Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 252: Kim phu nhân xuất hiện




Đáy mắt Hoàng Yến Chi đầy ý cười, thấy thời gian không còn sớm nữa mới nói: “Cũng đã muộn rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi, khi nào diễn tập quân sự mới kết thúc?”

“Một tuần, sau khi kết thúc anh sẽ được nghỉ mấy ngày, đến lúc đó sẽ có thể về nhà.” Hoàng Yến Chi nghĩ, đến lúc đó mình cũng sắp về nhà rồi, thật khéo.

“Được, em ở nhà chờ anh.”

Vừa cúp máy thì Daniel đến tìm: “Yến Chi, tôi đã liên lạc với bọn họ, triển lãm ngày mai mới bắt đầu. Hely rủ xuống dưới ăn chút gì trước rồi trở về nghỉ ngơi điều chỉnh múi giờ, cô thấy thế nào?”

“Ừ, cứ vậy đi, tôi cũng đói bụng rồi”

Hoàng Yến Chi trả lời, đồ ăn trên máy bay không thể nuốt nổi, cô hoàn toàn chẳng ăn được bao nhiêu, hơn nữa bay hơn mười tiếng, cô đã sớm đói bụng.

Triễn lãm lần này không có nhiều người lắm, nhưng những người tham gia đều là những nhân vật có tiếng tăm và địa vị trong giới họa sĩ, cỡ như Hoàng Yến Chi chỉ được coi là tiểu bối.

Theo thông lệ thì họa sĩ mới như cô không thể tham gia sự kiện giao lưu giữa các nghệ sĩ lớn thế này, năm nay đã là phá lệ.

Ở hội trường, Hoàng Yến Chi trông thấy một vài gương mặt quen thuộc, đó là những người cô từng gặp trong buổi triển lãm tranh tại Sydney.

Trở về khách sạn đã là 10 giờ tối, Hoàng Yến Chi xoa xoa chân mình. Trong bụng có một một sinh linh nên hiện giờ thể lực của cô không còn được như trước nữa, mới đứng có mấy tiếng đã mệt không chịu được.

Hely nhận lấy chậu rửa mặt từ nhân viên phục vụ, rồi rót nước nóng vào chậu cho cô: “Tris, ngâm nước nóng trước đi, sẽ thoải mái hơn rất nhiều đấy.”

“Cảm ơn cậu, Hely.”

Hely cười tít mắt: “Tớ với cậu mà còn cần cảm ơn sao? Tris, cậu mà còn nói vậy tớ sẽ tức giận đấy”

“Được, tớ không nói nữa”

Hoàng Yến Chi khom lưng nhẹ nhàng mát xa mấy ***** ** trên chân, làm dịu cơn nhức mỏi. Hely định giúp một tay nhưng cô lại từ chối.

Ngâm chân xong, Hoàng Yến Chi liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô nằm trên giường, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình.

Bụng cô đã được bốn tháng, sau năm tháng nữa cô sẽ có thể gặp con. Vừa nghĩ đến điều này, trong lòng Hoàng Yến Chi liền tràn đầy mong chờ và ngọt ngào.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Nửa tháng trước, tại căn cứ của BK ở một quốc gia chiến loạn vùng Trung Đông.

KING nhìn người phụ nữ trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Bà nói bà là Kim phu nhân?”

Kim phu nhân gật đầu: “Chẳng phải cậu vẫn luôn tìm tòi à, bây giờ tôi xuất hiện cậu lại không tin. KING, cậu vẫn là KING tôi biết chứ?”

KING cười khẩy: “Bà biết tôi đang tìm bà mà còn dám xuất hiện sao? Bà không sợ tội giết bà sao?”

Kim phu nhân mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp hoàn toàn không có chút sợ hãi nào: “Nếu tôi sợ cậu giết tôi thì đã không tới đây rồi, hơn nữa tôi chẳng làm bất cứ điều gì có lỗi với cậu cả, sao cậu nhất định phải giết tôi?”

“Kim phu nhân, không phải bà đã quên chuyện thuê người truy sát tôi rồi chứ?”

Kim phu nhân bật cười: “Trong lòng cậu biết rõ chuyện này không phải do tôi làm mà, cần gì phải lôi nó ra nói nữa. Tôi tới đây tìm cậu là vì chuyện khác.”

KING nghe vậy liền nhướng mày: “Chuyện gì?”

“Tôi biết cậu có thù với Quân Hạo Kiện, nếu cậu vẫn muốn tìm cơ hội trả thù thì bây giờ cơ hội đã tới, chỉ xem cậu có dám làm hay không thôi.”

