Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 139




Hoàng lão gia mỉm cười lắc đầu vỗ tay cháu gái: “Cháu ưu tú như thế, ông kiêu ngạo còn không kịp, sao lại trách cứ cháu chứ? Bây giờ ông lại có thêm một vốn liếng khác để khoe khoang với mấy lão già đó rồi.”

Hoàng Yến Chi nghe vậy liền mỉm cười. Ông nội luôn cực kỳ bao dung cô.

Hoàng lão gia dừng chân trước một bức tranh, nhìn thấy người trong tranh thì vẻ mặt hơi giật mình, trong mắt hiện vẻ đau thương. Hoàng Yến Chi ngước nhìn lên thì nhận ra bức tranh này vẽ Hoàng lão thái và Hoàng lão gia, hai người tóc bạc trắng dắt tay nhau tản bộ trong vườn hoa, ánh trời chiều kéo bóng lưng bọn họ dài thật dài.

Ngày vẽ là năm ngoái, sau khi Hoàng lão thái xuất viện. Lúc vẽ xong, cô vốn định đưa tranh cho ông bà nội xem, nhưng sau đó bà nội qua đời, trong lòng Hoàng Yến Chi đau khổ nên không nhớ đến bức tranh này, ai ngờ lại bị Daniel mang đến triển lãm tranh.

“Ông nội.” Hoàng Yến Chi không biết nên nói gì, mặc dù vẻ đau thương trong mắt Hoàng lão gia biến mất rất nhanh, nhưng cô vẫn thấy được, biết Hoàng lão gia đang nhớ tới bà nội đã qua đời.

Hoàng lão gia cười cười, nhìn hai người dắt tay tản bộ trong tranh, ánh mắt dịu dàng: “Chi Chi, chờ triển lãm kết thúc, bức tranh này có thể tặng cho ông không?”

Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng, bức tranh này chính là vẽ cho ông bà.”

“Cháu vẽ rất đẹp, nếu bà cháu có thể nhìn thấy bức tranh này thì nhất định sẽ rất vui vẻ.” Hoàng lão gia nói, bình thường ông không thích chụp ảnh, vì thế ảnh chụp chung với vợ lại càng ít. Sau khi vợ qua đời, ông còn hối hận vì việc đó. Bây giờ nhìn thấy bức tranh này, trong lòng ông cũng được an ủi ít nhiều.

Uyển Uyển, cháu gái của chúng ta rất xuất sắc, tôi nghĩ còn xuất sắc hơn bà. Bà ở trên trời nhìn thấy, có phải cũng rất vui mừng không?

Xem hết toàn bộ tranh triển lãm thì đã quá trưa. Mọi người đến chỗ gần đó ăn cơm, bao gồm cả Tưởng lão tiên sinh.

Cơm nước xong xuôi, cả nhà họ Hoàng về nhà trước. Quân Hạo Kiện đưa chìa khóa xe cho Hoàng Minh Dạ, anh và Hoàng Yến Chi còn muốn ở lại thêm một lát.

“Lát nữa hai người về bằng cách nào?” Hoàng Minh Dạ nhận chìa khóa xe rồi hỏi.

“Chúng tôi tự đón xe về.” Quân Hạo Kiện nói.

Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi, cô đã nói muốn ở lại thêm một lúc để cho anh xem một thứ: “Em muốn cho anh xem cái gì?”

“Một món quà.” Hoàng Yến Chi nói, nghĩ đoạn lại bổ sung thêm: “Xem như tặng quà năm mới cho anh.”

Quân Hạo Kiện tò mò, đi theo Hoàng Yến Chi quay về sảnh triển lãm lần nữa. Cô cho anh xem một bức tranh, trên sườn núi đầy hoa tươi nở rộ, một nam một nữ nhìn nhau đầy tình cảm. Chỉ cần liếc một chút, Quân Hạo Kiện đã nhận ra hai người chỉ có thể nhìn thấy nửa bên mặt đó chính là anh và cô.

“Đây là món quà mà em muốn tặng cho anh?” Giọng của Quân Hạo Kiện dịu dàng, ánh mắt nhìn cô dịu dàng như nước.

Hoàng Yến Chi bị anh nhìn như thế thì hơi mất tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu: “Lúc đầu định sau khi kết thúc triển lãm tranh sẽ tặng cho anh.”

Nếu không phải ở đây quá nhiều người, sợ cô không thích thì anh thật sự muốn cho cô một cái ôm. Quân Hạo Kiện nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý liền đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô.

Anh nói nhỏ vào tai cô: “Cảm ơn vợ, anh rất thích món quà này.”

Tai Hoàng Yến Chi ửng hồng, thấy không có ai chú ý đến chỗ này nên hơi yên tâm nói: “Chúng ta đi thôi.”

