Ngọt Ngào Trọn Vẹn

Chương 21




Ánh mắt của Biên Lê luôn chăm chú vào giữa hai giải thưởng nhất và ba. Bên tai lại cứ văng vẳng những lời Hạ Vân Tỉnh vừa mới nói.

Cứ lấy những gì cô thích.

Anh ấy nói lấy thứ mình thích, thích thì cứ cầm lấy, sao lại có tự tin như thế đây?

Mãi lúc lâu sau, cô mới nghiêng người hỏi dò, vẫn muốn xác nhận thêm chút, “Tôi thích ư? Anh thích hay là tôi thích?”

Hạ Vân Tỉnh khẽ gật đầu, anh không trả lời câu hỏi của cô, mà chậm rãi nói: “Em thích kẹo dẻo không?”

Biên Lê vốn cảm thấy cái ống kính máy ảnh của danh hiệu độc quyền hàng đầu này cũng không tệ, lúc này tâm trí lại hơi lay động, ma xui quỷ khiến thế nào mà suýt chút nữa thì gật đầu luôn.

Hạ Vân Tỉnh bình tĩnh nhưng vẫn đồng ý hứa hẹn: “Được rồi, thế tôi sẽ lấy nó cho em.”

Hà Hú Dĩ đứng ở một bên, từ đầu đến cuối không hề tham gia vào cuộc đối thoại cũng như sự tương tác giữa hai người họ, chẳng khác nào một cây bạch dương bé nhỏ cô đơn, cả người như viết đầy sự kháng cự.

Biên Lê nhìn thấy cái vẻ kiệm lời của anh ta nhưng vẫn nhớ mà chào hỏi một câu, “Anh Hà, có tới ba cái túi lận, đến khi ấy chúng tôi sẽ chia cho anh, anh đừng có buồn ha.”

Không chỉ bản thân cô, mà ngay cả Hạ Vân Tỉnh cũng không để ý tới rằng khi cô nói đã vô tình dùng hai chữ “chúng tôi”. Hai chữ này vốn vô cùng phổ biến lại còn bình thường, không thể đơn giản hơn được nữa. Có lẽ vào lúc phân chia đội liên minh xong, cán cân trong lòng cô đã nghiêng về đó rồi.

Bản thân hai người họ đều không nhận ra điều gì, nhưng Hà Hú Dĩ là kẻ ngoài cuộc lại vô cùng dễ dàng nhận ra.

Khóe miệng anh ta hơi mấp máy, dựa theo ý trong lời nói của Biên Lê, thì anh ta đang quan tâm đến cái gói kẹo kẻo kia ư?

Còn nữa, từ đâu mà lại nhìn ra anh ta đang buồn khổ cơ chứ?

Anh ta lắc đầu, giọng điệu có hơi bất lực, “Không cần đâu, cô cứ giữ lại ăn đi.”

Vừa mới nói xong mà Hà Hú Dĩ phải mất vài giây mới định thần lại được, anh ta vừa mới sắp xếp đống phần thưởng đó xong.

Cũng thật là, bị hai người này dắt mũi kéo như ma nhập vậy.

Hóa ra trong lúc vô tình, chính bản thân anh ta đối với chuyện lấy giải ba đã vô cùng chắn chắn rồi.

Cho dù có phải là bị tẩy não hay không, Hạ Vân Tỉnh vẫn luôn dùng những hành động thực tế để chứng minh lời anh nói. Thứ tự ra sân là tự nguyện, từ trước Hạ Vân Tỉnh đã có cái bộ dạng không tranh không đoạt, anh là người chơi cuối cùng, cũng chẳng có ai dám ý kiến gì.

Có hai team chơi rất tốt, tạm thời vẫn luôn chiễm giữ hai vị trí nhất nhì. Số lượng bóng bị nổ thủng chỉ hơn kém nhau có một quả, màn rượt đuổi tỷ số vô cùng gắt gao.

Thành hay bại đều phụ thuộc hết vào lần chơi này, Hạ Vân Tỉnh phải cho nổ sạch chúng thì mới có thể đạt được vị trí dẫn đầu.

Mặc dù trong suốt cuộc chơi, đội hồng không hề tỏ ý muốn dẫn đầu cuộc chơi, nhưng mà màn thể hiện của họ ở lượt trận đầu tiên lại khiến cho các đội khác tự biết chỗ đứng của mình, tất cả đều cảm thấy bọn họ tranh vị trí ngôi đầu là điều hiển nhiên.