“Trên đời này còn có chuyện gì mà KING này không dám làm? Bà nói xem cơ hội như thế nào?”

Kim phu nhân khẽ cong môi cười, đây chính là câu nói bà ta muốn nghe từ KING. Bà ta nói hết những điều mình biết với gã.

KING nghe xong thì im lặng không nói gì, ánh mắt trở nên khó lường: “Lời bà nói là thật sao?”

“Chính xác 100%”

“Để tôi suy nghĩ đã.”

Muốn hành động trên lãnh thổ của nước T thì rất cần thời cơ thế này. Nhưng nếu không cẩn thận, rất có thể gã sẽ phải trả giá bằng toàn bộ BK.

Có điều, đúng như Kim phu nhân nói, đây là một cơ hội vô cùng tốt, chỉ cần biết nắm bắt thì gã sẽ có thể cho Quân Hạo Kiện không một đòn chí mạng, trực tiếp tiêu diệt hắn ta.

Kim phu nhân cũng biết đây chẳng phải là chuyện nhỏ nên không nói gì thêm: “Cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, tôi đi trước.”

KING lạnh lùng nói: “Đứng lại, Kim phu nhân. Tôi có nói là bà được phép rời khỏi đây rồi sao? Hơn nữa chúng ta hợp tác bao năm qua, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp bà. Dù thế nào thì bà cũng nên ở lại đây một thời gian.”

Kim phu nhân bình tĩnh cười khẽ: “Nếu KING đã nói vậy, tôi không ở lại vài ngày thì đúng là không được rồi.”

KING cười sang sảng, sai người chuẩn bị chỗ ở cho Kim phu nhân. Chờ sau Kim phu nhân rời khỏi, hắn mới sai Beyonce bên cạnh: “Đi điều tra thân phận thật của người đàn bà này đi.”

Beyonce ngây người: “Đại ca, anh nghi ngờ Kim phu nhân này là giả sao?”

KING lắc đầu: “Không, nhưng có thể bà ta còn có thân phận thú vị nào khác, trước tiên cứ đi điều tra đi, cẩn thận vẫn hơn.”

Beyonce tuân lệnh, đi ra ngoài.

KING sờ cằm, nghĩ tới chuyện Kim phu nhân vừa nói, không ngờ lòng dạ của người đàn bà này không chỉ ác độc, mà lá gan cũng lớn thật, âm mưu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.

Có điều, sao bà ta lại biết được tường tận tin tức cơ mật của quốc gia đến thế?

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

“Cô vừa nói bà ta đã đi tìm KING?” James hỏi Vu Băng.

“Đúng vậy”

“Bà ta tìm KING làm gì?”

Vu Băng lắc đầu: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết hình như bà ấy muốn đối phó với Quân Hạo Kiện, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không rõ.”

James bình tĩnh nhìn Vu Băng, thấy vẻ mặt cô ta không đổi thì biết cô ta không nói dối: “Nếu là vì đối phó với Quân Hạo Kiện thì tạm thời không cần quan tâm tới. Trước tiên hãy quan sát động tĩnh của BK, có bất cứ động tĩnh nhỏ nào cũng phải báo ngay cho tôi biết.”

Vu Băng rũ mắt: “Vâng”

James cúi đầu ngắm nghía miếng ngọc bội trong tay, nói với Vu Băng ý tứ sâu xa: “Vu Băng, đừng có những ý nghĩ không nên có. Nếu để tôi biết cô lại gạt tôi lần nữa thì chuồng thú sẽ là nơi thích hợp nhất dành cho cô, ngay cả Kim phu nhân cũng cứu không nổi cô đầu”

Ánh mắt Vu Băng chợt biến, cả người run run: “Tôi biết rồi, ông chủ”

“Ra ngoài đi”

“Vâng”

Trong phòng chỉ còn lại James, hắn vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, khóe môi nhẹ cong: “Trò chơi này đúng là càng ngày càng thú vị. Đối phó với Quân Hạo Kiện, ha ha, KING à, nếu mày thật sự muốn làm vậy thì tao cũng không ngại hợp tác với mày một lần.”

Nhưng James vẫn cảm thấy khó hiểu, Kim phu nhân vẫn luôn thích núp trong bóng tối, nhiều năm qua chưa từng lộ diện trước người ngoài, sao bây giờ lại đột nhiên đến gặp mặt KING. Không thể hiểu được, James cũng lười suy nghĩ.