Quân Hạo Kiện gật đầu, hai người liền đi về. Lúc đi ngang qua một bức tranh, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Hoàng Yến Chi dừng bước.

“Cẩn Mai.” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Cẩn Mai đang xem bức tranh trước mặt, vẻ mặt rối rắm, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Hoàng Yến Chi thì giật nảy mình. Cô ấy nhẹ nhàng thở phào một hơi, lúc nhìn thấy cô thì nét mặt đầy vui vẻ: “Chị.”

“Sao chị lại ở đây?” Vẻ mặt Cẩn Mai đầy vẻ sùng bái, rõ ràng Quân Hạo Kiện đứng bên cạnh cô, còn là cái người có hơi thở mạnh mẽ như vậy, nhưng trong mắt Cẩn Mai lại giống như không khí.

“Đến đây xem.” Hoàng Yến Chi trả lời qua loa, cũng không nói triển lãm tranh này do chính cô tổ chức, nhìn biểu cảm của Cẩn Mai thì rõ ràng còn chưa biết cô chính là Y Trân Hoàng.

“Em đến lúc nào vậy?” Hoàng Yến Chi hỏi.

“Em vừa mới đến, lúc đầu em không muốn đi, nhưng anh trai em muốn tới đây xem, với lại ở nhà rất buồn chán nên em theo anh trai đến đây. Đúng rồi, chị, tối nay ăn cơm cùng tụi em đi, để anh trai em mời khách.”

Vẻ mặt Quân Hạo Kiện tối sầm xuống, mặc dù không biết cô bé trước mặt là ai, nhưng từ đoạn đối thoại của bọn họ đã có thể đoán ra thân phận của cô ấy.

“Yến Chi, chúng ta nên về nhà rồi, đã nói tối nay phải ăn cơm với ông nội.” Quân Hạo Kiện lên tiếng.

Cẩn Mai lúc này mới nhìn thấy anh: “Ủa, chị, chú này là bạn của chị hả? Trông thật hung dữ.” Mặc dù Quân Hạo Kiện rất điển trai, nhưng cô ấy cảm thấy người đàn ông này rất hung dữ, không thân thiện với mình.

Nghe thấy cách xưng hô của cô ấy, vẻ mặt anh càng đen hơn. Đây không phải lần đầu tiên anh bị người ta gọi là chú, nhưng người này gọi vợ anh là “chị” mà lại gọi anh là “chú” tức là có ý gì?

Chẳng lẽ trông anh rất già ư?

Ngài Quân từ trước đến nay vẫn không để ý đến tuổi tác của mình, bây giờ đã vì chuyện này mà để ý. Anh nhìn gương mặt Hoàng Yến Chi, quả thật trẻ hơn anh rất nhiều.

Hoàng Yến Chi cũng hơi xấu hổ: “Anh ấy là... chồng chị.”

“À, thì ra là…cái gì... chồng chị?” Giọng nói Cẩn Mai đột nhiên cao lên, vẻ mặt không thể tin được.

“Chị, chị... chị không nói đùa với em đấy chứ?” Cho dù trông thấy ánh mắt khẳng định của cô, Cẩn Mai vẫn không chịu tin. Đây là chị dâu duy nhất mà cô ấy hài lòng, vậy mà lại bị người khác bắt cóc, lại còn là một ông chú đáng sợ?

Nghe thấy cách xưng hô “chồng”, Quân Hạo Kiện đã hài lòng, nỗi buồn phiền bởi vì chênh lệch tuổi tác quá nhiều với Hoàng Yến Chi cũng tan thành mây khói.

Vẻ mặt Cẩn Mai không còn sức sống: “Chị, chẳng phải chị còn chưa tốt nghiệp ư? Sao lại kết hôn rồi?”

“Kết hôn gì?” Lúc Cẩn Tử Văn đi đến, đúng lúc nghe thấy mấy chữ cuối cùng của em gái.

Cẩn Mai nhìn anh trai nhà mình. Ai bảo lúc đầu anh không chịu chủ động, bây giờ thì hay rồi, vợ bị người khác cướp mất, anh đền chị dâu lại cho em!

Cẩn Tử Văn bị ánh mắt u oán của em gái nhìn mà thấy toàn thân run rẩy: “Có chuyện gì vậy?”

Cẩn Mai trừng mắt với anh ta một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói: “Không có gì.”

Cẩn Tử Văn tưởng cô ấy lại giở tính trẻ con, bèn cười cười không thèm để ý, rồi nhìn về phía Hoàng Yến Chi: “Bạn học Hoàng, đã lâu không gặp.”

Từ khi sóng gió chuyện bao nuôi ầm ĩ, Hoàng Yến Chi gần như không xuất hiện trong trường học, lại thêm đại học năm tư cũng không thi cuối kỳ, tính ra thì đã hơn mấy tháng anh ta chưa từng gặp Hoàng Yến Chi. Anh ta đã từng gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không bắt máy. Biết cô không thích mình, Cẩn Tử Văn cũng không làm phiền cô nữa.

