Ngọt Tựa Mật Đào

Chương 47




Edit: Hà Thu

Trên thực tế, Lý Phượng Minh không am hiểu, cũng không h@m muốn làm thơ. Có quỷ mới biết vì sao ngày đó nàng lại bật thốt ra bốn câu vui đùa không đứng đắn kia.

Cho nên cái gọi là “gia quy mới” mà Tiêu Minh Triệt đặt ra đối với nàng mà nói, chỉ là trò đùa nhàm chán không liên quan.

Nhưng cái này lại khiến nàng nhớ tới một chuyện.

“Trước đây không phải ta đã nói, mỗi tháng chỉ có mùng một với mười lăm mới được hợp trướng thôi sao?”

Trong thư phòng, Lý Phượng Minh chống cằm ngồi lệch người, giả bộ giận chó đánh mèo trừng Thuần Vu Đại.

“Gần đây Tiêu Minh Triệt toàn ngủ lại chỗ này của ta. Sao ngươi không ngăn cản hắn?”

Thuần Vu Đại nhìn nàng, thành thật không chút sợ hãi.

“Người là chính ngài mang vào phòng ngủ. Bây giờ không giống ngày xưa, nơi này chung quy vẫn là Tề quốc, gần đây ngài đối với hắn lại đang cao hứng, ta quá lắm miệng cũng không thích hợp, chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt thôi.”

Nhắc đến việc này, Thuần Vu Đại lại có rất nhiều lời muốn nói.

“Gần đây số lần ngài thấy sắc mờ mắt quá liên tục, quả thực có thể gọi là phóng túng luôn rồi.”

“Phàm là Hoài vương đến gần thân cận, ngài căn bản là không có nửa điểm khắc chế cùng ý tứ cự tuyệt. Nếu như là trước đây…”

Thuần Vu Đại nói tới đây thì dừng lại, cũng không tiếp tục nói thêm nữa, chỉ lặng lặng nhìn chằm chằm Lý Phượng Minh.

Lý Phượng Minh bị ánh mắt này làm cho chột dạ áy náy, trở tay vuốt v e vết đau nhức ẩn ẩn sau lưng, ngượng ngùng cười xấu hổ.

Nàng đương nhiên biết những lời chưa nói hết của Thuần Vu Đại là gì.

Dân gian có câu thế này, quyền lực càng lớn sẽ càng tùy ý làm bất cứ điều gì mà mình muốn.

Nhưng trên thực tế, trách nhiệm cùng quyền lực cộng sinh đi đôi với nhau, người đứng trên vị trí càng cao càng phải chịu rất nhiều quy tắc ràng buộc. Nếu không rút dây động rừng, rất nhiều chuyện sẽ rối tung hết cả lên.

Nhóm công chúa Ngụy quốc sinh ra đã có quyền vào triều, có tư cách nghị trữ giống như các hoàng tử, nhưng đồng thời cũng phải chịu sự ràng buộc tương ứng, chấp nhận rất nhiều quy chế giám thị.

Nữ tử đương thời sinh đẻ không khác gì đánh cược mạng sống, mà Ngụy quốc công chúa trên người gánh vác trách nhiệm, gánh càng nặng thì mệnh càng quý, cho nên việc sinh con không thể là một chuyện hoàn toàn thuận theo tự nhiên.

Ngụy quốc công chúa thụ thai cần phải trải qua rất nhiều khâu điều dưỡng cùng chuẩn bị tỉ mỉ, nếu thời gian hiện tại không cho phép các nàng rảnh rỗi sinh con, vậy ngày hợp trướng phải được thái y sắp xếp, tần suất càng cần phải khắc chế.

Nếu Lý Phượng Minh vẫn là Lý Phượng Minh trước kia, Thuần Vu Đại vẫn là chủ tư của Huy chính viện lúc đó, “Hằng đêm sênh ca” gần đây như nàng, quan cung trướng của Tể tư trong Huy chính viện nên lên kế hoạch gián đoạn thỉnh trữ quân khắc chế, chủ tư cũng phải làm theo quy chế buộc tội phò mã lấy sắc mê hoặc chủ.

“Bây giờ không giống ngày xưa nữa, ta chỉ là…” Lý Phượng Minh tự dưng cạn lời ngoài ý muốn.