Lúc Peter đi vào thì thấy hắn lại đang ngắm nghía miếng ngọc bội quý giá của hắn: “James, thời tiết đẹp như vậy, anh nên ra ngoài dạo một chút đi, đừng có cả ngày cứ ở lì trong phòng. Anh xem, ánh nắng bên ngoài rực rỡ chưa kìa. Chẳng lẽ anh không muốn ngắm cảnh đẹp sao?”

James lạnh lùng nói với anh ta: “Nhìn thấy thứ xinh đẹp, tôi sẽ muốn chiếm được, nếu không có được thì tôi chỉ muốn phá hủy nó.”

“James, anh thật sự quá cực đoan rồi, không chiếm được thì phá hủy, chỉ có kẻ biến thái mới làm mấy việc như thế thôi.”

James nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh bằng, Peter thấy vậy thì bĩu môi: “Được rồi được rồi, anh không cực đoan, là tôi cực đoan. Anh rất rạng rỡ, rất hào phóng, trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu lấy người đàn ông khác, sinh con cho hắn ta. Anh lại còn có tâm tình ở đây nghịch miếng ngọc bội...” Nói đến đây Peter đột nhiên im bặt.

“Nói đi, sao không nói nữa.” James lạnh lùng nhìn anh ta.

Peter thầm tức giận, bây giờ anh chĩa súng vào người tôi, bắt tôi nói thế quái nào được? Nếu tôi vẫn tiếp tục nói chẳng phải là trái tim sẽ nở hoa luôn sao, tôi đâu có ngu.

James thấy anh ta đã ngậm miệng lại thì cất súng đi: “Cút”

Peter bĩu môi rồi chuồn mất. Anh ta không chọc nổi người này, tránh đi là tốt nhất.

Thật ra Peter không thể nào hiểu nổi tại sao ban đầu mình lại cứu James. Nếu mình không cứu hắn thì hiện giờ vẫn là một người tự do, chứ đâu như thế này, động một chút là bị người ta dí súng vào đầu.

Ba ngày sau, Vu Băng lại tới gặp James: “Ông chủ, hôm qua bà ta vừa gọi điện thoại cho tôi.”

James chẳng thèm nhìn cô ta: “Bà ta nói gì?”

Vu Băng thuật lại lời của Kim phu nhân nói với mình cho James nghe. James cười ha ha: “Không ngờ bà ta cũng có chút bản lĩnh, ngay cả chuyện này cũng biết được. Lập tức liên hệ với KING cho tôi, cứ nói tôi muốn hợp tác với hắn ta.”

Vu Băng nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu: “Ông chủ, chẳng phải ngài ghét KING nhất sao.” Lúc trước cô ta từng vì hợp tác với KING mà suýt chút nữa đã mất mạng.

“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, bây giờ tôi và KING có chung một kẻ thù, chỉ cần có thể giải quyết Quân Hạo Kiện thì hợp tác một lần cũng không phải không thể.” Mắt Vu Băng tối sầm lại, muốn giải quyết Quân Hạo Kiện chỉ là giả, muốn cướp lại Hoàng Yến Chi mới là thật.

James vẫn chưa hết hy vọng với Hoàng Yến Chi, dù bây giờ cô ta đã có con với người đàn ông khác.

Khi KING nhận được điện thoại của James thì còn ngạc nhiên hơn cả lúc gặp mặt Kim phu nhân, KING nghiến răng nghiến lợi nói: “James, mày còn dám gọi điện thoại cho tao?”

James khẽ cười, nhưng chất giọng khàn khàn làm tiếng cười của hắn nghe rất đáng sợ: “KING, không ngờ tao sẽ tìm mày à? Vậy mày sẽ càng ngạc nhiên hơn, tao tìm mày là muốn hợp tác với mày. Tao biết mày muốn giết Quân Hạo Kiện, thật trùng hợp, đó cũng là mục đích của tao.”

Nghe vậy, sắc mặt của KING chẳng những không hề tốt hơn mà ngược lại càng thêm khó coi: “Sao mày biết được chuyện này?”

“Mày không cần phải quan tâm tại sao tao biết được, chuyện tao muốn biết thì chắc chắn sẽ có cách để biết. Mày chỉ cần nói có muốn hợp tác hay không?”

“Ha ha, James, mày đừng quên lần trước ở MD, mày đã cho người phá hủy căn cứ và giết chết người của tao. Đầu óc mày có vấn đề hay còn say rượu chưa tỉnh vậy?”

