Edit: Hà Thu
Trên bàn dưới hành lang, có đặt hai bình ngọc nhỏ một xanh một trắng được chạm nổi hình phượng hoàng Xuất Vân.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu tới, khiến hai bình ngọc nhỏ tỏa ra ánh sáng lung linh rực rõ.
Bình ngọc trắng, đại diện cho “bị phế truất, và sau đó yên lặng không một tiếng động chết trong cung.”
Bình ngọc xanh, đại diện cho “bị bệnh qua đời, gióng trống khua chiêng chết trong nỗi buồn của cả nước”.
Lý Phượng Minh giương mắt nhìn về phía trong đình, vừa vặn thấy gió xuân chậm rãi đưa một cành tơ liễu thổi qua tường cung.
Nàng biết mình đang nằm mơ.
Bởi vì tình cảnh này, bao gồm cả những suy nghĩ xuất hiện trong nội tâm nàng, đều giống như đã từng trải qua.
Nàng nghĩ, thật là hâm mộ cành tơ liễu kia. Cứ như vậy đi ra ngoài, từ nay về sau trời cao biển rộng, không quay đầu lại nữa.
“Hoàng trưởng tỷ, tỷ đoán xem, phụ hoàng lần này là muốn tỷ chọn bình ngọc xanh, hay vẫn là bình ngọc trắng đây?”
Âm thanh thiếu niên âm dương quái khí này, Lý Phượng Minh rất quen thuộc.
Nàng giương mắt nhìn chăm chú, xuyên thấu qua đầy rẫy sương mù chập chờn mờ mịt màu trắng, thấy được dung mạo thanh nhã của Bình vương Lý Vận.
Lý Vận nhẹ phủi tay áo rộng, giọng nói lộ vẻ mỉa mai: “Hoàng trưởng tỷ sao lại do dự rồi? Từ khi bị giam cầm đến nay, đã có hơn ba trăm ngày đêm đều được rảnh rỗi, có một số việc sớm nên suy nghĩ rõ ràng mới đúng.”
“Ta nghĩ rõ ràng hay không, cũng không đến phiên ngươi nhọc lòng. Nhưng mà, là ai đã nói với ngươi, ta chỉ có hai con đường để đi?” Lý Phượng Minh mỉm cười nhìn lại hắn, thần sắc thong dong nghiêm túc.
Không có sự hoảng loạn, cũng không có nổi giận. Càng không có cái gọi là chật vật điên cuồng cùng tự oán hận mà Lý Vận muốn nhìn thấy nhất.
“Chẳng lẽ hoàng trưởng tỷ cho rằng, còn có thể có một cây rơm cứu mạng từ trên trời giáng xuống, vì tỷ mở ra con đường thứ ba?”
“Trùng hợp thật, đúng là có một cọng rơm cứu mạng từ trên trời rơi xuống.” Lý Phượng Minh siết chặt tờ giấy quốc thư hòa thân trong tay.
Dưới ánh mặt trời, bảy chữ “Đại Tề Hoài Vương Tiêu Minh Triệt” trên giấy mạnh mẽ hữu lực, chiếu sáng rạng rỡ.
Nàng đến chết cũng không quên, vào ngày tuyệt vọng suy sụp tinh thần nhất, cái tên trên bản sao quốc thư này, lấy thế phá hủy nghiền nát, xé tan lớp sương mù đen tối trước mắt nàng, mang đến cơ hội sống sót cho nàng.
Tiêu Minh Triệt, chính là con đường thứ ba của nàng. Mặc kệ hắn là loại người như thế nào, nàng cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực báo đáp hắn. Nhất định.
“Ồ? Ta thiên tư bình thường, nhất thời không rõ thâm ý trong đó. Kính xin hoàng trưởng tỷ chỉ giáo.”
“Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng để cho ta chỉ giáo.” Lý Phượng Minh cầm lấy bình ngọc xanh chơi đùa, ánh mắt hững hờ đảo qua hắn: “Quỳ xuống!”
Lý Vận mặt trắng rùng mình, ngũ quan tuấn lãng chưa hết ngây thơ lại bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo: “Chuyện đã tới nước này, ngươi còn tưởng rằng mình vẫn là trữ quân cao cao tại thượng của Đại Nguỵ sao?!”
“Đã qua một năm, phụ hoàng còn chưa hạ lệnh thu hồi kim ấn trữ quân của ta, cũng không tuyên bố rõ thánh dụ giám cầm của Đông cung. Triều đình công bố với bên ngoài chính là ‘Trữ quân bệnh nặng’. Vậy nếu trữ quân Đại Ngụy hiện tại không phải là ta, chẳng lẽ lại là ngươi?”
Theo âm vang mạnh mẽ hữu lực, nói năng có khí phách này của Lý Phượng Minh, sắc mặt Lý Vận chợt trắng bệch, ý cười trong mắt dần chuyển thành vặn vẹo u ám.