Gần đây quá mức nghiện chuyện trong trướng, quy củ mình đặt ra chính mình cũng quên mất, đây đúng là lỗi của nàng.

Mặc dù hiện giờ nàng đã không còn là Thái tử Đại Ngụy nữa, nhưng nàng cũng không thật sự tính toán cắm rễ sinh chồi ở Tề quốc. Nếu như cứ mãi dây dưa rồi có con với Tiêu Minh Triệt, vậy tương lai sẽ có phiền phức lớn.

Thậm chí, nếu không may chết vì sinh con…

Lý Phượng Minh rùng mình một cái.

Nàng xoa xoa thắt lưng trầm tư một hồi, cuối cùng tâm tình phức tạp lẩm bẩm nói: “Đợi đến tháng sau hắn đi Nam Cảnh nhậm chức Đô tư, ta có thể thanh tâm quả dục. Mắt không thấy, tâm không niệm.”

Thuần Vu Đại nhắc nhở: “Thế nhưng, mới đây Hoài vương lại dâng tấu lên bẩm báo Tề đế, thỉnh cầu đổi thành Phúc quận vương đi nhậm chức trước, nửa năm sau lại do hắn luân phiên tiếp nhận.”

“Phong tấu chương của Tiêu Minh Triệt là đang tìm mắng, Tề đế sẽ không đồng ý.” Nói đến chuyện này, Lý Phượng Minh tức giận trợn trắng mắt.

Chức vị “biên quân Đô tư” của Tề quốc này là thứ trống rỗng mới thiết lập, không chưởng binh phù, mà chỉ giám sát các công việc quân sự thông thường, bề ngoài thoạt nhìn giống như một cái chức suông.

Mà trên thực tế, đây căn bản là một lần thăm dò trước khi Tề đế thực hiện những cái cách về quân sự và chính trị.

Hai huynh đệ Tiêu Minh Triệt và Phúc quận vương đều không khám phá ra được tầng lợi hại này, chỉ coi nó như một cái chức suông, còn ở đó chơi trò “huynh đệ tình thâm”, không bị mắng mới là lạ.

Đô tư biên quân trực tiếp báo cáo công việc với Hoàng đế, trong quá trình tác chiến thực tế cần phải làm thế nào để binh bộ cùng quân đội hợp tác chung sống, rất có thể sẽ phát sinh mâu thuẫn hay xích mích gì đó. Những chuyện này trước khi thực sự xảy ra thì ai cũng không dám nói mò, trong lòng Tề đế cũng là tám phần không dám khẳng định.

Lúc trước ông khâm điểm Tiêu Minh Triệt làm Đô tư đầu tiên, đơn giản là nhìn trúng hắn có chiến công, ở quân đội rất được kính trọng ủng hộ, lúc này mới tính toán để cho hắn đi thử nghiệm đầu tiên.

“Thời gian luân phiên nửa năm đầu tiên, là mấu chốt mài giũa ba bên Đô tư, quân đội và binh bộ. Nếu đổi thành Phúc quận vương đi tới, căn bản không áp chế được đài. Cứ chờ mà xem, Hạ vọng thủ sĩ vừa chấm dứt, Tề đế nhất định sẽ bắt Tiêu Minh Triệt xách hành lý đi Nam Cảnh.”

Lý Phượng Minh bưng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, cưỡng ép hòa tan sự không nỡ kỳ quái trong lòng.

Thật là kỳ lạ, vì sao lại không nỡ chứ?

Nàng và Tiêu Minh Triệt sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngả, chuyện này rõ ràng nàng vẫn luôn ghi nhớ.

Vẫn là do quá nhàn rỗi. No bụng đói con mắt… nên mới nghĩ thế, phải không? Phải tìm chuyện gì đó để làm cho bận rộn mới được.

***

Lý Phượng Minh một khi nghiêm túc làm chút chuyện gì đó, vậy cũng giống như đổi thành người khác vậy.

Những ngày kế tiếp, mỗi ngày nàng đều đi sớm về khuya, đêm xuống vẫn ở trong thư phòng múa bút thành văn, có khi thậm chí còn chiến đấu với ngọn đèn đến cả đêm suốt sáng.