“KING, chuyện lần trước đợi sau khi chúng ta giải quyết Quân Hạo Kiện xong hãy nói. Tao tin mày căm thù Quân Hạo Kiện hơn bất cứ ai. Mày cứ suy nghĩ chuyện hợp tác với tao đi. Lần hành động này rất nguy hiểm, chỉ dựa vào người của BK bọn mày thì e rằng kết cục chỉ có thể chết chung với hắn mà thôi.”

Nét mặt của KING vô cùng lạnh lẽo: “Mày có thù oán gì với Quân Hạo Kiện, tại sao lại muốn giúp tao?”

“Không, tao không giúp mày, tao chỉ đang giúp mình thôi. Tao và Quân Hạo Kiện không đội trời chung, nói vậy mày đã hiểu chưa?”

KING im lặng không nói gì, một lúc lâu sau gã mới chậm rãi nói: “Tao muốn thấy thành ý của mày”

James bình tĩnh cười, hắn biết chắc chắn KING sẽ đồng ý.

****************

Mấy ngày nay mắt của Vũ Ân Nguyệt vẫn liên tục giật giật, sáng sớm thức dậy cả người bà đều uể oải.

Lúc xuống tầng, suýt nữa bà còn ngã, may mà Hoàng Minh Dạ nhanh tay nhanh mắt đỡ được: “Mẹ, mẹ đang suy nghĩ gì vậy, đi đứng cũng không tập trung.”

Vũ Ân Nguyệt vỗ ngực, vẫn chưa hoàn hồn: “Không có gì, không có gì?”

“Mẹ, có phải mẹ khó chịu ở đâu không? Con thấy mấy ngày nay mẹ cứ thất thần”

Hoàng Minh Dạ lo lắng hỏi, mấy ngày nay Vũ Ân Nguyệt thật sự rất bất thường.

Mấy hôm trước, khi giúp Hoàng lão gia cắt tỉa chậu hoa bà còn cắt luôn cả mấy bông hoa, làm ông cụ đau lòng không thôi. Hôm qua khi giúp chị Tống nhặt rau thì bà lại vứt rau vào thùng rác, còn lá úa lại bỏ vào rổ. Hôm nay đi thì suýt ngã cầu thang.

Khóe môi Vũ Ân Nguyệt giật giật, muốn cười nhưng không cười nổi: “Mẹ không sao, nhưng mấy ngày nay mắt mẹ cứ giật mãi, tim thì đập mạnh, cả người bồn chồn, luôn có cảm giác bất an. Minh Dạ, con gọi điện thoại cho Yến Chi giúp mẹ đi, không chắc chắn con bé đang bình an thì mẹ không thể yên tâm được. Đáng lẽ lúc đó mẹ phải ngăn không cho con bé đi mới phải.”

Bà không nói mấy ngày nay bà còn gặp ác mộng, cứ mơ thấy Hoàng Yến Chi gặp chuyện không may.

Vũ Ân Nguyệt nhìn đồng hồ, suy đoán lúc này thời gian bên nước F khoảng năm giờ chiều, chắc Hoàng Yến Chi vẫn chưa ngủ bèn gọi điện thoại cho cô.

Nghe Hoàng Yến Chi nói cô vẫn ăn ngon ngủ ngon, không hề bị khó chịu chỗ nào, cuối cùng chân mày bà mới giãn ra: “Yến Chi, còn mấy ngày nữa con mới trở về?”

“Nhanh thôi mẹ, con đã đặt vé máy bay vào tối ngày kia, sáng sớm ngày kia nữa con sẽ về tới” Hoàng Yến Chi trả lời.

Nghe vậy, lúc này Vũ Ân Nguyệt mới thật sự thả lỏng hơn: “Vậy thì tốt quá, sáng sớm lúc con về đến mẹ sẽ bảo anh con đi đón con. Nếu như con tới trước thì cứ ở sân bay chờ anh con, đừng tự đón xe về. Bây giờ đi taxi cũng không an toàn, trên tin tức đã có mấy vụ cô gái trẻ đi taxi sau đó mất tích và bị sát hại đấy.”

Hoàng Yến Chi hết nói nổi, chưa kể khi cô về tới đang là ban ngày, có đón xe thì cũng chẳng có tài xế nào dám ra tay vào ban ngày ban mặt. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô đang mang thai thì cũng không có người đàn ông bình thường nào là đối thủ của cô.

Hoàng lão gia và Hoàng Minh Dạ ngồi bên cạnh đều câm nín trước sự lo lắng thái quá của Vũ Ân Nguyệt.

Ba ngày sau, mới sáng sớm Hoàng Minh Dạ đã bị Vũ Ân Nguyệt lôi khỏi giường: “Minh Dạ, hôm nay Yến Chi trở về, con mau dậy đi đón em.”