Hắn quá nóng vội bỏ đá xuống giếng, mà quên mất thực chất bên trong Lý Phượng Minh còn có tôn nghiêm trữ quân mười mấy năm đã thấm vào xương tuỷ.
Càng là tuyệt cảnh, càng sẽ không dễ dàng yếu thế, càng sẽ không mặc cho người ta chà đạp.
“Ngươi …”
“Ngươi cái gì mà ngươi? Trước khi nói chuyện thì suy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy mở miệng, nếu không thì câm miệng lại!”
Nhìn khuôn mặt nghẹn khuất của Lý Vận chuyển từ trắng sang đỏ, Lý Phượng Minh cảm thấy sảng khoái, toàn bộ khí thế mở ra.
“Xem ra mẫu phi ngươi không dạy ngươi rõ ràng, vậy chỉ có thể do hoàng trưởng tỷ ta tự mình chỉ giáo.” Nàng cầm bình ngọc xanh đứng lên, bước ra nửa bước, khoanh tay đứng giữa ánh sáng.
“Trữ quân Đại Ngụy Lý Nghênh sắp ‘qua đời’, Bình vương Lý Vận thân là hoàng đệ, theo hoàng luật nên ba quỳ chín lạy, khóc tang đau khổ thảm thiết mới phải.
“Lý Nghênh, ngươi dám?!” Lý Vận có chút hoảng hốt.
“Đúng vậy, ta dám! Nếu ngươi không khóc đến ngất xỉu, vậy chính là vô lễ với trữ quân, thất đức thiếu dạy dỗ. À, nhắc nhở ngươi một chút, người thất đức, là không có tư cách bước lên trữ vị. “Lý Phượng Minh từ trong bình ngọc xanh đổ ra một viên thuốc màu đen, ung dung cho vào miệng.
“Trước khi Tông Chính tự phát tang, hoàng trưởng tỷ ngươi vẫn là hoàng trưởng tỷ của ngươi. Dạy ngươi là bổn phận của trưởng tỷ, cũng là trách nhiệm của trữ quân. Ta hôm nay chính là muốn dạy dỗ quy củ cho ngươi trên cương vị của một người trữ quân, ai đến cũng không cản được! Tân Hồi, động thủ!”
Tiểu vương bát đản Lý Vận, vừa mới qua lễ trưởng thành được hai ngày, ngươi đã muốn giẫm lên vách quan tài của hoàng trưởng tỷ nhảy nhót?! Xem ta trước khi đi có đánh gãy nát cái chân chó của ngươi không?!
***
Giấc mộng này về sau liền rất loạn, nhưng lại khiến Lý Phượng Minh giống như bị bóng đè, ngủ đến mê man.
Sáng sớm hôm sau khi Lý Phượng Minh tỉnh lại, Tiêu Minh Triệt đã không còn ở trong phòng ngủ.
Thuần Vu Đại tiến vào giúp nàng thay quần áo, Lý Phượng Minh liền thuận miệng hỏi: “Tiêu Minh Triệt dậy từ lúc nào thế?”
“Giờ mão* là dậy rồi.”
*bắt đầu từ 5 giờ
“Giờ mão á? Lúc đó không phải là trời còn chưa sáng sao?” Lý Phượng Minh líu lưỡi, cà lơ phất phơ, xấu xa cười lầm bầm: “Chuồn đi sớm như vậy, không biết còn tưởng rằng hắn đi cướp sắc đó.”
“Điện hạ đừng có xem mấy quyển sách trăng gió hạ lưu trong tay Tân Hồi nữa!” Thuần Vu Đại không biết làm sao cười trừng mắt nhìn nàng: “Loại lời nói thô bỉ này, cũng không nên từ trong miệng điện hạ nói ra.”
Lý Phượng Minh vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, giống như vuốt lông cho mèo con: “Trước kia ta quanh năm phải mang bộ dáng ổn trọng nghiêm túc cao cao tại thượng, đó là không thể không giả bộ cho người khác nhìn. Vậy mà ngươi cho rằng ta thực sự thích sống thành như thế?”
Nàng cùng Thuần Vu Đại, Tân Hồi, còn có Ngọc Phương, Đồ Vu hiện giờ đang trông coi cửa hàng ở phía đông, tuổi tác đều tương tự nhau, cũng xem như cùng nhau lớn lên.
Tân Hồi là người người duy nhất trong nhóm không thể nào dính với hai chữ “nhã nhặn”, nên mọi người thỉnh thoảng sẽ thiện ý chế giễu nàng th ô tục.
Nhưng không ai biết, người mà từ nhỏ Lý Phượng Minh hâm mộ nhất chính là Tân Hồi. Nàng cũng rất muốn được sống thoải mái thư giãn, tươi vui sinh động như vậy.
Thuần Vu Đại mấp máy môi, thay nàng mặc áo trong vào, như có điều suy nghĩ mà hơi rũ mắt: “Điện hạ đây là thật sự quyết tâm vứt bỏ quá khứ, không quay đầu lại nữa?”