Lấy thân phận tình cảnh hiện giờ của nàng, cũng không có quốc chính triều vụ gì bận rộn, đơn giản chính là chút chuyện của Trạc Hương Hành thôi.

Thừa dịp Hạ vọng thủ sĩ đang được phố phường bàn tán sôi nổi, nàng an bài Ngọc Phương, Đồ Vu sắp xếp ra một nhóm sĩ tử được nhiều người chú ý, đổi mới cuộc chơi sang một cách khác.

Trước tiên đánh cược người nào có thể thông qua so văn cùng luận sách, sau đó lại đánh cược người nào ở trước điện đối đáp có thể lọt được vào mắt xanh của Tề đế, cuối cùng đánh cược xem ba ứng cử viên hàng đầu của thủ sĩ năm nay là ai.

Nàng cùng Thuần Vu Đại tính toán sơ lược một chút, chờ mấy màn này từng cái mở ra, ít cũng phải kiếm được hai đến ba ngàn lượng vàng, đúng là làm cho nàng vui sướng như điên.

Nhưng Lý Phượng Minh điện hạ sẽ không dừng lại ở đó.

Tề quốc không có thông báo chính thức, cũng không có tạp báo dân gian, phần lớn tin tức đều thông qua bố cáo sao chép tại cửa cung truyền đến cho mọi người.

Cho dù Ung Kinh là quốc đô của Tề quốc, nhưng phần lớn dân thường đều không biết chữ, những người đi xem thông cáo dán ở cửa cung, đa số đều là thư đồng của các phủ đệ danh gia vọng tộc phái ra.

Thỉnh thoảng người chủ sự trong nhà đoán trước được đại sự gần đây không có liên quan đến nhà mình, cho nên sẽ không mỗi ngày phái người đi xem cửa cung sao chép, có đôi khi sẽ bỏ qua một chút tin tức tức thời, sau đó trằn trọc mãi mới biết.

Nhắm chuẩn cơ hội này, Lý Phượng Minh nảy ra một ý, liền phân phó Thuần Vu Đại sao chép lại các thông tri hằng ngày tại cửa cung, hai nàng lại cùng nhau phân loại những điểm chính, viết lại thành phiên bản ngắn gọn súc tích hơn, mỗi ngày giới hạn mười bản tin tức, sau đó thông qua Trạc Hương Hành bán cho người có nhu cầu.

Ngoài ra, nàng còn yêu cầu Tân Hồi cùng Đồ Vu chia nhau tiếp xúc riêng với thương nhân Hạ Quốc cùng Tào Bang địa phương, tính toán làm địa điểm buôn bán “Hàng Tề đến Hạ, hàng Hạ đảo ngược về Tề”.

Tóm lại, nàng đem chính mình bận rộn như một con quay luân chuyển, tư thế kia, so với Hoài vương điện hạ Tiêu Minh Triệt đứng đắn còn nghiêm túc hơn.

Tuy có hơi mệt một chút, nhưng sau khi hoàn thành bố cục mở đầu của giai đoạn mới này xong, tính toán sơ qua, thì cùng lắm là đến đầu xuân năm sau là đủ tiền chạy trốn.

Nể mặt tiền bạc, dù có mệt mỏi đến đâu cũng không cảm thấy vất vả, nàng làm được!

Thấy Lý Phượng Minh mỗi ngày tuy mệt mỏi, nhưng lại bận rộn đến mức thích thú như vậy, Tiêu Minh Triệt cũng không đành lòng giày vò nàng nữa.

Hơn nữa gần đây hắn cũng bận nhiều chuyện, mỗi ngày phải đến khi trời tối mới có thể thở phào một hơi, vì thế tạm thời chiều theo ý nàng, thành thật trở về bắc viện “phòng không gối chiếc.”

Chờ đến cuối tháng, đến lúc Hoài vương phủ tới hành cung Tích Thúy Sơn thăm Thái hoàng thái hậu, hai người bọn họ cùng ngồi trong xe ngựa, mới khó có được giây phút hiếm hoi ở riêng với nhau.

***

Bởi vì gần đây Lý Phượng Minh quá bận rộn, khí sắc không được tốt lắm, hôm nay phải đi gặp Thái hoàng thái hậu, nàng liền bảo Châu nhi tỉ mỉ trang điểm một phen.

