Ngọt Ngào Trong Hôn Nhân

Chương 134




“Tôi không ngủ được. Cái tên Irene này, bảo cậu ấy ngoan ngoãn ở trong viện nghiên cứu thì không chịu, cả ngày cứ lang thang khắp thế giới. Bây giờ thì hay rồi, lang thang đến mất tích luôn.” Hely nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói không che giấu được sự lo lắng.

Helen vỗ vai cô ấy: “Đừng lo lắng. Tris tìm cậu làm gì?”

“Cậu ấy bảo tôi điều tra xuất thân của người chị nuôi, có lẽ cô ả xấu xa kia đã đã chọc Tris phải ra tay.”

Mặc dù Helen không liên lạc với Hoàng Yến Chi nhưng vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của cô, dĩ nhiên biết nhà họ Hoàng có một con gái nuôi, cô ta chẳng phải… ừm, câu đó nói như thế nào nhỉ? Cái gì mà cạn dầu, cái gì mà đèn, tóm lại không phải là một con chim tốt.

“Cô ta xem chừng xui xẻo rồi. Tris không phải người thích tính toán, nhưng nếu đã ra tay thì cô ta phải cầu nguyện thượng đế thương xót cho mình rồi.” Helen nhìn có chút hả hê.

Hely gật đầu đồng ý, bỗng nhiên vỗ đầu một cái: “Nguy rồi, tôi quên nói có người theo dõi cậu ấy.”

Helen không biết chuyện này, ánh mắt tập trung, “Ai theo dõi Tris?”

Hely lắc đầu: “Một người phụ nữ, không biết thân phận là gì. Tôi vô tình thấy cô ta theo dõi Tris, sau đó bắt cô ta lại, nhưng cô ta trốn rồi. Người phụ nữ này khá giỏi võ, chịu được đòn, rất kín miệng, ngay cả thủ đoạn của tôi cũng không thể moi được gì từ miệng cô ta. Sau đó thì Irene gặp chuyện, nên tôi không có thời gian quan tâm chuyện này nữa.”

Helen trầm tư: “Xem ra người phụ nữ này không phải người bình thường?”

“Không biết, để tôi gọi điện thoại cho Tris lần nữa, bảo cậu ấy cẩn thận một chút.” Hely nói xong liền định gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi.

“Với võ công và sự nhạy cảm của Tris, sao cậu ấy lại không biết có người theo dõi mình chứ?”

Hely nghĩ cũng đúng, tất cả các khả năng của Hoàng Yến Chi mạnh nhất trong đám bọn họ, nếu không thì trước đây mọi người đã chẳng gọi cô là “Tử thần” rồi. Cô ấy đặt điện thoại di động xuống, day day trán.

“Vẫn giấu Tris chuyện của Irene sao?”

“Không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không nói, không thể kéo Tris vào.” Giọng Helen nặng nề: “Tôi sẽ nói với Wenny.”

Hely gật đầu, không nói nữa.

****************

“Sao không gọi điện thoại trong phòng, bên ngoài lạnh, lỡ bị cảm thì sao?” Quân Hạo Kiện đi ra từ trong phòng tắm, thấy Hoàng Yến Chi đi vào từ ban công.

Hoàng Yến Chi cười cười: “Vừa đi ra ngoài hai phút đã bị anh phát hiện rồi.” Vừa nói, cô vừa chui vào trong chăn.

Quân Hạo Kiện lên giường, ôm Hoàng Yến Chi vào trong lòng.

“Mùng sáu anh có rảnh không?” Hoàng Yến Chi hỏi.

Quân Hạo Kiện nhìn cô: “Sao vậy? Có sắp xếp gì sao?”

“Đi tham dự triển lãm tranh, anh có hứng thú không?”

“Được.” Quân Hạo Kiện đồng ý.

“Anh không hỏi là triển lãm tranh của ai sao?” Hoàng Yến Chi cười nhìn anh.

“Chẳng phải đi cùng em sao?” Đi cùng em là được, của ai thì có gì quan trọng?

Hoàng Yến Chi mỉm cười: “Vâng, đi cùng em.”

Trước lễ mừng năm mới, Daniel đã trở về từ nước ngoài, đồng thời mang tác phẩm “Cứu rỗi” đạt giải nhất trong cuộc thi vẽ quốc tế dành cho họa sĩ trẻ và một cái cúp vàng óng ánh trở về. Trong phút chốc, cái tên Y Trân Hoàng đã vang danh quốc tế.

Cùng lúc đó, trên mạng xã hội đột nhiên xuất hiện một weibo tự xưng là Y Trân Hoàng, tuyên bố người đại diện Daniel tự bán tác phẩm, xâm phạm quyền lợi của họa sĩ, khiến danh dự và quyền lợi của họa sĩ bị tổn thất nghiêm trọng, vì thế bây giờ đã bỏ hợp tác với Daniel. Daniel không còn là người đại diện của Y Trân Hoàng nữa.