“Chẳng lẽ không phải là quá khứ vứt bỏ ta trước sao?” Lý Phượng Minh duỗi lưng một cái, ngáp liên tục, giọng nói mơ hồ.
“Ta đã sớm nghĩ thông suốt rồi. Chuyện đã đến nước này, không cần thiết phải nghĩ nhiều hại thân, càng không cần quay đầu lại. Cả một đời không dài, thế gian này trời cao đất rộng, chuyện thú vị còn rất nhiều.”
Thuần Vu Đại sau một hồi trầm ngâm, hiểu rõ gật đầu: “Được. Vậy về sau ta sẽ ít nhắc nhở điện hạ lại.”
“Trong trường hợp đứng đắn vẫn cần ngươi hao tổn tâm trí, nên ước thúc ta cũng đừng khách khí. Đối với những điều không đứng đắn, ngươi chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt.” Lý Phượng Minh lại ngáp một cái, đem đề tài quay lại mở đầu.
“Đúng rồi, buổi sáng sau khi Tiêu Minh Triệt rời đi, là trở về bắc viện rồi sao?”
“Vâng, sau khi trở về bắc viện tắm rửa thay quần áo, liền đi diễn võ trường. Chưa đến thời gian hai nén nhang lại quay về bắc viện, cùng Chiến Khai Dương ở trong thư phòng nói chuyện.” Thuần Vu Đại xoay người lấy ngoại bào, động tác nhẹ nhàng thay nàng mặc xong.
“Ta bảo Châu Nhi tìm Tiểu Mân hỏi thăm, hình như là Chiến Khai Dương tạm thời lấy được tin tức quan trọng gì đó, nên vội vàng xin Hoài vương định đoạt.”
Đây chính là thói quen làm việc của Thuần Vu Đại.
Chỉ cần là người và chuyện có liên quan đến Lý Phượng Minh xuất hiện khác thường, không cần đặc biệt phân phó, nàng đều sẽ sớm nghĩ cách tìm hiểu chi tiết.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bị Bắt Trở Thành Nữ Vai Ác Tiểu Kiều Thê
2. Hể? Ngươi Không Phải Là Cẩu Sao?
3. Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng
4. Hoa Hồng Đỏ Và Súng
=====================================
Như thế, mỗi khi Lý Phượng Minh hỏi đến “Một”, nàng liền có thể đem tất cả “một hai ba” có liên quan dâng lên.
Lý Phượng Minh gật đầu tỏ vẻ đã biết, lười biếng mở rộng hai tay, tiện cho nàng sửa sang lại quần áo cho mình.
“Nếu Chiến Khai Dương cũng có thể làm việc chu đáo giống như ngươi, thì về sau Tiêu Minh Triệt có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lúc nào ngươi có thời gian rảnh, cố gắng dạy hắn nhiều hơn chút.”
“Vâng, điện hạ. Trước khi chúng ta rời đi, ta có thể dạy bao nhiêu liền dạy bất nhiêu, tuyệt đối không giấu diếm với hắn.”
Thuần Vu Đại cúi đầu vội vàng, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Tại sao ta cảm thấy, điện hạ đối với Hoài vương quá mức để ý? Cứ như thế mãi, ta sợ cho dù ngài đã tích góp đủ vạn lượng vàng, cũng không nỡ rời đi.”
“Đi thì nhất định phải đi rồi, ta còn chưa đến nỗi thấy sắc liền mờ mắt tới mức không cần tính mạng.”
Lý Phượng Minh buồn bã ỉu xìu nhếch môi, lại che miệng ngáp một cái.
“Trước mắt Lạc Đô bên kia tạm thời không để ý đến ta. Nhưng một khi có người ra tay, thân phận Hoài vương phi của ta chính là một mục tiêu sống. Ta sẽ ngu ngốc đến mức cứ ở nơi này chờ người ta đến chém sao?”
Nàng bây giờ đã không còn chút tham vọng nào, chỉ muốn vứt bỏ triệt để quá khứ trước đây, an nhàn suôn sẻ sống tiêu dao hết quãng đời còn lại.
“Ngươi nói ta để ý đến Tiêu Minh Triệt, cái này cũng không sai. Dù tính tình hắn cổ quái mơ hồ, ở chung rất khó khăn, nhưng hắn lớn lên có diện mạo rất đẹp mắt đó!” Lý Phượng Minh nửa thật nửa giả trêu đùa, không nhịn được lại ngáp một cái.
Tiêu Minh Triệt trước đây sống không dễ dàng, có thể đi đến tình cảnh như hôm nay, thật khiến cho người ta bội phục.
Lý Phượng Minh thật lòng hy vọng tương lai hắn sẽ sống tốt, đừng có bị người khác khi dễ nữa.
“Thuần Vu ngươi nói xem, ta đây có tính là thương hương tiếc ngọc không?”
“Tính.” Thấy tinh thần nàng không tốt, Thuần Vu Đại ân cần nói: “Đêm qua điện hạ ngủ ngon không ngon sao?”