Trước kia, việc trang điểm chải chuốt của Lý Phượng Minh đa phần do Thuần Vu Đại phụ trách, thỉnh thoảng Tân Hồi cũng giúp đỡ.

Nhưng gần đây chẳng những một mình nàng bận rộn, mà ngay cả Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi cũng bị nàng sai bảo đến bù đầu, nên hôm nay liền do Châu Nhi thay nàng điểm.

Ngụy nữ và Tề nữ có chút khác biệt trong thói quen trang điểm.

Nữ tử Ngụy quốc bình thường trang điểm thích rực rỡ tươi tắn, mà Tề nữ thì lại chú trọng đến sự mềm mại tinh xảo.

Hôm nay là Châu Nhi trang điểm cho Lý Phượng Minh, đương nhiên là dựa theo thói quen tỉ mỉ kỹ lưỡng của Tề nữ.

Ngũ quan của Lý Phượng Minh trời sinh thanh tú, hai loại trang điểm đều cân được, cho nên nàng không cảm thấy hôm nay trang điểm như này có cái gì không tốt.

Tiêu Minh Triệt tuy nói không rõ sự khác biệt cụ thể giữa hai người, nhưng hắn đối mặt với Lý Phượng Minh hôm nay, theo bản năng sinh ra một loại cảm giác kháng cự sởn tóc gáy ——

Làn da như hoa đào thẹn thùng, lông mày như núi xa, tóc như mây trôi, đuôi mắt nhuộm sao trời.

Biết rõ nàng là Lý Phượng Minh, nhưng hôm nay nàng thật sự rất giống người phụ nhân mang đến cơn ác mộng thời thơ ấu cho Tiêu Minh Triệt.

Thấy cả người hắn vô thức cứng ngắc, cánh tay phải dán sát vào vách xe, Lý Phượng Minh không khỏi sửng sốt: “Ngài làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Tiêu Minh Triệt cả người căng thẳng, nhìn không chớp mắt.

Lý Phượng Minh liếc mắt nhìn sườn mặt hắn, mơ hồ nhíu mày: “Không có việc gì? Vậy ngài nhìn ta lặp lại lần nữa.”

Ánh mắt Tiêu Minh Triệt nhanh chóng xẹt qua nàng, lại cấp tốc nhìn về phía trước: “Thật sự không có việc gì.”

Bộ dạng quỷ quái này giống không có việc gì sao?

Nhưng hắn không muốn nói, Lý Phượng Minh cũng không còn cách nào khác với hắn, chỉ có thể mang theo đầu đầy mờ mịt đến trước mặt Thái hoàng thái hậu.

***

Từ sau khi Lý Phượng Minh theo Tiêu Minh Triệt trở về Hoài vương phủ, bởi vì đủ loại nguyên nhân, đây là lần đầu tiên nàng lại đến Tích Thúy Sơn.

Hiện giờ Thái hoàng thái hậu càng lúc càng hồ đồ, đã lâu không gặp nàng, nhất thời lại không nhận ra nàng.

Sau khi làm lễ xong, lão nhân gia híp mắt nhìn hai người bọn họ một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng đuổi Tiêu Minh Triệt đi ra ngoài, chỉ lưu lại một mình Lý Phượng Minh nói chuyện.

Thái hoàng thái hậu vẫy tay gọi Lý Phượng Minh đến gần, dáng vẻ thần sắc rất nghiêm khắc.

“Bảo Niệm, ngươi phải nhớ rõ ràng, Ngũ hoàng tử không chỉ là đứa con mà tỷ tỷ ngươi để lại. Hắn còn là hoàng tự, là huyết mạch đầu tiên của bệ hạ! Dù trong lòng ngươi có ủy khuất đến đâu, cũng không thể mất chừng mực.”

Mẫu phi Tiền Chiêu Nghi trên danh nghĩa của Tiêu Minh Triệt tên là Tiền Bảo Niệm, chuyện này Lý Phượng Minh biết.

Thái hoàng thái hậu vì sao lại đem mình nhận sai là Tiền Chiêu Nghi, nàng không hiểu lắm.

