Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 17




Sắc mặt Hạ Cảnh Hòa tối sầm lại, lúc này anh ta không nói được lời nào, cơn giận khi nãy đã hoàn toàn bị lời nói của Mộc Thập khống chế, hiển nhiên anh ta không còn gì để nói, bởi vì trong số những người có mặt, trong lòng anh ta biết rõ nhất, những gì Mộc Thập nói đều là sự thật.

Nguyễn Ngôn Hi luôn không hài lòng Hạ Cảnh Hòa, không phải vì anh cảm thấy người chị như Nguyên Tình bị ciớp mất mà vì lo Hạ Cảnh Hòa sẽ phụ lại tình cảm của Nguyên Tình, nhưng cuối cùng vẫn trở thành như vậy.

Nguyên Tình là một người phụ nữ thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm, có lẽ cô vẫn muốn tin vào mắt và cảm giác của chính mình, cô luôn thấy chỉ là Nguyễn Ngôn Hi muốn gây rối thôi.

Sau khi kết hôn, cho dù Hạ Cảnh Hòa có biểu hiện một số bất thường, những điều mà Mộc Thập nhìn thấy như bây giờ, Nguyên Tình vẫn không để ý, có lẽ cô đã nhìn thấy quá nhiều phân tích của Nguyễn Ngôn Hi về những người khác trong vụ án, vì vậy Nguyên Tình sẽ rất bài xích việc phân tích người khác trong cuộc sống, nhưng thực tế còn lâu họ mới tốt như cô tưởng tượng.

Mà Cao Lăng Trần đang đứng bên cạnh Mộc Thập, cũng có chút kinh ngạc nhìn mặt bên của Mộc Thập, năm trước, cô gái trông nhỏ nhắn, không có cảm giác tồn tại này thỉnh thoảng lại lộ ra khía cạnh đặc biệt của mình, nhưng cô luôn nấp sau lưng Nguyễn Ngôn Hi, không lộ tài năng của mình, giống như bị hào quang của Nguyễn Ngôn Hi bao phủ, nhưng vừa rồi cô lại hung hăng như vậy, hào quang mà cô thể hiện gần giống với Nguyễn Ngôn Hi.

Không ai nói nữa, ba người họ vẫn giằng co trong im lặng cho đến khi cánh cửa phía sau họ được mở ra.

Nguyễn Ngôn Hi bước ra, thời gian đúng năm phút sau.

Mộc Thập quay đầu lại nhìn, hai mắt anh đỏ hoe, môi trắng bệch, anh vẫn không nói lời nào, không nhìn ai, đi thẳng ra cửa, đương nhiên, từ đầu đến cuối, anh không nhìn Hạ Cảnh Hòa.

Mộc Thập không nghĩ gì, trực tiếp đi theo, từ nhà Nguyên Tình ra khu vườn bên cạnh, Mộc Thập và Nguyễn Ngôn Hi luôn duy trì khoảng cách năm bước, Nguyễn Ngôn Hi không lên tiếng, Mộc Thập cũng không lên tiếng.

Trên người Nguyễn Ngôn Hi chỉ mặc một chiếc áo len, áo khoác vẫn còn ở trong phòng của trường đại học, từ phía sau, nhìn anh có chút gầy, bước đi từng bước rất vững vàng và chậm rãi, Mộc Thập chỉ có thể nhìn thấy hơi thở trắng thở ra từ mũi anh.

Vào mùa đông, khu vườn trống rỗng, ghế ẩm ướt, ngồi xuống sẽ chỉ làm ướt quần. Cuối cùng, Nguyễn Ngôn Hi cũng dừng lại, anh dựa vào một cây cột, đầu dựa vào cây cột, mặt hơi ngẩng lên, nhìn bầu trời xám xịt.

Mộc Thập đi tới đứng bên cạnh anh, dựa vào cây cột bên cạnh, sự mát lạnh trên cây cột dường như có thể xuyên qua quần áo, Mộc Thập cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân hắn, sau đó vươn tay cởi khăn quàng cổ ra, xoay người đứng nhón chân quàng quanh cổ Nguyễn Ngôn Hi, quấn hai vòng, cho đến khi không thể quấn được nữa, tất cả da trên cổ đều được quấn khăn quàng, Mộc Thập rút tay lại dựa vào cây cột, trở về tư thế ban đầu.

Nguyễn Ngôn Hi nhìn Mộc Thập quàng khăn quàng cổ cho mình, cổ hoàn toàn được ngăn bởi không khí lạnh lẽo bên ngoài, anh nhận ra mình rất lạnh.