“Ừm.” Lý Phượng Minh chớp chớp hai mắt đầy nước mắt vì ngáp nhiều.
Thuần Vu Đại đứng thẳng người, nghiêng đầu xác nhận chi tiết quần áo của nàng, lại ranh mãnh dò xét nàng: “Bên cạnh có một mỹ nam tử nằm cùng, tiếc là chỉ có thể xem chứ không thể đụng vào, cho nên điện hạ khó chịu đến mức cả đêm ngủ không ngon?”
“Ta mặc dù đối với hắn có chút ngứa ngáy, nhưng cũng chưa đến mức khó chịu như vậy.” Lý Phượng Minh bĩu môi: “Chủ yếu là đêm qua nằm mơ một giấc mộng đáng ghét, nên trong lòng mệt mỏi thôi.”
“Giấc mơ gì?”
“Mơ thấy ngày ấy năm trước tiểu vương bát đản Lý Vận đưa thuốc cho ta…”
Lời này khiến trong lòng Thuần Vu Đại hơi hoảng sợ, thẳng tắp bắn cho nàng một ánh mắt cảnh cáo.
Lý Phượng Minh cũng ý thức được mình nói những lời không nên nói, lập tức im lặng, đem hai ngón trỏ đặt chéo trước môi.
“Đêm qua điện hạ không nói chuyện hoang đường trong mơ chứ?” Thuần Vu Lo sợ bất an.
Lý Phượng Minh nhớ lại một lúc lâu, bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ: “Đã là lời mộng, cho dù có nói ta cũng không biết.”
Ước chừng là hoàn cảnh Hoài vương phủ tương đối đơn giản, cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn thoải mái, nên gần đây ngoài miệng nàng thật sự càng lúc càng không giữ cửa, thi thỉnh lại lỡ lời một hai câu.
Thật không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
***
Mặc dù Lý Phượng Minh bận rộn cả buổi sáng trong thư phòng, nhưng tâm thần vẫn có chút không tập trung như cũ.
Cuối giờ tỵ*, nàng phân phó Thuần Vu Đại cùng Tân Hồi chia nhau ra ngoài làm việc, bản thân thì một mình đi tới bắc viện.
*từ 9h giờ đến 11h sáng.
Nàng đến để thăm dò ý tứ của Tiêu Minh Triệt, xác nhận xem đêm qua rốt cuộc mình có nói chuyện trong mộng hay không.
Gần trưa, Tiêu Minh Triệt cùng Chiến Khai Dương đàm phán xong chuyện, hai người cùng nhau từ trong thư phòng đi ra.
Vừa giương mắt liền thấy Lý Phượng Minh đứng bên cạnh cột trụ hành lang.
Tiêu Minh Triệt hơi giật mình: “Sao nàng lại tới đây?”
Lý Phượng Minh cười tủm tỉm đến gần, phúc lễ lấy lệ: “Ta nghĩ đến, mấy ngày trước đó ngài luôn đi sớm về khuya, chúng ta đã lâu không cùng nhau ăn cơm, nên đặc biệt tới hỏi một chút xem trưa nay ngài ăn ở bên nào?”
Gần đây thời tiết dần ấm hơn, gần trưa mặt trời có hơi nóng.
Tuy nói vừa rồi nàng đứng tránh nắng ở dưới mái hiên chờ đợi, cũng đợi chưa được bao lâu, nhưng vẫn bị nóng khiến hai gò má nổi lên màu đỏ ửng.
Tiêu Minh Triệt rời mắt đi, cổ họng siết chặt: “Loại chuyện nhỏ này, sai người tới hỏi là được rồi, nàng không cần phải tự mình chạy một chuyến.”
Phối hợp với vẻ mặt lạnh nhạt của hắn khi nói lời này, người bên ngoài vô luận như thế nào cũng sẽ không cho rằng đây là ý quan tâm yêu thương.
Chiến Khai Dương cảm thấy điện hạ nhà mình đang âm thầm khuyên bảo Vương phi, bảo nàng nếu không có việc gì thì đừng tìm cớ tới gặp mặt khiến hắn chướng mắt nữa.
Lý Phượng Minh khi nghe lời này của hắn cũng có cảm nghĩ y như vậy.
Cũng may nàng cũng không trông cậy vào việc Tiêu Minh Triệt sẽ đối xử nhiệt tình với mình, mà chính nàng chủ động đến đây cũng là mang mục đích không thuần khiết, nên lúc này mới không đến mức tan nát cõi lòng trong âm thầm.
Mặc dù không khổ sở, nhưng trước mặt Chiến Khai Dương, không dấu vết bị bác bỏ mặt mũi như vậy, Lý Phượng Minh ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Lại không tiện hẹp hòi phát tác, đành thu liễm ý cười ôn nhu nói với Tiêu Minh Triệt: “Đã biết. Về sau, ta sẽ bảo người khác đến hỏi.”
