bình tĩnh, nhanh chóng xoay chuyển, cánh cửa ở phía sau bị khóa từ bên ngoài, họ không thể mở, cánh cửa phía trước, vừa nãy anh đã nhìn qua, cần có mật khẩu, bây giờ ngoại trừ chờ đợi, cách duy nhất là tiếp tục giải mã, đi đến phồng số 5, rồi giải mã để ra ngoài, tất nhiên không ai biết điều gì đang đợi họ ở phòng số 5…
Nguyễn Ngôn Hi dùng đèn pin tìm kiếm trong căn phòng, tìm thấy một chiếc đèn pin khác, đưa cho Mộc Thập, anh nhìn những cô gái quá sợ hãi, liên tục khóc, lông mày anh siết chặt, nhưng khi anh đang suy nghĩ, cảm thấy khó chịu vì tiếng ồn, tiếng ồn do mọi người tạo ra chắc chắn ảnh hưởng đến anh nhiều nhất.
Nguyễn Ngôn Hi không nói gì, Mộc Thập cũng biết lý do anh bực bội, cô gật đầu với anh, sau đó quay đầu lại cầm đèn pin chiếu vào bốn người bọn họ, không phải để thuyết phục những cô gái đó, mà là để nói với Vương Dũng Lập: “Bình tĩnh lại, bây giờ chúng ta phải ra ngoài, muốn Nguyễn Ngôn Hi tìm ra mật khẩu thì phải im lặng.”
Để cho anh ta làm chuyện này, một là vì Mộc Thập không biết cách an ủi người khác, hai là cô chỉ là người lạ với họ, họ sẽ không nghe lời cô.
Mặc dù bản thân Vương Dũng Lập cũng đang sợ hãi, nhưng lập tức an ủi bọn họ: “Điềm Điềm, Tiểu Mễ, Tử Sở, trước tiên đừng khóc nữa, không sao đâu, chúng ta sẽ ra ngoài, anh Nguyễn đang giải mã, nếu ra ngoài sẽ ổn thôi.”
Cuối cùng, nhờ giọng nói nhẹ nhàng của anh, ba cô gái dần yên tĩnh lại, mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng tất cả đều lặng lẽ rơi nước mắt, không khóc thành tiếng nữa.
Thấy họ đã ổn định rồi, Mộc Thập nói: “Mọi người ngồi xuống trước đi, nắm tay nhau, như vậy sẽ không phải sợ hãi như vậy.”
Có lẽ nghĩ rằng đề nghị của Mộc Thập có lý, họ ngồi xuống thành một vòng tròn và nắm tay nhau để có được sự an toàn.
Mộc Thập ngồi xổm xuống, tiếp tục chiếu đèn pin vào người bọn họ, mục đích làm việc này là để đảm bảo an toàn cho bọn họ, thứ hai là nhìn rõ nhất cử nhất động của bọn họ, không phải nghi ngờ bọn họ, mà là để an toàn.
Sau lưng truyền đến tiếng Nguyễn Ngôn Hi đang lục lọi đồ, sau khi ngồi một lúc, vì không biết tiến độ hiện tại, Vương Dũng Lập không nhịn được hỏi Mộc Thập: “Anh Nguyễn có cần giúp đỡ không?”
Mộc Thập ngước mắt lên nhìn anh, trả lời đơn giản: “Anh ấy không cần.”
Vương Dũng Lập cảm thấy không thể, “Nhưng ở đây quá tối, một mình tìm manh mối sẽ rất khó.”
Ngụ ý là anh ta muốn giúp đỡ.
Mộc Thập không nghĩ Vương Dũng Lập có thể giúp đỡ trong tình huống này, vì vậy cô nói: “Anh ấy đã ghi nhớ hết rồi.”
“Cái gì?” Vương Dũng Lập không hiểu.
Mộc Thập nhìn anh ta, nhẹ giọng nói: “Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, sau khi nhìn qua một lần, anh ấy đều đã ghi nhớ hết rồi, cho nên tất cả manh mối đều ở trong đầu anh ấy.”
Việc Nguyễn Ngôn Hi phải làm bây giờ là sắp xếp những manh mối này, việc anh tìm thấy mật khẩu chỉ là vấn đề thời gian, chỉ là vấn đề vài phút.
Vương Dũng Lập hiển nhiên bị lời nói của Mộc Thập làm cho sửng sốt, đến nỗi hắn hoàn toàn mất giọng, ngồi im lặng cúi đầu xuống.
Một phút sau, âm thanh nhấn mã vang lên.
Tích tích tích, đèn trên cửa chuyển sang màu xanh lá cây, cánh cửa mở ra.
“Mộc Thập, cửa mở rồi.”
Nguyễn Ngôn Hi đặt tay lên cửa, không mở cửa ngay.
“Ừm.”
Mộc Thập trả lời.
Sau đó, Nguyễn Ngôn Hi đẩy cửa mở ra.
Sau khi tìm được công tắc đèn, Nguyễn Ngôn Hi bật đèn, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu sáng toàn bộ căn phòng, đồng thời cũng trấn an những người phía sau.
Cuối cùng, sáu người bọn họ cũng bước vào phòng số 5, cũng là phòng cuối cùng.
Chủ đề của căn phòng này là “Sự Thức Tỉnh Của Ma Cà Rồng”, căn phòng cuối cùng thể hiện chủ đề này rõ ràng nhất, với nhiều con dơi treo trên tường, cũng như chân dung của ma cà rồng, thấy rất rõ răng nanh trong miệng. Một chiếc ghế với xương người giả, trong một chiếc tủ có mấy hộp sọ người.
Cuối cùng, ở giữa căn phòng, có một chiếc quan tài màu đen với một cây thánh giá, có một con dơi được khắc trên đó, đó chắc chắn là điều đặc biệt nhất về căn phòng này.
Bên cạnh quan tài là một chiếc bàn tròn nhỏ với một cái ly đế cao, bên trong nó là chất lỏng màu đỏ.
Mộc Thập cúi đầu, nghiêng người ngửi thử, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lúc này, Vương Dũng Lập và vài người vẫn đang tìm kiếm manh mối xung quanh để tìm chìa khóa ra ngoài.
“Đó là máu người.”
Mộc Thập thì thầm với Nguyễn Ngôn Hi.
Nguyễn Ngôn Hi nghe vậy thì cau mày, sau đó cúi xuống bên cạnh quan tài, vươn tay ra nắm chặt mép nắp quan tài, dùng sức mở quan tài ra.
Bên trong quan tài phủ nhung đỏ, bên trong là một người đàn ông mặc lễ phục, thắt nơ, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, sắc mặt tái nhợt, nhưng đôi môi sáng ngời nhuốm máu, hai chiếc răng nanh ở khóe miệng lộ ra, giống như một con ma cà rồng vừa hút máu.
Vương Dũng Lập đi tới, thấy người trong quan tài thì sửng sốt, “Sao ở đây lại có người? À, là mô hình ma cà rồng.”
Nếu nhìn kỹ hơn, “Không phải trong tay anh ta cầm chìa khóa sao!”
“Đừng nhúc nhích!”
Nguyễn Ngôn Hi lớn tiếng quát, khi nghe thấy giọng nói anh thì mọi người đều nhìn anh, anh lạnh lùng nói: “Bây giờ mọi người bỏ vật trong tay xuống, đứng tại chỗ, đừng di chuyển.”
Sau đó, anh nói thêm: “Bởi vì bây giờ mọi người đang đứng tại hiện trường vụ án.”