Ngủ Bù Giữa Suy Luận - Dực Tô Thức Quỷ

Chương 13: Câu chuyện nhỏ số 2




Câu Chuyện Nhỏ 2

Trên băng ghế ở góc trại trẻ mồ côi, một cô bé tóc đen đang ngồi đó, cầm một cuốn sách trong tay, đang xem, bởi vì bây giờ mới đầu xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, cô bé đang đọc sách xoa xoa bàn tay lạnh lẽo.

“Cậu là ai? Tại sao lại ở đây một mình?”

Giọng nói non nớt của một cậu bé phát ra từ bên phải cô gái.

Cô bé ngước lên nhìn cậu bé mặc áo khoác đen, khăn quàng cổ và găng tay, trông rất ấm áp, “Tôi sống ở đây. “

Cậu bé ngồi xuống bên cạnh cô bé, cởi găng tay bỏ vào túi, sau đó quay đầu nhìn cô, “Vậy cậu là trẻ mô côi.”

Cô bé gật đầu, nhưng không nói gì nữa.

Không có ai khác xung quanh, cậu bé nghi ngờ hỏi: “Tại sao cậu không vào trong, chơi với họ?”

“Tôi thích đọc sách. “

“Hôm nay không mang sách đến, có đồ chơi, cậu không muốn chơi đồ chơi sao?”

Cô bé lắc đầu.

“Vậy lần sau tôi sẽ mang theo một cuốn sách. Đúng rồi, cậu tên là gì?”

Cô bé đáp: “Tiểu Thạch Đầu.”

“Thật là một cái tên kỳ lạ, không phải cậu là con gái sao?”

“Biệt danh của tôi.”

Cậu bé đưa tay chọc chọc vào mặt cô, “Không cứng mà.”

Cô bé giật mình, vô thức cúi người lại: “Vậy cậu tên gì?”

“Tiểu Nguyễn.”

Cô bé đưa tay ra chọc vào mặt cậu, “Ừm, khá mềm.”

“Cậu đang đọc sách gì?”

Cô bé đưa cuốn sách cho cậu bé, bàn tay cậu bé chạm vào tay cô, vì lạnh nên rụt tay lại, “Cậu lạnh quá, cậu mặc ít quá.”

Cậu bé đeo găng tay cho cô bé, sau đó lấy khắn quàng quấn lên cô cô bé, hết vòng này đến vòng khác, “Bây giờ thì ấm rồi.”

Cô gái nhỏ được quấn ấm áp, khẽ cười: “Cảm ơn cậu.”

Cậu bé quay mặt đi chỗ khác, lúng túng nói: “Chỉ do tôi quá nóng mà thôi.”

Tiểu Nguyễn, Tiểu Nguyễn.”

“Mẹ tôi đến tìm tôi, tôi phải đi rồi, lần sau tôi sẽ đến thăm cậu, sẽ mang cho cậu thật nhiều sách.”

Cô bé gật đầu: “Cảm ơn.”

Vài năm sau.

“Tiểu Nguyễn, cậu đi chậm rồi”

Cậu bé cầm một chồng sách trong tay, “Không được, tôi đã hứa sẽ tặng sách cho Tiểu Thạch Đầu, cô ấy đã đợi mấy năm rồi.”

Một tháng sau lần gặp gỡ Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Nguyễn và ba mẹ đã ra nước ngoài, mấy năm sau mới về nước, nhưng cậu luôn nhớ đến lời hứa của cô bé kia, cho nên muộn vậy mới đến cô nhi viện.

Sau khi tìm kiếm xung quanh cô nhi viện, nhưng không tìm thấy Tiểu Thạch Đầu, Tiêu Nguyễn nhìn thấy một giáo viên trong cô nhi viện, vội vàng hỏi: “Cô giáo, cô bé tên Tiểu Thạch Đầu đâu rồi, cậu ấy đâu rồi?”

Giáo viên suy nghĩ một lúc, không có ấn tượng, “Tiểu Thạch Đầu? Con nói cho cô biết tên của cô bé đi. “

Tiểu Nguyễn nói: “Cậu ấy chỉ nói cho con biết biệt danh của cô ấy là Tiểu Thạch Đầu thôi.”

Giáo viên hỏi một giáo viên khác bên cạnh: “Tiểu Vương, cô biết không?”

Cô giáo nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhớ ra, “À, tôi nhớ ra rồi, không phải là con gái của tội phạm giết người sao?”

“Ồ, là cô bé.”

Cô giáo cúi đầu cười nói với Tiểu Nguyễn: “Bạn nhỏ, Tiểu Thạch Đầu đã được nhận nuôi rồi, cho nên bây giờ cô bé không sống ở đây nữa.”

“Được nhận nuôi?”

Mẹ Tiểu Nguyễn sờ đầu cậu, “Vậy thì con đừng lo lắng cho Tiểu Thạch Đầu nữa, bây giờ nhất định bạn ấy đang sống trong một gia đình rất tốt, chắc hẳn có rất nhiều sách để đọc.”

“Được rồi.”

Tiêu Nguyễn bất lực cúi đầu, nhìn quyển sách trong tay, nghĩ thầm, nếu cậu ấy đợi thêm một chút nữa thì tốt biết bao.

Nhiều năm sau.

Nguyễn Ngôn Hi vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn Mộc Thập đang ngồi trên ghế sofa rồi hét lớn: “Mộc Thập! Cô đang làm gì vậy!”

Mộc Thập lại cắn thêm một miếng, “Ăn cà rốt.”

Nguyễn Ngôn Hi tức giận, “Đó đồ tôi dùng để nấu!”

Mộc Thập đưa cho anh củ cà rốt đã ăn một nửa, “À, còn một nửa, anh muốn sao?”

“…”