Thời gian gần đây, Chiến Khai Dương ở chỗ Thuần Vu Đại cũng được lợi ích không nhỏ.
Hắn biết rõ ràng đây là do Lý Phượng Minh phân phó, hơn nữa có đôi khi Thuần Vu Đại thật sự quá bận rộn, Lý Phượng Minh còn đích thân tự mình chỉ điểm.
Cho nên hắn đối với Lý Phượng Minh rất cảm kích.
Mắt thấy Lý Phượng Minh đối với Tiêu Minh Triệt nhiệt tình ôn tồn như thế, còn hắn lại lãnh đạm ám chỉ người ta không nên đến khiến hắn chướng mắt, Chiến Khai Dương rất bất bình cho Lý Phượng Minh.
Nhưng Chiến Khai Dương lại không thể trực tiếp chỉ trích chủ công của mình lãnh đạm thê tử, đành phải cười hòa giải.
“Vương phi chớ nhạy cảm. Hôm nay nắng mặt trời gay gắt, điện hạ kỳ thật là đau lòng cho ngài, sợ ngài trên đường tới bị phơi nắng.”
Hiểu được hắn đang cố ý giúp mình xuống thang, Lý Phượng Minh cũng nhận lấy, tươi sáng cười lại.
“Đa tạ Khai Dương tiên sinh trấn an. Ta từ nhỏ đã được nuông chiều, quả thật sợ phơi nắng.”
Tiêu Minh Triệt nhất thời thấy Chiến Khai Dương rất không vừa mắt.
Lời đó không phải là lời mà hắn vừa nói trước đó rồi sao?
Vì cái gì mà hắn không được cái gì hết, còn Chiến Khai Dương chỉ là bép xép thuật lại ý tứ của hắn, liền bỗng nhiên có được khuôn mặt tươi cười sáng lạn cùng lời cảm tạ ôn nhu của Lý Phượng Minh?!
***
Bữa ăn hàng ngày ở bắc viện đều do vợ chồng Khương thúc hỏi qua, tất nhiên là lấy khẩu vị của Tiêu Minh Triệt làm chủ.
Nhưng mà vị giác của Tiêu Minh Triệt bị tổn hại, ăn gì cũng đều không có khác biệt quá lớn, nên vợ chồng Khương thúc cũng chỉ dựa theo khẩu vị đơn giản của người Tề bình thường mà chuẩn bị.
Gần đây Tiêu Minh suy nghĩ quá nhiều, Khương thẩm hỏi phủ y, hôm nay liền cho người chuẩn bị cháo hạt dẻ làm món chủ đạo.
Loại hạt dẻ này là thứ phổ biến của Tề quốc, Lý Phượng Minh lần đầu được tiên ăn, lúc này hai mắt liền tỏa sáng.
Tiêu Minh Triệt thoáng nhìn vẻ biến hóa trên khuôn mặt của nàng, nhịn không được nhếch môi theo.
Mặc dù ngoài miệng cho tới bây giờ hắn chưa từng nói qua, nhưng trước đó khi còn ở hành cung, hắn cũng đã rất thích cùng Lý Phượng Minh ngồi ăn chung.
Ngoại trừ đôi khi sẽ nói một vài lời, dáng vẻ khi ăn của nàng cũng rất tốt. Thong dong nhã nhặn, khiến cho người ta nhìn cũng cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Hơn nữa, nàng đối với đồ ăn luôn biểu hiện ra sự nhiệt tình yêu thích và quý trọng.
Sẽ dùng tâm để cảm nhận, không tiếc dùng biểu cảm cùng ngôn ngữ để diễn tả cảm thụ trăm ngàn tư vị của món ăn.
Cũng sẽ không mất hứng kén ăn.
Nếu trên bàn có thức ăn nàng vốn không thích, nàng chỉ bất động thanh sắc tránh đi, tuyệt đối sẽ không tức giận ầm ĩ.
Nếu có thức ăn xa lạ mà nàng chưa từng được ăn trước đó, nàng cũng rất nguyện ý nếm thử cái mới mẻ. Nếu nếm thử mà không thích, thì lần sau gặp lại sẽ không đụng vào.
Nói tóm lại, đối với Tiêu Minh Triệt sớm đã không biết ngũ vị nhân gian mà nói, cùng Lý Phượng Minh ăn cơm là rất vui vẻ.
Nàng sẽ chỉ ăn những gì nàng thích, cho nên nhìn vào liền thấy ăn cái gì cũng ngon.
Lúc trước khi ngồi chung bàn, Tiêu Minh Triệt nhìn thấy nàng hay ăn món nào, hắn liền gắp theo ăn nhiều thêm hai miếng, như vậy có thể giả vờ nếm được tư vị tốt như nàng.
Thấy tâm tình hắn tựa hồ không tệ, Lý Phượng Minh nuốt thức ăn trong miệng xuống, nhỏ giọng cười hỏi: “Đêm qua ngài ngủ ngon không?”