Weibo vừa xuất hiện lập tức gây sóng to gió lớn trong giới hội họa, ai nấy đều suy đoán xem Y Trân Hoàng nói thật hay nói dối. Daniel đang ở nước ngoài, dĩ nhiên không biết tin tức này, may mà có một người bạn họa sĩ gọi nói cho anh ta biết.

Sau khi Daniel biết cũng thấy hoảng hốt, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không thể nào là Hoàng Yến Chi loan tin được.

Anh ta gọi điện thoại cho Hoàng Yến Chi,quả nhiên cô cũng chẳng biết gì. Hai người nghĩ ngay đến Y Trân Hoàng giả kia, có lẽ là cô ta giở trò quỷ.

Sự thật đúng như Daniel và Hoàng Yến Chi đoán. chuyện này do Y Trân Hoàng giả làm, vì đề phòng Daniel vạch trần thân phận của cô ta trước mặt mọi người. Dù sao tin tức Y Trân Hoàng tổ chức triển lãm tranh cũng đã loan ra ngoài, đã bắt đầu bố trí phòng triển lãm, nếu bị vạch trần thì cô ta sẽ rất khó xuống đài.

Cô ta chưa từng nghĩ nếu Y Trân Hoàng thật xuất hiện thì sẽ như thế nào. Ngoại trừ Daniel, chưa có ai từng gặp mặt Y Trân Hoàng thật. Bây giờ mọi người đã biết Y Trân Hoàng và Daniel có xích mích, dù Daniel có dẫn theo Y Trân Hoàng thật thì thử hỏi, lời nói của một người đại diện có xích mích với cô ta có mấy phần đáng tin?

Hoàng Yến Chi cũng đã nghĩ đến những vấn đề này, bèn bàn bạc với Daniel. Theo lời khuyên của Daniel, cô cuối cùng cũng đồng ý công bố thân phận Y Trân Hoàng của mình.

Ngày đầu tiên triển lãm tranh, cũng là ngày Y Trân Hoàng giả đến.

Hoàng Yến Chi nhìn Quân Hạo Kiện. Ngày đó, cô muốn tặng cho anh một món quà.

Nhà họ Quân là thế gia giàu có nhất nhì ở Hoa Hạ. Mặc dù ít bà con gần, nhưng bà con xa lại rất nhiều. Mấy ngày nay, Hoàng Yến Chi và Quân Hạo Kiện ngoại trừ ở nhà tiếp đãi khách thì cũng chỉ ra ngoài thăm vài người bạn già với Quân lão gia.

Khó lắm mới dành ra được chút thời gian tham gia triển lãm tranh vào mùng 6.

Sáng sớm hôm đó, Daniel gọi điện thoại nhắc Hoàng Yến Chi, rất sợ cô quên mất.

Triển lãm tranh bắt đầu vào lúc 10h sáng, Quân Hạo Kiện và Hoàng Yến Chi ăn sáng xong mới từ từ xuất phát. Lúc ra cửa Đại Viện, họ trùng hợp gặp người nhà họ Hoàng cũng ra ngoài.

Cô quên lần trước Y Trân Hoàng giả đến nhà đã phát thiệp mời cho người nhà họ Hoàng.

“Chi Chi, mọi người đi đâu vậy?” Hoàng Minh Dạ hạ cửa kính xe xuống, hỏi.

“Chắc là cùng một địa điểm với mọi người.” Hoàng Yến Chi nói.

Hoàng Minh Dạ đi chung xe với Hoàng lão gia, nghe vậy bèn cười nói: “Nếu đi cùng một nơi thì đi chung xe đi.” Nói rồi, anh ta mở cửa xe, dìu Hoàng lão gia lên xe của Quân Hạo Kiện.

Anh ấy đưa chìa khóa cho cảnh vệ đứng cạnh: “Phiền cậu giúp tôi lái xe về, cám ơn.”

Bảo vệ đáp vâng, Hoàng Minh Dạ luôn là một quý ông lễ độ, nói năng với mọi người bằng thái độ ấm áp như gió xuân, đôi lúc còn mang cho bọn họ ít đồ ăn sáng hoặc ăn khuya, đối xử với bọn họ rất tốt, vì vậy tất nhiên phải đồng ý chút chuyện nhỏ này rồi.

Vừa đúng giờ giao ca, cảnh vệ trẻ tuổi nói với đồng nghiệp một tiếng rồi đi đỗ xe cho Hoàng Minh Dạ.

