Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 159




Cẩn Mai sờ bụng, cô ấy quả thật hơi đói, bèn gật đầu.

Hoàng Yến Chi vào phòng bếp nấu hai bát mì trứng cà chua. “Tài” nấu nướng của cô vẫn như trước, nhưng nấu mì thì không tệ lắm. Cẩn Mai ăn sạch sành sanh bát mì.

“Chị, chị nấu mì ngon quá, em ăn no căng bụng luôn rồi.” Cẩn Mai xoa bụng, cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.

Hoàng Yến Chi cười theo: “Trong nồi vẫn còn đấy, có ăn không?”

Cẩn Mai lắc đầu: “Không ăn nổi nữa, nếu em có hai dạ dày như con trâu thì thật là tốt.”

Hoàng Yến Chi mỉm cười, Trương Linh cũng từng nói với cô lời này. Cẩn thận ngẫm lại, thật ra tính tình Cẩn Mai rất giống Trương Linh.

Cẩn Mai vẫn ở trong nhà Hoàng Yến Chi chờ Cẩn Tử Văn đến đón. Lần này trở về, tâm trạng cô ấy rõ ràng đã tốt hơn nhiều, dù vẫn ít nói, nhưng đã thân thiết với Triệu Hiểu Khê hơn.

Triệu Hiểu Khê rất muốn biết người khiến con gái thay đổi như vậy là ai, hỏi con trai mới biết là thiên kim nhà họ Hoàng ở Thủ đô. Bà cũng biết người này, thật không ngờ con gái còn quen cô ấy.

Hôm sau là cuối tuần, Hoàng Yến Chi đã hẹn ăn cơm với thầy hướng dẫn và con gái của thầy ấy. Cô đến chỗ Daniel trước, lấy một bức tranh rồi mới lái xe đến nơi hẹn.

................

Hoàng Yến Chi ăn cơm xong còn có việc, dùng bữa với hai người Trương Lâm xong thì đi tìm Daniel.

Daniel có một văn phòng và phòng triển lãm tranh, các tác phẩm của Hoàng Yến Chi đều giao cho anh ta để tổ chức các hoạt động. Vừa rồi Daniel thông báo, cô phải tự tay ký 100 tập tranh mà mình xuất bản.

“Bà cô của tôi ơi, cuối cùng cô cũng tới rồi, nếu cô mà không tới thì tôi gọi đến cháy máy mất.” Daniel thấy Hoàng Yến Chi xuất hiện thì kích động nói.

Hoàng Yến Chi nhướng mày: “Không phải đã hẹn ba giờ à?” Nhìn đồng hồ đang điểm 2h50, cô còn đến sớm mười phút rồi đấy.

“Bà cô à, cô không thể tới sớm một chút à, hôm nay cô phải ký cho xong 100 cuốn đấy, ngày mai còn có một buổi họp mặt, cô đã đồng ý đến rồi đấy.”

Hoàng Yến Chi im lặng, cô quên mất tiêu rồi. Vụ này là do Daniel tổ chức, cô chỉ phụ trách nghe thôi. Daniel cũng coi như hiểu tính cô, thấy Hoàng Yến Chi như thế thì biết cô chẳng mấy quan tâm thì không khỏi cảm thán. Sao trước kia anh ta lại ngồi lên thuyền giặc của Hoàng Yến Chi chứ, hại mình lao tâm khổ tứ, sớm muộn gì anh ta cũng bị cô chọc cho tức chết mất.

“Daniel, bây giờ anh có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói.

Mặt Daniel tái xanh, cô nàng này có thuật đọc tâm à, sao anh ta nghĩ gì cũng đều biết thế kia.

“Tôi không có thuật đọc tâm, chỉ là anh nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi.” Làm tôi vờ như không biết cũng rất khó.

Daniel câm nín, trưng một đống sách chất cao ngất ra trước mặt Hoàng Yến Chi: “Hôm nay cô phải ký cho xong, nếu không thì đừng mong về nhà, tôi ở lại canh chừng cô.” Biết cô thường không chú ý làm việc, Daniel quyết định ở lại, xách ghế ngồi trông.

Hoàng Yến Chi nhìn đống sách chất chồng kia: “Daniel, chắc không phải chỉ 100 cuốn thôi đúng không?” Nhất định là hơn chỉ tiêu rồi.

“150 cuốn, 50 cuốn dư ra là bản bìa cứng kỷ niệm, phải có chữ ký tay của cô.” Daniel giải thích.

Thật ra Hoàng Yến Chi cũng biết, trừ việc vẽ ra thì tác phẩm của cô đều do Daniel khéo léo giải quyết, anh ta tốn rất nhiều tâm sức cho mình, nên có rất nhiều chuyện cô sẽ không phản đối Daniel. Hoàng Yến Chi nhận mệnh ngồi xuống, cầm bút bắt đầu ký tên.