Biên Lê giấu kín tâm tư bé nhỏ vừa nảy nở trong lòng, cô chỉ cảm thấy chuyện này thật thú vị. Cô rất muốn xem xem Hạ Vân Tỉnh làm thế nào mà đạt được vị trí thứ ba đây.

Tổ tiết mục cho mỗi độ một khoảng thời gian ngắn để tập luyện, không nhiều lắm, chỉ một chốc là hết, rồi lập tức bắt đầu vào trò chơi.

Hạ Vân Tỉnh là người chơi cuối cùng, xung quanh có rất nhiều các thành viên khác trong các đội đến hỏi thăm, vây thành một nửa vòng tròn, trông cũng khá giống mấy ngôi sao vây quanh mặt trăng.

Người dẫn chương trình đã cầm lấy micro, bắt đầu giải thích, còn hỏi cả suy nghĩ của Biên Lê.

“Cứ thuận theo tự nhiên thôi, top 3 cũng được.” cô cười híp mắt, trong lời nói như che đi nửa, mập mờ nước đôi. Sau đó cô giơ nắm tay về phía Hạ Vân Tỉnh, quơ quơ, “Fighting”



“Xem ra họ đã nắm chắc được mười phần rồi, vậy bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu, xem xem Tiểu Hạ có thể lập được kỷ lục mới hay không nào.” Người dẫn chương trình nói xong thì gọi cho người quay phim, để họ quay cận cảnh Hạ Vân Tỉnh.

Vị trí của Hạ Vân Tỉnh chính là ở đó, ngay cả người dẫn chương trình cũng không ngoại lệ, vô cùng yêu quý mà nhắc đến anh.

Biên Lê biết ý lùi sang một bên, rồi đứng ở đó cùng những người khác, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát Hạ Vân Tỉnh.

Bóng bay trên tường xếp thành ba hàng, hai hàng phía trên đối với Hạ Vân Tỉnh mà nói, thì không hề có khó khăn gì. Anh vừa bắt đầu vào trận thì nhắm thẳng đến, không hề dừng lại hay chuẩn bị chút nào để mọi người kịp suy đoán, liền một tay cầm súng, bắn qua, chúng dễ dàng bị bắn nát, cả hàng bóng bay bị nổ toành.

Xung quanh cũng vang lên những âm thanh vô cùng hợp tình cảnh như tiếng thở hắt ra hay cả những tiếng cảm thán nữa.

Lúc đến hàng thứ ba, động tác của anh chỉ dừng lại một chút, nhưng lần này như vô ý lại có vài trái bóng thoát được.

Đếm ngược thì không nhiều cũng chẳng ít, vừa hay so với đội thứ hai thì kém một quả. Đội hồng đứng áp chót, thế nên vị trí thứ ba cứ vậy mà bị họ chiếm lấy.

Biên Lê chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có luồng nhiệt bắt đầu nóng lên, bí mật nho nhỏ này chỉ thuộc về họ, chỉ có họ biết, như giấu kín trong bóng tối.

Theo như kinh nghiệm của những người khác, chuyện này chẳng thể nào hiểu cho được.

Biên Lê có được danh hiệu thứ ba, đến cả những sợi tóc cũng mang theo niềm vui sướng, sống động lại mềm mại.

Lúc nhận giải thưởng, những người dẫn đầu lên hình một mình được thu bởi camera chính, còn những người không được giải thì ngồi yên tại chỗ.

Biên Lê thì cầm ba gói kẹo dẻo, sự vui vẻ như muốn tràn ra khỏi đôi mắt. Chỉ là bây giờ có tới ba vị lận, thật sự là có hơi khó chọn. Hà Hú Dĩ có nói trước là anh ta không thích mấy thứ này, Biên Lê lại hiếm khi từ chối, thế nên cô im lặng nhận luôn phần vốn thuộc về anh ta. Sau đó, cô lại hỏi Hạ Vân Tỉnh: “Ê, đại công thần, anh chọn một gói đi?”

Vị kia lại nhàn nhã tháo kính bảo hộ xuống, nghe thấy vậy cũng chẳng buồn nhấc mí mắt lên, nhẹ giọng nói: “Tôi không cần.”

Mấy lời này của Hạ Vân Tỉnh lại một lần nữa chứng minh rằng anh giành cái vị trí thứ ba này chính bởi vì là cô thích. Biên Lê lại liếc nhìn anh, giả vờ bình tĩnh ồ một tiếng, rồi gật đầu, ôm ba túi kẹo dẻo vào người, ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Sau khi ghi hình sau lượt thứ hai của trò chơi thì cũng đã tới nửa đêm. Dù cho có ý chí hay thời gian biểu được điều chỉnh đến đâu, cũng chẳng thể bù lại sự thiếu hụt của vấn đề sinh lý tự nhiên.

