Edit: Hà Thu
Xưởng dược phẩm nhỏ dưới danh nghĩa của Hoài vương phủ, nằm ở trong một thôn trang nhỏ tên là “Quế Tử Khê” gần vùng ngoại ô phía đông Ung kinh.
Cũng không tính là xa, ra khỏi cửa thành phía đông lại đi thêm ba dặm đường là tới.
Xưởng chiếm diện tích gần mười mẫu, nhưng thợ thủ công cộng thêm tạp dịch tổng cộng chỉ có không đến ba mươi người.
Theo cách nói của Khương thúc, thì những người này ký với Hoài vương phủ đều là “khế ước thuê”, chứ không phải khế ước bán thân.
Càng làm cho Lý Phượng Minh kinh ngạc chính là, trong những người này có gần một nửa đều là nữ tử. Hơn nữa, chỉ có ba đến năm người búi tóc đại diện cho người phụ nhân đã kết hôn, phần còn lại chải tóc dành riêng cho các nữ tử chưa lập gia đình.
“Ta từng nghe nói, nữ tử Tề quốc không thể dễ dàng xuất đầu lộ mặt.” Lý Phượng Minh nhìn các cô nương đang cần cù bận rộn: “Các nàng ra ngoài làm việc như vậy, sẽ không bị trong nhà khó xử chứ?”
Khương thẩm nhẹ nhàng đỡ cánh tay phải của nàng, giải thích: “Không thể xuất đầu lộ diện, đó là các cô nương nhà giàu có hoặc quyền quý. Nếu là gia đình bần hàn, cũng không có cách nào nuôi mấy cái miệng ăn không ngồi rồi, cô nương cũng phải ra ngoài làm việc kiếm ăn.”
Khương thúc ở phía sau bổ sung: “Vương phi có điều không biết, hơn mười cô nương, phụ nhân trong xưởng này đều có chút khác biệt, bởi vì họ là gia quyến cơ khổ trong nhà của các tướng sĩ đã tử trận tại Nam Cảnh.”
Bốn chữ “gia quyến cơ khổ của người đã chết”, đằng sau nó là sự nặng nề và thảm khốc vô cùng.
Điều này có nghĩa là, những người nam nhân trưởng thành trong gia đình của những cô nương, phụ nhân trước mắt này, đều không còn một mống, tất cả đều đã chết.
Lý Phượng Minh hơi ngơ ngác: “Vậy, các nàng là tự mình từ biên cảnh tìm tới nơi này?”
“Làm sao có thể chứ? Đều là Liêm tướng quân bọn hắn còn niệm tình nghĩa đồng bào, chỉ cần nhìn thấy có gia quyến cơ khổ của người đã chết sắp không sống nổi ở địa phương nữa, liền cầu các vương phủ trong kinh thu nhận.” Nói đến đây, thanh âm của Khương thẩm nhỏ đi rất nhiều.
“Các điện hạ khác phần lớn đều hờ hững không quan tâm, cũng chỉ có điện hạ nhà chúng ta cùng hai nhà phủ công chúa chịu tiếp nhận.”
Liêm gia cũng không phải không có tài lực thu nhận những gia quyến cơ khổ của người đã chết này, nhưng vì phải tránh hiềm nghi, sợ bị bọn ác ý chỉ trích là mua chuộc lòng người trong quân.
Tiêu Minh Triệt không có phần băn khoăn này, hắn là một hoàng tử không được sủng ái, ở trong triều không có thực quyền gì, lại không nắm giữ binh, cho những gia quyến có cuộc sống gian nan của các tướng sĩ chết trận này một con đường sống mưu sinh, thực tế coi như tự mình bỏ tiền ra phân ưu cho triều đình rồi.
Hai phủ công chúa khác đều to lớn xấp xỉ, cũng có thiện tâm che chở kẻ yếu, không mưu cầu lợi lộc gì cả.
“Khương thẩm, hai phủ công chúa khác cũng quản chuyện này là ai vậy?” Lý Phượng Minh đăm chiêu.
Khương thẩm đáp: “Đại trưởng công chúa và Bình Thành công chúa.”
Lý Phượng Minh gật gật đầu, ghi nhớ trong lòng.
