Ngọt Tựa Mật Đào

Chương 9




Cuối tháng ba, phu nhân đại học sĩ Văn Trạch mang theo nữ nhi Văn Âm, Văn Linh, đến Tích Thúy Sơn thăm Thái hoàng thái hậu.

Văn Linh mới năm tuổi ngồi buồn chán đến đáng thương, Thái hoàng thái hậu liền gọi người dẫn bé ra ngoài chơi đùa, cũng để cho Lý Phượng Minh cùng Văn Âm đi cùng.

Cơ hội ra ngoài của các bé gái Tề quốc không nhiều lắm, tiểu Văn Linh lại đang ở độ tuổi hiếu kỳ, dù con bé chỉ được chạy nhảy nhót khắp nơi trong hành cung thôi, nhưng bé cũng vô cùng thoải mái y như một con thỏ nhỏ vui vẻ.

Văn Âm cùng Lý Phượng Minh tuổi tác tương đương, hai đại cô nương mười chín tuổi xuân xanh cũng không thể cùng tiểu hài tử năm tuổi nhảy nhót chạy lung tung, nên chỉ sóng vai tản bộ ở phía sau, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.

Dù sao tỳ nữ Văn gia cùng hai thị nữ hành cung cũng chông chừng con bé rất chu toàn, ngay cả Thuần Vu Đại cũng đi theo bên cạnh giúp đỡ, nên không cần lo lắng tiểu tử kia té ngã hoặc gây họa.

Trong lúc nói chuyện với nhau, Lý Phượng Minh phát hiện, lần này da Văn Âm sáng mịn hơn rất nhiều, hoàn toàn không giống như lần trước theo Hằng vương phi đến.

“… Tiếu lan ngưng thần hương kia, ta chỉ kịp dùng qua có một lần, sau đó liền bị mẹ ta lấy đi mất. Ngài nói xem có tức giận hay không chứ?”

Tuy nói nàng oán giận, nhưng đáy mắt lại đong đầy ý cười, hiển nhiên quan hệ giữa mẹ con cực kỳ thân mật.

“Cũng may là bà còn niệm chút tình cảm mẹ con, đem ‘Ngọc dung tán’ kia giữ lại cho ta. Ta làm theo ngài nói, sớm muộn gì da cũng sẽ trắng. Một tháng nay, rất nhiều người đều bảo ta thật sự đã trắng hơn một chút.”

Hình như là cố ý muốn chứng minh hiệu quả, hôm nay nàng còn đặc biệt để mặt mộc không trang điểm.

Lý Phượng Minh nghiêm túc quan sát khuôn mặt mộc mạc của nàng, gật đầu cười nói: “Một bình lần trước kia, hẳn là còn đủ cho cô dùng hơn một tháng nữa. Lúc nào dùng hết thì lại tới tìm ta mà lấy.”

Nhà Văn đại học sĩ cũng được xem là dòng dõi thanh quý, nhưng cũng chưa đến mức dám ra tay hào phóng như Hằng vương phi.

Văn Âm vội vàng khoát tay, ngượng ngùng từ chối nhã nhặn: “Đa tạ ý tốt của Hoài vương phi.”

“Không cần ngươi bỏ tiền, ta tặng ngươi.” Lý Phượng Minh nhìn ra băn khoăn của nàng, cười giải thích: “Ta ở Ung kinh cũng không biết người nào, nhìn ngươi hợp nhãn duyên, liền muốn kết giao bằng hữu. Ta với ngươi bằng tuổi nhau, không cần phải xưng hô ‘ngài’ với ‘ngài’ làm gì cả.”

Văn Âm đương nhiên nguyện ý cùng nàng kết giao, nhưng với giáo dưỡng đã học, nàng luôn cảm thấy dù có giao tình gì đi nữa, nhưng mà vô duyên vô cớ chiếm tiện nghi của bằng hữu cũng không thích hợp.

“Đã là đồ vật bên trong của hồi môn mà ngươi mang đến, nếu cho ta, vậy chẳng phải ít nữa ngươi sẽ không có gì để dùng sao? Như vậy không được.”