Vòng đấu thứ ba mới là tiết mục cuối cùng, tổ đạo diễn cũng cần phải chuẩn bị, thế nên mọi người được cho thời gian nghỉ ngơi là hai mươi phút. Uống nước, đi vệ sinh, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục lại thì thu hình liền một lượt, ghi hình hoàn tất.

Nhân viên hô lên vài câu, những người trên sân khấu nhao nhao đứng xếp hàng, lui khỏi sân khấu một cách trật tự. Hội trường ghi hình bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, hâm nóng cả bầu không khí. Hai mươi phút đã là khoảng thời gian nghỉ ngơi vô cùng hiếm hoi quý giá với những thần tượng ngày thường vốn quen với việc giành giật từng giây từng phút mà nói thì đủ dài rồi.

Biên Lê tinh mắt nhìn thấy bóng dáng của Đại Hùng ở góc chéo của sân khấu, đứng bên cạnh cậu ta là Lý Ca, chắc là tới đón người đây. Giờ này mà hai người họ còn đang thảo luận điều gì đó rất gay gắt.

Hành lang thông với phòng nghỉ, nối dài với sân khấu là những đoàn người tốp năm tốp ba đi qua đi lại.

Phòng nghỉ của Biên Lê và ACE ở cùng một nơi, tất nhiên là đi theo cùng tiền bối với người quản lý nữa. Hai người họ chân dài, bước được bước lớn, Biên Lê cũng tăng tốc lên theo mới đuổi kịp. Khi sắp đến cuối hành lang, một người bỗng từ trong góc rẽ đi ra, chặn mất đường của bọn họ. Từ góc nhìn của Biên Lê thì không nhìn được gì cả. Hai tòa núi chắn như tường ở trước mặt đã ngăn mọi thứ rất kín kẽ.

“Vân Tỉnh tiền…bối…đây là album của nhóm chúng tôi…mong anh có thể nhận lấy…”

Tiếng nói mềm mại như nước của con gái truyền đến, mang theo một chút kính trọng, một chút vui mừng, tất nhiên, trong đấy còn có thêm cả sự mong đợi…

Vốn vì chuyện nhỏ này mà Biên Lê phải dừng bước, mới bắt đầu mà cô đã nóng lòng muốn xé gói kẹo dẻo kia, nhai từng miếng từng miếng kẹo một, cho Đại Hùng có đưa cho cô mấy bọc hạt dẻ để ăn, cô cũng chẳng nề hà gì, ăn không thôi.

Bây giờ nghe được giọng nói quen thuộc lại còn có vẻ hơi làm bộ làm tịch như thế, liền làm cho Biên Lê nghẹn họng, nhất thời không cẩn thận ho ra tiếng, không lớn cũng không nhỏ.

Biên Lê thề, cô không hề có ý phá đám chút nào. Chỉ là cái động tĩnh này lớn quá thôi.

Đây chắc chắn là cái vẻ dịu dàng, thẹn thùng nhất của Chân Tịch mà cô thấy kể từ khi quen quen biết cô ta đến giờ. Hai tay của Hạ Vân Tỉnh đút vào túi quần, vẻ mặt lười nhác, cũng không có ý muốn đáp lại.

Biên Lê quan sát Chân Tịch qua khe hở, hai má của cô ta đã ửng hồng, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi, muốn nói rồi lại thôi, hai tay vẫn đang cầm cuốn album, đưa tới trước mặt Hạ Vân Tỉnh.



Lý Ca nhanh chóng hoàn hồn lại, bước lên phía trước, nhẹ nhàng đẩy cuốn album mà Chân Tịch đang cầm trở về, “Ngại quá, chúng tôi không nhận cái này được.”

Vừa dứt lời, cả Hạ Vân Tỉnh và Hà Hú Dĩ đều cùng nhau nhấc chân, đi vượt qua Chân Tịch. Mặt Chân Tịch lập tức chuyển sang màu gan heo, cô ta xấu hổ vô cùng, vẫn vội vàng hùa theo lời của Lý ca: “Hả, được rồi, thật xin lỗi.”

Cô ta thật chẳng ngờ lại bị từ chối trước mặt mọi người như thế.

Biên Lê đang nhai viên kẹo dẻo, cô bỗng cảm thấy viên kẹo này tự nhiên lại có mùi vị hơn bao giờ hết. Chân Tịch tất nhiên cũng nhìn thấy Biên Lê đang đứng ở phía sau, người ở sau còn đang chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội.