***
Hoài vương phủ, thư phòng bắc viện.
Trên bàn làm việc bày hai chồng giấy chép dày sụ, Tiêu Minh Triệt phải mau chóng đọc xong, cho nên, kỳ thật hắn cũng không nhàn rỗi.
Tuy hắn đã tự nhốt mình ở trong thư phòng, nhưng tay cầm bút lại bất động, xuất thần nhìn chằm chằm hai chồng giấy chép này đã gần nửa canh giờ.
Giờ phút này, hình ảnh hai đôi đũa mập mờ mập mờ trong đường cát lúc ăn sáng, cứ lặp đi lặp lại hiện lên trước mắt Tiêu Minh Triệt.
Khi đó Lý Phượng Minh đại khái nhất thời quên mất hắn căn bản không cần phải chấm đường cát, liền cho rằng chính nàng không để ý, còn vội vàng giải thích trấn an hắn.
Thật tình nàng nàng lại không biết, có một khoảnh khắc nào đó, Tiêu Minh Triệt từng nghĩ sẽ nói thẳng ra: Rằng kỳ thật chuyện không liên quan đến nàng.
Nhưng hắn lại nói không rõ vì sao mình lại bị ma xui quỷ khiến, cố ý chọc đầu đũa của mình vào ngay cạnh đũa của Lý Phượng Minh.
Cuối cùng còn thuận nước đẩy thuyền, giả vờ nói cái gì cũng không so đo với nàng.
Lý Phượng Minh lại không ngốc, nói không chừng hiện tại đã lấy lại tinh thần, hiểu được kỳ thật là hắn đang trêu chọc nàng?!
Tí nữa khi nàng hồi phủ, liệu có đến tìm hắn tính sổ hay không? Nếu nàng đến tính sổ thật, hắn nên làm gì đây?
Tiêu Minh Triệt càng nghĩ càng xấu hổ, vừa chột dạ vừa thấy hoảng hốt.
Đêm đại hôn hắn và Lý Phượng Minh đã có hiệp định, nói là liên minh vì lợi ích tốt đẹp cho cả hai, không được quấy nhiễu làm phiền lẫn nhau.
Vậy hành động sáng nay của hắn, đến tột cùng có tính là vi phạm ước định quấy nhiễu nàng hay không?
“Không tính… Phải không?” Hắn lẩm bẩm, bút trong tay vẽ lung tung trên tờ giấy trắng.
Chờ hắn khôi phục tinh thần, tập trung nhìn lại, chỉ thấy bút tích trên giấy viết hai chữ lộn xộn: “Trêu đùa.”
Không tính là quấy nhiễu, nhưng lại giống như đang trêu đùa?!
Tiêu Minh Triệt trợn mắt, giống như con thú xù lông mạnh mẽ đem tờ giấy kia bóp thành một cục, cũng đem bút trong tay ném lên nghiên mực.
Ta không phải, ta không có. Chớ có nói hươu nói vượn.
***
Để phòng ngừa mình tiếp tục suy nghĩ lung tung, Tiêu Minh Triệt liền sai người gọi Chiến Khai Dương vào thư phòng.
Hắn cũng không muốn Chiến Khai Dương làm gì cả, chỉ để cho đối phương ngồi ở trước bàn làm việc. Có một người ở đây, hắn sẽ không tùy tiện thất thần nói một mình.
Cứ như vậy, Tiêu Minh Triệt cuối cùng cũng lấy lại quyết tâm, chuyên chú lật xem hai xấp giấy chồng chất kia.
Đây là Chiến Khai Dương trình lên cho hắn.
Trong lúc phía trên sao chép tất cả tin tức trong khoảng thời gian nửa năm từ khi hắn rời kinh, thì triều đình cũng tuyên bố ngoài cửa cung cho công chư sao chép tất cả các tin tức có thể sở hữu, nói chuyện gì cũng đều có.
Chiến Khai Dương là trực tiếp dựa theo ngày tháng xếp chồng lên nhau rồi dâng lên, cũng không căn cứ vào nội dung phân loại.