Lần này, có thể gặp lại ở triển lãm tranh đúng là trùng hợp. Đương nhiên, anh ta cũng vừa mới biết được Hoàng Yến Chi chính là Y Trân Hoàng, trong lòng không khỏi cảm thấy bất ngờ.

“Xin chào.” Hoàng Yến Chi lạnh nhạt nói, xa cách rõ ràng.

Trong lòng Cẩn Tử Văn cảm thấy bất đắc dĩ, cũng không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến người ta chán ghét mà mỗi lần Hoàng Yến Chi nhìn thấy anh ta giống như người xa lạ.

Cẩn Tử Văn nhìn về phía Quân Hạo Kiện: “Vị này là?”

Quân Hạo Kiện khoác tay qua lưng Hoàng Yến Chi, khẳng định chủ quyền của mình: “Tôi là chồng của Yến Chi, Quân Hạo Kiện.”

Vẻ mặt Cẩn Tử Văn lập tức cứng ngắc, dù gì cũng chỉ là chàng trai chưa trải qua sóng gió nên không biết cách che giấu tâm trạng của mình. Anh ta nhìn sang Hoàng Yến Chi, hơi mất tự nhiên hỏi: “Bạn học Hoàng, em đã kết hôn rồi?”

Hoàng Yến Chi gật đầu khẳng định: “Ừ, đã kết hôn được mấy tháng rồi.”

“Chúc mừng, anh cũng không biết em kết hôn, hôm nào sẽ gửi lì xì cho em.” Cẩn Tử Văn nói xong câu đó lại cảm thấy như kiệt sức vậy.

“Cảm ơn.” Quân Hạo Kiện nói, nở nụ cười nhạt, nhưng ánh mắt nhìn Cẩn Tử Văn hơi lạnh.

Cẩn Tử Văn không biết người đàn ông trước mặt, nhưng nghe anh tự giới thiệu thì ít nhiều cũng đoán được một chút. Thấy dáng vẻ Hoàng Yến Chi ngoan ngoãn dựa vào lòng người đàn ông này, trong lòng anh ta bỗng nhiên tê rần, làm ánh mắt anh ta hơi rối loạn.

“Tôi còn có việc, đi trước. Tiểu Mai, em cùng đi với anh chứ?” Cẩn Tử Văn lên tiếng.

Cẩn Mai đã rất lâu chưa gặp Hoàng Yến Chi, khó khăn lắm mới gặp được cô nên dĩ nhiên muốn đi theo cô nhiều hơn. Nhưng khi nhìn anh trai cố gắng che giấu nỗi buồn, cô ấy lại muốn ở bên cạnh anh trai, nên lúc này hơi khó xử.

Hiểu rõ em gái nhà mình, Cẩn Tử Văn nhìn cô ấy một cái rồi mỉm cười nhìn Hoàng Yến Chi: “Tôi còn có việc, không tiện dẫn theo em gái tôi, có thể nhờ em quan tâm giúp một chút không?”

Hoàng Yến Chi không từ chối, Cẩn Tử Văn thấy cô đồng ý thì bèn dặn dò Cẩn Mai vài câu rồi rời đi, bước chân vội vàng như đang chạy trối chết.

Quân Hạo Kiện thản nhiên nhìn rồi thu ánh mắt lại, bàn tay đặt bên hông Hoàng Yến Chi hơi siết chặt. Cô nhìn anh, dường như thấu hiểu suy nghĩ trong mắt anh, trong lòng thấy cạn lời, cái bình giấm chua này.

Hoàng Yến Chi thấy cô ấy nhìn chằm chú vào bức tranh này, tưởng là cô ấy thích thì bèn hỏi: “Em thích bức tranh này?”

Cẩn Mai nghe vậy thì lắc đầu, vẻ mặt dường như hơi rối rắm: “Không phải, chẳng qua là em cảm thấy hình như em đã gặp người trong tranh này ở đâu rồi.”

Vẻ mặt Hoàng Yến Chi thay đổi, nhìn chằm chằm Cẩn Mai: “Em đã gặp cô ấy ở đâu?”

Cảm xúc của cô hơi kích động, Quân Hạo Kiện không khỏi quan sát thêm. Cảm xúc của Hoàng Yến Chi luôn luôn được kiềm chế rất tốt, bình thường cô đều bình tĩnh, rất ít chuyện có thể khiến cảm xúc của cô dao động. Chẳng lẽ người trong tranh rất quan trọng với cô?

Anh nhìn về phía bức tranh treo trên tường kia, là một bé gái khoảng mười một mười hai tuổi đang ngồi trên đồng cỏ, nhìn về phương xa cười ngọt ngào.