Daniel thấy cô phối hợp như thế, rốt cuộc cũng hài lòng. Nhằm đẩy nhanh tốc độ, anh ta còn giúp cô lật sách tới trang cần ký tên, để cô tiện làm việc.

Có Daniel phối hợp, tốc độ của Hoàng Yến Chi nhanh hơn rất nhiều, chỉ mất hơn một tiếng đã ký xong.

Sớm hôm sau, Daniel tới đón Hoàng Yến Chi. Tuy hiện nay cô đã là người của công chúng, nhưng không có mấy ai xăm soi đời tư của cô, lúc cô ra ngoài cũng không bị phóng viên chụp. Là do phóng viên cố tình không chụp? Đương nhiên là không phải, mà đó là kết quả liên thủ của Hoàng Minh Dạ và Quân Hạo Kiện. Hơn nữa, Vệ thị vốn là anh cả của giới truyền thông, có Vệ Huy giúp đỡ, đương nhiên sẽ không có đám phóng viên mù kia theo dõi chụp ảnh.

Tuy nhiên, hôm nay là buổi ra mắt tập tranh đầu tiên của Hoàng Yến Chi dưới bút danh Y Trân Hoàng, hiện trường ký sách đương nhiên sẽ có phóng viên đến. Nhưng mấy phóng viên này đã được Daniel chọn rất kỹ, toàn là cây bút chủ chốt, có uy tín trong giới truyền thông, nên không cần lo lắng tin tức trên báo sẽ thế nào.

Lúc Hoàng Yến Chi đến nơi, đã có khá nhiều người ở đó, đoàn người đông nghịt như thế khiến cô có chút không thoải mái.

“Tôi biết cô không thích những tình huống thế này, nên chỉ sắp xếp một tiếng thôi, sau đó cô có thể đi, chuyện còn lại cứ để tôi lo.” Daniel vừa nói khẽ vừa mỉm cười với công chúng.

Hoàng Yến Chi hài lòng, mày cũng giãn ra, gương mặt vẫn là nét lạnh lùng trong trẻo, nhưng người khác nhìn vào cũng không cho là cô không vui. Thấy cô đi vào, một số fan đã trở nên phấn khích, đồng thanh gọi tên Y Trân Hoàng, còn có một số người hô Hoàng Yến Chi, đấy là những fan hâm mộ cô sau khi thấy video cứu người của cô.

Lúc Vệ Huy thấy độ “hot” của Hoàng Yến Chi trên mạng, còn cảm thán với Hoàng Minh Dạ, nếu Hoàng Yến Chi có thể gia nhập giới giải trí, nhất định sẽ rất nổi. Chỉ tiếc là người ta không hứng thú gì.

Hơn nữa, nếu anh ta kéo Hoàng Yến Chi vào giới giải trí, chỉ sợ hai cụ họ Hoàng và Quân sẽ tới tìm ông già nhà mình uống trà mất.

“Á a a, Y Trân Hoàng, em yêu chị.”

“Cái gì gọi là tài mạo song toàn, chính là đây, không hổ là nữ thần của tôi.”

“Rốt cuộc tôi cũng nhìn thấy người thật rồi, xúc động quá đi mất. Hình ảnh cô ấy cứu người đúng là quá quá quá ngầu mà, bây giờ cũng rất đẹp, dù không cười thì cũng ngầu muốn chết luôn.”

Cũng chỉ có khoảng 200 người trong buổi họp mặt, họ đều là fan trung thành của Hoàng Yến Chi, Daniel đã tính toán rất kỹ về mặt này.

Hoàng Yến Chi chào họ trước, sau đó là tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên. Các câu hỏi của phóng viên đều rất có chừng mực, cơ bản đều liên quan đến việc sáng tác.

“Cô Hoàng, nghe nói cô từng bị dính tin đồn được bao nuôi, xin hỏi chuyện này có thật không?” Một phóng viên đưa mic tới chỗ Hoàng Yến Chi.

Câu này vừa hỏi ra, Hoàng Yến Chi còn chưa có phản ứng, những fan có mặt đã bùng nổ trước, một đám người phẫn nộ nhìn phóng viên kia.

“Y Trân của chúng tôi là ai chứ, còn cần được bao nuôi à, anh tới đây chọc cười hả?”

“Đúng đó, ra cửa không mang theo não mà.”

“Chắc là bị kẹp đầu vào cửa trước khi ra ngoài rồi, chuyện bịa đặt rõ ràng như thế mà cũng không phân biệt được.”

Tuy bị fans phản ứng, nhưng phóng viên kia lại không hề hoảng sợ, gã đẩy kính: “Cô Hoàng, tôi tin rằng với thân phận của cô thì tin đồn kia nhất định là giả. Nhưng tôi lại nghe nói sau khi tra ra chuyện này, cô đã tố cáo người tung tin lên tòa, khiến người đó bị kết án. Mà thật ra người đó đã xin lỗi cô rồi, chỉ là cô không chấp nhận thôi. Cô còn khiến nhà trường đuổi học người đó, đây có phải là gây chuyện quá mức rồi không? Dù sao cậu ta cũng không làm cô bị tổn thương gì phải không?”