Điều này khiến cho Tiêu Minh Triệt một khắc trước còn đang xem “Binh bộ tấu thỉnh tăng phát thuế ruộng, dùng để tăng trợ cấp cho gia quyến của các tướng sĩ đã chết trận”, mở trang tiếp theo ra lại là “Thánh dụ châu phê năm nay” cùng danh sách “ban thưởng tước”.
Tin tức đan xen hỗn tạp đến tận đây, suy nghĩ của Tiêu Minh Triệt cứ lặp đi lặp lại nhiều lần rồi nhảy ngang, đến cuối cùng trong đầu chỉ còn lại một đống hỗn độn.
Gần trưa, hắn ngừng động tác lật xem, ngước mắt nhìn thẳng vào Chiến Khai Dương, trầm giọng tĩnh khí.
“Ngươi nói xem, vì sao Hằng vương đột nhiên muốn động vào Liêm Trinh?
Những tin tức trong những tờ giấy này quá lộn xộn, Tiêu Minh Triệt mặc dù nhìn rất kỹ không bỏ sót một chữ nào, nhưng vẫn không tìm được manh mối rõ ràng về vấn đề này.
Hắn cũng không trông cậy vào Chiến Khai Dương có thể đẩy sương mù ra, nhưng mà còn nước còn tát, chắp vá thương lượng cũng đỡ hơn một mình mông lung.
Chiến Khai Dương thấp thỏm dò xét hắn, không chắc chắn đáp lại: “Có lẽ, Hằng vương chính là muốn mượn chuyện của Liêm tướng quân kéo ngài xuống nước. Hai năm trước, ngài đã sắc tội hắn một lần, cho nên lần này hắn muốn trả thù.”
Mẹ đẻ của Hằng vương là Thục quý phi sủng quan hậu cung, Hằng vương ở trước mặt Tề đế cũng cực kỳ được yêu mến. Cho nên hắn luôn luôn chỉ coi Thái tử là đối thủ, cũng chưa bao giờ để Tiêu Minh Triệt vào mắt, thậm chí khinh thường tận lực khó xử.
Nhưng hai năm trước khi định ra chuyện thông gia hai nước Tề, Ngụy, Tiêu Minh Triệt đã đắc tội với Hằng Vương.
Lúc ấy Thái tử đề nghị Tề Ngụy liên hôn, còn chủ động tỏ vẻ nguyện ý cưới Công chúa Ngụy quốc với Tề đế.
Hằng vương thì cật lực phản đối, nhấn mạnh Ngụy quốc thịnh hành “nam nữ trách nhiệm quyền lợi tương đương”, Ngụy đế muốn giữ gìn quốc sách này, tất sẽ không đồng ý cho công chúa hòa thân đến Tề quốc làm trắc thất cho Thái tử.
Trừ phi Thái tử nghĩ cách hưu Thái tử phi hiện tại, rồi nhường vị trí chính phi cho Ngụy quốc công chúa, nếu không liên hôn không được, ngược lại còn mạo phạm đến Ngụy quốc.
Thái tử mặc dù rất muốn thúc đẩy thông gia hai nước, nhưng cũng phải lo cho thanh danh tư đức của mình, sao có thể ngang nhiên làm ra hành động bạc tình bạc nghĩa như “hưu thê củng cố địa vị” được?
“Điện hạ ngài ngẫm lại xem, lúc ấy Thái tử bị Hằng vương chặn đến không xuống đài được, việc liên hôn của Tề Ngụy cũng suýt chút không xong, ngài lại…”
“Cái này còn cần ngươi nói à? Chẳng lẽ ta lại không biết mình kết thù oán với Hằng vương như thế nào sao?” Tiêu Minh Triệt lạnh lùng ngắt lời, không hiểu sao không muốn nghe hắn nhắc lại chuyện hai năm trước.
Lúc ấy Tề đế đã mơ hồ có dấu hiệu bị Hằng vương thuyết phục, Tiêu Minh Triệt lại chủ động đứng ra, biểu thị chính mình chưa cưới vợ, có thể gánh vác trách nhiệm liên hôn.
Mặc dù hắn cũng không phải cố ý thiên vị, nhưng thật sự đã giải vây cho Thái tử, khiến Hằng vương rơi vào thế hạ phong một lần.