Động tác ăn uống của Tiêu Minh Triệt chậm lại, ánh mắt phức tạp nhìn nàng: “Vì sao lại hỏi cái này?”
Đêm qua hai người bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cùng giường chung gối, lúc trước Lý Phượng Minh cũng chưa từng hỏi qua dạng câu hỏi như “Đêm qua ngủ ngon không”.
“Còn có thể vì cái gì? Nghe nói sáng nay trời còn chưa sáng ngài đã đứng dậy rời đi, ta đang quan tâm ngài thôi.”
Lý Phượng Minh chột dạ lộ ra nụ cười ngọt ngào, mềm mại đến mức có thể vặn ra nước đường.
“Dù sao ngài với ta đã lâu rồi không ngủ chung, ta sợ ngài bị ta quấy rầy, ngủ không thoải mái.”
Trên mặt Tiêu Minh Triệt nóng bừng, cứng ngắc dùng ngữ điệu lạnh lẽo từ trong cổ họng thốt ra: “Hết thảy đều như thường.” Mới lạ đấy.
Đêm qua hắn quả thực rất bị quấy rầy, cũng xác thực ngủ “không thoải mái”.
Đêm qua dụ dỗ Lý Phượng Minh trong lúc nửa mê nửa tỉnh nói ra bí mật kinh người, hắn vốn đã khó mà ngủ được.
Sau đó không biết nữ nhân này mơ thấy gì, suốt cả đêm đều tay đấm chân đá, rồi lại … đột nhiên ôm lấy hắn.
Ủy khuất cọ cọ, thì thầm nghẹn ngào, rất giống một con mèo yếu đuối bị bắt nạt.
Sáng nay tỉnh lại, hắn phát hiện thân thể mình hiện ra một loại trạng thái xấu hổ, liền thừa dịp nàng còn chưa tỉnh, tranh thủ thời gian vội vàng chạy về bắc viện.
Tiêu Minh Triệt sâu kín liếc mắt nhìn nàng một cái.
Nữ nhân này tạo nghiệt mà còn không biết. Đừng thấy hôm nay mặt trời hay gắt như vậy, sáng sớm tắm nước vẫn còn một chút lạnh đó.
“Ta xin thanh minh trước, lời nói vừa rồi của ta chính xác chỉ là nghĩa đen, thuần khiết như tuyết.”
Lý Phượng Minh nghiêng đầu cười nhìn hắn, cắn đầu đũa bạc, đuôi lông mày lơ đãng hiện ra vài phần phong lưu quyến rũ.
“Nhưng nhìn mặt ngài vừa trắng lại vừa đỏ thế kia, chắc là đang liên tưởng đến chuyện bát nháo gì đó đúng không?”
“Ta không liên tưởng đến bất cứ điều gì. Càng không có bát nháo.”
Trong lòng Tiêu Minh Triệt đột nhiên nổi lên một cỗ tà hỏa xúc động nóng nảy, không chút nghĩ ngợi vươn ngón trỏ ra chống lên trán nàng, đẩy mặt nàng trở về phía bát cháo.
“Ăn cơm của nàng đi, đừng dùng ánh mắt này nhìn ta.”
Lý Phượng Minh hơi giật mình: “Ánh mắt gì của ta?”
Tiêu Minh Triệt hừ nhẹ một tiếng, cũng không trả lời.
Trước kia có vài lần, Lý Phượng Minh cũng dùng ánh mắt gần như đùa giỡn này nhìn hắn.
Ban đầu hắn cho rằng nữ nhân này bản tính ngả ngớn, cố ý câu dẫn, sau đó mới phát hiện chính nàng hình như cũng không biết mình có thói quen này.
Đêm qua nghe nàng nửa tỉnh nửa mê thổ lộ dấu vết, Tiêu Minh đã suy nghĩ rất nhiều, cũng một lần nữa hiểu được rất nhiều chi tiết, lời nói và hành động kỳ quái trước kia của nàng.
Cho nên hắn đã hoàn toàn có thể hiểu được Lý Phượng Minh nhìn người như vậy là có ý gì.
Đó là thần thái tiêu khiển của những người có vị trí cao khi nhìn thấy những “vật nhỏ” thú vị.
Khi một lần nữa rũ mắt ăn cơm, Tiêu Minh Triệt nghiêm túc đặt lời nói: “Cũng không được dùng loại ánh mắt này nhìn người khác.”
Hắn không có hứng thú trở thành “vật nhỏ” của Lý Phượng Minh điện hạ, nhưng Lý Phượng Minh điện hạ cũng đừng nghĩ có được “vật nhỏ” khác.
Người này đột nhiên kỳ quái cũng không phải một hai lần, Lý Phượng Minh đã sớm quen.
Nhìn đủ loại phản ứng của hắn, nàng cảm giác đêm qua mình hẳn là không có nói cái gì không nên nói trong mộng.
Tâm tình căng thẳng hơn nửa ngày buông lỏng xuống, nàng liền nhịn không được muốn đi trêu chọc hắn.