Vì thế nàng nghi hoặc nhìn về phía Hoa ma ma bên cạnh.

Hoa ma ma lúng túng lắc đầu với nàng, ý bảo nàng hàm hồ đáp ứng trước, lát nữa lại giải thích với nàng sau.

Vì thế Lý Phượng Minh cung thuận cúi đầu: “Vâng. Thần thiếp xin tuân theo lời dạy của Thái hoàng thái hậu.”

Im lặng một lát, Thái hoàng thái hậu lại chậm rãi chớp chớp mắt, giống như mới tỉnh lại: “Ấy, tiểu Phượng Minh? Sao ngươi không gọi ta là thái nãi nãi?”

Lý Phượng Minh dở khóc dở cười, lại theo lời bà sửa miệng: “Vâng, thái nãi nãi.”

“Làm sao vậy chứ? Ngươi thật không biết nghe lời.”

Lão nhân gia giở tính trẻ con hơi bĩu môi, trừng mắt nhìn chằm chằm phần bụng phẳng lì rõ ràng của nàng, trên mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.

“Lần đó ngươi hồi phủ, có phải ta đã nói qua, lần sau khi ngươi đến phải mang theo một tiểu tử mập mạp cho ta xem đúng không?”

Lão nhân gia hồ đồ thành như vậy, hiển nhiên không nói được đạo lý.

Lý Phượng Minh cũng không uổng phí miệng lưỡi kia, cười tủm tỉm thuận miệng nói bậy: “Thái nãi nãi bớt giận. Ngài cho con thêm một tháng nữa đi, được không? Một tháng sau trở lại, con đảm bảo sẽ mang đến cho ngài một tiểu tử mập mạp!”

Thái hoàng thái hậu nhất thời thanh tỉnh nhất thời hồ đồ, nói chuyện với Lý Phượng Minh toàn là kiểu ông nói gà bà nói vịt.

Trò chuyện không lâu, lão nhân gia cũng có chút tinh thần không tốt.

Hoa ma ma sai người đỡ bà trở về nghỉ ngơi, còn mình thì cùng Lý Phượng Minh đi dạo trong Hương Tuyết viên, thuận đường giải thích một hai.

“Thái hoàng thái hậu là hồ đồ, mới đem ngài nhận lầm thành Tiền Chiêu Nghi. Những lời răn dạy kia của nàng cũng không phải là mắng ngài, cho nên ngài tuyệt đối đừng tức giận với nàng ấy.”

Lý Phượng Minh tươi cười dịu dàng khéo léo: “Hoa ma ma nói gì thế? Trước đó lão nhân gia thương ta như vậy, cho dù thật sự dạy dỗ ta vài câu, thì người làm vãn bối như ta cũng không bao giờ tức giận. Hiện giờ thấy bà như vậy, ta nhìn chỉ thấy đau lòng.”

Nàng khéo léo hiểu lòng người như vậy, Hoa ma ma rất là vui mừng.

Hơn nữa trước đó nàng ở hành cung chăm bệnh nửa năm, cùng Hoa ma ma ở chung rất tốt, ít nhiều cũng có vài phần giao tình, vì thế Hoa ma ma liền nhịn không được quan tâm.

“Mới vừa rồi nhìn ngài cùng Hoài Vương điện hạ, tựa hồ có chút xa lạ?”

“Kỳ thật, lúc trước ở trong phủ vẫn rất tốt. Chỉ là hôm nay có chút không được tự nhiên, ta cũng không biết là như thế nào.”

Lý Phượng Minh nói thật, nhưng Hoa ma ma luôn cảm thấy nàng chỉ là không muốn ở trước mặt người khác thừa nhận mình không được phu quân sủng ái.

Hoa ma ma thấu hiểu không truy vấn nữa, cười khổ than một tiếng: “Hoài vương điện hạ lúc nhỏ không dễ dàng, vất vả ngài phải đảm đương nhiều hơn một chút.”

Lý Phượng Minh tâm niệm khẽ động: “Nói tới đây, trước kia ta chưa từng dám hỏi cặn kẽ, lúc hắn còn ở trong cung, Tiền Chiêu Nghi rốt cuộc đã làm gì hắn? Hoa ma ma, cái này có thể nói được không?”