Hằng vương cũng bởi vậy mà ghi nhớ mối thù với Tiêu Minh Triệt, việc này cũng không nằm ngoài dự liệu của Tiêu Minh Triệt.
Trước mắt điều thực sự khiến hắn nghi vấn chính là, Hằng vương, Thái tử đều không liên quan đến binh quyền, việc này từ trước đến nay do Tề đế tự mình quản chế.
Hằng vương không có khả năng không biết, hắn gây khó dễ cho Liêm Trinh, nhưng chân chính phải đối mặt lại là Tề đế, chỉ cần hơi sai chút thôi là sẽ dẫn đến chuyện bị thánh tâm nghi kỵ.
Tiêu Minh Triệt lắc đầu: “Hằng vương không ngốc như vậy, gây sự mạo hiểm lớn như thế, sẽ không chỉ vì trả thù ta.”
Nhưng hắn nghĩ không ra ý đồ chân chính của Hằng Vương.
Chiến Khai Dương thật hận trọng nói: “Nếu không, chờ buổi chiều vương phi trở về, thuộc hạ lại thỉnh giáo nàng? Có lẽ, ý kiến của nàng sẽ mở ra cho ngài một con đường mới.”
Tiêu Minh Triệt lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái: “Chính ta tự thỉnh giáo không được hay sao? Mà còn cần ngươi làm thay?”
“Điện hạ, ta không có ý tứ gì khác. Chỉ là lo lắng vương phi lại đùa giỡn ngài giống như lúc ăn sáng, khiến ngài tức giận nhưng không tiện nói. Buổi sáng lúc ngài vào thư phòng sắc mặt lạnh lùng như muốn đóng băng, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Chiến Khai Dương vội vàng giải thích.
“Ta nghe thấy nàng chẳng màng đến thanh danh của mình, mà chỉ một lòng muốn giúp ngài, liền biết nàng đối với ngài là thật lòng thật dạ. Nhưng ta cũng biết rõ, ngài đối với nàng ấy chỉ là tiếc tài, trên phương diện tình cảm thì rất khó để tiếp nhận một nữ tử như vậy, cho nên ta…”
Tiêu Minh Triệt vừa bực bội lại lạnh lùng: “Câm miệng lại. Ra ngoài đi.”
Ta đối với Lý Phượng Minh là tiếc tài hay vẫn là có tâm tư gì khác, ngay cả chính ta còn không hiểu được.
Chiến Khai Dương ngươi là cái tên vừa ngu xuẩn lại mắt mù, thấy rõ cái quỷ gì.
***
Thời thân* sơ khắc, Lý Phượng Minh trở lại Hoài vương phủ.
* từ 15 giờ chiều cho tới 17 giờ chiều.
Giờ phút này nàng đã hoàn toàn không nhớ nổi cái gì mà “lúc ăn sáng nghi ngờ Tiêu Minh Triệt đùa giỡn nàng” nữa, vừa vào cửa phủ liền mang khuôn mặt tươi rói đi thẳng đến bắc viện.
Người phục vụ bắc viện đi tới thư phòng thông bẩm cho Tiêu Minh Triệt: “Điện hạ, vương phi nói, có việc gấp muốn thương lượng với ngài.”
Tiêu Minh Triệt và Chiến Khai Dương bên trong nghe thấy đều sửng sốt.
Chiến Khai Dương ngậm chặt miệng, trong lòng cảm khái nói thầm: “Vương phi dính điện hạ chặt như vậy, nhìn thế nào cũng là bộ dáng rễ tình đâm sâu mà!”
“Để cho nàng vào đi.” Tiêu Minh Triệt khẽ rũ mi mắt, ra vẻ tùy ý bưng chén trà lên.
Đáy chén trà cách mặt bàn còn chưa rộng tới hai ngón tay, hắn lại giống như bị bỏng, nhanh chóng đặt trở về chỗ cũ.
Chiến Khai Dương nghi hoặc đưa tay dò xét thành chén, nhỏ giọng nói: “Không nóng mà.”
“Ta cũng không nói nó nóng.” Tiêu Minh Triệt cúi đầu nhìn xấp giấy lộn xộn trải trên mặt bàn, đem ngón tay đột ngột khẽ run giấu ở dưới bàn.