“Yo, Hoài vương điện hạ đây là đang lập quy củ cho ta sao? Vậy nếu ta cứ nhìn mọi người như vậy thì sao? Chẳng lẽ ngài sẽ cắn ta?”
Tiêu Minh Triệt mặt không chút thay đổi nhìn về phía nàng: “Nàng có thể thử xem.”
Sau cổ Lý Phượng Minh mát lạnh, mang vẻ mặt xin thứ lỗi cho kẻ bất tài mà xua xua tay: “Không có sở thích này. “
***
Đợi hai người bọn hắn dùng cơm xong, Khương thẩm liền tiến vào, thấy xoong cháo hạt dẻ hôm nay đã tới đáy, vô cùng vui mừng.
“Thực ra ta còn sợ Vương phi ăn không quen.”
“Ăn quen rồi.” Lý Phượng Minh dùng khăn lụa ấn vào khóe môi, mắt cười cong cong: “Từ nhỏ ta đã nghe danh món hạt dẻ của Tề Quốc, y gia nói là vị mặn tính ấm. Hôm nay nếm thử, quả nhiên hương vị rất ngon.”
Tiêu Minh Triệt nghe vậy liền hoảng hốt trong chớp mắt. Hắn vốn cho rằng cháo này có vị ngọt.
Dư quang thoáng nhìn thấy hắn giống như có cô đơn, Lý Phượng Minh liền đoán được đây là nguyên nhân hắn ăn ra không mùi vị, trong lòng có chút không đành lòng.
Vì vậy, lúc rời khỏi phòng ăn, nàng cố tình thả chậm bước chân của mình.
Chờ Tiêu Minh Triệt đi ra ngoài trước, Lý Phượng Minh mới dừng bước quay người lại, nghiêm túc nói với Khương thẩm: “Khương thẩm, hôm nay nấu cháo, không phải dùng nước giếng đúng không?”
Tuy cháo là trù viện nấu, nhưng toàn bộ quá trình Khương thẩm đều nhìn chằm chằm, tất nhiên là rõ ràng: “Đầu lưỡi của vương phi đúng là nhạy bén. Đúng là nước sông. Mấy ngày nay nước giếng trong phủ không trong lắm.”
“Nấu cháo, dùng nước giếng thì thơm, nước sông thì nhạt không có vị. Nếu thực sự muốn sử dụng nước sông, thì cũng nên để nghỉ một ngày một đêm sau đó mới sử dụng.”
Thần sắc Lý Phượng Minh nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Khương thẩm, mặc dù điện hạ không nếm được ra vị, nhưng dù chi tiết có nhỏ đến đâu, người phía dưới cũng không nên lười biếng có lệ với hắn.”
Khương thẩm như ở trong mộng mới tỉnh, mặt lộ vẻ hổ thẹn: “Chúng ta đều cho rằng, điện hạ hắn…”
“Nếu sau khi hắn biết chuyện mà vẫn rộng lượng khoan dung, thì tất cả đều vui vẻ. Nhưng hắn không biết gì cả. Hắn tín nhiệm vợ chồng hai người, hai người ở trong phủ này chính là mắt, là tai cùng miệng lưỡi của hắn. Nhớ kỹ rằng, tuyệt đối không bao giờ được phép dung túng cho người phía dưới để lừa gạt hắn.”
Sử dụng nước giếng hoặc nước sông, bản thân vấn đề này không có gì to tát.
Nhưng người phía dưới bao che lẫn nhau lừa gạt chủ nhân, vợ chồng quản sự được tín nhiệm nhất còn không cảm thấy sai chỗ nào, vấn đề này thực sự rất lớn.
Nếu không phải cố kỵ mình sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi này, thì với tính tình ngày xưa của Lý Phượng Minh, lúc này nhất định phải giết gà dọa khỉ.
“Khương thẩm, ta mặc kệ thẩm có cảm thấy ta nhiều chuyện hay không, nhưng có lời này ta nhất định phải nói. Hắn phải vào sinh ra tử mới đi đến được địa vị ngày hôm nay, cho nên hắn xứng đáng có được những thứ tốt nhất.”
Trong những năm lý Phượng Minh đắc thế nhất, nàng cũng chưa từng khổ sở với người khác trong những chuyện vặt vãnh hàng ngày này.
Bởi vì không ai dám đối với nàng không tận tâm, nàng tùy tiện liền có được hết thảy tốt nhất. Thỉnh thoảng cũng có chút sơ hở nhỏ, khoan dung tha thứ một chút cũng không sao.
Nhưng Tiêu Minh Triệt thì khác.
Hắn muốn có được một chút tốt, trước tiên phải nuốt hết muôn vàn khó khăn.
Hiện giờ những thứ khó nuốt nhất đều đã nuốt rồi, dựa vào cái gì còn không thể đạt được tốt nhất?