Chiếc khăn quàng cổ vẫn còn nhiệt độ cơ thể Mộc Thập, có mùi thoang thoảng của nhà, giống hệt mùi hương trong nhà của Nguyên Tình, anh hé miệng nhìn hơi thở trắng nõn thở ra từ miệng mình, lập tức bị thổi bay.

Cuối cùng anh lên tiếng: “Mộc Thập.”

“Ừm.”

Mộc Thập trả lời đơn giản.

Sau đó có một khoảng dừng ngắn, giọng nói của Nguyễn Ngôn Hi lại lọt vào tai cô, “Mộc Thập, đầu óc tôi bây giờ rất hỗn loạn, hỗn loạn đến mức không thể suy nghĩ bất kỳ điều gì cả, cho nên nói cho tôi biết, Nguyên Tình, cái chết của Nguyên Tình có liên quan gì đến tôi không, cô ấy chết vì tôi sao?”

Mộc Thập biết đây là câu hỏi mà Nguyễn Ngôn Hi muốn biết nhất bây giờ, anh cũng quan tâm đến vấn đề này không phải vì lời nói của Hạ Cảnh Hòa, bởi vì cô biết Nguyễn Ngôn Hi không thể nghe được những lời Hạ Cảnh Hòa vừa nói, anh quan tâm vì anh đang nghi ngờ như vậy.

Ngoài chỉ số IQ cao, Nguyễn Ngôn Hi còn là một người bình thường, có thất tình lục dục, buồn bã, do dự, bối rối, niềm vui và nỗi buồn, vì vậy, khi mất đi người thân, cảm xúc của anh sẽ khiến anh mất lý trí, mất khả năng phán đoán, anh sợ hãi, sợ rằng cái chết của người thân và bạn bè là do anh gây ra.

“Xác suất không lớn, dưới 20%.”

Mộc Thập không muốn mù quáng an ủi anh, cô sẽ không nói cho anh biết chắc chắn là không có, bởi vì bọn họ đều biết, quả thật sẽ có khả năng như vậy, nhưng sau khi nhìn hiện trường, Mộc Thập cảm thấy khả năng này không cao.

Nhưng rồi nếu sau đó anh thấy thi thể của tôi…Cuối cùng Mộc Thập cũng không nói câu này.

Nguyễn Ngôn Hi ngẫm nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Mộc Thập, từ nay về sau, tôi cần cô giúp tôi, có thể tôi bỏ lỡ một số manh mối ở hiện trường, giúp tôi bù đắp, có thể tôi sẽ cư xử theo cảm tính, hãy cản tôi kịp thời.”

Mộc Thập không chút do dự nói: “Được.”

Khi bọn họ trở lại nhà Nguyên Tình lần nữa, Hạ Cảnh Hòa đã bị đưa về cục để điều tra, khi Cao Lăng Trần thấy bọn họ trở về, anh liếc nhìn Nguyễn Ngôn Hi, sau đó lại nhìn Mộc Thập.

Mộc Thập gật đầu.

Lúc này, thi thể của Nguyên Tình đã được đưa về cục cảnh sát, tất cả những gì còn lại tại hiện trường là ga trải giường, trên đó là những bông hoa tường vi do hung thủ vẽ bằng máu của Nguyên Tình, các cành cây được vẽ bằng sơn.

Mộc Thập nói: “Đây là bức tranh của Darna, “Mẹ và con”, đứa trẻ trong tranh đã bị nhiễm một căn bệnh lạ từ khi sinh ra, phải uống một loại nước ép gọi là hoa đỏ, trông giống như hoa tường vi màu đỏ, nhưng nó lại có độc tính, đứa trẻ không thể uống trực tiếp, vì vậy mẹ của đứa trẻ phải uống rồi cho đứa trẻ uống sữa của cô ấy.

Vì vậy, mẹ của đứa trẻ trồng hoa này trong vườn, mỗi ngày đều ăn bông hoa này, sau đó cho đứa trẻ bú, theo thời gian, chất độc xâm nhập vào cơ thể cô, khiến cơ thể cô đỏ bừng, sau đó bông hoa dần sinh trưởng trên cơ thể cô, khi bệnh của đứa trẻ được chữa khỏi, thì người mẹ đã chết.”

Người mẹ đã chết, nhưng đứa trẻ vẫn sống sót, giống như Nguyên Tình và Tiểu Nhĩ Đóa.

Nguyễn Ngôn Hi bước đến giường, nhìn bông hồng vẽ bằng máu của Nguyên Tình rồi nói: “Cũng vẽ bằng tay trái, cùng nét vẽ và phương pháp vẽ, cùng một hung thủ với vụ án trước.”