Lúc Lý Phượng Minh tiến vào, thấy Chiến Khai Dương cũng ở đây, liền cười nói đuổi người: “Khai Dương tiên sinh, có thể mời ngươi ra ngoài đợi một chút không? Ta cùng điện hạ nói chút chuyện, một lúc là xong ngay.”
Tiêu Minh Triệt không lên tiếng, làm ra bộ dáng còn đang chuyên tâm xem giấy chép.
Chiến Khai Dương như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng đứng dậy chấp lễ: “Vương phi khách khí rồi, là thuộc hạ sơ sẩy thất lễ. Ta sẽ tránh đi ngay.”
***
Đợi đến khi Chiến Khai Dương đi ra ngoài, cửa thư phòng một lần nữa đóng lại, Tiêu Minh Triệt mới chậm rãi ngẩng đầu.
Lý Phượng Minh ở ngay đối diện bàn đọc sách, lại chưa ngồi xuống, mà là hai tay chống mép bàn, hơi cúi người xuống nhìn hắn.
Kỳ thật giữa hai người vẫn cách bàn làm việc, trò chuyện ở khoảng như vậy, theo lẽ thường mà nói cũng không quá phận.
Nhưng có lẽ là do dáng cười của Lý Phượng Minh quá mức tươi đẹp chói mắt, tư thế đứng lại quá mức tùy ý phô trương, khiến Tiêu Minh Triệt luôn cảm thấy nàng cách mình quá gần.
Gần đến mức mơ hồ có thể ngửi thấy mùi nhuyễn hương thơm ngào ngạt không biết tên trên người nàng.
Tiêu Minh Triệt bất giác kéo căng mặt, thắt lưng cứng ngắc yên lặng lùi ra phía sau: “Có chuyện gì? “
Lý Phượng Minh khẽ nháy mắt với hắn: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Hoài vương điện hạ, ta muốn cùng ngài đàm phán một giao dịch nho nhỏ, vạn lần mong ngài thành toàn.”
Nhiệt tình này của nàng đột vừa ngột lại quỷ dị, hoàn toàn bất đồng với thái độ thân thiết tùy ý ngày thường.
Chuông báo động trong lòng Tiêu Minh Triệt rung lên mạnh mẽ, sau lưng bỗng nhiên nhảy lên một cỗ lạnh lẽo sởn tóc gáy, phảng phất như con mồi đột nhiên gặp phải gã thợ săn.
Ngữ khí của hắn hồ nghi mà cảnh giác: “Giao dịch gì?”
“Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngài đừng căng thẳng.” Tay trái Lý Phượng Minh dựng lên hai ngón tay ngọc trắng nõn thon dài.
Nàng dùng ngón trỏ tay phải chỉ vào bụng ngón trỏ tay trái: “Thứ nhất, ta giúp ngài chỉ dạy cho Chiến Khai Dương, không để hắn trở thành một mưu sĩ dần độn ngốc nghếch nữa.”
Tiêu Minh Triệt từ chối cho ý kiến, chỉ có ánh mắt vẫn dán chặt vào nàng, không nói một lời, trên mặt giống như đang viết: “Tiếp tục nói đi, ta xem nàng muốn giở cái trò quỷ gì.”
Nàng cười càng thêm ngọt ngào, lại điểm bụng ngón giữa tay trái.
“Thứ hai, ta giúp ngài mở rộng quy mô của xưởng ở Quế Tử Khê. Như vậy, tương lai nếu có nhu cầu, có thể thu nhận thêm rất nhiều gia quyến cơ khổ của những người đã chết.”
Hai điều kiện đều trên đều đúng những thứ Tiêu Minh Triệt rất cần, nhưng hắn cũng không có kích động, ngược lại càng thêm cảnh giác.
“Nàng muốn trao đổi những lợi ích gì?”
Lý Phượng Minh đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn mua một tòa lầu nhỏ ở chợ phía Đông.”
“Mua nhà lầu?” Tiêu Minh Triệt nghi hoặc.
