Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 167




Tiệc mừng thọ được tổ chức ở một khách sạn năm sao của thành phố Lâm. Nhà họ Vương ở thành phố Lâm là danh môn vọng tộc, Vương lão gia nhập ngũ sớm, có danh tiếng lớn trong quân đội, đời sau mặc dù không có ai nhập ngũ, nhưng lại có biểu hiện xuất sắc trong giới kinh doanh và chính trị.

“Chi Chi, đây là Vương lão gia, con còn nhớ không?” Hoàng lão gia dẫn Hoàng Yến Chi tới trước mặt một ông lão, vừa cười vừa nói.

Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Vương lão gia, bốn năm không gặp, nhìn ông vẫn khỏe mạnh như trước vậy.”

Vương lão gia cười ha ha: “Ông rất khỏe. Mấy năm không gặp, Hoàng đại ca, cháu gái của ông càng lớn càng có tiền đồ. Con bé có bạn trai chưa?”

Vương lão gia không phải là một người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, vì vậy ông có nghe nói chuyện của Hoàng Yến Chi, thấy cháu gái ông bạn già của mình tốt như vậy, liền nghĩ đến cháu trai nhà mình, nếu có thể kết thông gia với nhà họ Hoàng thì quả là tốt.

Có điều, ông vừa nói xong, liền bị Quân lão gia vừa đi tới nghe được, Quân lão gia hừ lạnh: “Cái ông già này, mấy năm không gặp, vừa gặp là muốn cướp cháu dâu tôi, tưởng tôi chết rồi hả?”

“Tôi đâu muốn cướp cháu dâu của ông, tôi hỏi Hoàng đại ca…” Nói được một nửa, ông chợt nhìn sang Hoàng lão gia: “Hoàng đại ca, chuyện này…”

Hoàng lão gia cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy, Hạo Kiện là cháu rể tôi.”

Vương lão gia tiếc nuối nhìn Hoàng Yến Chi. Quân lão gia rất là đắc ý, thoả mãn nhìn Quân Hạo Kiện đang nói chuyện với người khác ở cách đó không xa. Đứa cháu trai này của ông đã làm một việc rất đúng đắn, đó là cưới Hoàng Yến Chi vào lúc chưa ai phát hiện ra điểm tốt của con bé. Bây giờ ấy à, hừ hừ, để cho đám người đó thèm chết luôn đi.

Ba vị lão gia nói chuyện với nhau, một mình Hoàng Yến Chi đứng ở đây cũng có chút không thích hợp. Vì vậy, cô lấy một cái cớ rồi đi tìm Quân Hạo Kiện.

................

“Xin lỗi, tôi không cố ý, anh không sao chứ?” Hạ Yên Nhi xin lỗi người đàn ông trước mặt.

Hoàng Minh Dạ nhìn âu phục của mình, bên trên ngực ướt một mảng, tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

“Xin lỗi, vừa rồi tôi vội quá. Hay là anh cởi âu phục ra, tôi giúp anh đem đi giặt?” Hạ Yên Nhi thấy Hoàng Minh Dạ không có phản ứng gì thì cho là đối phương đang tức giận. Nghĩ cũng đúng, nếu đổi lại là mình, vô duyên vô cớ bị người ta tạt rượu, cũng sẽ tức giận.

“Hay là anh nói cho tôi biết giá của bộ âu phục này, tôi đền cho anh?” Người đàn ông trước mặt tuy không giống người thiếu tiền, nhưng mà ai biết được, có vài người càng có tiền càng tính toán, có khi người này cũng vậy.

“Không sao, tôi tự đi giặt là được rồi, lần sau nhớ chú ý một chút.” Hoàng Minh Dạ nhã nhặn nói. Chỉ là một bộ âu phục mà thôi, anh ấy không để bụng. Có tj

điều, mặc đồ bẩn ở tiệc mừng thọ là một hành vi thất lễ, nhưng bây giờ anh ấy cũng không thể đi ra ngoài mua bộ khác được.

Hoàng Minh Dạ có chút đau đầu.

Hạ Yên Nhi thấy vẻ mặt của anh ấy, càng thêm ngượng ngùng. Cô đề nghị: “Hay là anh cởi áo khoác đưa tôi đi, bây giờ tôi đi giặt sơ chỗ ướt, cho nhạt bớt mùi rượu?”

Hoàng Minh Dạ lắc đầu từ chối: “Không cần.” Người phụ nữ trước mặt quả thực là một người đẹp, nhưng lúc này anh ấy chẳng có tâm trạng mà thưởng thức.

Hạ Yên Nhi nhường đường cho Hoàng Minh Dạ. Anh ấy đi được vài bước thì cởi áo khoác ra, vắt lên tay.