Hoàng Yến Chi mở mắt ra, cầm điện thoại trên đầu giường lên nhìn. Lúc này mới sáu giờ sáng, mà chuyến bay của Hoàng Yến Chi chín giờ mới hạ cánh: “Mẹ, bây giờ còn sớm mà, chuyến bay của Chi Chi phải chín giờ mới tới.”

Tối qua anh có một cuộc họp qua video với đối tác làm ăn ở nước ngoài, mãi cho đến ba giờ sáng mới ngủ được, vậy mà vừa chợp mắt không bao lâu đã bị gọi dậy.

“Đừng ngủ nữa, đợi đến khi Yến Chi về lại ngủ tiếp, giao thông thủ đô ùn tắt như thế, nếu con không đi sớm thì sẽ bị kẹt xe mất.” Hoàng Minh Dạ không còn cách nào khác, đành mắt nhắm mắt mở rời giường.

Bây giờ anh thật sự tin chắc rằng bệnh của mẹ anh chẳng những chưa khỏi mà ngược lại, mẹ anh còn mắc thêm chứng cuồng con gái nữa.

Khi Hoàng Minh Dạ tới sân bay thì còn chưa tới tám giờ, cách thời gian Hoàng Yến Chi xuống máy bay chừng một tiếng nữa nên anh dứt khoát ngủ luôn trong xe.

Hoàng Yến Chi vừa xuống sân bay đã thấy xe của Hoàng Minh Dạ, cô đi tới gõ lên cửa sổ.

Hoàng Minh Dạ mở mắt ra, trông thấy Hoàng Yến Chi, anh lập tức mở khóa xe.

“Sao xuống sớm vậy, không phải em nói chín giờ mới hạ cánh sao.”

Hoàng Minh Dạ vuốt mặt một cái rồi đưa hộp giữ nhiệt cho Hoàng Yến Chi: “Mẫu thân đại nhân nhà em sợ trên đường bị kẹt xe, không kịp đón em nên sáu giờ sáng đã lôi anh dậy, còn chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho em này. Công chúa đại nhân của anh, bây giờ em muốn ăn cơm trước hay là muốn ăn trên đường về.”

Nghe anh trêu chọc, Hoàng Yến Chi nói không nên lời: “Anh nói chuyện bình thường đi.”

Hoàng Minh Dạ mỉm cười ấm áp: “Không đùa nữa, ngồi máy bay mười tiếng chắc mệt chết rồi hả, em mau ăn sáng trước đi, đến khi về nhà thì có thể nghỉ ngơi ngay.”

Hoàng Yến Chi mở hộp cơm giữ nhiệt ra, bên trong là cháo rau và mấy cái bánh bao chiên. Cô ở nước ngoài một tuần, toàn phải ăn bánh mì bơ nên đã ngán tận cổ, bây giờ nhìn thấy mấy món này, cô liền thấy thèm: “Anh, anh ăn chưa?”

Hoàng Yến mỉm cười: “Ăn rồi, em ăn nhanh đi, nếu không sẽ nguội mất đấy”

Hoàng Yến Chi nghe vậy thì không khách sáo nữa, Hoàng Minh Dạ vừa nhìn cô ăn vừa hỏi: “Hạo Kiện có liên lạc với em không?”

Hoàng Yến Chi gật đầu: “Mới hai ngày trước còn gọi điện thoại cho em.”

Từ hôm qua thì anh không gọi tới nữa, cộ đoán là đã bắt đầu diễn tập quân sự rồi. Khi Hoàng Minh Dạ đưa cô về nhà họ Quân thì đã thấy Vũ Ân Nguyệt chờ ở đó.

“Yến Chi, về rồi à. Cả tuần qua con có khỏe hay không?”

“Khỏe, không khó chịu ở đâu cả, bé cưng cũng rất ngoan, có điều bây giờ con hơi mệt. Mẹ, mẹ để con nghỉ ngơi một chút đã nhé, đến khi con tỉnh lại sẽ báo cáo tất cả với mẹ, được không?”

Vũ Ân Nguyệt gật đầu lia lịa: “Mau đi nghỉ đi”

Hoàng Yến Chi ngủ một giấc tám chín tiếng, ngủ thẳng đến chín giờ tối mới dậy.

Chuyến đi suốt bảy ngày ở nước ngoài, cô không có ngày nào ngủ ngon cả, môi trường xa lạ, khí hậu khác biệt, khiến cô không thể ngủ yên giấc, về đến nhà vừa ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên chăn gối, cô mới có thể an tâm ngủ.