Lý Phượng Minh nói: “Ta có công thức làm. Chờ Hoài Vương điện hạ từ tiền tuyến trở về, ta sẽ hỏi xem hắn có cục phường chế dược dưới danh nghĩa hay không, cần dùng cái gì cũng có thể tự làm được.”

Quốc sách Tề quốc đối với thương nhân tương đối thân thiện, bởi vậy Ung kinh luôn tụ tập đủ loại thương nhân trong thiên hạ. Chỉ cần bỏ tiền ra, cho dù sinh ra từ nước nào cũng không thành vấn đề.

Một tháng nay, Lý Phượng Minh đã tính toán tốt con đường kiếm tiền, giờ chỉ chờ Tiêu Minh Triệt hồi kinh thôi.

“Nếu đã như thế, vậy ta không từ chối nữa.”

Văn Âm cũng không ngượng ngùng khách sáo, lúc này vỗ tay vui vẻ: “Trung tuần* ta có nghe cha ta nhắc qua, nói bệ hạ triệu Hoài vương hồi kinh. Tính toán thời gian, thì nhiều nhất là mấy ngày nữa là đến. Đến lúc đó nếu như Hoài vương phủ bày tiệc ăn mừng, ta sẽ đưa cho ngươi một món đồ rất thú vị làm quà chúc mừng.”

*Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng.

“Cái gì mà tiệc ăn mừng?” Lý Phượng Minh ngạc nhiên trố mắt.

Văn Âm kinh ngạc: “Ngươi không biết sao? Ngày hôm trước cửa cung dán tin tức Nam Cảnh đang gia tăng cấp tốc truyền tin chiến thắng về, hai ngày nay đầu đường cuối ngõ trong kinh đều bàn tán. Hoài Vương ở Loa Sơn tự mình ra trận giết địch, giúp Trần Trì tướng quân chuyển bại thành thắng.”

Tề quốc không có công báo chính thức, như chỉ dụ của Hoàng đế, chính sách quan trọng của triều đình, quan lại dâng sớ, quan viên bổ nhiệm miễn nhiệm điều chuyển, chiến báo các loại tin tức lớn nhỏ này ở tiền tuyến này, đều sẽ dán thiếp ở cửa cung, coi như thông báo.

Bởi vì chiến báo là thông qua binh bộ phi dịch tăng tốc truyền về, cho nên tin tức Loa Sơn đại thắng mặc dù là cùng Tiêu Minh Triệt gần như đồng thời lên đường, nhưng tin tức lại đến kinh thành trước Tiêu Minh Triệt vài ngày.

***

Tích Thúy Sơn cách cửa nam kinh thành chỉ có hai mươi dặm, nhưng Thái hoàng thái hậu theo tề chế không làm chính trị, lão nhân gia đối với triều chính thời sự cũng không có hứng thú, cho nên tin tức liên quan bình thường sẽ không đặc biệt truyền đến nơi này.

Chạng vạng tối, lúc Lý Phượng Minh trở lại Trường Phong uyển, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười ngọt ngào đến mức có thể nhỏ ra mật, làm cho Tân Hồi nhìn mà hoảng sợ.

Tân Hồi mang tâm tình phức tạp nheo mắt nhìn nàng, nhỏ giọng khuyên can: “Điện hạ, ngài vẫn là mau buông chân xuống đi. Nếu để Thuần Vu trông thấy ngài không để ý đến dáng vẻ như vậy, lại nhịn không được niệm kinh cả đêm đó.”

Sau án thư, Lý Phượng Minh ngồi không ra ngồi mà bắt chéo chân gác lên bàn, vui mừng khấp khởi nói: “Tối nay tâm tình của ta rất tốt, cho dù Thuần Vu có niệm kinh thuyết giáo, ta cũng không sợ không buồn.”

“Hoài vương đại thắng, tin tức nói sắp hồi kinh, sao lại khiến cho ngài cao hứng thành như vậy?” Tân Hồi khó hiểu.