Ánh mắt của Biên Lê rơi xuống cuốn album trong tay cô ta, không cần nói cũng biết ý gì. Cũng chẳng được đẹp cho lắm.

Chân Tịch hất hàm lên, ánh mắt kiêu căng, sự dịu dàng vừa nãy đã không thấy đâu, “Nhìn gì mà gì?”

Biên Lê lại đút thêm một viên kẹo dẻo vào miệng, khóe miệng nhếch lên, quay lại nói: “Nhìn cô đưa album cho người ta, nhưng người ta lại không cầm đó…”

Chân Tịch nhìn khóe miệng cong lên của Biên Lê, dẫu thế nào cô ta vẫn thấy có ý mỉa mai, trào phúng.

Đúng lúc này, Hạ Vân Tỉnh, người đã đi được nửa đường thì quay lại, nhìn cô hỏi: “Ngẩn người ở đấy làm gì?”

“Hả?” Biên Lê đáp lại.

“Đi thôi.” Hạ Vân Tỉnh nói ngắn gọn.

Biên Lê ôm túi kẹo dẻo, chạy chậm đuổi theo, tạo ra một luồng gió. Nếu như ngọn gió có bàn tay, thì giờ này khắc này, không biết trên mặt Chân Tịch đã hứng được bao nhiêu cái tát nữa.

Trở lại phòng nghỉ, rõ ràng Biên Lê đang có một tâm trạng vô cùng tốt, cô còn ngâm nga một bài hát thiếu nhi nữa. Hà Hú Dĩ đi vào nhà vệ sinh, còn Hạ Vân Tỉnh lại lười nhác dựa người vào ghế sofa, hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi.

Còn Lý ca thì ngược lại, mặt mũi cau có ủ rũ, than thở: “Sao lúc nào cũng có người nửa đường chặn người lại vì muốn tặng album? Đám người trẻ bây giờ lại bạo gan như thế, coi như tôi chết rồi à?”

Biên Lê nghe thấy vậy có hơi chột dạ, “Lý Ca, em cũng tặng album nữa mà…anh mắng cả em nữa rồi.”

Lý Ca lắc đầu: “Mấy đứa đều là đứa trẻ ngoan, đi ra từ công ty của chúng ta, anh lại không biết? Anh đang nói cái biểu hiện lúc đưa album kìa, còn nhét cả tờ giấy nhỏ gợi tình vào bên trong nữa.”

“Trên đó còn có cả phương thức liên lạc nữa, trước đây có người kẹp mấy lời tình tứ vào, lộ liễu hết sức, cái mặt già này của anh thật sự đỏ hết cả lên.”

Nói xong, Lý Ca liền rùng mình, da gà da vịt trên cánh tay nổi hết lên.

Biên Lê bắt được điểm mấu chốt, tiện tay chỉ chỉ vào Hạ Vân Tỉnh hỏi: “Bọn họ không phải thường xuyên nhận được cái này đấy chứ?”

Lý Ca đáp lại rất nhanh: “Vậy thì không, Vân Tỉnh trước nay không nhận album của người khác, ai cũng không lấy, anh rất yên tâm về nó. Mà nhắc đến anh lại bực mình, cái thằng bé Ninh Tiết Sơ làm anh không yên tâm nổi, anh đã nhắc nó không biết bao nhiêu lần rồi, nó vẫn mềm lòng như vậy, không biết đã gây ra biết bao nhiêu là phiền phức rồi…”

Lúc nói, Lý Ca vô cùng kích động, cùng với Đại Hùng hai người họ đầu dựa vào đầu, than vãn kiếp sống làm quản lý khốn khổ của mình. Lúc Lý ca bắt đầu nói, từ đầu đến cuối Biên Lê chỉ nghe vào được có nửa đoạn đầu.

Album của ai cũng không nhận.

Vậy buổi tối hôm nay, người không những nhận album của cô, còn nhìn nó rất lâu thì là ai! Là ai cơ chứ!!

Đầu Biên Lê có hơi bí tắc, cô lặng lẽ đảo mắt, muốn nhìn trộm Hạ Vân Tỉnh cái. Thế nhưng mà, kẻ vốn đang nhắm chặt mắt lại không biết mở mắt ra từ bao giờ, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô.

[Tác giả có điều muốn nói:

Tỉnh ca: mấy người thì biết cái gì, đây gọi là tặng album được sao? Đây là vợ tặng tôi tín vật đó.]