Oành.
Xung quanh tối đen như mực, một tia sáng ở phía xa chậm rãi khuếch đại, đó là ánh lửa, gọn lửa rực cháy, lên xuống thất thường, nhảy múa như quái vật, giương nanh múa vuốt, cắn xé những bóng người kia, sự giãy giụa của họ chỉ khiến nó trở nên càng ngày càng điên cuồng, nuốt chửng mọi thứ xung quanh nó, lòng người, thiện và ác.
Ầm.
Ngọn lửa lao theo một đường thẳng trước mặt anh, cao quá đầu anh, nhìn anh từ trên cao, anh ở bên dưới chỉ có thể thấy hàm răng sắc nhọn, đôi mắt tham lam của nó, càng lúc càng đến gần anh hơn.
“Nguyễn Ngôn Hi.”
Giọng nói của Mộc Thập.
Anh mạnh mẽ mở mắt ra.
Mộc Thập đang gõ bàn phím thì nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn anh, “Anh nằm mơ sao?”
Nguyễn Ngôn Hi lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán, không thừa nhận, “Chỉ thiếp đi chút thôi.”
Mộc Thập nói thêm: “Gặp ác mộng. “
“Ngủ chút thôi.”
Nguyễn Ngôn Hi nhặt hồ sơ rơi trên mặt đất lên, nhìn báo cáo điều tra trên đó, “Chưa tìm thấy danh tính tài xế gây tai nạn, chiếc xe tải bị đánh cắp vào buổi tối đó, đúng là hoàn hảo.”
Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên nghĩ đến ai đó, “Mộc Thập, còn người bạn râu quai nón của em thì sao?”
Mộc Thập sửa lại: “Tần Dực, anh ta vẫn đang điều tra danh tính của người lái xe gây tai nạn.”
Nguyễn Ngôn Hi dùng bút gõ vào tờ giấy, “Đúng rồi, suýt chút nữa anh quên mất chúng ta vẫn còn hai người mất tích, không biết Cao Lăng Trần điều tra được gì ở bệnh viện đây.”
Mộc Thập trả lời anh: “Bây giờ anh ấy không có tâm trạng điều tra chuyện này.”
Nguyễn Ngôn Hi gật đầu: “Được rồi, chúng ta tự mình điều tra đi.”
Mộc Thập tắt máy tính, “Bây giờ đến bệnh viện sao?”
“Đúng vậy.”
Nguyễn Ngôn Hi nói rồi đặt hồ sơ sang một bên, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi thẳng ra cửa.
“Nguyễn Ngôn Hi.”
Mộc Thập ngăn cô lại.
Anh lại nhìn cô, “Hả?”
Có chút sững sờ.
“Tôi thấy anh nên thay đồ.”
Nghe thấy Mộc Thập nhắc nhở, Nguyễn Ngôn Hi cúi đầu xuống, chỉ thấy mình vẫn đang mặc đồ ngủ, thân thể hơi cứng đờ, xoay người đi thẳng về phòng, “Ồ, chờ anh chút, tôi sẽ thay ngay lập tức.”
Cho dù có khờ khạo thế nào thì cũng phát hiện ra Nguyễn Ngôn Hi không bình thường, huống chi là Mộc Thập, sáng sớm lúc anh trở về nhà từ hiện trường vụ tai nạn xe cộ, trạng thái của Nguyễn Ngôn Hi có chút không ổn, anh hơi ngẩn người, gặp ác mộng.
Ngồi trên taxi, Nguyễn Ngôn Hi không nhắm mắt nghỉ ngơi như thường lệ.
Mộc Thập Hà báo địa chỉ bệnh viện, hỏi Nguyễn Ngôn Hi: “Anh bị sao vậy?”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng đáp: “Không có gì, chỉ nghĩ đến một việc hồi nhỏ.”
Chuyện không tốt à, Mộc Thập nghĩ thầm.
Nguyễn Ngôn Hi vẫn duy trì động tác ban đầu, nhưng hỏi Mộc Thập: “Mộc Thập, em sợ nhất là gì?”
Mộc Thập không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp: “Chết đó.”
Nguyễn Ngôn Hi sững sờ một lát, quay đầu nhìn cô, sau đó sờ đầu cô.
Mộc Thập không né tránh, hỏi lại anh: “Anh thì sao?”
Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu lên, chậm rãi nói một chữ: “Lửa”
Ừ, không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên mới có phản ứng như vậy.
“Thông minh quá đôi khi gây ra cho anh một số rắc rối, đặc biệt là khi anh còn nhỏ.”
Khi nói câu này, giọng điẹu của Nguyễn Ngôn Hi đặc biệt khó chịu, nhưng Mộc Thập đã quen rồi, cho nên khi nghe thấy anh nói mấy chuyện này mới không thấy kỳ lạ.