“Dùng cái não bé như hạt dưa của ngươi mà ngẫm kĩ lại đi, người đang trên đường hồi kinh là Tiêu Minh Triệt sao?”

Lý Phượng Minh lười biếng giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ chọc vào trán nàng: “Đó là một vạn thỏi vàng đang leng keng rung động, chạy như bay nhào vào lòng ta đó!”

Hai người đang cười đùa, Thuần Vu Đại bưng trà sâm tiến vào thư phòng.

Chân Lý Phượng Minh phản ứng nhanh hơn đầu óc, nhanh chóng buông xuống khép lại, tư thế ngồi trong nháy mắt khôi phục thành bộ dáng đoan trang nghiêm túc.

Thuần Vu Đại dâng trà sâm lên, làm bộ không nhìn thấy tư thái tản mạn vừa rồi của nàng: “Điện hạ, hôm nay ta hỗ trợ chăm sóc tiểu cô nương Văn gia, có cùng tỳ nữ Văn gia tán gẫu vài câu.”

Động tác uống trà của Lý Phượng Minh dừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng: “Nghe được cái gì rồi?”

“Mấy ngày trước, Thái tử cùng Hằng vương ở trước mặt Tề đế ầm ĩ một trận, chọc cho Tề Đế tức giận.” Thuần Vu Đại nhỏ giọng nói: “Nhưng bên ngoài cũng không ai biết nguyên nhân trong đó. Ta nghĩ, có lẽ có liên quan đến Hoài vương điện hạ và Liêm gia.”

Lý Phượng Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hơn phân nửa là vậy. Mặc kệ đi, Tiêu Minh Triệt hồi âm nói với ta là ‘biết rồi’, hôm nay lại nghe Văn Âm nhắc đến chuyện ‘Loa Sơn Nam Cảnh đại thắng’, bây giờ khắp phố phường đều đã biết rồi. Vậy chắc hẳn mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.”

Chỉ là một trận thắng không lớn không nhỏ, lại trong vòng hai ngày liền truyền khắp phố xá kinh thành ai cũng biết. Ngay cả quý nữ khuê phòng như Văn Âm cũng nghe nói. Nếu không có ai ở sau lưng cố ý giúp đỡ…

Dù sao Lý Phượng Minh cũng không tin.

“Xem ra hắn có thể ứng phó được, ta cũng không cần phí tâm tư đi lo thêm chuyện này nữa.”

***

Sự thật chứng minh, trái tim Lý Phượng Minh đã thả lỏng quá sớm rồi.

Sáng mùng hai tháng tư, Tiêu Minh Triệt đến kinh thành, phụng chiếu tiến cung diện thánh.

Nghe nói Tề đế gặp hắn ở ngự thư phòng, ở đây ngoại trừ Thái tử cùng Hằng vương ra, còn có trung thư lệnh Vi Kế Thuần.

Có trời mới biết mấy người này ở trong ngự thư phòng nói chuyện gì, dù sao đến buổi chiều, Tiêu Minh Triệt đã bị một đạo khẩu dụ mơ hồ là “Đến Tích Thúy Sơn hối lỗi ba tháng, yên lặng chờ xử lý” đuổi đến hành cung.

Từ lúc ở cửa hành cung đón Tiêu Minh Triệt vào, lại đến lúc hai người cùng nhau đi gặp Thái hoàng thái hậu làm lễ, toàn bộ quá trình Lý Phượng Minh đều ngây ra như phỗng.

Nàng rốt cục ý thức được, trước đó Tiêu Minh Triệt nói “biết rồi” ở trong thư, với cái mà nàng cho là “biết”, căn bản không phải cùng một chuyện!

Đám người sợ Thái hoàng thái hậu buồn bực lo nghĩ, nên không ai dám nói cho bà biết Tiêu Minh Triệt đến là để hối lỗi.

Lão thái thái chỉ nghĩ rằng sau khi hắn trở về từ tiền tuyến, liền đặc biệt chạy tới hành cung bồi mình, nên vô cùng vui vẻ.