“Khương thẩm, ngài thay ta ở trong phủ nói một lời: Ta không cho phép điện hạ chịu thêm nửa điểm thiệt thòi nữa. Sau này nếu lại bị ta bắt được có người lừa gạt hắn, ta không sợ làm ác chủ bụng dạ hẹp hòi, tính toán chi li. Các người không tin thì có thể thử xem.”
***
Sau khi ra khỏi phòng ăn, Lý Phượng Minh thấy Tiêu Minh Triệt đứng ở phía xa trong đình, liền cất tiếng cười nói: “Nếu điện hạ không có ý định ngủ trưa, thì có thể đi tới thư phòng nghe ta nói chuyện này không?”
Tiêu Minh Triệt gật đầu: “Được.”
Vào thư phòng ngồi xuống, Lý Phượng Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Không phải Thái tử sắp đặt tai mắt ở trong phủ sao? Lúc trước băn khoăn nhiều thứ, không tiện làm loạn điều tra kỹ lưỡng, chỉ có thể làm bộ như không biết. Trước mắt ngược lại có một cơ hội thích hợp, nếu ngài tin tưởng ta, ta giúp ngài thanh lý phủ một lần, cam đoan không làm người khác chú ý.”
Tiêu Minh Triệt nhìn thẳng vào nàng: “Thế cho nên vừa nãy, nàng ở trong phòng ăn nói với Khương thẩm những lời kia, là mượn đề tài nói chuyện của mình?”
“Hả, ngài đứng xa như vậy mà vẫn có thể nghe thấy sao?” Lý Phượng Minh hơi lúng túng một chút. “Đúng vậy. Mượn chút chuyện lông gà vỏ tỏi này để thanh lọc người trong phủ một lần, ngài không cần động tay, cứ để cho ta ra mặt là được. Như vậy bên ngoài sẽ không dễ dàng phỏng đoán ngờ vực vô căn cứ, Thái tử cũng sẽ không lập tức khẳng định được đây là đang hướng về phía tai mắt của hắn.”
Thái tử không phải người ngu, sớm muộn gì cũng sẽ hồi tưởng lại, nhưng điều này không quan trọng.
Lúc này Lý Phượng Minh thanh lọc tai mắt của Thái tử trong phủ, chỉ là vì thay Tiêu Minh Triệt tranh thủ một khoảng cách thời gian, thuận tiện cho hắn làm việc sắp tới.
“Nếu ngài đồng ý, tí nữa quay ra ta sẽ bảo Thuần Vu bắt đầu.”
Chút chuyện nhỏ này, do Lý Phượng Minh cùng Thuần Vu Đại liên thủ xuất kích, căn bản chính là dùng dao mổ trâu để giết gà, nửa điểm sơ hở cũng sẽ không có.
Tiêu Minh Triệt không cho ý kiến, hỏi ngược lại: “Vì sao nàng lại đột nhiên nghĩ đến muốn thanh lọc người trong phủ?”
“Hôm qua không phải ngài đi Đàn Đà tự sao? Dù không xác định được thân phận của hai nam một nữ đi cùng với ngài, nhưng ta nghĩ, các người không phải là trùng hợp đi chơi.”
Những chuyện ẩn ý bên trên hướng gió này, sự nhạy bén của Lý Phượng Minh không phải là điều người bình thường có thể so sánh được.
“Ta đoán là ngài đang có hành động lớn. Nếu đã như vậy, trong phủ phải sạch sẽ, mới có thể đảm bảo cho ngài về sau không phải lo lắng.”
Nàng đoán đúng.
Tiêu Minh Triệt cũng không lộ ra chút kinh ngạc nào: “Sao nàng không hỏi ta muốn làm gì? Cũng không hỏi xướng hội ký gửi ở Đàn Đà tự có huyền cơ gì?”
Hôm qua trong buổi ký gửi có bán hai tin tức, một chuyện liên quan đến thánh tâm đổi hướng của Tề đế với chức Đô tư, cái còn lại là công khai buôn bán tư cách diện thánh trong Hạ vọng thủ sĩ.
Có huyền cơ đến đâu, cũng chỉ đơn giản là trên triều đình có chút lục đục, trong mắt Lý Phượng Minh đều là bình mới rượu cũ, không đáng để tò mò.
“Đêm đại hôn ta đã nói, ngài tốt, ta mới có thể tốt, cho nên ta đương nhiên chính là đồng minh đáng tin cậy nhất của ngài.” Nàng hờ hững cười cười: “Ta không có hứng thú với những truyện trong triều đình Tề quốc, cái mà ta để ý, chỉ là ngài mà thôi.”
Tiêu Minh Triệt nhìn nàng thật sâu hồi lâu, mới hé mở môi mỏng: “À.”
Hắn hoài nghi lúc trước Lý Phượng Minh ở phòng ăn lừa gạt người khác.
Giờ phút này trong cổ họng hắn ngọt đến khó tả, điều này chứng tỏ cháo hôm nay có vị ngọt.
Ngọt đến mức khiến hắn tạm thời không muốn truy vấn vấn đề sát phong cảnh như “A Ninh là ai” này.