Hạ Yên Nhi nhìn theo bóng lưng Hoàng Minh Dạ. Cô ấy chợt nhớ ra, người này là cháu trai trưởng của nhà họ Hoàng - Hoàng Minh Dạ, thảo nào vừa rồi nhìn rất quen mắt.

Hoàng Minh Dạ cũng tốt nghiệp ở Đại học B, lớn hơn cô ấy ba khóa. Năm đó, Hoàng Minh Dạ ở trong trường học cũng là nhân vật làm mưa làm gió, tất nhiên là Hạ Yên Nhi biết anh ấy.

Chỉ là đã lâu không gặp, mà Hoàng Minh Dạ lăn lộn trong giới kinh doanh đã lâu, tất nhiên là không còn giống lúc ở đại học, Hạ Yên Nhi nhất thời không nhận ra anh ấy cũng là chuyện dễ hiểu.

“Yên Nhi.”

Tiếng gọi triền miên, dịu dàng như nước. Hạ Yên Nhi rùng mình một cái, cánh tay nổi da gà.

Hạ Yên Nhi xoay người, nhìn người đi tới, đáy mắt hiện lên sự chán ghét::“Sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông nhìn Hạ Yên Nhi bằng ánh mắt thâm tình: “Anh cố ý tới tìm em đấy. Anh hỏi bác Hạ, bác Hạ nói em đã đến thành phố Lâm, nên anh mới đến đây.” Người đàn ông không nhắc tới chuyện anh ta đã tốn rất nhiều công sức mới có được thiệp mời của nhà họ Vương. Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là... anh ta đã gặp được Hạ Yên Nhi.

“Tôi đã nói với anh rồi, đừng đi theo tôi nữa.” Hạ Yên Nhi a buồn bực nói. Người đàn ông này chính là một cái đuôi, theo cô ấy từ trong nước ra nước ngoài, rồi từ nước ngoài về nước, cô ấy đi đâu là anh ta theo đó, đuổi cũng không đi, thật sự là rất phiền. Yên Nhi nói những lời này, anh ta nghe đã quen tai. Đối với anh ta mà nói, chỉ cần Hạ Yên Nhi vẫn chưa kết hôn, thì anh ta vẫn còn có cơ hội.

“Yên Nhi, anh biết em không yêu anh, nhưng không sao cả, bây giờ em chưa yêu ai, anh có thể đợi, đợi đến ngày em yêu anh.” Đỗ Nam nói bằng giọng điệu thâm tình.

Hạ Yên Nhi siết chặt tay, rất muốn đấm vào mặt Đỗ Nam một cái. Sao lại có người không cần mặt mũi thế này? Bị cô ấy từ chối nhiều lần, chỉ cần là người bình thường đều sẽ bỏ cuộc. Nói nặng, nói nhẹ, cô ấy đều nói hết rồi. Nhưng người này đều xem như không nghe thấy thì cô biết phải làm sao?

Hạ Yên Nhi đang suy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Đỗ Nam, thì khóe mắt chợt thấy một bóng người, ánh mắt cô ấy sáng lên, chạy tới ôm cánh tay Hoàng Minh Dạ, kéo anh ấy lại trước mặt Đỗ Nam.

“Ai nói tôi không có người yêu? Đây không phải sao?” Hạ Yên Nhi chỉ chỉ Hoàng Minh Dạ nói với Đỗ Nam.

Đỗ Nam nhìn Hoàng Minh Dạ một cái, nụ cười trên mặt biến mất. Anh ta nói với Hạ Yên Nhi: “Yên Nhi, em có thể không yêu anh, nhưng không thể tùy tiện nói đùa, nhất là loại đùa như thế này.”

“Tôi không nói đùa, tôi nói nghiêm túc, tôi thật sự yêu người đàn ông này.”

Đỗ Nam đi theo Hạ Yên Nhi đã nhiều năm, biết hết phần lớn người bên cạnh Hạ Yên Nhi. Anh ta chưa từng gặp người đàn ông trước mặt, cũng chưa từng nghe nhắc tới.

“Yên Nhi, chúng ta quen biết nhau đã nhiều năm, những người em quen anh có thể không biết sao. Em không hề quen biết người này thì làm gì có chuyện yêu hay không yêu.”

“Tôi biết anh ấy, vừa gặp năm phút trước, tôi yêu anh ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không được sao?” Hạ Yên Nhi bực bội nói.

Hoàng Minh Dạ vốn không hiểu ra sao, bây giờ nghe Hạ Yên Nhi nói như thế, thì như cười như không nhìn Hạ Yên Nhi.