Địa điểm tổ chức triển lãm tranh là Bảo tàng mỹ thuật lớn nhất Thủ đô, chỉ trưng bày tác phẩm của Y Trân Hoàng, nhân tài xuất chúng trong giới họa sĩ trẻ.

Thật ra, triển lãm tranh vốn không phải tổ chức ở đây. Nhưng sau khi có tin tức tranh của Y Trân Hoàng đạt giải nhất, người của hiệp hội hoạ sĩ đã chủ động đến mời.

Lúc đó, Y Trân Hoàng giả còn chưa tuyên bố hủy bỏ quan hệ hợp tác với Daniel, người của hiệp hội họa sĩ không có cách liên lạc với Y Trân Hoàng giả, đành phải tìm đến Daniel, anh ta đã lập tức đồng ý.

Sau khi về nước, Daniel đã không còn quan hệ hợp tác với Y Trân Hoàng giả nữa, nhưng tất cả tác phẩm của Y Trân Hoàng đều ở trong tay Daniel. Chuyện này thì Y Trân Hoàng giả đành chịu, cô ta có thể vẽ lại lần nữa, nhưng mấy tác phẩm mới của Hoàng Yến Chi, ngoại trừ Daniel thì chưa có ai được xem, cô ta không biết những tác phẩm đó vẽ gì, đành phải yên lặng theo dõi diễn biến, chờ Daniel bố trí xong phòng trưng bày.

Cô ta không hiểu tại sao người đó muốn chơi cái trò mà trong mắt cô ta không hề có bất cứ ý nghĩa nào. Cô ta không có quyền lựa chọn, chỉ có thể làm việc theo lời của người đó.

Cũng may Daniel đã bố trí xong phòng trưng bày, nếu không thì cô ta chẳng có cách nào tiếp tục diễn trò.

Lúc nhóm Hoàng Yến Chi đến, Daniel đã đợi ở cửa. Anh ta đứng trong góc nên không ai chú ý. Thấy Hoàng Yến Chi, anh ta chủ động đi tới.

“Yến Chi.” Daniel chào cô.

“Daniel.” Hoàng Yến Chi chào lại, lúc này mọi người mới biết thì ra anh ta chính là Daniel. Trước đây, Hoàng Yến Chi nói có quen biết với Daniel, Hoàng Hi Lan còn cho rằng Hoàng Yến Chi nói dối, bây giờ xem ra quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.

Có điều… cô ta thoáng nhìn Daniel bằng ánh mắt coi thường, cái người này tự bán tác phẩm của Y Trân Hoàng. Nhớ lại Hoàng Yến Chi từng mua hai tác phẩm, có lẽ đó là do Daniel tự bán cho Hoàng Yến Chi chăng? Càng nghĩ, cô ta càng thấy đúng, cho nên anh mắt nhìn Daniel càng thêm coi thường.

Daniel làm như không thấy ánh mắt của cô ta, nhưng cũng chẳng hề niềm nở với cô ta. Anh ta là một người đại diện vàng trong giới hội họa, họa sĩ nổi tiếng do anh ta nâng đỡ không chỉ có một mình Hoàng Yến Chi, chẳng qua mối quan hệ hợp tác giữa anh ta và Hoàng Yến Chi là vui vẻ nhất mà thôi.

Anh ta nhã nhặn với Hoàng Yến Chi, không có nghĩa là phải nhã nhặn với những người khác. Vì thế, lúc Hoàng Yến Chi giới thiệu anh ta với người nhà mình, anh ta chào hỏi hết tất cả mọi người, chỉ trừ lại Hoàng Hi Lan.

Hoàng Hi Lan thấy Daniel coi như không thấy cô ta thì rất tức giận, hung dữ lườm Daniel: “Đây chẳng phải là người đại diện cũ của Trân Hoàng, Daniel đó sao?” Cô ta hết sức nhấn mạnh chữ “cũ”, khiến người khác nghe ra được sự hả hê trong đó.

Vũ Ân Nguyệt chau mày, không thích dáng vẻ vô lễ này của Hoàng Hi Lan, rất không có giáo dục. Bà nhìn Hoàng Hi Lan, ý bảo cô ta chú ý tới hoàn cảnh xung quanh, nhưng cô ta hoàn toàn không nhìn ánh mắt của bà.

“Cô là?” Daniel nhìn Hoàng Hi Lan, cứ như vừa mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.

Hoàng Hi Lan thầm hận, quả nhiên là một giuộc với Hoàng Yến Chi đều không phải thứ tốt gì.

“Tôi là chị của Yến Chi, tên là Hoàng Hi Lan.” Hoàng Hi Lan nở nụ cười đúng mực. Ở bên ngoài, cô ta vẫn luôn giữ hình tượng tốt.