Đối mặt với thái nãi nãi thân thiết hiền lành này, Tiêu Minh Triệt có thái độ khác thường, nhiều lần lộ ra vẻ khiếp sợ cùng hồ nghi giống như “nhìn thấy quỷ.”

May mà ánh mắt lão thái thái không tốt lắm, vẫn chưa phát hiện hắn khác thường, còn vui vẻ ồn ào trêu ghẹo: “Tiểu Phượng Minh đây là làm sao vậy? Ngày nào cũng duỗi cổ ra ngóng sao ngóng trăng, lúc này người đang ở ngay trước mặt, ngươi ngược lại thẹn thùng đến mức không nói nên lời?”

Tiêu Minh Triệt cứng đờ, dùng ánh mắt cổ quái liếc về phía Lý Phượng Minh bên cạnh.

Chỉ thấy nàng đờ đẫn ngẩng đầu, hướng lão thái thái kéo ra khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.

Lão thái thái cao hứng phất phất tay: “Hai vợ chồng son mới tân hôn liền chia tay, bây giờ thật vất vả mới được đoàn tụ, thái nãi nãi cũng nên giúp ngươi hoàn thành ước vọng. Từ ngày mai, sớm tối thưa hầu đều miễn, hai người các ngươi cũng có thể ở chung nhiều hơn.”

Lường trước được hai người bọn họ lâu ngày mới gặp lại, nhất định có rất nhiều lời thân mật nồng nhiệt muốn nói riêng, lão thái thái liền thúc giục bọn họ mau chóng trở về Trường Phong uyển.

Trên đường trở về, cả hai đều im lặng.

Tiêu Minh Triệt không biết nên nói cái gì, mà Lý Phượng Minh thật sự là không còn lời nào để nói. Nàng sợ mình vừa mở miệng sẽ phun ra lửa.

Vốn tưởng rằng sau khi Tiêu Minh Triệt trở về, nàng có thể hồi kinh thúc đẩy đại kế kiếm tiền của mình. Kết quả ra sao? Tên này rõ ràng đã sớm nhận được tin tức, vậy mà còn có thể trúng chiêu của người khác, mới hồi kinh gặp mặt thánh xong đã bị phạt đến Tích Thúy Sơn ăn năn hối lỗi! Lại còn dài đến ba tháng!

Hai người đều mang tâm tư riêng, một đường giữ khoảng cách nửa cánh tay trầm mặc song hành.

Tân Hồi đi theo phía sau, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nàng hiểu rất rõ Lý Phượng Minh, liếc mắt liền nhìn ra sự tức giận của điện hạ nhà mình đã lên đến đỉnh điểm.

Nàng hoàn toàn không muốn gặp xui xẻo, nên chỉ có thể yên lặng cầu phúc cho Hoài Vương điện hạ Đại Tề.

***

Vào Trường Phong uyển, Tiêu Minh Triệt đột nhiên nhớ tới một chuyện. Thấy ven đường dưới hành lang đều có thị nữ hành cung, hắn liền gọi Lý Phượng Minh vào thư phòng nói chuyện riêng.

Vào thư phòng đóng cửa thật kỹ, Tiêu Minh Triệt xoay người lại, không được tự nhiên mà hắng giọng: “Nàng, có thể…”

Lúc hắn mở miệng cũng chưa có tìm xong từ ngữ, lời mới bắt đầu liền kẹt lại.

Lý Phượng Minh chậm rãi đón nhận ánh mắt của hắn, thần sắc suy sụp: “Hoài vương điện hạ, có thể cho phép ta xin hỏi trước một chuyện không?”

Tiêu Minh Triệt rất có phong độ gật đầu: “Được.”

“Ta thật sự tò mò, hôm nay ngài ở Ngự thư phòng rốt cuộc là nói cái gì, làm cái gì, mà đến nỗi chọc giận thiên nhan, ngay cả công lao đại thắng của Loa Sơn cũng không bảo vệ được quý thể của ngài?” Thanh âm của Lý Phượng Minh ẩn chứa tức giận, kèm theo mệt mỏi.