Vì vậy, cô nói thêm, “Đặc biệt là khi chỉ số EQ của anh khá thấp.”
Nguyễn Ngôn Hi cười khẽ: “Đúng là khi còn nhỏ, anh không được lòng một số người, nhưng họ không thể so sánh với anh, cho nên họ nghĩ cách dạy cho anh một bài học, nhốt anh ở một nơi hẻo lánh, sau đó ném pháo vào phòng, ban đầu chỉ để dọa anh, nhưng không may đã gây ra hỏa hoạn, tất nhiên sau đó, anh đã trốn thoát.”
Mộc Thập có chút kinh ngạc, nhưng không ngờ Nguyễn Ngôn Hi lại có trải nghiệm như vậy, “Tôi còn tưởng chỉ có anh bắt nạt người khác. “
“Tất nhiên, vì vậy sau đó anh đã tặng họ một món quà lớn.”
Khi anh ta nói, biểu cảm của anh đột nhiên thay đổi, trông khá thoải mái, “À, quả nhiên nói ra thì tốt hơn nhiều.”
Mộc Thập chớp mắt nhìn anh: “Có nghĩa là trước đây anh chưa từng kể cho người khác sao?”
Nguyễn Ngôn Hi nhíu mày, “Lạ lắm sao?”
“Nếu khi còn nhỏ tôi gặp phải chuyện này, dù không nói anh trai tôi cũng sẽ phát hiện ra.”
Vì vậy chưa có lần nào cô giấu được anh mình chuyện gì.
“Đó là bởi vì anh giỏi che giấu.”
Giọng điệu của anh vẫn có chút tự hào.
A, nhưng sau khi nghĩ lại, Mộc Thập lại cảm thấy kỳ lạ, “Sao bây giờ anh lại không che giấu?”
Đầu Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên hướng về phía Mộc Thập, “Mộc Thập, anh nói ra điểm yếu với em rồi, bây giờ chỉ cần em ôm anh một cái là được.”
“…”
Thật sự là da mặt càng lúc càng dày.
—
Khi đến bệnh viện, họ gặp Tưởng Tề đang ở cửa của bệnh viện, họ kiểm tra hồ sơ bệnh án của Chu Văn Bân và Vương Khải vào năm 2006, theo lời ba mẹ họ nói, Chu Văn Bân bị tai nạn giao thông, chấn thương đầu, còn Vương Khải thì bị ngộ độc thực phẩm, dường như không có vấn đề gì cả.
Mộc Thập nhìn ngày xuất viện của hai người, phát hiện một điểm chung, “Hai người họ xuất viện cùng ngày.”
Nguyễn Ngôn Hi lập tức hỏi: “Ngày mấy?”
Mộc Thập: “Ngày 23 tháng 7. “
Nguyễn Ngôn Hi kiểm tra một tập hồ sơ khác, quả nhiên anh phát hiện ra một chuyện thú vị, “Ngày 23 tháng 7, hôm đó có hai bệnh nhân chết trong bệnh viện này là Lý Tân và Triệu Tắc Lượng. “
“Anh kiểm tra những người chết trong bệnh viện làm gì?”
Tưởng Tề không hiểu.
Nguyễn Ngôn Hi lúc này cũng lười trả lời, đọc trên hồ sơ, “Hai người được đưa vào viện cùng lúc, bởi vì tai nạn giao thông, họ đã chết ngay sau khi đến bệnh viện.”
Nguyễn Ngôn Hi quay đầu nhìn Tưởng Tề nói: “Vì là tai nạn giao thông gây thương vong, nên cụcu cảnh sát sẽ có biên bản.”
Tưởng Tề vô thức đáp: “Nhất định là có, nhưng không phải chúng ta tới đây để điều tra Vương Khải và Chu Văn Bân à, sao đột nhiên lại điều tra vụ tai nạn giao thông không liên quan này?”
Nguyễn Ngôn Hi siết chặt ngón tay trên bàn, “Bởi vì tôi phải xác định xem hai người họ có thật sự chết hay không.”
“Hả?”
Tưởng Tề không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
“Cái gì?”
Giọng nói của Tưởng Tề vang vọng trong kho lưu trữ của bệnh viện, anh cúp điện thoại, khiếp sợ nói với họ: “Ngày 23 tháng 7 không có tai nạn giao thông nào như vậy.”
Nguyễn Ngôn Hi đứng dậy khỏi ghế, búng ngón tay, “Hai người, bây giờ tôi muốn giới thiệu lại với mọi người hai người mất tích của chúng ta lần này, Lý Tân và Triệu Tắc Lượng.”