Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 389: Ngoại truyện 1




Tháng tám là thời điểm hoa quế ngát hương nhất.

Trong Đại Viện quân khu, một cậu trai trẻ chạy băng băng trên đường, vừa chạy vừa sảng khoái cười to, miệng còn hét vang: “Quân Hạo Kiện, Quân Hạo Kiện.”

Anh chạy thẳng đến căn nhà phía trước, gõ cửa: “Quân Hạo Kiện, cậu có ở nhà không?”

Cửa sổ tầng hai mở ra, một chàng trai ló đầu ra, gào với người đang ồn ào dưới tầng: “Hoàng Minh Dạ, tôi không bị điếc.

Hoàng Minh Dạ ngẩng đầu, nhìn chàng trai bên cửa sổ: “Quân Hạo Kiện, tớ nói cậu nghe, ha ha ha ha, tớ sắp có em gái rồi, mẹ tớ sắp sinh em gái cho tớ rồi.”

Hoàng Minh Dạ cười ha ha: “Thật đó, thật đó, sáng nay ba tớ dẫn mẹ tớ đến bệnh viện, vừa rồi chính miệng mẹ tớ đã nói cho tớ biết, tớ sắp có em gái. Cậu có muốn đến nhà xem em gái của tớ không?”

Quân Hạo Kiện nhếch môi, hừ lạnh, sau đó đóng cửa sổ lại rầm một tiếng.

Hừ, có gì hay họ đâu, chỉ là cậu có em gái thôi mà.

Nhưng trong đôi mắt đẹp đẽ của anh lại thoáng lên vẻ buồn bã

Hoàng Minh Dạ nhìn cửa sổ đóng chặt mà ngơ ngác, không hiểu gì cả, nên lại gọi vài tiếng nữa: “Quân Hạo Kiện.”

Không lâu sao, cánh cửa trước mắt mở ra, một chàng trai cao ráo xuất hiện, khuôn mặt đẹp trai vô cảm: “Chẳng phải cậu có em gái sao, dẫn tôi đi xem đi.”

Hoàng Minh Dạ cười to: “Được được.”

Hai dáng người nho nhỏ nhanh chóng chạy về phía nhà họ Hoàng, vừa bước vào cửa, Hoàng Minh Dạ đã gọi vọng vào nhà: “Ba mẹ ơi, con về rồi.”

Quân Hạo Kiện đi phía sau, Hoàng Quang Nghị thấy hai cậu bé thì cười ha ha: “Mau vào đi, Hạo Kiện cháu cũng vào đi.”

“Chú Hoàng.”

“Ba, mẹ con đâu? Hạo Kiện tới xem em gái.” Khuôn mặt trẻ con của Hoàng Minh Dạ đầy phấn khích.

Hoàng Quang Nghị thấy mà bật cười: “Mẹ con đang nghỉ ngơi ở tầng trên đấy.”

Hoàng Minh Dạ kéo Quân Hạo Kiện: “Đi, chúng ta lên tầng trên thôi.”

Quân Hạo Kiện còn chưa kịp nói gì với Hoàng Quang Nghị đã bị lôi đi.

“Mẹ, phải bao lâu nữa em gái mới có thể ra ngoài vậy?” Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện đứng song song trước mặt Vũ Ân Nguyệt, nhìn chằm chằm vào bụng bà.

Vũ Ân Nguyệt sờ bụng, dịu dàng cười đáp: “Còn lâu lắm, tháng sáu sang năm em gái mới chào đời.”

“A, phải lâu như vậy à.” Hoàng Minh Dạ ủ rũ, mặt anh thất vọng tràn trề, thở dài thườn thượt, sau đó kéo Quân Hạo Kiện đi: “Còn rất lâu mới có thể thấy em gái, trước tiên chúng ta ra ngoài chơi bóng thôi.”

Hai người cậu thiếu niên nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu, vui vẻ chơi đùa trong sân.

Chỉ có điều sau ngày hôm đó, Quân Hạo Kiện thường xuyên chạy sang nhà họ Hoàng, lần nào gặp Vũ Ân Nguyệt cũng chào hỏi bà, hỏi thăm em bé trong bụng bà.

Đông đi xuân tới, Vũ Ân Nguyệt mang thai đã năm tháng, bụng bà đã hoàn toàn nhô ra, trông như một quả bóng bay lớn.

Quân Hạo Kiện tan học về liền theo Hoàng Minh Dạ đến nhà họ Hoàng.

Cậu nhóc hiếu kỳ nhìn cái bụng bầu của Vũ Ân Nguyệt: “Dì Nguyệt, hôm nay em gái lại lớn hơn một tí sao?”

Nét mặt Vũ Ân Nguyệt vô cùng dịu dàng: “Đúng vậy, Hạo Kiện có muốn chào em gái không?”

Quân Hạo Kiện háo hức: “Có thể sao ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Vũ Ân Nguyệt trìu mến đáp.

Quân Hạo Kiện cẩn thận khẽ khàng đặt tay lên bụng Vũ Ân Nguyệt, rồi mày anh nhíu lại, bỗng nhiên, anh a lên một tiếng, vẻ mặt khiếp sợ.

Vũ Ân Nguyệt ngây người: “Có chuyện gì vậy?”