Hoa ma ma nhìn quanh bốn phía, các cung nữ ven đường đều đứng thật xa, lúc này mới yên lòng, từ từ kể ra.

***

Trong miệng Hoa ma ma, Tề đế có tìm cảm rất sâu đậm với mẹ đẻ của Tiêu Minh Triệt là Tiền Bảo Từ.

Chuyện này, Lý Phượng Minh nửa chữ cũng không tin, thậm chí rất muốn khịt mũi coi thường.

Nhưng mà nàng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Hoa ma ma liền nói tiếp: “Năm đó bệ hạ đón Tiền Chiêu Nghi vào cung, mục đích ban đầu chỉ là vì để cho nàng chăm sóc Ngũ điện hạ…”

Tâm tình Tề Đế đối với Tiêu Minh Triệt rất phức tạp.

Một mặt, bởi vì Tiền Bảo Từ là vì sinh hắn mà chết, cho nên Tề Đế nhìn hắn liền dễ dàng nổi giận trong lòng.

Nhưng mặt khác, đại khái nhìn vào Tiền Bảo Từ hồng nhan bạc mệnh, Tề đế vẫn hy vọng Tiêu Minh Triệt có thể được chiếu cố tốt hơn. Chí ít, ban đầu nó là như vậy.

Cho nên mới gọi đường muội Tiền Bảo Từ là Tiền Bảo Niệm tiến cung, cũng đem Tiêu Minh Triệt ghi dưới danh nghĩa của nàng, tôn nàng làm mẫu phi.

Làm dì ruột của Tiêu Minh Triệt, Tiền Bảo Niệm cũng không phải ngay từ đầu đã phát điên với hắn.

Tiền Bảo Niệm cũng là một nữ tử dịu dàng, hai năm đầu mới vào cung, cũng tận tâm tận lực chăm sóc Tiêu Minh Triệt còn đang nằm trong tã lót.

Nhưng về sau lại chậm rãi thay đổi.

Vì để Tiền Bảo Niệm chuyên tâm chăm sóc Tiêu Minh Triệt, Tề đế không cho phép nàng có thai, mỗi lần lâm hạnh đều để cho nàng uống canh tránh tử.

Hai ba năm sau, ngự y chẩn đoán ra thân thể Tiền Bảo Niệm ít nhiều có chút tổn hại, đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là một kích trí mạng.

Thành hôn sinh con, đây cơ hồ là chuyện quan trọng nhất trong đời nữ tử Tề quốc.

Cho dù Tiêu Minh Triệt được ghi tạc dưới danh nghĩa của Tiền Bảo Niệm, nhưng chung quy vẫn không phải là con ruột của nàng, nàng đương nhiên cảm thấy không thoải mái.

Vì thế liền sinh ra oán hận với Tiêu Minh Triệt.

Tiểu hài tử khó tránh khỏi nghịch ngợm hiếu động, Tiêu Minh Triệt khi còn nhỏ cũng từng có bộ dáng hoạt bát.

Tiền Bảo Niệm sẽ lấy danh nghĩa quản giáo, ràng buộc mắng chửi đánh đập. Có đôi khi khí tính dâng lên, thậm chí còn dung túng cho người hầu tùy ý cho hắn ăn cơm thừa canh thiu.

Nếu hắn bị tra tấn đến phát bệnh, nàng ta thậm chí còn tự mình làm xáo trộn thuốc do ngự y chuẩn bị…

Trong mấy năm đó, hậu cung lại lần lượt có thêm mấy hoàng tử hoàng nữ.

Tề đế cứ hai ba ngày hai lại nghe thấy “Ngũ hoàng tử nghịch ngợm, chọc đến mẫu phi trách phạt”, “Ngũ hoàng tử lại sinh bệnh”, tự nhiên cảm thấy tiểu tử này vừa nhiều chuyện lại đáng ghét, bèn để cho Tiền Chiêu Nghi tự mình xử trí.

Có đôi khi náo loạn đến trước mặt ông, tâm tình ông không tốt một cái, trách phạt đối với Tiêu Minh Triệt chỉ càng nặng hơn, vì thế Tiêu Minh Triệt cũng không lên tiếng nữa.

