Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 54




Nhà cũ của Mộc Thập là một biệt thự nhỏ ở ngoại ô thành phố S, ấm áp và sạch sẽ, nhưng kể từ khi xảy ra vụ án đó, căn biệt thự không hề có người ở, hơn 20 năm trước, cảnh sát ra vào đây để tìm manh mối, khu vườn trồng hoa cây được đào lên, khắp nơi đều có hố, những hố này chôn xác tám người phụ nữ bị nam chủ nhân của biệt thự giết chết.

Một năm sau, Mộc Cửu Lâm bị bắt, Mộc Thập bị đưa đến cô nhi viện, không ai đến ngôi nhà này nữa. Hiện nay, cỏ dại rậm rạp, dây leo khắp các bức tường bên ngoài của biệt thự, thậm chí vào mùa đông, nó còn hoang vắng hơn, những người biết về vụ án lúc đó không đến gần nó, những người không biết nó cũng coi nó như một ngôi nhà ma ám, đặc biệt là vào ban đêm.

Thời gian có thể làm hao mòn rất nhiều thứ, nhưng không thể hao mòn tất cả những chuyện đã xảy ra ở đây và những người liên quan đến chuyện đó.

Sau khi rời khỏi đây vào năm 3 tuổi, Mộc Thập chưa bao giờ quay lại đây, thậm chí không đến gần đó, không phải vì cô sợ mà vì cô thấy xa lạ, khi mẹ mất, ba đứng đó trở nên xa lạ, khiến căn nhà này cũng trở nên xa lạ.

Mộc Thập và Nguyễn Ngôn Hi đứng bên ngoài biệt thự, cánh cổng sắt bên ngoài sân đã gỉ sét, còn được bao phủ bởi nhiều cành cây và dây leo, Nguyễn Ngôn Hi đi tới đẩy cánh cổng sắt, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy nó ra, cánh cửa sắt cọ xát xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Nguyễn Ngôn Hy đẩy cửa xong vẫn không đi tiếp, mà quay đầu nhìn Mộc Thập, làm một điệu bằng tay như mời, “Mộc Thập, em dẫn anh đi tham quan đi.”

Mộc Thập vốn đã dừng bước một lúc lâu, cuối cùng nghe thấy anh nói cũng tiến lên một bước, đi vòng qua Nguyễn Ngôn Hi vào trong.

Trước mặt có mấy cái hố, Mộc Thập vừa đi vừa nhìn, vừa nói với Nguyễn Ngôn Hi: “Khi còn nhỏ, tôi thường chơi trên cỏ.”

Nguyễn Ngôn Hi đã nghĩ đến hình ảnh đó trong đầu, khi Mộc Thập còn bé, vừa mới đi loạng choạng trên bãi cỏ, có lẽ thỉnh thoảng sẽ ngã trên cỏ, Nguyễn Ngôn Hi nghĩ rồi hỏi: “Khi ngã em có khóc không?”

“Sao tôi phải ngã?”

Mộc Thập nheo mắt nhìn anh, vừa đi vừa trả lời, không để ý đến cái hố dưới chân mình, nên đã đạp xuống, trọng tâm không ổn định, nên ngã về phía sau.

Nguyễn Ngôn Hi nhanh chóng nắm lấy tay cô, đặt tay còn lại lên eo cô rồi kéo cô qua, khóe miệng cong lên, cười xấu xa nói: “Anh vô cùng nghi ngờ câu trả lời trước đó của em.”

Sau khi Mộc Thập đứng vững, Nguyễn Ngôn Hi buông bàn tay trên eo cô ra, nhưng bàn tay nắm lấy tay trái của cô vẫn không buông ra, điều chỉnh lại để tiếp tục nắm. Mộc Thập không thoát ra được, tiếp tục đi về phía trước.

“Trước đây, ở đó có một cái xích đu.”

Mộc Thập vươn tay chỉ vào một bãi đất trống bên cạnh nhà, đó là xích đu do Mộc Cửu Lâm tự tay dựng, ban ngày mẹ cô đưa cô ra ngoài chơi xích đu, mùa hè khi Mộc Cửu Lâm đi làm về, cô ngồi ở đó chờ ông ấy.

Chiếc xích đu đã được tháo dỡ khi các thi thể được khai quật, nhưng những ký ức đó không thể bị lãng quên.

Nguyễn Ngôn Hi dường như cũng nghĩ đến ký ức về xích đu, “Khi anh còn nhỏ, ba anh cũng làm một cái cho anh, đang tiếc là lần đầu anh chơi đã ngã xuống đất.”

Anh xuống đất.” Hắn vừa nghĩ vừa lắc đầu.

Khi Mộc Thập chơi chưa từng bị ngã, vì Mộc Cửu Lâm tự mình ngồi thử, thấy không có vấn đề gì mới để cô lên chơi.