“Yên Nhi, em đừng quấy nữa.” Đỗ Nam nói một câu, sau đó nhìn về phía Hoàng Minh Dạ nói: “Anh này, thật là xin lỗi. Đây là bạn gái tôi, hai chúng tôi đang cãi nhau mà cô ấy lại kéo anh vào, thật ngại quá!”

“Ai là bạn gái anh? Ai quấy chứ? Đỗ Nam, tôi nói cho anh biết, anh không được phép nói lung tung.” Hạ Yên Nhi tức điên lên, cô ấy đã làm tới mức này mà Đỗ Nam vẫn ngoan cố như vậy.

Cô ấy đảo mắt, bỗng nhiên nhón chân lên, ôm cổ Hoàng Minh Dạ sau đó hôn lên môi anh ấy, còn cố ý dừng lại vài giây, mới buông Hoàng Minh Dạ ra.

“Bây giờ tin chưa? Tôi thật sự yêu anh ấy, muốn theo đuổi anh ấy.” Hạ Yên Nhi tuyên bố với Đỗ Nam, còn đan tay vào tay Hoàng Minh Dạ, giơ qua lại trước mặt Đỗ Nam.

Sắc mặt Đỗ Nam tái nhợt. Anh ta mở to mắt nhìn Hạ Yên Nhi, rồi lại nhìn Hoàng Minh Dạ, sau đó lảo đảo bước đi.

“Bây giờ có thể buông tôi ra chưa?” Hoàng Minh Dạ nói, giọng điệu có chút lạnh lẽo.

Mặt Hạ Yên Nhi đỏ lên, vội buông Hoàng Minh Dạ ra, cúi đầu nói: “Xin lỗi! thật xin lỗi!” Vừa rồi, cô ấy thật sự không còn cách nào, nếu không sẽ không làm vậy.

Trên mặt Hoàng Minh Dạ không còn sự nhã nhặn của thường ngày, mà có chút lạnh lùng: “Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

Hạ Yên Nhi ngượng ngùng: “Chuyện đó… tôi thật sự là nhất thời không nghĩ ra được cách nào khác. Anh muốn đền cái gì thì cứ việc nói, chỉ cần tôi làm được thì tôi nhất định sẽ làm.”

Hoàng Minh Dạ giễu cợt: “Lần sau muốn làm quen thì nên đổi cách khác. Có lẽ sẽ có đàn ông thích kiểu làm quen này, nhưng tôi chắc chắn không phải là loại đàn ông đó.”

Nói xong, Hoàng Minh Dạ nghênh ngang bước đi.

Hạ Yên Nhi ngây người tại chỗ, một lúc sau mới nhìn theo hướng Hoàng Minh Dạ đi, giơ ngón tay giữa lên. Tên khốn kiếp! Anh ta coi cô ấy là người thế nào chứ, còn cho rằng cô ấy đang tìm cách tán tỉnh anh ta.

Cô ấy cũng rất uất ức mà, đây là nụ hôn đầu tiên của cô ấy, cứ như vậy mà mất luôn nụ hôn đầu, cô ấy rất muốn khóc đấy.

Nói ra cũng thấy buồn cười, bởi vì Đỗ Nam mặt dày theo đuổi, anh ta đề phòng bốn phía, do đó Hạ Yên Nhi 27 tuổi vẫn chưa có một người bạn trai, chứ đừng nhắc tới chuyện tiếp xúc thân mật.

Sau khi rời khỏi đó, sắc mặt Hoàng Minh Dạ có chút khó coi: “Anh, anh sao thế?” Hoàng Yến Chi hỏi.

Sắc mặt Hoàng Minh Dạ cứng đờ, lắc đầu nói: “Anh không sao, Hạo Kiện đâu rồi?”

“Anh ấy vừa gặp một người bạn, nên ra ngoài nói chuyện rồi.”

“Anh, thì ra anh ở đây, em tìm anh đã lâu.” Hoàng Hi Lan nửa oán giận nửa hờn dỗi nói.

Hoàng Minh Dạ đang định nói đùa với Hoàng Minh Dạ, thì thấy cô ta đi qua đây, nụ cười nhạt đi vài phần: “Có việc gì sao?”

Hoàng Hi Lan tươi cười nhìn anh, giống như một đứa em gái vô cùng sùng bái anh trai của mình: “Anh, bạn của em nói muốn làm quen vớvợianh. Anh có thể qua đó nói vài câu được không?” Cô ta chỉ về một hướng, ở đó có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, thấy Hoàng Hi Lan chỉ mình, thì nâng ly rượu trong tay lên chào hỏi.