“Em gái..em gái nhúc nhích. Dì Nguyệt, em gái vừa đá cháu.” Cậu nhìn bàn tay của mình, ngơ ngác nói.

Vũ Ân Nguyệt nghe xong lập tức bật cười: “Xem ra em gái rất thích cháu đấy. Minh Dạ còn chưa từng được vậy đâu, lần nào nó sờ em gái cũng không cử động, hôm nay cháu vừa sờ em gái đã cử động ngay.”

Hoàng Minh Dạ vừa ra khỏi phòng bếp, nghe vậy thì lập tức la lên: “Em gái cử động sao?”

Cậu chàng bay qua, đặt tay lên bụng Vũ Ân Nguyệt, một lúc lâu sau thì cau mày: “Tại sao em gái lại không cử động nữa vậy?” Nói xong, còn nhỏ giọng thẩm thì: “Em gái ơi, anh là anh của em đây, là anh trai đây, em gọi anh trai đi, có được không?”

Bụng của Vũ Ân Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì.

Hoàng Minh Dạ thất vọng, ghen tị nhìn Quân Hạo Kiện: “Tại sao em gái tớ không chào hỏi với tớ,

mà lại chào hỏi cậu vậy hả?”

“Bởi vì em gái cậu thích tớ hơn.” Quân Hạo Kiện cong môi, vẻ mặt đắc ý.

Hoàng Minh Dạ u oán nhìn chằm chằm vào bụng Vũ Ân Nguyệt, tủi thân muốn khóc, rõ ràng là em gái mình mà, tại sao lại không thích mình? Hu hu hu hu hu, biết trước thế này đã không khoe chuyện mình có em gái với Quân Hạo Kiện rồi.

Một sớm mai tháng sáu, Vũ Ân Nguyệt và Hoàng Quang Nghị đang định dẫn Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện đi chơi, nhân tiện dẫn bọn họ đi ra ngoài ăn một bữa, kết quả mới đi nửa đường, thì sắc mặt Vũ Ân Nguyệt chợt biến, kéo góc áo người bên cạnh: “Quang Nghị, có lẽ em sắp sinh rồi.”

Chỉ một câu nói đã khiến ba người trong xe biến sắc.

Hoàng Quang Nghị quay đầu nói với Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện: “Minh Dạ, Hạo Kiện, các con ngồi vững nhé.”

Hai cậu thiếu niên nắm chặt tay vịn, chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện gần nhất.

- ---------------

“Ba, sao em gái lại xấu như vậy, đỏ hỏn, còn nhiều nếp nhăn như vậy nữa.” Hoàng Minh Dạ ghét bỏ nhìn bé gái trong nôi.

Anh vừa dứt lời, thì gáy liền bị đập một cái: “Khi còn bé con cũng không đẹp hơn em con đâu, trẻ con vừa chào đời đều như vậy cả, sau một thời gian sẽ xinh đẹp lên thôi.”

Quân Hạo Kiện đứng bên cạnh Hoàng Minh Dạ, nhìn bé gái đang nhắm mắt ngủ say.

Vẻ mặt cậu đầy hiếu kỳ, thì ra đây chính là em gái sao? Kể từ khi Hoàng Yến Chi chào đời, ngày nào Quân Hạo Kiện cũng làm một việc, đó là chơi với em gái. Mặc dù hiện giờ cô bé chỉ biết ăn và ngủ, còn chưa biết quen biết ai.

“Quân Hạo Kiện, có đôi khi tớ cảm thấy cậu còn giống anh trai hơn cả tớ nữa.” Hoàng Minh Dạ ghé vào bên giường em gái, nghiêng đầu nhìn Quân Hạo Kiện đang cầm cái trống chơi đùa với em gái mình.

Hoàng Yến Chi lúc này đã được sáu tháng, tròn trịa trắng trẻo, xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác vô cùng yêu thích.

Đôi mắt to tròn của cô bé đen láy, cái đầu chuyển động theo cái trống trong tay Quân Hạo Kiện, cười toe toét, đôi tay mũm mĩm, khóe miệng đầy nước bọt.

Quân Hạo Kiện dùng ngón cái dịu dàng lau đi: “Tớ lớn hơn cậu, vốn là anh trai mà.”

Cô bé nắm chặt ngón tay bên mép, cười khanh khách, đôi mắt to tròn cong như vầng trăng khuyết

Hoàng Minh Dạ đưa tay, chọt nhẹ lên mặt em gái mình, ngay sau đó mu bàn tay lập tức bị đập một cái.

“Ôi, Hạo Kiện sao cậu lại đánh tớ.”

Quân Hạo Kiện hừ nhẹ một tiếng, giơ tay xoa xoa mặt em gái, ngay chỗ vừa bị Hoàng Minh Dạ chọt.

Hoàng Minh Dạ bĩu môi, lầm bầm một tiếng.

Khi Hoàng Yến Chi tập nói, từ đầu tiên học được chính là anh trai.

Lúc đó Quân Hạo Kiện ngồi bên cạnh bé, nghe được tiếng gọi “anh” bập bè này mà vành mặt bỗng rưng rưng, sau đó lập tức ôm cô bé vào lòng rồi nhẹ nhàng hôn lên mặt cô bé một cách dịu dàng và yêu thương.