Cả khuôn mặt càng giống như là kiều hoa bị sương lạnh tạt qua, đẹp thì có đẹp, nhưng lại giống như bị rút mất ba hồn bảy vía, khiến lòng người kinh hồn táng đảm.

Tiêu Minh Triệt rũ mắt quan sát nàng một lúc lâu, lạnh nhạt trả lời: “Chẳng làm gì cả. Phụ hoàng hỏi quân lương Nam Cảnh phải chăng có khác thường hay không, ta chưa từng thấy qua cái kia rõ ràng chi tiết, nên trả lời không biết. “

Chuyện hôm nay ở ngự thư phòng, nói đến cũng không phức tạp.

Hằng Vương cho biết, năm ngoái Liêm gia trình lên bộ phận binh bộ một phần chi tiêu của quân lương Nam Cảnh nhưng có gì đó rất bất thường, hắn nghi ngờ Liêm Trinh tham ô quân lương.

Thái tử thì cho rằng Liêm Trinh không phải người như vậy, Liêm gia cũng không dám lớn mật như thế.

Sau đó, Thái tử chủ trương phái đặc sứ đi tới Nam Cảnh điều tra kỹ lưỡng, chứng minh Liêm Trinh trong sạch. Hằng Vương thì đề nghị khống chế toàn bộ Liêm gia trước khi điều tra, để tránh đánh rắn động cỏ.

Hai người bọn họ cãi nhau chừng nửa canh giờ, hai bên bất phân thắng bại. Trung thư lệnh Vi Kế Thuần lại ba phải, Tề Đế nghe phiền, đương nhiên cũng khó quyết định, liền giận chó đánh mèo sang Tiêu Minh Triệt, nói hắn “Đốc quân thiếu giám sát, hỏi gì cũng không biết”. Cứ vậy liền phát khẩu dụ mơ hồ không rõ, đem hắn ném tới hành cung cho tỉnh lại.

Cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả, Lý Phượng Minh ngoài cười nhưng trong không cười hỏi hai câu liên tục: “Cho nên, Liêm Trinh tham ô quân lương sao? Ngài có liên quan hoặc biết không?”

Tiêu Minh Triệt lắc đầu, liếc nhìn ánh mắt kỳ quái của nàng: “Nàng rất lo lắng ta sẽ bị hỏi tội?”

“Sẽ không bị hỏi tội, chuyện này trong mắt bệ hạ quý quốc căn bản không hề quan trọng. Ông ấy đuổi ngài đến hành cung hối lỗi, ý tứ chính là không muốn quản.” Lý Phượng Minh nói đến hữu khí vô lực, nhưng ý tứ trong lời nói lại mười phần chắc chắn.

“Ông ấy chỉ là còn chưa nghĩ ra, nên làm thế nào để đồng thời đè hai bên Thái tử cùng Hằng vương xuống.”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt ảm đạm: “Phụ hoàng đang suy nghĩ cái gì, nàng làm sao biết được?”

“Cái đó không quan trọng, không cần phải nghiên cứu kỹ loại chi tiết này. “Lý Phượng Minh dùng ánh mắt ‘sống không còn gì để luyến tiếc’ nhìn hắn, gọi thẳng tên hắn: “Tiêu Minh Triệt, hai ta đánh một trận đi.”

“Cái gì?”

Từ sáng sớm hôm nay tiến cung gặp mặt thánh trải qua đủ loại không vui, sau đó lại bị phạt đến hành cung gặp được một thái nãi nãi hoàn toàn khác biệt với trước kia, Tiêu Minh Triệt vốn đã rất mơ hồ.

Trước mắt Lý Phượng Minh lại một câu quay ngoắt sang hướng khác, lời nói tiếp theo giống như lời mở đầu nhưng không có kết thúc, điều này làm cho hắn quả thực không biết làm sao.

Quanh thân hắn bất giác căng thẳng, trong mắt ngưng tụ lại đề phòng: “Vì sao đột nhiên muốn cùng ta đánh nhau?”

Kỳ thật không phải ta có ý đánh nhau với ngươi, là muốn đơn phương đánh ngươi thôi đó.