Lý Phượng Minh giải thích chân tướng: “Buổi chiều lúc ta và Khương thúc Khương thẩm từ xưởng trở về đi ngang qua chợ phía Đông, liền nhìn trúng một tòa tiểu lâu ở sát ngay mặt đường. Chủ nhà là thương nhân từ nước khác đến, trước mắt đang định bán tiểu lâu để về quê cũ.”
Những năm mười sáu mười bảy tuổi trước đó nàng chưa từng phải lo lắng về tiền bạc, bởi vậy nàng đã hình thành thói quen “thấy gió sẽ có mưa” trong việc tiêu tiền của mình.
Trên đường trở về mới vén rèm xe lên nhìn vài cái, liền lập tức nhảy xuống xe ngựa tìm chủ nhà người ta hỏi giá.
“Tiểu lâu kia, kết cấu bên trong đều rất hợp tâm ý của ta, giá cả cũng coi như hợp lý, nếu bị người khác nẫng tay trên mua mất, ta sợ là ta sẽ tức giận đến mức giậm chân bình bịch mất.” Nàng đã cố gắng hết sức để thể hiện mong muốn khát vọng của mình đối với tòa tiểu lâu kia.
“Nàng muốn mua thì mua. Không cần phải đặc biệt hỏi ta, cũng không cần phải bàn điều kiện giao dịch.” Tiêu Minh Triệt bị ánh mắt nóng bỏng đến sốt ruột của nàng làm cho kinh hồn bạt vía, toàn bộ sau lưng đã kề sát vào ghế dựa.
“Lúc lấy tiền bạc từ trong khố phủ, nói cho Khương thúc một câu là được.”
“Chủ nhà kia chỉ cần hai trăm lượng vàng, tiền này ta tự trả, không tốn của ngài. Ta đến cầu ngài, là bởi vì chủ nhà kia nhìn thấy trên xe ngựa treo biển hiệu Hoài vương phủ, nên mới đưa ra một điều kiện kèm theo cho ta.
Lý Phượng Minh cười đến hai mắt cong cong híp lại thành khe hở nhỏ, giọng nói mềm mại khẽ nâng lên, tựa như cái đuôi hồ ly quét tới quét lui.
“Người ta nói, nếu ta không đáp ứng điều kiện này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không bán. Nhưng việc này ta tự mình làm không được, người khác cũng không giúp được, nhất định phải là Hoài vương điện hạ ngài ra mặt mới được.”
Có một loại dự cảm phi thường không ổn quanh quẩn trong lòng Tiêu Minh Triệt: “Muốn ta ra mặt làm gì?”
“Chủ nhà là một nữ tử Hạ quốc. Nàng nghe người ta nói đại thắng Loa Sơn, vô cùng ngưỡng mộ đối với Hoài Vương điện hạ tuấn mỹ vô song lại dũng mãnh kiên cường của Đại Tề. Nàng rất hy vọng trước khi trở về nước, được cùng ngài ăn chung một bữa cơm, xem như hoàn thành được tâm nguyện này. ”
Nụ cười của Lý Phượng Minh đã chuyển thành nịnh nọt, giọng nói ngọt ngào mềm mại.
“Ta biết rằng yêu cầu này đối với ngài mà nói rất quá đáng. Nhưng tiểu lâu kia ta thật sự rất muốn, ngài giúp một chút có được không? Xin ngài.”
Tiêu Minh Triệt không nói một lời, vẻ mặt không vui không giận, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Mặc dù không nói chuyện, nhưng ý cự tuyệt được biểu hiện rất rõ ràng.
Bị hắn nhìn chằm chằm lâu như vậy, Lý Phượng Minh dần dần có chút không giữ được khuôn mặt tươi cười ngọt ngào nữa.
“Bàn bạc giao dịch, mặc cả trả giá ta đều làm hết rồi, ngài chỉ cần trả tiền ngay tại chỗ là được. Đi được hay không, ngài tốt xấu gì cũng phải cho một câu chính xác chứ. Nếu có nghi ngờ gì thì cứ nói thẳng, đừng im lặng như thế.”
“Ta có một nghi vấn,” Ánh mắt Tiêu Minh Triệt sâu không thấy đáy, giọng nói cũng u ám: “Nàng lại định bán phu cầu vinh, lương tâm không thấy đau hay sao?”