Mộc Thập và anh trai Tần Thiên Dương trở về ngôi nhà nơi họ sống trước đây, mở cửa và đi vào, Tần Thiên Dương cất hành lý vào phòng, Mộc Thập đi theo anh vào phòng, ngồi trên ghế bên cạnh, nhìn anh trai sắp xếp quần áo vào tủ.
Trong hai mươi phút, trong phòng chỉ có tiếng Tần Thiên Dương sắp xếp đồ đạc, hai người đều không lên tiếng, Mộc Thập bất động nhìn anh trai.
Đặt vali dưới gầm giường, Tần Thiên Dương đi rửa tay, một lúc sau, anh lại vào phòng, sau đó ngồi xuống mép giường, đối diện với Mộc Thập.
Mộc Thập không lên tiếng, nhưng Tần Thiên Dương biết câu hỏi của cô: “Em muốn hỏi chuyện hơn một năm nay của anh đúng không?”
“Ừm.”
Mộc Thập mở miệng, chậm rãi nói: “Lúc đó, cảnh sát tìm thấy thi thể của anh.”
“Thi thể bị phá hoại nghiêm trọng, không thể nhận ra, vì vậy chỉ có thể so sánh dấu vân tay và DNA, nhưng vẫn có thể chứng minh là thi thể của anh. “
Câu trả lời rất rõ ràng, “Dấu vân tay và DNA đã bị đổi.”
Tần Thiên Dương bắt đầu nói về những gì đã xảy ra vào thời điểm đó, “Hơn một năm trước, anh vô tình phát hiện ra rằng có người trong cục cảnh sát đang truyền một tin nhắn được mã hóa từ cục cảnh sát, phải mất một chút thời gian để giải mã nó, phát hiện ra thông tin này có liên quan đến một vụ án 20 năm trước.”
Tần Thiên Dương vừa nói vừa liếc nhìn Mộc Thập rồi dừng lại.
Mộc Thập mơ hồ đoán được: “Ba, em?”
Tần Thiên Dương hơi cúi đầu, “Anh đã lần theo dấu vết, nhưng đáng tiếc không tìm được nơi chính xác nơi gửi tin nhắn, nhưng anh đã tìm được địa chỉ của đối phương, anh đã lập tức chạy đến đó, nhưng đó chỉ là một nhà máy phế liệu.”
Mộc Thập lập tức hiểu ra, đưa ra kết luận: “Nhà máy đó là do ngươi cố ý tìm thấy?”
“Đúng vậy, đó là một cái bẫy, sau đó là truy sát, anh may mắn thoát được, nhưng hôm sau lại tìm thấy thi thể của bản thân anh.”
Giọng nói lạnh lùng của Tần Thiên Dương thể hiện rằng đây là một trải nghiêm vô cùng mạo hiểm, anh thở dài: “Lúc đó trước mắt anh có hai lựa chọn, một là đứng ra cho mọi người biết mình chưa chết, nhưng như vậy thì không thể ngăn cuộc truy sát này lại, ngày nào đó anh sẽ bị giết, mà anh còn chưa điều tra được ai là người làm chuyện đó trong cục cảnh sát, thứ hai là xem như Tần Thiên Dương đã chết rồi, kẻ địch ở trong tối, ta cũng phải ở trong tối.”
Mộc Thập hiểu rằng đây là quyết định của Tần Thiên Dương sau khi cân nhắc nhiều khả năng khác nhau, lựa chọn này có thể là tốt nhất vào thời điểm đó, “Sau đó, anh đã viết thư cho em.”
Tần Thiên Dương nở nụ cười nhạt, xoa tóc cô, “Không muốn để em gái đau lòng.”
Quả nhiên, ít nhất cô biết rằng anh trai mình vẫn còn sống, “Vậy sau đó, anh còn viết thư cho em không?”
“Không, chỉ một lần thôi.”
Tần Thiên Dương nhíu mày nghĩ, “Sao vậy, em nhận được thêm bức thư nào nữa à?”
Mộc Thập gật đầu: “Ừm, bảo em đi đến một nơi, nói anh chờ em ở đó.”
Giọng điệu của Tần Thiên Dương trở nên lo lắng, “Sau đó thì sao, em gặp ai ở đó? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Không ai cả, nhưng đó là một cái bẫy.”
Mộc Thập nói ngắn gọn với anh về vụ án cô bị hãm hại, bao gồm cả Hàn Nghĩa Đức.
“Hàn Nghĩa Đức.”
Tần Thiên Dương đọc tên, hạ mắt xuống nhớ lại: “Lúc đó anh mới phát hiện anh ta có quan hệ với những kẻ buôn bán ma túy, em nói vậy cũng khiến ảnh hiểu ra, hơn một năm anh điều tra được ba cảnh sát có vấn đề, mà khi anh tiếp tục điều tra ba người này thì họ cũng đều bất ngờ chết hết, anh nghĩ đây không thể là trùng hợp.”