“Anh, đó là cậu chủ của Thượng Thị, cũng là một người nổi bật trong đám trẻ tuổi. Có lẽ sau này hai người còn có cơ hội hợp tác, vậy nên anh đi chào hỏi anh ta với em được không?” Hoàng Hi Lan nở nụ cười, giọng điệu cầu xin.

Ý cười nơi đáy mắt Hoàng Minh Dạ lại giảm đi vài phần: “Hoàng Hi Lan, không nên tùy tiện đồng ý chuyện mình không làm được.” Ý là từ chối cô ta.

Đáy mắt Hoàng Hi Lan tối sầm lại. Nhưng chuyện này liên quan tới mặt mũi, cô ta tiếp tục mềm giọng nói: “Anh, ở đây là bên ngoài, trong mắt người ngoài em cũng là người của nhà họ Hoàng, anh cho em chút mặt mũi được không?”

Ý cười trong mắt Hoàng Minh Dạ hoàn toàn biến mất. Anh ấy nhìn Hoàng Hi Lan bằng ánh mắt lạnh lẽo, chỉ là vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng không ai cho rằng đó là một nụ cười ấm áp.

Hoàng Yến Chi đứng cạnh anh trai, tất nhiên cảm giác được tâm trạng anh thay đổi. Cô kéo nhẹ ống tay áo của anh, anh quay đầu nhìn cô một cái, làm dịu ý lạnh nơi đáy mắt, rồi nhìn Hoàng Hi Lan, vô cảm nói: “Chỉ một lần này, sau này không được viện lý do này nữa.”

Hoàng Hi Lan thầm thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này là nhà tài trợ lớn nhất trong buổi biểu diễn sắp tới, cũng là một người đang theo đuổi cô ta. Anh ta tuy không thể so sánh được với Quân Hạo Kiện, nhưng cũng là một người trẻ tuổi tài giỏi, Hoàng Hi Lan không muốn để người ta thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Hoàng Minh Dạ theo Hoàng Hi Lan đi về phía bên kia, Hoàng Yến Chi nhìn một vòng xung quanh, nhưng không thấy người quen. Cô nhàm chán đi sang bên cạnh lấy một ly sâm banh, thỉnh thoảng uống một ngụm.

“Yến Chi, em cũng ở đây sao?” Hạ Yên Nhi vừa thoát khỏi một người đàn ông muốn làm quen, định tới đây trốn phiền phức thì thấy Hoàng Yến Chi.

Hạ Yên Nhi không biết là tối nay cô ấy mặc một chiếc váy đỏ rực, kết hợp với khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, làm cả người cô ấy thêm phần bốc lửa, quyến rũ xinh đẹp. Huống chi, người có thể xuất hiện ở đây, ai mà không có thân phận. Vừa có gia thế, lại vừa xinh đẹp, tất nhiên là lựa chọn hàng đầu của đám đàn ông rồi.

Hoàng Yến Chi không hề bất ngờ khi nhìn thấy Hạ Yên Nhi ở đây, bởi hôm qua cô đã đoán được rồi: “Chị Hạ.”

Hạ Yên Nhi cầm ly rượu lên: “Yến Chi, em đừng gọi chị Hạ nữa, nghe quá xa lại rồi. Sau này cứ gọi chị Nhi là được rồi.”

Hoàng Yến Chi gật đầu, cô cũng không quá quan trọng chuyện xưng hô, cô và đàn chị này tuy chỉ có duyên gặp gỡ vài lần, không thân thiết nhiều, nhưng nói chuyện khá hợp.

“Yến Chi, em quen biết Vương lão gia hả?” Hạ Yên Nhi rất ngạc nhiên khi thấy Hoàng Yến Chi ở đây.

“Ông em là bạn tri kỷ với ông Vương. Lần này em đi cùng người nhà tới chúc thọ.” Hoàng Yến Chi giải thích.

“Chị cũng vậy, thực tình chị không quen Vương lão gia nhưng người lớn trong nhà có giao tình với Vương lão gia. Lần này đúng lúc chị về nước, cho nên thay mặt người nhà tới đây dự tiệc mừng thọ.”

Nhà họ Hạ ở phía nam của thành phố Hải, còn nhà họ Vương ở phía bắc của thành phố Lâm, hai nhà ở xa nhau như thế, e rằng giao tình cũng không phải sâu lắm, để người nhà đến dự, có lẽ là vì vừa lúc Hạ Yên Nhi đang ở đây.

Sức ảnh hưởng của nhà họ Hạ ở thành phố Hải có thể so sánh với sức ảnh hưởng của nhà họ Quân ở Thủ đô, nghe đâu nhà bọn họ có người làm quan từ triều Thanh, trăm năm thế gia, tất nhiên không phải dòng họ bình thường có thể so sánh được.