Lý Phượng Minh yếu ớt cười thảm: “Ngài có từng nghe qua một câu thánh nhân hay nói chưa? Gọi là ‘Một tấc thời gian, một tấc vàng?”

Kế tiếp còn phải cùng tên này ở hành cung hối lỗi ròng rã suốt ba tháng, sự tổn thất của nàng có thể nói là quá thảm rồi!

Lý Phượng Minh càng nghĩ càng tức giận, dứt khoát trở tay cầm tờ giấy từ trên bàn, vò thành cục rồi ném thẳng vào mặt hắn.

Nàng đè ép tiếng nói, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Rốt cuộc là ngài lấy đâu ra tự tin mà trả lời ở trong thư là ‘biết rồi’?”

Tiêu Minh Triệt nhanh nhẹn tránh thoát, ném cho nàng một cái ánh mắt cảnh cáo: “Nàng…”

“Nàng cái gì mà nàng?! Hôm nay ngay cả chuyện bé như hạt vừng mà ngài cũng không thể an toàn trở ra được, ngài biết cái quỷ gì?!”

Lý Phượng Minh càng nghĩ càng tức giận, tiện tay cầm quyển sách lên ném về phía hắn.

“Sở dĩ người ta muốn miệng rộng, chính là để lúc gặp phiền phức có thể mở miệng nói chuyện! Mấy câu nói thôi là có thể thoát thân tự bảo vệ mình, còn ngài thì giống như cái vỏ trai ngốc nghếch không chịu hé răng. Người khác không khinh ngài thì khinh ai!”

Tiêu Minh Triệt lần nữa tránh thoát, thấy nàng thế mà muốn đưa tay với lấy bình hoa, liền sải một bước dài tiến lên, lấy khuỷu tay ngăn chặn cánh tay nàng, trong mắt có rất nhiều khó hiểu.

***

Lý Phượng Minh biết mình không nên thất thố, nhưng trong lòng nàng quá mức tức giận.

Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì nàng cũng có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng riêng chuyện triều cục thì nhất quyết phải quyết đoán dứt khoát.

Bởi vì đạo sinh tồn của hoàng tự không giống với người thường, mỗi lần chỉ cần dễ dàng nhượng bộ rồi một điều nhịn chín điều lành, nhỏ bé thôi, nhưng trải qua nhiều năm tích lũy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ biến thành núi lớn đè chết mình.

Dưới cái nhìn của nàng, chuyện Liêm Trinh này, Tiêu Minh Triệt hoàn toàn có thể dùng một loại phương thức đưa đẩy khéo léo nhu hòa, dễ dàng thoát thân được.

Nhưng hắn tự nhiên lại buồn bực không lên tiếng, cứng rắn nhận “Đến hành cung phạt hối lỗi ba tháng”, mối thua thiệt rõ là lớn như vậy!

Lý Phượng Minh xoay người quay tròn, tránh thoát áp chế của Tiêu Minh Triệt, vung quyền đi tới.

“Đừng tưởng rằng dáng dấp đẹp thì ta sẽ không nỡ đánh ngài! Ngài tốt xấu gì cũng coi như là người của ta, thế mà cứ như vậy mặc cho người khác ức hiếp, bảo ta phải để mặt mũi ở đâu đây! Đồ ngốc! Nhận lấy đi!”

Kèm theo tiếng quát mang lửa giận ngút trời, Tiêu Minh Triệt sững sờ tại chỗ, trên gò má rắn chắc trúng ngay một quyền.

Lý Phượng Minh cũng không nghĩ tới hắn lại đột nhiên ngừng động tác ngăn cản, lập tức cũng có chút trợn tròn mắt.

Hai người ngừng đánh lộn, bốn mắt nhìn nhau, trong thư phòng đột nhiên lâm vào một loại trầm mặc quỷ dị.

Chốc lát sau, mi tâm Tiêu Minh Triệt nhíu lại: “Ai là người của ai? Nàng suy nghĩ cho rõ ràng xong nói lại.”