Mắt Hoàng Yến Chi chợt lóe, nhìn thẳng về phía phóng viên kia. Người đó bắt gặp ánh mắt của cô, chỉ cảm thấy mình như bị nhìn thấu, sắc mặt gượng gạo nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh.

Vẻ mặt của Daniel cũng thay đổi rồi, anh ta nhìn phóng viên, phát hiện mình không quen người đó, anh ta không hề mời người này tới. Vậy người này là ai? Làm sao có thể trà trộn vào đây được?

“Cô Hoàng, có thể trả lời vấn đề này được không?” Phóng viên đưa mic tới trước.

“Có gan bịa chuyện thì cũng có gan gánh hậu quả chứ, Yến Chi của chúng tôi chỉ đang bảo vệ quyền lợi của mình thôi, có gì sai sao?” Một fan đáp.

“Đúng đó, người như vậy nên bị bỏ tù đi, nhốt lại như vậy mới không gây chuyện. May là Yến Chi của chúng tôi có thể làm sáng tỏ mọi chuyện, nếu không người bị hủy hoại chính là một cô gái còn trẻ đó. Loại hành vi vô trách nhiệm này còn trách được ai?”

“Gì mà Yến Chi của chúng tôi bắt nhà trường đuổi học tên đó chứ, nói hươu nói vượn, tôi ở Đại học B này, chuyện này trước đây tôi cũng là người chứng kiến. Sự thật là tên đó thầm mến Yến Chi nhưng bị từ chối, thế nên hắn mới trả thù cô ấy. Chuyện này gây ảnh hưởng lớn tới Yến Chi và danh dự của trường, do đó nhà trường mới đuổi học hắn, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới Yến Chi cả. Ai học ở trường chúng tôi đều biết chuyện này, anh đừng có đứng đây che mắt thiên hạ nữa.” Một nữ sinh nhỏ nhắn đứng ra phản bác, đương nhiên đó là Hely.

Khi cô ấy nói với phóng viên xong, còn nhân lúc mọi người không chú ý mà nháy mắt với Hoàng Yến Chi.

Hoàng Yến Chi thấy cô ấy, mắt hiện ý cười. Vừa nãy có nhiều người quá, cô không biết Hely cũng tới.

Nhưng nhìn fans ở đây bảo vệ mình như thế, Hoàng Yến Chi cũng thấy xúc động. Những người này với cô mà nói đều là người xa lạ, thế nhưng chính những người lạ ấy lại đang đứng về phía cô, nói đỡ cho cô, tin tưởng cô không điều kiện.

“Anh muốn tôi nói gì? Tôi chỉ có một câu để trả lời thôi, tôi không thẹn với lương tâm của mình.” Hoàng Yến Chi lên tiếng.

Phóng viên vốn cho rằng Hoàng Yến Chi sẽ không trả lời, thấy cô lên tiếng thì chợt vui vẻ: “Cô Hoàng, theo tôi biết, sinh viên kia vốn xuất thân từ nông thôn, cậu ta là con một, có thể học lên đến đại học đã không dễ dàng gì, dù cho cô có bảo vệ quyền lợi của mình, thế nhưng có phải quá vô tình rồi không? Nếu người kia đã nói xin lỗi, cô cũng nên cho cậu ấy một cơ hội ăn năn, như vậy cậu ấy sẽ biết sai mà sửa, nhưng cô lại hủy đi tiền đồ của người ta. Lúc trước trên mạng có chiếu đoạn video cô cứu người, bây giờ tôi lại nghi ngờ không biết nó có phải là thật không.”

Ngôn từ sắc bén không hề khách sáo của phóng viên đã khiến nhiều người tức giận, thậm chí có fans còn xoa tay, muốn xông lên đánh cho tên phóng viên kia một trận.

Dù phóng viên kia sợ hãi, nhưng ánh mắt lại có vẻ hưng phấn. Nếu như fans dám đánh người, tiêu đề ngày mai nhất định sẽ không thoát được. Mà danh tiếng tốt đẹp của Hoàng Yến Chi sẽ bị hắt nước bẩn. Họ là fans của cô, bây giờ lại đánh người, cô là thần tượng nhất định phải vì fans của mình mà chịu trách nhiệm.

Hely nhìn thấy nét mặt của phóng viên, bèn liếc nhìn Hoàng Yến Chi. Cô cầm mic, ý bảo mọi người im lặng. Giọng nói lạnh tanh vang lên, thoáng chốc đã trấn an được tâm trạng xúc động của fans hâm mộ ở đây.

“Xin mọi người im lặng nghe tôi nói.” Hoàng Yến Chi nhìn fans hâm mộ, cười cười: “Tôi rất muốn hỏi vị phóng viên này một câu.”

“Hỏi gì?” Phóng viên hỏi lại theo bản năng.

“Anh có con gái không? Nếu có thì năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”