Hai người đi tới cửa nhà, cửa đã đóng, Mộc Thập lấy dây kẽm từ trong túi ra mở cửa, khóa cửa dễ dàng được mở ra.

Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, Mộc Thập chớp mắt, ngẫm nghĩ rồi hỏi Nguyễn Ngôn Hi: “Có phải tôi quá quen với việc cạy khóa rồi không?”

Nguyễn Ngôn Hi gật đầu, giọng điệu thản nhiên, “Ừm, lần sau chỉ cần cải thiện là được.”

Mộc Thập: “Ví dụ như?”

“Gõ cửa trước.”

Nguyễn Ngôn Hi nói xong thì thật sự giơ tay gõ cửa hai lần, chần chờ một chút, “Được, không có ai, chúng ta đi vào thôi.”

Có người mới là chuyện lạ, Mộc Thập mỉa mai, tay đặt trên tay nắm mở cửa.

Kẽo kẹt.

Lần đầu tiên, Mộc Thập mở cánh cửa này sau hơn 20 năm, cùng với ký ức mơ hồ về ngôi nhà này.

Một mùi ẩm ướt xộc vào mặt, xen lẫn với một số mùi lạ, mạng nhện ở ngưỡng cửa đung đưa theo gió, trong một cảnh tương xám bẩn thỉu nhưng lại có một chút màu đỏ không thể bỏ qua.

“Có vẻ như ai đó đã trở lại trước chúng ta.”

Nguyễn Ngôn Hi cúi người xuống, dùng khăn tay nhặt bông hồng đỏ trên đất đầy bụi lên, nhìn nó, “Có lẽ là ngày hôm qua.”

Phát hiện hoa hồng, điều này có nghĩa là bây giờ họ không thể đi vào, Nguyễn Ngôn Hi lấy điện thoại di động ra, gọi cho Cao Lăng Trần.

Hơn nửa giờ sau, Cao Lăng Trần vội vàng chạy tới, bao gồm cả Tần Thiên Dương.

“Có chuyện gì vậy, phát hiện ra cái gì?”

Nguyễn Ngôn Hi không nói rõ qua điện thoại, chỉ nói bọn họ nên đến đây.

“Có chuyện gì vậy, Mộc Thập?”

Tần Thiên Dương lo lắng hỏi Mộc Thập.

Mộc Thập chỉ vào Nguyễn Ngôn Hi, Nguyễn Ngôn Hi lập tức lắc bông hồng trong tay, “Tôi tìm thấy nó trên mặt đất ở lối vào.”

“Khi hai người đến, cửa được mở rồi sao?”

Cao Lăng Trần nhìn cánh cửa rộng mở.

Nguyễn Ngôn nhìn trời, “Đang đóng.”

Nhân viên bộ phận pháp chứng lập tức vào cửa để lấy dấu vân tay.

Nguyễn Ngôn Hi bỏ hoa vào túi vật chứng do bộ phận pháp chứng đưa, nói thêm: “Hoa được đặt ở đây vào ngày hôm qua.”

Tần Thiên Dương nhíu mày, giọng nói có chút lạnh lùng, “Vậy tối qua, Mộc Cửu Lâm trở lại đây sau khi giết người sao?”

Mộc Thập ở bên cạnh lên tiếng: “Bởi vì ông ấy cho rằng em sẽ trở về đây.”

Đây là lý do duy nhất mà Mộc Thập có thể nghĩ ra.

Căn phòng đầy mạng nhện và bụi bặm, Cao Lăng Trần đi ở phía trước, vừa đi vừa kéo mạng nhện ra, Mộc Thập và Tần Thiên Dương đi cạnh nhau ở phía sau, khi đi đến phòng khách, Mộc Thập dừng lại nhìn xuống, bên cạnh chân cô là nơi mẹ cô từ từ chết đi, cho dù đã hơn 20 năm không trở về, cô vẫn còn nhớ nơi đó.

Ở đây không có gì thay đổi, những món đồ chơi cô đang chơi vẫn còn trên sàn nhà trong căn phòng đầu tiên của phòng khách, bây giờ đã bám đầy bụi bặm.

Cao Lăng Trần cứ chú ý tới mặt đất, một lúc lâu mới nói: “Gần đây trong nhà không có ai đến.”

Bởi vì bụi quá dày, nếu có người đi vào thì sẽ lưu lại dấu chân rõ ràng, mà trong căn phòng họ vừa đi vào thì không để lại dấu chân nào khác, “Xem ra hắn chỉ đến cửa đặt hoa hồng thôi.”

“Sai rồi.”

Giọng nói đột ngột của Nguyễn Ngôn Hi khiến ba người bọn họ sững sờ, vốn tưởng Nguyễn Ngôn Hi đang đi phía sau bọn họ, lúc này lại xuất hiện ở đầu kia hành lang, hai tay đút trong túi quần, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: “Tôi nghĩ tôi đã tìm được bộ sưu tập của Mộc Cửu Lâm.”