Cũng may thân thể Tiêu Minh Triệt chịu được giày vò, cứ khổ sở như vậy, vẫn lớn lên từng ngày.

Chỉ không biết là tâm bệnh hay vẫn là bệnh thật, về sau liền mất đi vị giác.

“Đến năm Ngũ điện hạ chín tuổi, Tiền Chiêu Nghi lại ngoài ý muốn mang thai. Nàng rất cao hứng, bệ hạ cũng ngầm đồng ý cho nàng giữ lại đứa nhỏ này.” Hoa ma ma đồng tình thở dài một tiếng: “Đáng tiếc nàng phúc bạc, hài tử ở hơn ba tháng liền không giữ được.”

Trải qua nỗi đau mất con, Tiền Bảo Niệm hoàn toàn mất khống chế.

Trong một ngày trời rơi tuyết lớn, nàng sai người cởi hết quần áo của Tiêu Minh Triệt, bỏ hắn vào thùng nhỏ chứa đầy lá thầu dầu, sau đó đặt ở nơi trời đất phủ đầy băng tuyết, đá tới lăn lui.

“Khi đó mẫu phi Phúc quận vương chỉ là một ‘sung y’ cấp thấp, sống ở trong điện phụ trong cung Tiền Chiêu Nghi. Nàng thật sự không đành lòng, liền vụng trộm đi báo cho Hoàng hậu…”

Hoàng hậu vội vàng chạy tới nơi ở của Tiền Chiêu Nghi, lúc này mới nắm bắt được tình hình.

“Lúc Hoàng hậu tới, Ngũ điện hạ đã sốt cao nóng bừng, hơi thở thoi thóp, ánh mắt cũng không thể khép lại được. Ngự y nói, nếu trễ một chút, chỉ sợ sẽ hết cách cứu vãn.”

Con trai bị đối đãi hoang đường như thế, ngay cả Tề đế cũng cảm thấy có chút quá phận. Nhưng hậu cung xảy ra chuyện như vậy, nếu truyền ra bên ngoài, cũng là mất mặt hoàng gia.

Vả lại Tề đế cũng tự cảm thấy thẹn với Tiền Chiêu Nghi, nên cũng không muốn làm lớn chuyện này.

Cuối cùng, Tiền Chiêu Nghi bị xử phạt không nhẹ không nặng, nhận sai xong, Tề đế liền mời Thái hoàng thái hậu đón Tiêu Minh Triệt đến hành cung nuôi nấng.

Nhắc tới những chuyện cũ năm xưa này, thân phận của Hoa ma ma không cho phép, nên cũng không tiện nói bừa ai đúng ai sai, chỉ có thể liên tục thở dài.

“Tâm tính bên trong của Hoài vương điện hạ có sự khác biệt với người khác, chuyện này là có nguyên nhân. Nếu hắn có chỗ lạnh nhạt hoặc bạc đãi ngài, mong rằng ngài…”

Lý Phượng Minh chớp mắt xua đi sương mù trong mắt, ôn nhu cắt ngang lời: “Ma ma ngài yên tâm, ta đều hiểu được.”

***

Trên đường từ hành cung hồi phủ, Lý Phượng Minh không để ý Tiêu Minh Triệt cứng ngắc lảng tránh, hung hăng ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào vạt áo hắn.

Tiêu Minh Triệt rũ mắt nhìn chằm chằm đầu của nàng, không biết làm sao: “Sao thế, làm sao vậy?”

“À, ngày mai để phủ y đến bắt mạch cho ngài, xem bệnh mất bị giác kia của ngài phải trị như thế nào.”

Lý Phượng Minh buồn bực ở trong ngực hắn, ngữ khí không cho phản bác.

“Nếu ngự y trong phủ chữa trị không được, vậy thì ra bên ngoài tìm đại phu cho ngài. Nếu không được nữa thì xin Hoàng hậu phái ngự y tới.”

Tiêu Minh Triệt nhíu chặt mày: “Không cần.”

Khi còn nhỏ, hắn bị ngự y do Tiền Chiêu Nghi mua chuộc chỉnh lý rất thảm, đến nay đối với bất cứ người nào mang theo danh hiệu “thầy thuốc” đều kháng cự bản năng.

“Câm miệng, việc này ngài phải nghe theo ta!”

Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Lý Phượng Minh cũng cảm thấy có chút hung dữ, bèn hắng giọng, ngẩng đầu lên, cười với hắn một cách dịu dàng nhất có thể.

“Ta không phải là mắng ngài đâu. Chỉ là ta nóng vội quá thôi.”

Nàng cũng không muốn trực tiếp đào bới vết thương trong lòng Tiêu Minh Triệt, cho nên không có ý định cùng hắn nhắc lại quá khứ.

Chỉ là muốn trước khi mình rời khỏi Tề quốc, phải dùng hết khả năng đối tốt với hắn.

Thật ra nàng không biết làm thế nào mới được coi là đối tốt với một người.

Hiện giờ Tiêu Minh Triệt đang dần dần thuận lợi trong rất nhiều chuyện.

Tiền Chiêu Nghi bị Tề đế lãng quên ở lăng Thái hậu, không thấy ánh mặt trời. Trong triều Thái tử cùng Hằng vương đang kịch liệt tranh đấu, không rảnh chèn ép hắn. Trong bóng tối có vài thế lực lớn nhỏ đang âm thầm đến gần chung quanh hắn…

Hắn rất nhanh sẽ quật khởi, sẽ có đồng bọn sóng vai chiến đấu, sẽ có thuộc hạ trợ thủ đắc lực trung thành giúp đỡ.

Chỉ cần hắn vững vàng bước đi, cho dù không thể chạm tới ngôi vị đỉnh cao, cũng sẽ trở thành tồn tại không gì lay chuyển được trong triều đình Tề quốc.

Lý Phượng Minh tin chắc điều này.

Cũng bởi vì điều này, nên chuyện nàng có thể làm cho Tiêu Minh Triệt kỳ thật không nhiều lắm.

Cho nên nàng nghĩ, ít nhất bệnh không phân biệt được ngũ vị, trên người chồng chất vết thương cũ ngày trước, đủ loại bóng ma sợ hãi trong lòng, mấy cái này nhất định phải chữa khỏi cho hắn.

Thừa dịp Tiêu Minh Triệt còn ở trong kinh, có thể chữa được bao nhiêu liền chữa bấy nhiêu.

Bằng không, chờ hắn đi Nam Cảnh luân phiên hơn nửa năm trở về, nàng không xác định khi đó mình còn ở Ung kinh hay không.

Tiêu Minh Triệt không biết nàng đang suy nghĩ cái gì, bị thái độ này của nàng làm cho sởn gai ốc: “Nàng gấp cái gì?”

“Vội vàng để ngài ăn ngon, ngủ ngon…” Tròng mắt Lý Phượng Minh quay tít một vòng: “Tóm lại, ta nhất định phải nghĩ cách để ngài ăn nhiều hơn một chút.”

Lời nói này chẳng có đầu cũng chẳng có đuôi, Tiêu Minh Triệt bị nàng làm cho khó hiểu: “Vì sao muốn ta ăn nhiều?”

“Bởi vì hôm nay ta đã đồng ý với thái nãi nãi, lần sau lại đến gặp bà, phải mang theo một tiểu tử mập mạp đến cho bà xem.”

“Hả?!” Tiêu Minh Triệt đờ đẫn chậm rãi rũ mắt xuống, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía bụng nàng.

“Đừng nhìn lung tung, không phải như ngài nghĩ đâu.”

Nàng nheo mắt cười, giấu đi giọt nước mắt mỏng manh trong mắt, nói hươu nói vượn trêu hắn.

“Ý ta là, ta phải nhanh chóng chăm ngài trở thành một gã hai trăm cân* mập mạp. Như vậy, lần sau Thái nãi nãi mới có tiểu tử béo để nhìn.”

*1 cân TQ = 0,5968 kg VN

Trong mắt Tiêu Minh Triệt hiện lên một tia kinh hoảng bất lực: “Lý Phượng Minh, sau này nàng tuyệt đối không thể trang điểm như hôm nay nữa.”

Hắn từ nhỏ đã biết, nữ tử trang điểm kiểu này là ác độc nhất! Càng xinh đẹp càng độc ác!

Trong vòng một tháng đem hắn nuôi thành hai trăm cân mập mạp?! Đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra sao?!