Cao Lăng Trần nhìn xung quanh, không phát hiện chữ P tiếng Anh, “Chỉ là lần này hình như hung thủ không để lại chữ ký như lần trước.”

Nguyễn Ngôn Hi hạ mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Có lẽ chỉ là chúng ta chưa tìm được.”

Cao Lăng Trần cảm thấy rất rõ ràng lời nói của Nguyễn Ngôn Hi đã ít hơn nhiều, anh không thể nhìn ra được sự kiêu ngạo của anh ta lúc trước, bây giờ trông anh ta càng thêm xa cách hơn. Cao Lăng Trần hiểu rất rõ trạng thái của Nguyễn Ngôn Hi, dù sao sau khi mất đi bạn bè, người thân, anh ta còn phải dấn thân vào quá trình xử lý vụ án, đó là một loại tra tấn, tra tấn tinh thần.

Đây cũng giống như những gì họ sẽ gặp phải với tư cách là cảnh sát, khi đến hiện trường, rất có thể người anh em của họ, vợ, bạn bè, đồng nghiệp của anh ta sẽ xuất hiện trong vũng máu, đây là nỗi đau mà những người chưa từng trải không thể tưởng tượng được, nhưng dù đau đớn đến đâu, họ cũng sẽ không bỏ qua vụ án này, ngược lại, họ sẽ tham gia nhiều hơn, vùi đầu vào làm trái lại sẽ làm tổn thương chính mình.

Cao Lăng Trần ra hiệu cho Mộc Thập đi ra, hai người đi ra ngoài.

Cao Lăng Trần nói: “Hiện tại trạng thái của Nguyễn Ngôn Hi không tốt, tôi sợ anh ấy quá muốn bắt hung thủ, khiến anh ấy quá gấp gáp.”

“Anh ấy tự biết điều đó, vì vậy tôi sẽ cố gắng để mắt đến anh ấy.”

Cao Lăng Trần thở dài: “Chờ một chút, cô đưa anh ấy về trước đi, khi có manh mối gì tôi sẽ báo cho hai người trước tiên.”

Mộc Thập gật đầu.

“Mộc Thập, Mộc Thập! Mộc Thạch!”

Giọng nói của Nguyễn Ngôn Hi đột nhiên truyền đến từ dưới lầu, Mộc Thập và Cao Lăng Trần lo lắng, duỗi đầu nhìn xuống, không biết Nguyễn Ngôn Hi xuống lầu khi nào.

“Có lẽ anh ấy không thể tìm thấy cô, cho nên mới đi xuống.”

Bởi vì Mộc Thập và Cao Lăng Trần đang đứng ở một góc, Nguyễn Ngôn Hi không nhìn thấy bọn họ khi đi ra ngoài, cho nên chạy xuống lầu.

“Cao Lăng Trần, vậy tôi đi trước.”

Sau khi Mộc Thập nói lời tạm biệt với Cao Lăng Trần, vội vàng đi xuống.

Mộc Thập nhíu mày một lúc, nhìn thấy Nguyễn Ngôn Hi ngồi trên bậc thềm bên đường, anh cuộn tròn người ở đó, một mình, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Mộc Thập thở dài, tăng nhanh tốc độ.

Đi tới trước mặt anh, cô khẽ gọi: “Nguyễn Ngôn Hi.”

Nghe thấy giọng nói của Mộc Thập, Nguyễn Ngôn Hi ngẩng đầu lên nhìn cô: “Vừa rồi tôi không tìm được cô.”

“Vừa rồi tôi đang nói chuyện với Cao Lăng Trần, xin lỗi. “

Nguyễn Ngôn Hi lại cúi đầu xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, giọng nói có vẻ nghẹn ngào, “Mộc Thập, trước giờ tôi chưa bao giờ sợ bất cứ điều gì, bởi vì tôi cảm thấy rằng tôi có thể nhìn thấu mọi thứ, có thể kiểm soát nó, bây giờ tôi biết rằng tôi quá kiêu ngạo, làm sao tôi có thể kiểm soát mọi thứ chứ.”

“Nhưng như vậy mới là anh, tự tin khống chế tất cả, như vậy mới là anh.”

Giọng nói trầm thấp của Mộc Thập lọt vào tai Nguyễn Ngôn Hi, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, một lúc lâu mới nói: “Mộc Thập, từ nay về sau đừng rời khỏi tôi.”

Anh ấy không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa.

“Được.”