“Lúc đó Hàn Nghĩa Đức đã bị người kia sai khiến, dường như có một kẻ chủ mưu đằng sau vụ án.”
Sắc mặt Tần Thiên Dương u ám, “Không phải một, có rất nhiều người, nói chính xác, chắc là một tổ chức, bọn họ có quyền kiểm soát trong tất cả các lĩnh vực, nhưng anh vẫn chưa điều tra được, hiện tại, anh chỉ tìm được một góc thôi.”
Mộc Thập: “Vậy thì, bâu giờ, anh trai là…”
Tần Thiên Dương nói: “Em tò mò vì sao một năm sau anh lại đột nhiên xuất hiện đúng không?”
“Ừm.”
“Họ không giết anh ngay mà chỉ tạm thời loại trừ.”
Nói đến đây, Tần Thiên Dương cười khổ, sau đó anh nói: “Bởi vì bọn họ muốn tìm ba em, anh không biết vì sao nữa.”
Mộc Thập cắn môi, “Cho nên bọn họ muốn thông qua anh, cũng như thông qua em để tìm được ba em?”
“Đúng vậy. “
Mộc Thập nói, “Cho nên, ông ấy thật sự chưa chết.”
Dừng một chút, Tần Thiên Dương đáp: “E rằng là như vậy.”
Mộc Thập im lặng một hồi, thất ra cô đã đoán được sự thật này từ lâu, nhưng vẫn chưa xác nhận được.
Tần Thiên Dương nhìn Mộc Thập im lặng, nói tiếp: “Anh đói bụng rồi, em đói không?”
Mộc Thập ngẩng đầu nhìn Tần Thiên Dương, gật đầu.
Tần Thiên Dương nói: “Ở nhà không có gì, đi mua mì ăn đi.”
Mộc Thập đứng dậy khỏi ghế, trên mặt nở nụ cười, “Đã lâu lắm rồi em không ăn mì do anh nấu, em sẽ làm trứng chần nước sôi.”
Tần Thiên Dương đi đến siêu thị dưới lầu mua mì và trứng, hai anh em một cao một thấp, một người làm mì, một người luộc trứng.
“Tiểu Mộc Đầu.”
Tần Thiên Dương gọi cô.
“Hửm?”
Nước sôi, Tần Thiên Dương cho mì vào nồi, chậm rãi nói: “Nguyễn Ngôn Hi không hợp với em.”
Mộc Thập lật quả trứng luộc qua, tay dừng lại khi nghe thấy lời nói của Tần Thiên Dương.
Tần Thiên Dương nói tiếp: “Anh không hoàn toàn phủ nhận cậu ấy, ở phương diện nào, cậu ấy cũng vô cùng xuất sắc, anh công nhận chuyện đó, nhưng anh nghĩ cậu ấy bị ám ảnh quá nhiều với việc giải quyết các vụ án.”
“Anh lo lắng một ngày nào đó Nguyễn Ngôn Hi sẽ phạm tội sao?”
Mộc Thập lật quả trứng qua, “Ngược lại em không lo chuyện này, anh ấy quá lười, không muốn làm loại việc tiêu hao thể lực như vậy.”
Tần Thiên Dương khẽ cười, nghe vậy thì im lặng không nói gì.
Mộc Thập nhìn chằm chằm quả trứng không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc, Mộc Thập đã đặt trứng lên trên mì đã nấu chín của Tần Thiên Dương, hai người ngồi đối diện nhau ăn mì.
Mộc Thập cắn một miếng, “Anh ơi, mì của anh lại nhũn rồi.”
—
Mấy ngày nay, Nguyễn Ngôn Hi có chút cáu kỉnh, đương nhiên, theo ý kiến của cá nhân của anh, với Vưu Vu thì chính là rất cáu kỉnh, mấu chốt chốt là anh rất gắt gỏng, miệng nói một đằng làm thì một nẻo, vì vậy, dù anh rất muốn Mộc Thập quay lại nhưng không bao giờ chịu gọi điện thoại cho cô.
Sau khi anh làm hỏng miếng thịt thứ hai, Vưu Vu giật lấy con dao làm bếp từ trong tay anh, bực bội hỏi: “Cậu không gọi cho Mộc Thập, trút giận lên miếng thịt làm gì!”
“Tại sao tôi phải gọi cho cô ấy?”
Không có lý để gọi.
Vưu Vu cảm thấy não của Nguyễn Ngôn Hi có vấn đề nặng rồi, “Thế nào? Chẳng lẽ cậu thật sự đợi đến khi có vụ án rồi mới gọi điện thoại cho cô ấy sao?”
“Có vụ án? Vụ án, đúng vậy!”
Nguyễn Ngôn Hi tự lẩm bẩm vài câu, đột nhiên ném tạp dề trên người cho Vưu Vu, bước nhanh ra khỏi bếp, lấy máy tính trong phòng làm việc ra, cầm trong tay, ngồi trên ghế sofa, bắt đầu lướt trang web của mình.
Mười phút sau, anh nhấc điện thoại bên cạnh lên bấm số gọi, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Alo, Mộc Thập.”
“Có chuyện gì?”
Một tay Mộc Thập Nhất cầm điện thoại, tay kia cầm thứ gì đó.
“Có vụ án.”
“Vụ án gì?”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức nói, giọng nói cố ý làm thật trầm thấp, “Một vụ án giết người trong phòng kín, một căn phòng, cửa bị khóa từ bên ngoài, bên trong có một thi thể, bên cạnh thi thể còn có một tin nhắn tử vong, ngoài ra trong phòng còn cái mấy thứ kỳ quái, cần chúng ta đến hiện trường xem.”
“Nguyễn Ngôn Hi, tại sao tôi thấy giống trong trò chơi mật thất quá vậy, không lẽ anh không biết chơi nên cần người trợ giúp sao, họ còn chụp hình nữa đó, tôi nghĩ, bây giờ anh đã biết cách thoát khỏi mật thất thế nào rồi.”
Giọng điệu của Nguyễn Ngôn Hi như thể vừa mới nhận ra sau khi nghe Mộc Thập nói: “Thì ra là thế, trò chơi thoát khỏi mật thất cũng làm chân thật vậy sao? Mộc Thập, không chỉ có cái này, còn có một vụ án nữa.”
Mộc Thập ngắt lời anh: “Anh muốn nói vụ cướp kia sao?”
“Đúng vậy, có người đã bị cướp 20.000 tiền mặt bên ngoài ngân hàng.”
“Ồ, nếu là cái này th, tôi đã kiểm tra camera gần đó, rõ ràng anh ta đã nói dối, không có ai gọi là kẻ cướp cả, cảnh sát đã điều tra rồi, chính anh ta đã thua mất 20.000 vào cờ bạc, anh ta phải giải thích với gia đình nên mới nói dối như vậy.”
Mộc Thập dừng một chút, “Còn nữa, Nguyễn Ngôn Hi, chuyện này đã là chuyện của hai ngày trước rồi.”
Mộc Thập đi đến đèn giao thông, dừng lại chờ đèn xanh.
“Tại sao bây giờ mọi người đều làm hết việc rồi vậy!”
Anh oán giận.
Đèn xanh bật sáng, Mộc Thập băng qua đường, “Ừm, giống như tôi không hiểu tại sao anh lại bịa ra mấy vụ án như vậy.”
“…”
Nguyễn Ngôn Hi bị vạch trần nên không còn gì để nói.
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Ngôn Hi quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Vu co giật khóe miệng, “Có chuyện gì? Trúng gió sao?”
Vưu Vu che trán, “Cậu thật sự gọi cho Mộc Thập để nói vụ án sao?”
“Vậy tôi nên nói gì? Cô ấy nói có vụ án thì gọi cho cô ấy mà.”
Vưu Vu cảm thấy hết thuốc chữa, “EQ của cậu được di truyền từ ai vậy? Được rồi, đừng nghiên cứu cái này, cậu nói rồi đó, Mộc Thập là bạn gái cậu, là bạn gái thì có thể gọi điện bất cứ lúc nào, rồi ra ngoài hẹn họ nữa! Nếu không thì sao gọi là người yêu được!”
Nguyễn Ngôn Hi vẫn đang suy tư lời nói của anh, lúc này cánh cửa mở ra.
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên từ trên ghế sofa đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa, nhìn thấy Mộc Thập đang mang theo thứ gì đó đang thay dép!
Anh sờ tìm hai bộ chìa khóa trong túi, vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ, “Sao em vào đây được?”
“Cái này.”
Mộc Thập lắc sợi dây kẽm trong tay, “Tôi quên lấy chìa khóa.”
“Sao em lại về đây?”
Nguyễn Ngôn Hi kìm nén sự vui sướng.
Mộc Thập đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Bởi vì tôi nghĩ nếu tôi không quay lại, nói không chừng ngày mai anh sẽ đi gây án mất.”
Nguyễn Ngôn Hi cong khóe miệng, vươn tay ra ôm cô, “Cái này em cứ yên tâm, anh lười lắm, sẽ không tiêu hao thể lực làm chuyện như vậy.”